Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Oanh cầm áo tơi đi đến trước mặt Tiêu Tẫn, trực tiếp khoác áo tơi ở trên người hắn, sau đó cũng mang mũ lên cho hắn.

Động tác của nàng hơi thô lỗ, lúc chụp mũ đều kéo đầu tóc Tiêu Tẫn đến lộn xộn.

Gân xanh trên trán Tiêu Tẫn nhảy mạnh: “Tô Oanh, ngươi đủ rồi!”

Tô Oanh ngẩng đầu, cười ác liệt: “Lấy oán trả ơn.”

Nói xong, còn duỗi tay nhéo ở trên khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo, a, đứa bé này thật sự là quá gầy, một tay nhéu xuống đều không nổi bao nhiêu thịt.

Đại Bảo xấu hổ và giận dữ nhìn nàng, giống như là một con tiểu sói xám tức giận, Tô Oanh trực tiếp bị bộ dáng này của cậu bé chọc cười: “Ngoan, đừng học phụ thân của ngươi, như ai cũng đều thiếu hắn hai trăm năm tám vạn vậy.”

Tiêu Tẫn nắm chặt hai quyền, sớm hay muộn hắn cũng phải thu thập nữ nhân này! Tô Oánh phủ thêm áo tơi cho Triệu ma ma, đội mũ lên, mình cũng đội mũ lên, chia dù giấy dư lại cho Hạ Thủ Nghĩa và hai mẫu tử Trương Thúy Nương.

Bọn họ mới ra thôn không bao lâu mưa rơi xuống càng lớn hơn.

Màn mưa to như vậy gần như khiến người không thấy rõ đường phía trước, chỉ là bọn họ đã đi ra một đoạn, không có khả năng bởi vì trời mưa lại đi vòng trở về tránh mưa.

Hôm nay nhiệm vụ của bọn họ chính là đi qua Việt thành, dọc theo Việt thành đi về phía Tây Nam.

“Đây là ông trời bị thủng lỗ, trời mưa này thành như vậy phải lên đường như thế nào, lão tử nhà ngươi.” Quan sai trẻ tuổi mắng, với hắn ta mà nói, một chuyến này thật sự là chuyện khổ sai, đừng nói những phạm nhân này bị liên luỵ, một đường này bọn họ cũng chịu tội theo.

Dựa theo kế hoạch lộ trình, đêm nay bọn họ là phải tới một miếu cũ ngoài Việt thành qua đêm, nhưng nếu mưa vẫn luôn rơi lớn như vậy, bọn họ khẳng định không thể đến nơi ở trước khi trời tối.



“Thủ lĩnh, này không có đường gần có thể đi sao?”

Lý Đạt cũng bị dầm mưa đến quá sức, cũng muốn chạy nhanh đến nơi: “Có một đường gần, nhưng phải đi qua cầu dây, nếu là đi từ bên kia, có thể tiết kiệm hơn nửa cước trình.”

Tiết kiệm hơn nửa cước trình, với bọn họ mà nói tuyệt đối là dụ hoặc rất lớn, không ai thích tại gặp mưa ở trong trời mưa to này.

“Thủ lĩnh, đi đường gần, bằng không đêm nay chúng ta ngay cả nói tránh mưa cũng đều không có.”

Lý Đạt trầm tư một lát gật đầu, chỉ là mưa này lớn như vậy trên đường sẽ gặp được cái gì nguy hiểm không cũng không biết, vẫn là nhanh chóng đến nơi thì tốt hơn.

“Đi về phía nam sau giao lộ lúc trước kia.”

“Vâng.”

“Phu nhân, nếu ngài mệt thì thả lão nô xuống đi, lão nô có thể đi.”

“Triệu ma ma, lời này của ngươi một đường đều nói qua trăm lần rồi, ta không mệt, ngươi xem bước chân này của ta có thể nhanh hơn người bình thường nhiều.”

Triệu ma ma cũng vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Tô Oanh xác thật đi rất nhanh, dù là trên người những người không đồ vật đó đều không bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như nàng.

“Vậy sợ là phải đi cầu dây Tây Nam.” Hạ Thủ Nghĩa nhìn phương hướng đằng trước chậm rãi nói.

“Đó là nơi nào?”

“Thật sự cũng không phải là nơi gì đặc biệt, chỉ là một vách núi, vừa lúc phân chia địa giới hai thành trì, lúc trước triều đình vì bá tánh hai thành có thể càng tiện lui tới hơn, đã tu sửa đường cáp treo, chỉ là sau đó lại ở nơi gần hơn xây cầu, đường cáp treo này lại không có người đi nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện