Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quan sai cười đến bừa bãi làm càn: “Vậy ngươi chết đi với ca ca ngươi, ha ha ha ha… A!”

Tiếng cười làm càn của quan sai còn đang tắc ở trong cổ họng, hắn ta đảo mắt, đã đối diện với một đôi mắt sáng ngời, đôi mắt kia lóe tia lạnh lẽo u ám, như ác quỷ Tu La từ trong địa ngục bò ra.

Khóe môi Tô Oanh khẽ nhếch, nhấc đầu gối, hung hăng đạp quan sai.

“A a!”

Quan sai đau đến hét lên một tiếng, thân thể cuộn tròn thành con tôm ngã trên mặt đất.

Tô Oanh đảo mắt nhìn chân quan sai đạp lên trên mặt Đại Bảo, nàng cầm nhánh cây trên mặt đất lên ném đi.

“A!”

Nhánh cây chuẩn xác đâm vào trên cẳng chân của quan sai, quan sai đau đến hung hăng ngã văng ra ngoài.

Khuôn mặt Tô Oanh căng chặt, đi đến trước mặt hai đứa nhỏ kéo bọn họ ra phía sau chính mình che chở.

“Phụt! Nữ nhân thối, tìm chết!”

Quan sai còn lại rối rít vây quanh Tô Oanh lại, bọn họ giơ roi dài trong tay lên hung hăng quất lên trên người Tô Oanh.

Mắt lạnh của Tô Oanh trầm xuống, bắt lấy roi đánh tới, trên tay đột nhiên dùng sức đoạt roi từ trong tay quan sai đi.

“Ai tìm chết, còn chưa biết được.”



Tô Oanh quất ngược lại roi dài trong tay, hung hăng đánh vào trên người quan sai.

Y phục của nàng đã sớm rách nát không chịu nổi, tóc dài tung bay ở trong gió lạnh, mắt tràn ngập màu đỏ tươi thị huyết, nàng đứng ở trong gió như là một sát thần.

Quan sai bị quất ngã xuống đất liên tục không dám tiếp tục tiến về phía trước, ánh mắt nhìn về phía Tô Oanh đều trở nên kinh sợ không thôi.

Phạm nhân xung quanh đều bị một màn trước mắt sợ ngây người, bọn họ là phạm nhân lưu đày, nói sinh tử đều nắm chặt ở trong tay những quan sai này một chút cũng đều không quá, nhưng hôm nay, nữ nhân này dám động thủ với quan sai, đây là không muốn sống nữa sao? “Ngươi, ngươi thật to gan, dám đánh quan sai, ngươi không muốn sống sao!” Quan sai cầm đầu nhìn Tô Oanh đi về phía hắn ta, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Tô Oanh ném roi xuống mặt hắn: “Bắc Hoang chính là nơi vào không ra, tới đó là chết, ở chỗ này cũng là chết, ta không ngại mang theo mấy người các ngươi chôn cùng! Hôm nay việc này là một cảnh cáo, nếu ngày sau các ngươi còn dám đụng đến người của Tô Oanh ta, ta sẽ tiễn các ngươi lên đường trước!”

Quan sai không nghi ngờ chút nào, Tô Oanh sẽ nói được làm được, ở Sở quốc, lưu đày đến Bắc Hoang chẳng khác nào chết, nếu nàng thật sự tàn nhẫn tới muốn bọn họ chôn cùng, nhìn cuộc chiến vừa rồi, bọn họ thật đúng là không nhất định là đối thủ của nữ nhân này.

Cho nên, đối mặt với uy hiếp của Tô Oanh, quan sai không dám hé răng nữa.

Tô Oanh xoay người đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, đầu tiên là xem xét thương thế của Đại Bảo, phía sau lưng hắn tràn đầy vết thương roi, khóe miệng còn dính máu, như là búp bê vải rách nát nằm trên mặt đất, không có một tia sinh khí.

Trong ngực Tô Oanh lại cuồn cuộn lửa giận lần nữa, vừa rồi nàng nên phế đi những cái tay bẩn thỉu đó!

“Ca ca, hu hu ca ca thế nào ca ca…” Vừa rồi Nhị Bảo vẫn luôn được Đại Bảo che chở, trên người chỉ có chút vết thương ngoài da, vấn đề không lớn.

Tô Oanh cẩn thận kiểm tra tình huống của Đại Bảo, sau khi xác định có thể di chuyển, mới ôm cậu bé lên, còn không quên quay đầu lại an ủi Nhị Bảo bị dọa sợ.

“Đừng khóc, có ta ở đây, ca ca sẽ không có việc gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện