Dịch: Mèo Rừng

Chạy…chạy trốn? Trần Bắc Tuấn cô đơn mà đứng ở bên trên chiếc ngư thuyền, nhìn chiếc thuyền cô độc đang phi tốc kia, có chút mộng.

Ở bên trong Kiếm phái, thân phận cao thấp đều phân chia dựa theo số kiếm ở bên trong hộp kiếm.

Nhất lưu võ nhân mới có tư cách mang theo hộp kiếm, bước vào cảnh giới Tông sư quân nhân, thì trong hộp kiếm có thể cất lấy hai thanh kiếm.

Từ Nhất hưởng Tông sư đến Tứ hưởng Tông sư thì đều là hai thanh kiếm.

Từ Ngũ hưởng Tông sư trở lên, thì cứ mỗi một hưởng thì trong hộp kiếm sẽ nhiều hơn một thanh.

Võ nhân Lục hưởng Tông sư, ở bên trong hộp kiếm có thể cất lấy bốn thanh kiếm.

Mà cao nhất, chính là Cửu hưởng Tông sư, bên trong hộp kiếm có thể có tới bảy thanh kiếm.

Đồng thời, bảy thanh kiếm kia có khả năng sẽ có kiếm được đại sư Cơ Quan gia cố ý chế tạo mà ra, chính là lợi khí cao cấp nhất thế gian.

Đây là truyền thống được lưu truyền lâu đời ở Kiếm phái.

Mà vị Kiếm phái cao thủ ở bên trên thuyền cô độc, ở trong hộp kiếm giấu tới tận bốn cây, đây chính là một tên Lục hưởng Tông sư.

Tuy là cường giả như thế.

Thế mà từ bỏ kế hoạch ban đầu, quay đầu mà chạy trốn.

Nhiếp Trường Khanh một đao chém hồ, liên tục chém ra hai mươi đao, bổ hai mươi chiếc thuyền hoa, giết mấy chục tên nho sinh, đã hù dọa vị Kiếm phái Lục hưởng Tông sư này?

Thân thể của Trần Bắc Tuần có hơi run run lên.

Hắn bỗng nhiên hiểu rõ ra, vì sao Lục Phiên lại có thể bình tĩnh như vậy, không có chút nào sợ hãi cả.

Thực lực của tên bị Đạo tông ruồng bỏ này…

Giống như là quái vậy vậy!

Phía trên ngư thuyền.

Trên mặt Lưu Dã và Chúc Nhất Sơn cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.

Bọn hắn nhìn lấy Trần Bắc Tuần, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn:

“Trần Bắc Tuấn, ngươi gạt bọn ta!? Đã nói là có thể diệt trừ Lục Bình An cơ mà!”

Chúc Nhất Sơn thấp giọng gầm hét.

Lưu Dã nhìn sang Trần Bắc Tuần, ánh mắt cũng không quá hữu hảo.

Đêm hôm qua, Trần Bắc Tuần tìm tới bọn hắn, một đêm lập mưu bày kế, lời thề son sắt rằng, Kiếm phái nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này, sẽ thừa lúc Lục Phiên ngồi trên thuyền hướng về phía Túy Trần các, diệt trừ hắn.

Mặc dù vậy, hết thảy đều giống như là đánh rắm.

Kiếm phái cao thủ, thậm chí không kịp lộ diện đã bị hù chạy rồi!

Bọn hắn…bị bán đi a!

Bọn hắn có thể tưởng tượng hạ tràng của mình khi Lục Phiên tìm bọn hắn để thanh toán.

Lúc này, Lưu Dã và Chúc Nhất Sơn đột nhiên nhớ tới thiếu niên nho dã, lười biếng ngồi trên chiếc xe lăn kia, nội tâm không biết vì sao toát ra một dòng khí lạnh.

“Sợ cái gì!”

“Từ xưa đến nay, nước chảy giang sơn, thiết đả thế gia…Chúng ta là tam đại thế gia ở Bắc Lạc thành, mặc dù không bằng đỉnh cấp thế gia như Đạm Đài, nhưng chúng ta lại có chỗ dựa là Kiếm phái, một trong Bách Gia Chư Tử…Lục Bình An tuyệt đối sẽ không dám đụng vào chúng ta.”

Trần Bắc Tuần đứng lặng trên đầu thuyền, gánh lấy hộp kiếm màu vàng được làm từ gỗ cây lê, chiếc áo xanh trên người cũng bị gió hồ thổi trôi nổi lên.

m thanh của hắn cực kỳ lạnh lùng và khí phách.

“Nhưng cao thủ Kiếm phái đã chạy…chạy trốn a!”

Lưu Dã giơ tay lên, dựng thẳng một ngón tay, chỉ về chiếc thuyền cô độc đã chạy không còn tăm hơi kia, hít từng ngụm khí vào, nói.

Hàm răng của Trần Bắc Tuần có hơi hơi cắn chặt.

“Cái này tạm gọi là chiến lược rút lui, chúng ta cũng rút lui, về phủ đệ rồi trao đổi tiếp!”

Trần Bắc Tuần hít sâu một hơi, nói.

Sau đó, ra lệnh người chèo thuyền quay lại.

Tuy nhiên, ngay tại lúc người chèo thuyền đang chật vật quay ngược đầu lại.

Bỗng nhiên, có một cỗ áp lực cường đại đến dáng sợ, chợt bùng nổ một cái.

Bành!!



“Ừm?”

Lục Phiên đem tất cả quân cờ đều cho vào lại hộp cờ, lông mi hơi nhíu lại.

Hắn nhìn về phương xa, khói mù tán đi trên mặt hồ, ở đó có một chiếc thuyền nhỏ đối diện với ngư thuyền của hắn, vung từng đợt sóng nước, hướng về phía xa xa mà di chuyển.

‘’Tên đó là…ai thế?’’

Lục Phiên hướng về phía hướng đi của chiếc thuyền cô độc, hất hất của cằm của mình, kinh ngạc hỏi.

Nhiếp Trường Khanh cầm lấy cây đao mổ heo, ngẩng đầu, nhìn về phía thuyền nhỏ ở xa xa kia.

‘’Hộp kiếm màu vàng làm bằng gỗ cây lê, trong hộp giấu bốn thanh kiếm, Chư Tử Bách Gia, Kiếm phái…Kiếm khách Lục hưởng Tông sư.’’

Nhiếp Trường Khanh là Đạo tông thứ mười, đối với cao thủ Kiếm phái là không có xa lạ gì cả.

“Kiếm phái…Tông sư kiếm khách?”

Lục Phiên nheo mắt lại.

“Hắn chạy cái gì? Bản công tử tính tình tốt như thế, chẳng lẽ sẽ ăn hắn?”

Nhiếp Trường Không ngưng họng một cái, nhìn vào những Nho sinh còn lại bên trong Bắc Lạc hồ, không khỏi im lặng.

Ngươi tính tình tốt…cái quỷ.

Tâm nhãn nhỏ giống như hạt trái thanh long vậy.

Dứt khoát, Nhiếp Trường Không không tiếp lời nữa.

“Thôi thôi, coi như hắn thức thời.”

Lục Phiên chống cằm, chậm rãi nhắm mắt lại, xem xét linh khí đang khôi phục ở trong cơ thể, một bên thì phất tay.

“Công tử, phía sau chúng ta có một chiếc thuyền, là Trần Bắc Tuần và thế tử hai nhà Lưu, Chúc.”

Ghé vào rìa của ngư thuyền, Nghê Ngọc uể oải nôn mửa, với khuôn mặt tràn đầy tiều tụy của mình, nàng chỉ về chiếc thuyền đánh cá phía xa xa kia, nói.

“Ồ.”

Lục Phiên nhìn vào bộ dáng tội nghiệp của Nghê Ngọc, chậm rãi nhắm mắt lại, trả lời một câu.

Nhiếp Trường Khanh ngự hai mươi đao, hắn đi hai mươi nước cờ, đồng thời tiêu hao hai mươi sợi linh khí.

Nhưng mà, hắn có thể cảm thấy khí đan của mình giống như là lò lửa, phun trào mà ra, đang chậm rãi khôi phục bản thân.

Với tốc độ này, đại khái một canh giờ mới khôi phục được một sợi linh khí, tốc độ khôi phục này, đúng là có chút chậm.

Thế nhưng, Lục Phiên cũng rất thỏa mãn rồi.

“Công tử…bọn hắn muốn quay đầu chạy.”

m thanh hư nhược của Nghê Ngọc, lại một lần nữa vang vọng bên tai Lục Phiên.

Hắn mở mắt ra.

“Chạy?”

Hắn nắm lấy Linh Áp Kỳ Bàn đang đặt ở trên đùi.

Từ bên trong hộp cờ lấy một viên hắc tử.

Viên cờ đen bóng loáng mà vụt sáng lên, Lục Phiên dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy nó.

“Xem náo nhiệt Lục Bình An ta, há lại đẹp như thế?”

Sau một khắc, bỗng nhiên trong con ngươi lẫn tầm mắt của hắn biến thành hình đường cong mờ mờ, giống như là thời điểm cách không đưa linh khí cho Ngưng Chiêu vậy.

Hắn kéo dài địa đồ ở trong tầm mắt ra, tìm được chiếc thuyền đánh cá đang muốn chạy của bọn Trần Bắc Tuần.

Khóe miệng hơi nhiếu.

Sau đó, hắn hạ cờ ở vị trí thiên nguyên.

Lạch cạch.

Một sợi linh khí màu lam nhạt, thuận theo Lục Phiên hạ cờ mà bốc lên, giống như là một ngọn lửa nhỏ bùng cháy vậy.

Mặt hồ đang bĩnh tĩnh, bỗng nhiên gió thổi lên.

Lăng la váy dài của Ngưng Chiêu không ngừng bị thổi lên.

Con ngươi của Nhiếp Trường Khanh co rút lại, hai chân kẹp chặt.

Xuất hiện rồi!

Linh áp của…công tử!



Phía trên ngư thuyền.

Tâm thần Trần Bắc Huyền trở nên run rẩy, một cỗ uy áp giống như thiên uy, khiến cho hắn không cách nào kháng cự được, gương mặt cúi xuống, gắt gao kề sát bên trên boong thuyền.

Đầu rạp xuống đất, liền khí lực để động đậy đầu ngón tay cũng chả có.

Không chỉ là hắn, Lưu Dã, Chúc Nhất Sơn cũng đều như thế.

Bọn hắn thậm chí còn khổ hơn cả Trần Bắc Huyền, trong miệng mũi đều thẩm thấu vết máu.

Đến mức người lái thuyền kia, đã sớm nhảy xuống hồ, điên cuồng hướng về phía bờ mà bơi.

Trần Bắc Huyền gầm nhẹ, hắn muốn ý đứng, nhưng mà áp lực ở trên người hắn nặng giống như một tòa núi cao.

Bành!

Nước hồ ở xung quanh ngư thuyền chợt nổ tung, bay cao bảy thước.

Trong nháy mắt, ngư thuyền bị đắm chìm xuống hồ.

Nước hồ băng lãnh, điên cuồng nuốt sống Trần Bắc Tuần, Dưu Dã và Chúc Nhất Sơn.

Nước hồ tản ra mùi tanh tưởi, liên tục bị tuôn ra rót vào trong miệng bọn hắn.

Đến cùng là xảy ra chuyện gì!?

Chiếc thuyền làm sao nói chìm là chìm?

Cái áp lực đáng sợ kia là xuất phát từ đâu?

Bọn hắn căn bản là không cho rằng Lục Phiên ra tay, bởi vì cách xa tới vài dặm, Lục Phiên không phải tiên, làm sao có thể từ khoảng cách đó mà đánh nát được chiếc ngư thuyền được.

Trong lòng ba người Trần Bắc Huyền tràn đầy nghi hoặc, tuy nhiên, khát vọng sự sống khiến cho bọn hắn không kịp suy tư nữa, chỉ có thể cố hết sức bơi lên bờ mà thôi.

Cho dù là Nhị lưu võ nhân, ngâm nửa ngày ở trong hồ nước băng lãnh rồi lại bơi vào bờ, thể lực cũng sẽ trở nên hư nhược.

Thậm chí, có rất nhiều nho sinh, bơi một nửa hồ đã bị kiệt sức, trên mặt hiện ra vẻ lưu luyến nhân thế, lộc cộc một tiếng rồi chìm vào đáy hồ.

Trần Bắc Tuần còn ổn, dù sao thì hắn cũng là Nhất lưu võ nhân, Lưu Dã với Chúc Nhất Sơn cũng có thực lực của võ nhân, cho nên có thể sống sót mà bơi lên bờ.

Toàn thân bọn hắn ướt đẫm, quần áo bó sát lên người, trên thân thể cũng bị dính lấy không ít vết bẩn tồn đọng trên hồ.

Bỗng nhiên, mặt đất chấn động, tiếng vó ngựa vang trời.

Một đám quân sĩ mặc lấy áo giáp giục ngựa mà tới, những dân chúng đang vây xem bèn dồn dập kinh hô rồi lùi về phía xa, bọn hắn nhận ra những quân sĩ này chính là quân của phủ thành chủ Bắc Lạc.

Y Nguyệt cưỡi trên một con tuấn mã màu nâu, phía sau của nàng, thì là một đội quân, trên người mặc lấy khôi giáp băng lãnh, đây chính là quân Thiết Huyết của Bắc Lạc thành.

“Công tử có lệnh, mang thế tử của ba đại thế gia, trở lại đại lao phủ thành chủ để uống trà.”

Mặt mũi của Y Nguyệt cực kỳ lạnh lùng, nghiêm túc nói.

“Còng lại.”

Sau một khắc.

Mấy vị Thiết Huyết quân sĩ cầm lấy một những cái xiềng xích băng lãnh mà lại nặng nề đi tới.

Toàn thân Trần Bắc Tuần trở nên ướt đậm, từ dưới đất bò dạy, chòm râu mà hắn tỉ mỉ chăm sóc đã bị dính chụm lại.

Hắn thẳng sống lưng, thẳng thắng cương nghị.

“Ta chính là Trần Bắc Tuần, đệ tử Kiếm phái, các ngươi…”

“Ba!”

Nhưng mà, Trần Bắc Tuần còn chưa nói xong, Y Nguyệt đã cầm lấy cây roi, quất vào người hắn rồi.

Ngay tức khắc, cảm giác đau rát khiến cho Trần Bắc Tuần tuôn rơi nước mắt.

“Ta muốn gặp Lục thiếu chủ!”

“Ta…”

Trần Bắc Tuần hô hào, nhưng mà, trên mặt của Y Nguyệt vẫn lạnh nghiêm, tiếp tục vung ra một roi, lưu lại vết máu trên người Trần Bắc Tuần.

“Công tử có lệnh, nếu như ngươi mở miệng nói chuyện, liền…quất ngươi!”

Khuôn mặt cáo mị của Y Nguyệt lộ ra một vệt cười nhạt, trên tay cầm lấy trường tiên, chậm rãi nói.

Trần Bắc Tuần không nói thêm gì nữa.

Hắn muốn phản khiến, nhưng mà ở đây có tới một trăm vị Bắc Lạc Thiết Huyết quân hung hãn, hắn…phản kháng cái gì?

Dù cho là bình thường Tông sư đi chăng nữa, thì khi gặp được nhiều Bắc Lạc Thiết quân như vậy, e rằng cũng sẽ ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.

Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn căn bản không có ý nghĩ phản kháng, cho nên đã ngoan ngoãn chịu còng tay, bị áp giải mà đi.

Còn về Trần Bắc Tuần, chòm râu đẹp của hắn có dính lấy một vài cọng rong trên Bắc Lạc hồ, hắn quay đầu nhìn về phía ngư thuyền đang lẳng lặng phiêu lưu trên hồ.

Phảng phất thấy được thiếu niên ngọc thụ lâm phong ngồi xe lăn trên chiếc ngư thuyền, trong lòng Trần Bắc Tuần khẽ run.

‘’Ván này, là Trần Bắc Tuần ta chủ quan…Tê!’’

Trần Bắc Tuần bị còng xích sắt, nhìn ra xa Bắc Lạc hồ, trong miệng phát ra lời cảm khai.

Nhưng mà, lời còn chưa nói xong.

Ba!

Y Nguyệt đã quất một roi lên người hắn rồi.

“Tê! Nhẹ…nhẹ thôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện