Dịch: Minh

Thủ đoạn này của hắn có thể nói là quỷ thần khó dò.

Cách không xóa sạch chữ trên bức hoành, sau đó viết tên mới lên. Đây chắc chắn không phải thủ thuật, mà chính là phép “Lăng không tạo vật”, người phàm sao có thể làm được!? Nhiếp Trường Khanh hít một hơi, thủ đoạn của công tử đúng là ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Ngưng Chiêu cũng rất kinh ngạc, có điều sắc mặt của nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Dù sao trên người công tử cũng đã xuất hiện quá nhiều kì tích, nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Nhiếp Trường Khanh cầm đao mổ heo, cùng Ngưng Chiêu nhìn lên bức hoành.

“Bạch Ngọc Kinh...”

Hai người lẩm nhẩm.

“Từ nay về sau,”Bạch Ngọc Kinh” chính là thế lực riêng của công tử.”

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, xoa xoa tay, khẽ cười:

“Các ngươi chính là đệ tử Bạch Ngọc Kinh.”

“Đa tạ công tử.”

Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu tâm thần rung động.

Lục Phiên chống cằm gãi gãi, tâm tình đang rất thoải mái.

“Sau này khi các ngươi du tẩu giang hồ, có thể xưng là người của Bạch Ngọc Kinh...”

“Tuân lệnh.”

Hai người khẽ gật đầu.

Một trận gió quét qua, thổi bay từng cánh hoa đào.

Đồng thời cũng thổi bay những sợi tóc mai của Lục Phiên.

“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”

Ngưng Chiêu có vẻ hơi thất thần.

Đáy mắt Nhiếp Trường Khanh thì lóe lên ánh sáng.

Bạch Ngọc Kinh...

Chỉ cần một thời gian nữa thôi, thế lực này sẽ tung hoành cả Đại Chu.

Đây có lẽ sẽ là thế lực duy nhất có thể đứng trên Bách Gia Chư tử.

Nhiếp Trường Khanh từng là kẻ bị Đạo tông ruồng bỏ, giờ đây hắn đã có thân phận mới...đệ tử Bạch Ngọc Kinh.

Hắn có cảm giác, Nhiếp Trường Khanh - đệ tử Bạch Ngọc Kinh...cái tên này sẽ còn vang dội hơn thân phận đệ tử Đạo tông năm xưa của hắn.

Nhiếp Trường Khanh cúi đầu, nhìn hoa đào rơi đầy đất rồi khẽ cười.

Kẻ từng bị xua đuổi như chó nhà có tang của Đạo Tông, giờ đã là đệ tử Bạch Ngọc Kinh.

Tất cả...như đã được an bài trước.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, nhìn chăm chú ba chữ “Bạch Ngọc Kinh” như rồng bay phượng múa mình vừa đề lên, Ngưng Chiêu dịu dàng nhìn hắn, còn Nhiếp Trường Khanh thì đầy một bụng tâm sự.

Từng đám người vội vàng chạy xuống từ trên lầu Bạch Ngọc Kinh.

Những người này chứng kiến một màn kinh thiên động địa vừa rồi thì bị dọa ngồi bệt xuống đất, những ca kĩ của Túy Trần các cũng ngây người sợ hãi như vừa thấy quỷ.

Đặc biệt là khuôn mặt tú bà lúc này tràn đầy kinh hoàng.

“Tấm hoành đề tên của chúng ta...ba chữ Túy Trần các biến đâu mất!”

Thay vào đó lại là ba chữ ”Bạch Ngọc kinh”!

Bạch Ngọc Kinh này...là thứ gì!?

...

“Ngưng tỷ, ngươi phát cho đám ca kĩ này một ít ngân lượng rồi bảo bọn chúng mau chóng rời khỏi Hồ Tâm đảo.”

“Ta muốn đám ca kĩ này khi ra ngoài không được bàn tán nửa lời về “Bạch Ngọc Kinh.”

“Lão Nhiếp, ngươi chịu trách nhiệm bảo vệ Hồ Tâm đảo, không có sự cho phép của bản công tử, không kẻ nào được bước lên nửa bước.”

Lục Phiên chống cằm, thản nhiên nói.

“Được.”

Nhiếp Trường Khanh gật đầu đồng ý.

Ngưng Chiêu chậm rãi bước đến gần đám ca kĩ đang ngồi lê la trên mặt đất.

Lúc này, Lục Phiên tâm thần khẽ động.

Hệ thống nhắc nhở hiện lên.

“Nhận thưởng Ngộ Đạo khí:

Ngộ Đạo khí: câu đối hai bên cửa (huyền giai cực phẩm bảo vật, có tác dụng ngộ đạo, người quan tưởng có xác suất một phần vạn thu được cơ hội đốn ngộ, tu vi càng cao thâm, xác suất đốn ngộ càng cao)”

“Ký chủ có muốn nhận hay không?”

Lục Phiên nhướng mày, huyền giai cực phẩm bảo cụ?

“Linh Áp Kỳ Bàn” của hắn mới là huyền giai hạ phẩm bảo cụ. Món bảo cụ này còn cao cấp hơn cả “Linh Áp Kỳ Bàn” hay sao?

Hắn cũng đã hiểu rõ hệ thống phân chia cấp bậc bảo cụ.

Phân chia giai cấp dựa theo bốn bậc Thiên Địa Huyền Hoàng, mỗi bậc lại chia làm bốn phẩm là hạ phẩm, trung phẩm, thưởng phẩm và cực phẩm.

“Nhận.”

Lục Phiên tâm thần khẽ chuyển.

Lục Phiên nhìn lên cửa chính của tòa lầu thì giật mình, nguyên lúc trước hai bên đại môn treo hai bức tranh phong nguyệt vẽ cảnh chim bay cá lặn đã biến mất, đã thay vào đó là hai tấm biển được làm bằng hắc thiết.

“Thiên làm bàn cờ, tinh làm cờ.”

“Địa làm tỳ bà, lộ làm dây*.”

(Gốc:

Thiên vi kỳ bàn, tinh tố kỳ.

Địa thành tỳ bà, lộ tố huyền.)

Lục Phiên nhìn chăm chú hai tấm biển vừa xuất hiện.

Nhướng mày

Có chút ý tứ.

Hai câu đối, chỉ nhìn thoáng qua đã có thể cảm nhận được khí thế tràn ngập.

Khẽ vuốt mi tâm, Lục Phiên nhắm mắt lại.

Hắn nhìn hơn nửa ngày cũng không thấy ngộ ra cái gì.

Vận may ít khi mỉm cười với hắn.

Đương nhiên cũng có thể là hắn còn chưa đạt tới cảnh giới đủ để ngộ đạo.

Chỉ những đại trí tuệ hoặc người tu hành gặp bình cảnh mới có duyên chạm đến.

Mà hắn so với người tu hành bình thướng có quá nhiều sự khác biệt.

“Lão Nhiếp.”

Lục Phiên khẽ gọi.

Nhiếp Trường Khanh quay đầu lại nhìn.

Lục Phiên không lên nói tiếng nào, chỉ giơ ngón cái chỉ về phía hai tấm biển làm bằng hắc thiết treo ở cổng lâu.

Nhiếp Trường Khanh khẽ giật mình.

Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn hai câu đối trên tấm biển.

Hả?

Lần đầu nhìn không có cảm giác gì.

Lần thứ hai, hai mắt Nhiếp Trường Khanh như bị dính chặt vào tấm biển.

Đột nhiên, Nhiếp Trường Khanh cảm giác như bị trong quyền đánh thẳng vào lồng ngực.

Phốc phốc!

Hắn thổ ra một ngụm máu lớn.

Máu huyết trong cơ thể hắn lúc này chạy loạn rồi nổ vang sáu tiếng như sấm. Cả người như bị một luồng sức mạnh đánh thẳng vào ngực.

Bịch bịch bịch

Hắn lui liền ba bước.

Cảm giác như có một lực lưởng khổng lồ bao lấy hắn, hai mắt hắn mở to tràn đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào vào tấm biển.

Sau một khắc, hai chân hắn mềm nhũn.

Bùm một tiếng, quỳ sụp xuống, lực lượng áp bách chấn vỡ cả nền gạch.

Lục Phiên kinh ngạc.

Tâm thần khẽ động, điều khiển xe lăn tiến đến gần Nhiếp Trường Khanh. Hắn không ngờ phản ứng của Nhiếp Trường Khanh lại đáng sợ như vậy.

Nhiếp Trường Khanh kịch liệt phì phò thở dốc.

Hai mắt như muốn chảy ra máu.

Trên mặt Nhiếp Trường Khanh thoáng lộ vẻ không cam lòng.

Ngay thời điểm hắn nhìn lên tấm biển, dường như sự lĩnh ngộ “Ngự Đao quyết” của hắn càng sâu thêm một phần.

Nhưng ngộ ý kia trôi qua quá nhanh, hắn không nắm bắt nổi.

“Đáng tiếc...”

“Tu vi của ngươi lúc này mới đến đạt Khí Đan cảnh, so với yêu cầu của Ngộ Đạo khí này còn kém. Đợi tu vi của ngươi tăng lên chắc chắn thu hoạch sẽ không hề nhỏ.”

Lục Phiên tựa người, thản nhiên nói.

Vừa nói xong, ánh mắt của hắn lại lộ vẻ kinh ngạc, nhìn xung quanh Hồ Tâm đảo.

Hoa đào khắp nơi như bị hút khô tinh khí, một cơn gió nhẹ thổi qua đã biến chúng thành cát bụi.

Mà xung quanh đảo, lại thình lình mọc lên mười thân cây to bản óng ánh như ngọc thạch.

Trên cành cây lại có rất nhiều nụ hoa tràn đầy sinh khí.

“Ừm!”

Lục Phiên kinh ngạc, không ngờ hạt giống Triều Thiên Linh Cúc, lại phát triển nhanh chóng như vậy?

Đột nhiên hắn lại muốn cười phá lên.

Triều Thiên Linh Cúc thật là bá đạo, lại hút sạch tinh khí của cả rừng đào trên đảo để nuôi lớn bản thân.

Thực vật không giống như con người nói đạo lý, chỉ có bản năng nguyên thủy.

Ta mạnh hơn ngươi, lập tức ta sẽ đoạt sạch tinh khí của ngươi.

Lục Phiên xoa xoa hai tay, ngưng mắt nhìn.

Xem ra không thể trồng thêm bất kì loại cây nào trên Hồ Tâm đảo nữa, trừ phi nó cũng là một loại linh thụ.

Lục Phiên nhắm mắt, thầm nghĩ.

Một cơn gió thổi qua, từng cành hoa cúc rung lên rào rào.

Trong lòng Lục Phiên có chút chờ mong, đợi mười cây Triều Thiên Linh Cúc này nở rộ, phóng xuất linh khí.

Hồ Tâm đảo này...sẽ trở thành một tòa tiên đảo, tràn đầy linh khí, là tu hành chi địa.

Nội tâm đầy chờ mong, hắn duỗi lưng cũng cảm thấy rất thoải mái.

“Cũng đến lúc phải trở về Bắc Lạc thành giải quyết vấn đề các thế gia và Kiếm phái rồi.”

Lục Phiên chống cằm, cầm lên một con cờ.

“Ta tuy rất nhẫn nại cũng không nén nổi cơn giận này. Nếu phụ thân không thể xử kí, vậy ta sẽ xử lí...”

Lục Phiên cười khẽ, đôi mắt lóe lên ánh sáng kì dị.

“Huống hồ, “Bạch Ngọc Kinh” của ta ở Bắc Lạc thành này không hề sợ bất kì thế lực nào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện