Dịch: Nguyễn Anh Hùng

Quốc sư không vội.

Thậm chí, hắn cảm thấy để cho Mạc Thiên Ngữ chịu khổ một chút cũng tốt.

Mạc Thiên Ngữ, tính tình thật quá ngông cuồng cao ngạo, không biêt sợ ai, mắt cao hơn trời.

Hắn để Mạc Thiên Ngữ tới mời Lục Phiên, Mạc Thiên Ngữ chẳng những không làm theo, còn nửa đêm leo tường đi qua, bị người ta coi là cây hành, cắm vào mặt đất.

Tất cả những tội tình này, đều là hắn tự tìm chết a.

Quốc sư theo những tin tức có được suy đoán rằng, Lục Phiên rất có thể cũng giống với thiên tử đạt được tiên duyên, trở thành Thiên Tứ giả.

Quốc sư gọi người đạt được tiên duyên là Thiên Tứ giả*.

(Xin lỗi mọi người, ở chương 4JUdGzvrMFDWrUUwY3toJATSeNwjn54LkCnKBPRzDuhzi5vSepHfUckJNxRL2gjkNrSqtCoRUrEDAgRwsQvVCjZbRyFTLRNyDmT1a1boZV mới đúng.)

Hơn nữa, trong miêu tả của Vũ Văn Tú, quốc sư còn đại khái suy đoán ra thân phận của một người khác, tuy nhiên, hắn không có nói với Vũ Văn Tú mà thôi.

Tâm cao khí ngạo, không lạy trời, không lạy đất.

Chỉ quỳ thương sinh không quỳ tiên.

Dạng người như vậy, trong Đại Chu triều có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vũ Văn Tú có lẽ không nghĩ tới, thế nhưng, quốc sư nghiên cứu tình báo khắp thiên hạ, gặp qua vô số dạng người, cũng nghiên cứu tập tính và tính nết của rất nhiều người.

Quốc sư phỏng đoán, người có được tiên duyên kia, trong Đại Chu triều có ba vị phù hợp.

Vị thứ nhất, thành chủ Túy Long thành Giang Li, người này lớn lên từ giang hồ, nổi tiếng trong triều đình, chính là một thanh đao của tiên đế, là tâm phúc được coi trọng nhất.

Sau khi tiên đế băng hà, Giang Li trấn thủ Túy Long thành, thay Thiên Tử bảo vệ biên giới.

Vị thứ hai, Thái Thú Tây Quận, Hạng Thiếu Vân, Tây Quận bá vương, Tây Lương chi chủ.

Vị thứ ba, Mạc Thiên Ngữ... Khục, kẻ này không nói cũng được.

Tại quốc sư xem ra, nếu là Giang Li trở thành Thiên Tứ giả, đối với Đại Chu, cũng không phải là chuyện xấu.

Thế nhưng...

Nếu để cho Hạng Thiếu Vân trở thành Thiên Tứ giả, thế cục thiên hạ sẽ có biến hóa khôn lường.

Hạng Thiếu Vân cùng Mặc gia bên trong Chư Tử Bách Gia hợp tác, trong mắt quốc sư, Hạng Thiếu Vân tuyệt đối không thể là đối thủ của Mặc gia, dù cho hắn có võ đạo đỉnh cấp Đại Tông Sư cũng không được.

Tuy nhiên, nếu Hạng Thiếu Vân trở thành Thiên Tứ giả, chuyện này khó đoán rồi.

Nguyên nhân quốc sư tới Bắc Lạc thành, ngoại trừ giải cứu Mạc Thiên Ngữ ra, còn một mục đích khác, chính là vì Lục Phiên mà tới.

Bắc Lạc Lục Bình An, hình như cũng là Thiên Tứ giả.

Quốc sư không đi "Rút hành", Lục Trường Không cũng không có quyền bắt buộc quốc sư phải đi.

Lục Trường Không biết Lục Phiên đi ra ngoài thu thuế, từ trong tay ba đại thế gia thu được một thanh lâu.

Liền sai người chuẩn bị xe, dẫn quốc sư tiến đến Hồ Tâm đảo.

...

Hồ Tâm đảo.

Gió mát nhè nhẹ, mặt hồ dập dờn gợn sóng.

Trên thuyền đánh cá.

Một ông lão mặc một áo trắng, tay nắm gậy Thúy Trúc xanh biếc, đôi mắt thâm thúy, tay kia cầm một mai rùa phát sáng, làm người khác chú ý.

"Thiên Cơ gia?"

Trên xe lăn, Lục Phiên lông mi hơi nhíu.

Bên trong Chư Tử Bách Gia, Thiên Cơ gia có chút thần bí, dùng thôi diễn, tính toán, bói toán mà nổi danh.

"Có ý tứ, trong Chư Tử Bách Gia, Đạo tông, kiếm phái đều phái người đến Bắc Lạc, bị ta giết hết, thi thể đều chìm ở đáy hồ này. Ta rất hiếu kì, ngươi vì sao không rời đi?"

Lục Phiên tựa ở trên xe lăn, vuốt vuốt một quân cờ màu đen, hưởng thụ gió mát ven hồ, ngữ khí rất bình thản, nói.

Nhiếp Trường Khanh điều động linh khí bên trong khí đan ra, quấn quanh lấy đao mổ heo, đôi mắt lạnh lùng.

Ngưng Chiêu cũng làm như thế.

Y Nguyệt khoác đặt tay lên roi dài bên hông, cảnh giác vạn phần.

"Ọe..."

Nghê Ngọc ôm lấy thân thuyền, tiếp tục ọe, phá hư bầu không khí căng thẳng.

"Lục thiếu chủ, không cần giương cung bạt kiếm vậy, Thiên Cơ gia, không nhúng tay vào chuyện triều đình, cũng không liên lụy đến ân oán giang hồ, cho nên, Lục thiếu chủ không có lý do gì giết lão già ta a?"

Lữ Mộc Đối cười lộ ra răng cửa.

"Ngươi cười... Quá khó coi, lý do này được không?"

Lục Phiên để quân cờ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp, nói.

Lời nói vừa ra, nụ cười của Lữ Mộc Đối lập tức cứng đờ, theo bản năng mấp máy môi, che đi hàm răng cửa.

"Tốt, tạm thời ta sẽ không giết ngươi, lên đảo đi, ta có việc hỏi ngươi."

"Trả lời tốt, có thể sống."

"Lão Nhiếp, lái thuyền."

Lục Phiên nói.

"Vâng."

Nhiếp Trường Khanh sắc mặt lạnh lùng, đứng ở đuôi thuyền, khí huyết chuyển động, bàn chân dùng sức, đẩy thuyền đánh cá nhanh chóng hướng Hồ Tâm đảo lao đi.

Thuyền đánh cá xẹt qua mặt hồ xanh biếc, cá trong hồ sợ hãi bơi tán loạn, hai bên bờ hải âu cũng bay lên.

Rất nhanh.

Thuyền đã vào bờ.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, xuống thuyền, Ngưng Chiêu đẩy xe lăn, đi chậm rãi.

Y Nguyệt dẫn theo Nghê Ngọc, đang ói đến mức quay cuồng trời đất, đi theo Lục Phiên.

Thiên Cơ gia Lữ Mộc Đối một thân áo trắng gõ lấy gậy trúc xanh biếc, bước ra khỏi thuyền đánh cá.

Hả?

Rồi khỏi thuyền đánh cá vài bước, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động.

Hòn đảo nhỏ này, có chút không giống bình thường, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm nghiền.

Giữa trời đất, dường như có những sợi khí, như thể những con cá bơi toán loạn trong không khí.

Đây là...

Lữ Mộc Đối mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy rung động và kinh hãi.

Hắn nhìn xung quanh, thấy cỏ cây hoa lá trên đảo đều khô héo, chỉ còn lại mười cái cây.

Nhìn chăm chú nhìn kỹ, sẽ phát hiện, đó là mười cây... Hoa cúc.

Ukm, hoa cúc?!

Nhìn xem cây hoa cao tới ba thước, thân cây thô to như cổ tay của thiếu nữ, vẻ mặt Lữ Mộc Đối hết sức đặc sắc.

Khí lưu kì dị kia, tựa như từ trong hoa cúc tỏa ra.

Khí lưu này... Là cái gì?

Đây là thứ gì mà làm nội tâm của hắn sinh ra khát vọng mạnh liệt?!

Kỳ thật, người ngạc nhiên không chỉ có Lữ Mộc Đối, mà Ngưng Chiêu đang đẩy xe lăn, Nhiếp Trường Khanh đang dắt Nhiếp song trong lòng cũng rung động dữ dội.

Bọn hắn biết được mùi vị của linh khí, cho nên cảm nhận còn rõ hơn Lữ Mộc Đối rất nhiều!

Trên đảo, những sợi khí như những con cá đang bơi tán loạn trong không khí kia, không phải thứ gì khác mà chính là... Linh khí cực kì trân quý!

Giữa đất trời có linh khí?!

Không...

Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu trong nháy mắt đã rõ ràng, linh khí này... Là từ mười cây hoa cúc công tử gieo xuống kia!

Vốn dĩ Ngưng Chiêu và Nhiếp Trường Khanh còn cảm thấy hoa cúc này có chút quỷ dị, đột nhiên bây giờ mừng rỡ như điên, thiên địa có linh khí, bọn hắn có thể hấp thu linh khí tu hành, đột phá cảnh giới!

"A, hoa nở?"

Ngồi trên xe lăn, Lục Phiên ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Nhìn mười cây hoa cúc phun ra nuốt vào linh khí, không khỏi nở nụ cười.

Hấp thu tinh hoa nửa đảo hoa đào, quả nhiên không có lãng phí.

Mười cây Triều Thiên cúc, mỗi một gốc trong ba ngày có thể sản xuất một sợi linh khí.

Mười cây là mười sợi, nếu linh khí không bị tiêu hao sẽ một mực bảo trì trạng thái tuần hoàn. Còn nếu bị sử dụng, Triều Thiên cúc sẽ trong vòng ba ngày lại lần nữa thai nghén ra một sợi linh khí.

Lục Phiên vốn cho rằng Triều Thiên cúc nụ hoa chớm nở, cần rất nhiều thời gian, không nghĩ tới, nhanh như vậy liền nở rộ.

Niềm vui ngoài ý muốn a.

Lục Phiên không có nghiên cứu Triều Thiên cúc quá mức, hắn để Ngưng Chiêu đẩy hắn tiến vào "Bạch Ngọc Kinh".

"Mời."

Nhiếp Trường Khanh khiêng đao mổ heo, mặt không thay đổi liếc mắt nhìn Lữ Mộc Đối, nói.

Lữ Mộc Đối nhìn Triều Thiên cúc mang theo vẻ lưu luyến không rời, hắn nuốt nước miếng một cái, quay người bươc đi, trong lòng ngập tràn song lớn.

Hắn phát hiện những điều bí ẩn của Lục Phiên, càng ngày càng nhiều.

Bước lên bậc thang đá xanh, đi vào lầu các, Lữ Mộc gõ nhẹ gậy trúc.

Đang lúc đi theo Lục Phiên vào Bạch Ngọc Kinh.

Bỗng nhiên, thân thể hắn cứng đờ.

Lòng có cảm giác, ánh mắt nhìn lên.

Nhìn vào hai tấm biển dựng thẳng hai bên cổng của lầu các.

Chỗ ấy, một bộ câu đối có vẻ bình thường, lại hấp dẫn ánh mắt của hắn.

- --

Kể từ chương này team mình sẽ set VIP hãy ủng hộ bọn mình nhé!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện