Giáo chủ nghe thấy giọng nói này có chút quen tai, bèn thả chày xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đúng là Tạ thiếu gia.
Giáo chủ nhận ra vị thiếu gia này, bởi những năm kia xuống núi đóng thuế đã từng gặp mấy lần, có điều khi đó giáo chủ đều đeo mặt nạ giả nên Tạ thiếu gia mới chưa từng nhìn thấy chân dung này.
Giáo chủ thấy lúc này hơi thở Tạ thiếu gia dồn dập, quần áo lộn xộn, ngọc quan trên đầu cũng bị lệch, tự nhủ rằng đừng nói là khuôn mặt khôi ngô quá trớn nên nửa đường bị cướp sắc nhé. Trong lòng giáo chủ lập tức tự nhiên sinh ra cảm giác chính nghĩa, quyết định giúp đỡ thiếu gia một chút.
“Ngươi đi theo ta.” Giáo chủ nói, “Ta giúp ngươi thoát khỏi họ.”
Dù Tạ thiếu gia không hiểu tại sao giáo chủ biết mình bị người khác rượt đuổi, nhưng bây giờ chẳng kịp nghĩ nhiều nữa, bèn đi theo giáo chủ vào phòng.
Lúc sơn phỉ đến thì trong sân chỉ có một vị giáo chủ và một gã nam tử béo múp xấu xí.
Giáo chủ nhanh nhẹn ra ngoài cửa, hỏi thăm sơn phỉ: “Bang chủ đến thăm hàn xá hay chăng có việc gì?”
Bang chủ buông đại đao dài hơn một mét xuống, lễ phép hỏi: “Không biết giáo chủ có gặp Tạ thiếu gia không? Mấy người bọn ta muốn mời Tạ thiếu gia lên núi uống chén trà.”
Giáo chủ đáp, “Tạ thiếu gia đương nhiên ở Tạ phủ rồi, sao lại đến tìm ta?”
Mấy tên sơn phỉ này vẫn có vài phần kính trọng với giáo chủ, năm đó thời mà bọn họ mới làm sơn phỉ, vì vẻ ngoài quá mức đàng hoàng không có sức uy hiếp gì, nên đã nhờ giáo chủ vẽ cho bọn họ vài vết sẹo dữ tợn.
Giờ phút này bang chủ không muốn làm khó giáo chủ quá mức, chỉ hoài nghi đánh giá nam nhân phía sau giáo chủ thêm vài lần, rồi quay người rời đi.
“Đa tạ ơn cứu mạng của giáo chủ.” Tạ thiếu gia chờ sơn phỉ đi xa rồi mới trịnh trọng cảm ơn giáo chủ, sau đó móc hết năm mươi lượng địa tô thu được trên mình ra, muốn tặng hết cho giáo chủ.
Giáo chủ luống cuống, hắn làm nghề phẫu thuật thẩm mỹ đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy số tiền lớn như vậy, đương nhiên không dám nhận, từ chối bảo: “Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.”
Nhưng Tạ thiếu gia không chịu, “Đây là ơn cứu mạng, cần phải hậu tạ.”
Giáo chủ vô cùng khó xử, bỗng hắn nhìn thấy con gà thả vườn Tạ thiếu gia cầm trong tay thì nhanh trí nói với y, “Chi bằng cho ta ăn con gà đi.”
Note: Con gà ở đây còn có nghĩa là con cu:).
Giáo chủ nhận ra vị thiếu gia này, bởi những năm kia xuống núi đóng thuế đã từng gặp mấy lần, có điều khi đó giáo chủ đều đeo mặt nạ giả nên Tạ thiếu gia mới chưa từng nhìn thấy chân dung này.
Giáo chủ thấy lúc này hơi thở Tạ thiếu gia dồn dập, quần áo lộn xộn, ngọc quan trên đầu cũng bị lệch, tự nhủ rằng đừng nói là khuôn mặt khôi ngô quá trớn nên nửa đường bị cướp sắc nhé. Trong lòng giáo chủ lập tức tự nhiên sinh ra cảm giác chính nghĩa, quyết định giúp đỡ thiếu gia một chút.
“Ngươi đi theo ta.” Giáo chủ nói, “Ta giúp ngươi thoát khỏi họ.”
Dù Tạ thiếu gia không hiểu tại sao giáo chủ biết mình bị người khác rượt đuổi, nhưng bây giờ chẳng kịp nghĩ nhiều nữa, bèn đi theo giáo chủ vào phòng.
Lúc sơn phỉ đến thì trong sân chỉ có một vị giáo chủ và một gã nam tử béo múp xấu xí.
Giáo chủ nhanh nhẹn ra ngoài cửa, hỏi thăm sơn phỉ: “Bang chủ đến thăm hàn xá hay chăng có việc gì?”
Bang chủ buông đại đao dài hơn một mét xuống, lễ phép hỏi: “Không biết giáo chủ có gặp Tạ thiếu gia không? Mấy người bọn ta muốn mời Tạ thiếu gia lên núi uống chén trà.”
Giáo chủ đáp, “Tạ thiếu gia đương nhiên ở Tạ phủ rồi, sao lại đến tìm ta?”
Mấy tên sơn phỉ này vẫn có vài phần kính trọng với giáo chủ, năm đó thời mà bọn họ mới làm sơn phỉ, vì vẻ ngoài quá mức đàng hoàng không có sức uy hiếp gì, nên đã nhờ giáo chủ vẽ cho bọn họ vài vết sẹo dữ tợn.
Giờ phút này bang chủ không muốn làm khó giáo chủ quá mức, chỉ hoài nghi đánh giá nam nhân phía sau giáo chủ thêm vài lần, rồi quay người rời đi.
“Đa tạ ơn cứu mạng của giáo chủ.” Tạ thiếu gia chờ sơn phỉ đi xa rồi mới trịnh trọng cảm ơn giáo chủ, sau đó móc hết năm mươi lượng địa tô thu được trên mình ra, muốn tặng hết cho giáo chủ.
Giáo chủ luống cuống, hắn làm nghề phẫu thuật thẩm mỹ đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy số tiền lớn như vậy, đương nhiên không dám nhận, từ chối bảo: “Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.”
Nhưng Tạ thiếu gia không chịu, “Đây là ơn cứu mạng, cần phải hậu tạ.”
Giáo chủ vô cùng khó xử, bỗng hắn nhìn thấy con gà thả vườn Tạ thiếu gia cầm trong tay thì nhanh trí nói với y, “Chi bằng cho ta ăn con gà đi.”
Note: Con gà ở đây còn có nghĩa là con cu:).
Danh sách chương