Hà sư đệ đi rồi, Tạ thiếu gia và giáo chủ cùng nhau về nhà.
Trên đường đi, hai tay Tạ thiếu gia chắp sau lưng, trầm mặc không nói, giáo chủ nhích lại gần Tạ thiếu gia hỏi: “Thiếu gia có tâm sự sao?”
Tạ thiếu gia hắng giọng một cái, ngữ điệu bâng quơ như thuận mồm hỏi: “Ngươi và vị sư đệ kia có quan hệ rất tốt hả?”
Giáo chủ nói: “Ừm, điều kiện sư môn của chúng ta không tốt, ta và sư đệ ngủ chung một giường mà lớn lên.”
Tạ thiếu gia nghe xong thì mặt nhăn như đoá hoa cúc.
“Ài, tiếc là sau đó hắn đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi.”
“Vì sao?”
“Sư đệ này của ta cái gì cũng tốt, chỉ là không cưỡng lại được sự dụ hoặc của tiền tài. Năm đó có một đào phạm bị cả nước truy nã, để tránh bị quan phủ đuổi bắt nên đã bỏ ra số tiền lớn xin sư phụ ta đổi mặt cho, sư phụ không chịu, đuổi thẳng gã ta ra khỏi cửa.
Thế nhưng đào phạm đó chưa từ bỏ ý định, nửa đêm mang vàng đến tìm mấy sư huynh đệ chúng ta, từ nhỏ sư đệ theo chúng ta bần hàn đã quen, không ngăn nổi lòng mình nên đã lén sửa mặt cho gã đó.
Sư phụ biết được thì rất giận dữ, ông nói phẫu thuật thẩm mỹ là để giúp người khác tăng sự tự tin, sống một cuộc đời tốt đẹp, chứ không phải dùng để kiếm tiền phi nghĩa, sư đệ tâm thuật bất chính, sư môn không dung được hắn nữa, cùng đêm hôm ấy đuổi hắn ra khỏi cửa, từ đó về sau chúng ta chưa từng gặp lại.”
Giáo chủ dứt lời, lại thở dài nặng nề.
Tạ thiếu gia cầm tay giáo chủ an ủi, “Mỗi người ắt có số mệnh riêng, không cần quá để trong lòng.”
Giáo chủ chép miệng: “Nhưng năm đó ta còn nghèo hơn cả hắn, thế mà ta lại chưa từng dao động.”
Tạ thiếu gia nở nụ cười: “Ta biết phẩm tính của giáo chủ, ngươi không phải người tham của, nếu không lúc trước cũng sẽ không cứu ta mà không cần ngân lượng, còn cho ta ngủ lại vài đêm.”
Giáo chủ cười giỡn: “Đó là vì ta thấy thiếu gia lớn lên rất đẹp, ngủ mấy đêm với ngươi cũng không lỗ mà.”
Tạ thiếu gia thốt lên: “Thế có muốn ngủ thêm mấy đêm nữa không?”
Giáo chủ đỏ mặt nói: “Được.”
Đêm đó giáo chủ ôm gối của mình, lén la lén lút tiến vào phòng của Tạ thiếu gia.
Tạ thiếu gia nhìn giáo chủ leo lên giường ngoan ngoãn nằm im thì không khỏi nuốt nước bọt một cái, ngay lúc ấy, có một bộ vị giữa người thoáng cái cứng đờ.
Trên đường đi, hai tay Tạ thiếu gia chắp sau lưng, trầm mặc không nói, giáo chủ nhích lại gần Tạ thiếu gia hỏi: “Thiếu gia có tâm sự sao?”
Tạ thiếu gia hắng giọng một cái, ngữ điệu bâng quơ như thuận mồm hỏi: “Ngươi và vị sư đệ kia có quan hệ rất tốt hả?”
Giáo chủ nói: “Ừm, điều kiện sư môn của chúng ta không tốt, ta và sư đệ ngủ chung một giường mà lớn lên.”
Tạ thiếu gia nghe xong thì mặt nhăn như đoá hoa cúc.
“Ài, tiếc là sau đó hắn đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi.”
“Vì sao?”
“Sư đệ này của ta cái gì cũng tốt, chỉ là không cưỡng lại được sự dụ hoặc của tiền tài. Năm đó có một đào phạm bị cả nước truy nã, để tránh bị quan phủ đuổi bắt nên đã bỏ ra số tiền lớn xin sư phụ ta đổi mặt cho, sư phụ không chịu, đuổi thẳng gã ta ra khỏi cửa.
Thế nhưng đào phạm đó chưa từ bỏ ý định, nửa đêm mang vàng đến tìm mấy sư huynh đệ chúng ta, từ nhỏ sư đệ theo chúng ta bần hàn đã quen, không ngăn nổi lòng mình nên đã lén sửa mặt cho gã đó.
Sư phụ biết được thì rất giận dữ, ông nói phẫu thuật thẩm mỹ là để giúp người khác tăng sự tự tin, sống một cuộc đời tốt đẹp, chứ không phải dùng để kiếm tiền phi nghĩa, sư đệ tâm thuật bất chính, sư môn không dung được hắn nữa, cùng đêm hôm ấy đuổi hắn ra khỏi cửa, từ đó về sau chúng ta chưa từng gặp lại.”
Giáo chủ dứt lời, lại thở dài nặng nề.
Tạ thiếu gia cầm tay giáo chủ an ủi, “Mỗi người ắt có số mệnh riêng, không cần quá để trong lòng.”
Giáo chủ chép miệng: “Nhưng năm đó ta còn nghèo hơn cả hắn, thế mà ta lại chưa từng dao động.”
Tạ thiếu gia nở nụ cười: “Ta biết phẩm tính của giáo chủ, ngươi không phải người tham của, nếu không lúc trước cũng sẽ không cứu ta mà không cần ngân lượng, còn cho ta ngủ lại vài đêm.”
Giáo chủ cười giỡn: “Đó là vì ta thấy thiếu gia lớn lên rất đẹp, ngủ mấy đêm với ngươi cũng không lỗ mà.”
Tạ thiếu gia thốt lên: “Thế có muốn ngủ thêm mấy đêm nữa không?”
Giáo chủ đỏ mặt nói: “Được.”
Đêm đó giáo chủ ôm gối của mình, lén la lén lút tiến vào phòng của Tạ thiếu gia.
Tạ thiếu gia nhìn giáo chủ leo lên giường ngoan ngoãn nằm im thì không khỏi nuốt nước bọt một cái, ngay lúc ấy, có một bộ vị giữa người thoáng cái cứng đờ.
Danh sách chương