Trái tim giáo chủ đập mạnh kinh hoàng, lẽ ra hắn nên sớm chú ý mới phải.
Đêm Tạ thiếu gia kết hôn, “Hồng tiểu thư” trốn trong áo choàng rộng thùng thình, tiếng nói khàn khàn, thân hình còng xuống, sức lực lúc túm lấy tay giáo chủ mạnh đến khác thường.
Thế nhưng giáo chủ cứ nghĩ do Hồng tiểu thư đào hôn nên căng thẳng quá, mà chưa từng nghĩ đến đó là tân nương giả.
Mà hắn và Tạ thiếu gia lại hộ tống “nàng” an toàn rời đi cả quãng đường dài, bây giờ nghĩ lại quả thực nực cười đến tột cùng.
Giáo chủ đưa tay gỡ mặt nạ xuống, cái này trông rất giống sống động, không khác da người thật là bao, thực tế thì cẩn thận sờ lại mới cảm thấy rất xù xì, thiết hụt nhiều chi tiết.
Giáo chủ dùng con mắt chuyên nghiệp xem kỹ một phen, lắc đầu liên tục.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, giáo chủ giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mũi tẹt cười sằng sặc đi vào, sau lưng hắn còn có Hà sư đệ nữa.
“Giáo chủ tới thật đúng lúc.”
“Hồng thiếu gia.” Giáo chủ nói.
“Giáo chủ không cần lo sợ, ngươi là sư huynh của Hà đại phu, bọn ta sẽ không làm khó ngươi, chỉ hy vọng giáo chủ sẽ ở đây vài hôm, chờ Hoàng thượng đi rồi ta đương nhiên sẽ thả ngươi ra ngoài.”
Giáo chủ nắm chặt tay hỏi, “Vì sao lại bảo sư đệ ngụy trang thành Hồng tiểu thư đi trộm bát vàng ngự ban?”
“Ha ha ha ha.” Hồng thiếu gia bật cười sắc bén, “Đương nhiên là vì muốn hãm hại Tạ thiếu gia nhà ngươi rồi.”
“Tại sao chứ?”
“Tại sao ư? Cớ gì ngươi không đi hỏi y, tại sao Tạ ấp có gia tài bạc triệu rồi mà còn đi cướp việc làm ăn của tửu lâu Hồng gia chúng ta? Rõ ràng cái tửu lâu rách nát kia ngay cả con cá cũng không biết nấu, tại sao cố tình Hoàng đế lại ban thưởng cho nhà y?”
Giáo chủ đáp, “Nhưng từ trước đến nay Tạ gia làm việc đều quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ âm thầm giở thủ đoạn hãm hại người khác, ngươi có muốn đổ lỗi thì cũng chỉ có thể đổ lỗi cho thời vận không tốt thôi.”
Hồng thiếu gia cười lạnh, “A tỷ ta thì sao, nếu không phải Tạ lão đầu đưa đẩy đẩy đưa hôn sự mãi thì a tỷ ta sao có thể có cơ hội vừa ý thư sinh nghèo họ Vương nhà bên được! Hạnh phúc cả đời của tỷ ấy bị hủy rồi!”
“A tỷ ngươi bây giờ rất hạnh phúc, nàng đang mang thai.”
Hồng thiếu gia sửng sốt: “… Chuyện bao giờ vậy?”
“Hôm nay ta vừa gặp nàng, bụng dưới hơi phình ra, ước chừng chưa đến năm tháng.”
“Năm tháng…”
Hồng thiếu gia đột nhiên bình tĩnh lại, mặt mày dẫn giãn ra, thần sắc không hùng hổ dọa người như ban nãy nữa.
Giáo chủ thấy tình thế đang chuyển biến tốt đẹp nên không ngừng cố gắng nói: “Hồng thiếu gia, ngươi nghĩ kĩ lại đi, nếu chuyện Hồng gia các ngươi làm lần này bị phát hiện thì cả nhà ngươi đều sẽ gặp họa sát thân, đến lúc đó a tỷ ngươi và đứa bé trong bụng nàng làm sao bây giờ?”
Hồng thiếu gia nghe vậy, chợt nhếch khóe miệng đáp: “Vậy thì đừng để ai phát hiện là được.”
Dứt lời, hắn bổ một chưởng lên phần gáy của giáo chủ.
Giáo chủ hôn mê bất tỉnh.
Đêm Tạ thiếu gia kết hôn, “Hồng tiểu thư” trốn trong áo choàng rộng thùng thình, tiếng nói khàn khàn, thân hình còng xuống, sức lực lúc túm lấy tay giáo chủ mạnh đến khác thường.
Thế nhưng giáo chủ cứ nghĩ do Hồng tiểu thư đào hôn nên căng thẳng quá, mà chưa từng nghĩ đến đó là tân nương giả.
Mà hắn và Tạ thiếu gia lại hộ tống “nàng” an toàn rời đi cả quãng đường dài, bây giờ nghĩ lại quả thực nực cười đến tột cùng.
Giáo chủ đưa tay gỡ mặt nạ xuống, cái này trông rất giống sống động, không khác da người thật là bao, thực tế thì cẩn thận sờ lại mới cảm thấy rất xù xì, thiết hụt nhiều chi tiết.
Giáo chủ dùng con mắt chuyên nghiệp xem kỹ một phen, lắc đầu liên tục.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, giáo chủ giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mũi tẹt cười sằng sặc đi vào, sau lưng hắn còn có Hà sư đệ nữa.
“Giáo chủ tới thật đúng lúc.”
“Hồng thiếu gia.” Giáo chủ nói.
“Giáo chủ không cần lo sợ, ngươi là sư huynh của Hà đại phu, bọn ta sẽ không làm khó ngươi, chỉ hy vọng giáo chủ sẽ ở đây vài hôm, chờ Hoàng thượng đi rồi ta đương nhiên sẽ thả ngươi ra ngoài.”
Giáo chủ nắm chặt tay hỏi, “Vì sao lại bảo sư đệ ngụy trang thành Hồng tiểu thư đi trộm bát vàng ngự ban?”
“Ha ha ha ha.” Hồng thiếu gia bật cười sắc bén, “Đương nhiên là vì muốn hãm hại Tạ thiếu gia nhà ngươi rồi.”
“Tại sao chứ?”
“Tại sao ư? Cớ gì ngươi không đi hỏi y, tại sao Tạ ấp có gia tài bạc triệu rồi mà còn đi cướp việc làm ăn của tửu lâu Hồng gia chúng ta? Rõ ràng cái tửu lâu rách nát kia ngay cả con cá cũng không biết nấu, tại sao cố tình Hoàng đế lại ban thưởng cho nhà y?”
Giáo chủ đáp, “Nhưng từ trước đến nay Tạ gia làm việc đều quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ âm thầm giở thủ đoạn hãm hại người khác, ngươi có muốn đổ lỗi thì cũng chỉ có thể đổ lỗi cho thời vận không tốt thôi.”
Hồng thiếu gia cười lạnh, “A tỷ ta thì sao, nếu không phải Tạ lão đầu đưa đẩy đẩy đưa hôn sự mãi thì a tỷ ta sao có thể có cơ hội vừa ý thư sinh nghèo họ Vương nhà bên được! Hạnh phúc cả đời của tỷ ấy bị hủy rồi!”
“A tỷ ngươi bây giờ rất hạnh phúc, nàng đang mang thai.”
Hồng thiếu gia sửng sốt: “… Chuyện bao giờ vậy?”
“Hôm nay ta vừa gặp nàng, bụng dưới hơi phình ra, ước chừng chưa đến năm tháng.”
“Năm tháng…”
Hồng thiếu gia đột nhiên bình tĩnh lại, mặt mày dẫn giãn ra, thần sắc không hùng hổ dọa người như ban nãy nữa.
Giáo chủ thấy tình thế đang chuyển biến tốt đẹp nên không ngừng cố gắng nói: “Hồng thiếu gia, ngươi nghĩ kĩ lại đi, nếu chuyện Hồng gia các ngươi làm lần này bị phát hiện thì cả nhà ngươi đều sẽ gặp họa sát thân, đến lúc đó a tỷ ngươi và đứa bé trong bụng nàng làm sao bây giờ?”
Hồng thiếu gia nghe vậy, chợt nhếch khóe miệng đáp: “Vậy thì đừng để ai phát hiện là được.”
Dứt lời, hắn bổ một chưởng lên phần gáy của giáo chủ.
Giáo chủ hôn mê bất tỉnh.
Danh sách chương