Đường Tắc An vội vàng cùng mọi người trong nhà bàn bạc, mỗi lần anh trở về nhà đều giống như tham gia chiến tranh khó khăn gian khổ. Đồng Húc Hòa không đành lòng, nhưng cũng không biết nên như thế nào giúp anh, chỉ có thể yên lặng ở một bên, khi anh mỏi mệt thì cho anh một cái hôn môi hay một cái ôm, an ủi anh quên đi tâm tình phiền muộn.

Một tuần, hứng thú của báo chí đối với chuyện này vẫn là tăng không hề có giảm, nguyên nhân chủ yếu là thân phận của cô bị đưa ra tranh luận.

Có người nói cô cùng Đường Tắc An trên danh nghĩa là người giám hộ và người được thu dưỡng nhưng chỉ là giả, hai người yêu nhau tựa hồ giống như loạn luân. Nhưng là có người nói trên văn bản pháp luật qui định rõ ràng, chỉ cần cha mẹ đồng ý, người được giám hộ vẫn có thể cùng người giám hộ kết hôn, vấn đề là cha mẹ của cô, toàn bộ vấn đề đêud trở thành sự mù mịt……

Cô kỳ thật cũng không để ý này đó, cô cùng Đường Tắc An không hề có quan hệ huyết thống, yêu nhau thì có gì sai? Vấn đề duy nhất cô để ý, là Đường Tắc An vẫn không thể hòa giải được với người nhà, bởi vì quan hệ của cô, cha anh thậm chí khai trừ anh khởi chức vị tổng giám đốc, cũng tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con……

Đến cuối cùng, Đường Tắc An sắp xếp lại, anh nói cho cô, hiện tại cha anh đang nổi nóng, nghe không váo những lời anh nói, anh có nói lại nhiều lần cũng vô dụng, không bằng trước rời Đài Loan đi, ra nước ngoài ở tạm một thời gian, chờ hết thảy lắng xuống rồi trở về.

Cô không sao cả, chỉ cần anh ở nơi nào, thì nơi đó chính là nhà của cô, bất luận là trong nước hay ngoài nước, Địa Cầu vẫn là ngoài không gian, cô sẽ ở bên cạnh anh.

"Em cứ như vậy ngây ngốc theo anh, không sợ sao?"

Sau bữa tối, anh ngồi chiếc ghế dài ngoài ban công nhấm nháp ly rượu màu hồng, đột nhiên hỏi cô.

"Không sợ, cho dù xuống địa ngục cũng không sợ." Chiếc khăn lông dê bao quanh cô, bả đầu tựa trên vai anh, nói ngay thẳng.

Anh biến sắc, tâm đại chấn.

Có vài thứ, anh muốn đem sự tình hướng cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng là lại sợ hãi cô sẽ chịu không nổi, càng sợ bởi vậy mà mất đi cô, cuối cùng lại như cũ đem bí mật lại khóa kĩ cất sâu vào trong tâm, để đau khổ chính mình gánh vác.

Nhưng hiện tại cô nói những lời này, lại làm cho anh sinh ra sự sợ hãi không hiểu nổi.

Cô làm sao biết địa ngục cô bộ dáng gì? Cái loại này tra tấn, sống không bằng chết……

"Những lời này, không được tùy tiện nói lung tung." Anh cứng ngắc nói, cầm lấy ly rượu, một ngụm to uống rượu hồng để ổn định lại nội tâm bất an.

"Em là nói thật, em không sợ xuống địa ngục, chỉ sợ anh không còn yêu em." Cô ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng anh, ánh mắt còn thật sự vô cùng trong trẻo, bên trong đơn thuần là tình yêu không hề có tia tạp chất.

Anh bị cô nhìn thẳng tay có chút lúng túng, ly rượu hồng bị rung bắn tung tóe ra, có giọt rơi ở áo sơmi trắng của anh, nhan sắc kia, giống huyết……

"Ai nha!" Cô hô nhỏ một tiếng, rút ra khăn tay giúp anh lau đi, cũng đem cái ly trong tay anh lấy ra rồi đặt xuống."Đừng uống nữa, anh hôm nay đã uống rất nhiều."

"Yên tâm, anh sẽ không say." Anh từng tưởng say đến chết, nhưng uống gần hết của bình rượu mạnh, vị đau muốn chết, đầu lại vẫn như cũ thanh tỉnh.

Có chút thống khổ, là ngay cả cồn cũng gây tê không được, ngay cả chết, cũng không thể quên được……

"Anh nhất định là mệt mỏi, sớm một chút đi ngủ đi."

"Anh còn không có……"

"Đi ngủ, ngoan, nghe lời……" Cô giống như đối với đứa nhỏ mềm nhẹ khuyên nhủ, hơn nữa lại nhẹ nhàng vỗ hai má anh.

Anh có điểm buồn cười liếc nhìn cô một cái, nghĩ rằng: Rốt cuộc ai lớn hơn ai mười tuổi a?

Bất quá, cô gần đây thoạt nhìn tựa hồ càng ngày càng thành thục hơn, thần thái dịu dàng lại kiên định, làm anh mê muội càng sâu……

"Đi thôi, anh đi ngủ trước, nơi này em thu dọn một chút là tốt rồi."

Cô đưa lưng về phía anh, chuyên tâm thu thập bình rượu, lúc này di động đột nhiên vang, cô cầm lấy vừa thấy, là Tạ Tường Nghị, cơ hồ nghĩ không nhiều liền mở ra nghe.

"Uy, Tạ Tường Nghị, có chuyện gì sao?"

Đường Tắc An nhíu chặt hai hàng lông mày, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.

"Tôi tốt lắm…… Ân, tôi đại khái sẽ không đến trường học nữa……" Cô cùng Tạ Tường Nghị trò chuyện, hoàn toàn không chú ý tới có người sắc mặt càng lúc càng khó coi.

"Dù là chuyện thi cử, tôi cũng không nghĩ…… A?" Cô còn chưa nói còn hết câu, di động đã bị cướp đi.

Đường Tắc An mặt nghiêm lại, không nói hai lời, trực tiếp đưa điện thoại di động lên cao.

"Anh làm gì a? Em đang cùng Tạ Tường Nghị nói chuyện……" Cô tức giận thân thủ muốn cầm lại di động.

"Không cho phép cùng hắn nói chuyện." Anh đưa lên cao không trả, không hờn giận trừng mắt nhìn cô.

"Anh……"

"Cũng không được tiếp điện thoại cua hắn."

Giật mình, anh đang ghen, cô hé miệng bật cười, nói:"Hắn chỉ là bạn học mà thôi, chính là một bạn học nam tốt bụng, gọi tới vì quan tâm em……"

Vừa mới nói tới đây. "Tốt lắm!" Bạn học nam lại gọi tới.

Anh nhướng mi càng cao, cơn tức lớn hơn nữa.

"Trả điện thoại cho em, em muốn cùng hắn bói lời tạm biệt cuối cùng……" Cô kiễng mũi chân, thân thủ muốn xoay tay lấy lại điện thoại, không ngờ bị tay anh chế trụ, cả người bị kéo vào trong lòng anh, sau đó một cỗ hơi thở nóng rực thẳng hướng mặt mà đến, che lại miệng của cô.

"Ngô……" Cô có chút kinh ngạc, bị anh cuồng dã hôn làm cho hoảng sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện