Tuấn Mạnh nghe xong điện thoại thì cơ mặt của anh liền biến sắc, Đóa Lệ thấy vậy nhanh chóng hỏi:

- Có chuyện không hay ở phòng của lão ấy rồi phải không anh? Chúng ta quay lại đó giải quyết tình hình thôi. 

Vừa nói dứt câu thì cô đã chạy ngược lại vào bệnh viện và anh cũng chạy theo sau đó. Đóa Lệ chạy hụt hơi thật nhanh đến trước cửa phòng của lão Nhạc thì nghe tiếng la hét lớn trong phòng, cô đang định kéo cửa đi vào thì Tuấn Mạnh đưa tay ra ngăn lại và nói:

- Em không được vào trong đó vì như thế sẽ rất nguy hiểm cho em đó, Đóa Lệ à. Em mau đi về đi, ở đây có bọn anh và bác sĩ lo rồi.

Đóa Lệ quay sang nhìn anh với ánh mắt kiên quyết rồi đáp lời:

- Em cảm ơn sự lo lắng của anh, nhưng với một người học ngành tâm lý như em thì không thể nào mà bỏ mặc bệnh nhân của mình lúc này được. Ngay lúc này đây, bệnh nhân rất cần được trấn an tinh thần lại anh à. Mong anh hiểu ạ.

Nói xong câu đó, cô đưa tay kia lên để gỡ bàn tay của Tuấn Mạnh ra và tiếp tục kéo cửa phòng ra đi vào đó. Tuấn Mạnh chỉ biết lắc đầu thở dài vì anh không thể làm gì để ngăn cản cô lại được cả, sau khi Đóa Lệ vào rồi thì ở bên ngoài anh cùng với những người lính cấp dưới của mình đứng bên ngoài quan sát xem tình hình bên trong như thế nào, nếu bất ổn thì họ sẽ lập tức phá cửa vào. Cô ngẩn người trước cảnh tượng đang ở trước mắt mình, mọi thứ đều đổ ngã hết, còn lão Nhạc kia thì đang ngồi co rúm người lại ở một góc kẹt gần cửa sổ. Hít một hơi thật sâu và trấn an tinh thần của mình lại và cúi xuống nhặt từ thứ lên. Sau đó cô đi đến gần chiếc giường bệnh và khẽ hỏi:

- Ông Nhạc ơi, có tôi ở đây rồi nên ông hãy ngoan ngoãn đừng la hét nữa nhé, mau ra đây để uống thuốc nào.

Lão ta chỉ tay thẳng về trước vừa nói trong sự hối hận, ai oán và uẩn ức:

- Ta cầu xin ngươi đừng đến đây hành ta nữa. Tại ngươi mà ta đã nhẫn tâm ra tay giết hết mọi người thân trong nhà và cả vợ và con gái của ta. Ta... Ta... Ra nông nổi này là do ngươi, đồ thần linh ác quỷ kia. Ngươi nói “chỉ cần ta hiến đủ 50 bộ nội tạng thì ngươi sẽ thực hiện mọi mong muốn của ta”, ta đã tin lời của ngươi nói... Từ 1,2,3 rồi cho đến 10 bộ nội tạng đều do chính tay ta giết lấy... Từ bao giờ cái thứ suy nghĩ giết lấy nội tạng đó đã biến ta thành kẻ khát máu như bây giờ. Tất cả là tại ngươi cả. 

Đóa Lệ lạnh toát cả người khi nhìn thấy bộ dạng cũng như những lời nói nãy giờ của lão ta, cô cũng đã từng một lần nghe qua chuyện này nhưng hầu như nó chỉ xảy ra vào những thời đại trước hoặc chỉ là chuyện phi lí mà thôi và cô chẳng tin nó là thật. Nhưng cho tới hôm nay, lần đầu tiên cô đã chứng kiến tận mắt cái chuyện thần linh ma quỷ này, nó thật là ghê tởm và kinh dị làm sao, làm sao mà một người lại đi tin vào những lời bùa ngãi kia cơ chứ? Và tại sao chúng lại khiến người ta trở nên như thế này nếu làm sai lời chúng? Bao nhiêu câu hỏi thắc mắc được đặt ra khi cô đang chứng kiến cảnh tượng lão Nhạc đang chỉ tay vào không trung và nói những câu ai oán kia. Sau khi hối hận oán trách thứ vô hình kia thì lão ta rút tay lại và đưa hai tay ôm lấy đầu mình lại sau đó khóc thét nói:

- Ta xin ngươi hãy tha cho ta đi. Ta không giết ngươi để phục vụ cho ngươi nữa, ngươi đã không thực hiện đúng theo lời hứa với ta nên ta sẽ không phục tùng ngươi nữa. Làm ơn biến đi, đừng có bay quanh quẩn trước mặt ta nữa. Ta không làm theo lời ngươi chi phối nữa đâu. Ngươi hãy tha cho ta đi mà... Giờ đây ta chỉ muốn được chết để xuống dưới âm phủ gặp vợ con ta mà thôi... 

- Ông Nhạc à, tôi đem thuốc an thần tới chỗ ông rồi nè, mau đứng dậy lại uống thuốc và ngủ đi. Như thế ông sẽ không thấy gì cả.

Lão ta nghe thấy giọng người con gái nói chuyện với mình thì lập tức đứng bật người dậy và đi về phía người con gái đó, lão càng tiến gần thì Đóa Lệ càng nhìn thấy rõ một khuôn mặt đầy sự mệt mõi, đôi mắt thì thâm quầng, điều đáng lo sợ nhất đó là khắp khuôn mặt cho tới tay chân của lão ấy có những vết bằm kì lạ, cô đảo mắt nhìn xung quanh một thì chẳng thấy trong phòng chẳng có cọng dây nào cả và cửa sổ thì không hề mở ra thì làm sao trên người của lão ta lại có những vết bằm kia. Vì không chú ý đến hành động của lão nên lão ta đã bắt lấy tay của cô và đưa lên miệng chuẩn bị cắn lấy, lúc này Đóa Lệ phản ứng lại kịp thời nên đã xô mạnh lão xuống té ngã về phía giường nằm và bắt đầu lên tiếng nói:

- Ông không được làm như vậy, vì làm như vậy vợ con của ông sẽ không tha thứ đâu. Ông phải tỉnh táo lên, không được để cái thứ vô hình kia chi phối nữa. Bây giờ hãy cầm uống mấy viên thuốc mà tôi đã để trên bàn và nhắm mắt lại ngủ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện