Đóa Lệ vừa nói vừa thụt nhẹ vào bụng của anh và cười khúc khít. Cô đi lại chỗ mẹ mình đang ngồi cùng với chú cún cưng của mình, nhẹ nhàng nói:

- Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm. Vì thế mẹ phải giữ gìn sức khỏe khi con không bên cạnh nhé, con sẽ gọi điện về cho mẹ thường xuyên. Con sẽ nhớ mẹ và cún cưng lắm: (. Hic

- Thôi được rồi, không được khóc ở đây. Ngoan, qua đó nhớ giữ ý giữ tứ và nghe lời dì Vân nghe chưa con gái.

- Dạ con nhớ rồi.

Nói xong cô cúi xuống nực chú cún cưng của mình một tí và đứng dậy kéo vali đi vào bên trong cùng với người yêu của mình. Đi gần tới chỗ tập trung thì Kỳ Tường kéo mạnh cô vào lòng và ôm chặt lấy rồi nói:

- Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, vài ngày nữa anh sẽ qua đó với em. Anh yêu em.

Đóa Lệ ngước mặt lên và hôn lấy anh rồi nói:

- Anh không được qua bên đó trong thời gian được nghỉ này, anh phải thay em chăm sóc mẹ của em nữa chứ. Khi nào anh được nghỉ nữa thì hãy bay qua bên đây thăm em nhé. Giờ em đi đây, em yêu anh nhiều lắm.

- Tuân lệnh em yêu. Bye em. Qua bên đó rồi nhớ gọi báo cho mẹ và anh cùng biết nhé em yêu.

- Dạ em biết rồi. I Love you.

Đóa Lệ đi đến chỗ tập trung rồi cùng họ đi vào phòng cách ly và tiến ra máy bay. Kỳ Tường nhận được tin nhắn của cô báo rằng mình đã lên máy bay rồi thì mới yên tâm đi ra ngoài thông báo với mẹ của cô. 

Một tuần lễ trôi qua thật nhanh, nỗi nhớ nhà và người yêu của cô ngày càng tăng lên, cứ mỗi tối trước khi ngủ cô đều gọi về nói chuyện với họ rồi mới yên giấc ngủ. Rồi từng ngày trôi qua đi, Đóa Lệ dần dần cũng đã quen với môi trường mới, khí hậu cũng như những con người mới. Trong lần đi bộ ra trạm xe buýt thì bị một người vô tình đụng té, nhưng không hiểu sao dù chỉ bị quẹt nhẹ thôi mà vết thương cô lại cứ rỉ máu từ lúc té cho tới trường và luôn có cảm giác choáng váng, Đóa Lệ đi xuống phòng y tế băng bó vết thương lại và hỏi cô giáo thì chỉ được nói là chắc do bản thân mình thiếu máu nên mới cảm thấy choáng váng như vậy thôi và cô ấy khuyên nên chú ý đến sức khỏe và ăn nhiều đồ chứa dinh dưỡng hơn. Đóa Lệ cũng nghĩ thế nên chiều hôm đó tan học về, cô đã đi siêu thị mua đồ ăn tẩm bổ thân thì vô tình gặp người sáng nay đã quẹt phải mình, anh chàng ấy đi tới bắt chuyện:

- Xin lỗi vì sáng nay đã làm cho bạn bị té. Bạn có bị làm sao không? Vết thương của bạn đã rửa chưa? - À.. Không sao cả, tôi ổn cả. Chỉ là bị trầy sơ thôi mà. 

- Thật chứ? Sáng nay tôi thấy vết thương của bạn chảy máu nhiều lắm mà? Chắc là không sao chứ?

- Chắc chắn mà, tôi không sao cả, đã băng bó vết thương lại rồi.

Chàng trai thở phào nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng khi anh nhìn thấy khuôn mặt của cô gái này có tí xanh xao, tiếp tục bắt chuyện với cô ấy:

- Thật là trùng hợp khi chúng ta gặp lại nhau ở đây. Tôi tên là Jimmy, 26 tuổi. Còn bạn?

- Đúng vậy, còn tôi tên là Ammy, 20 tuổi.

- Wow, em là du học sinh à? Tôi hiện tại đang là giảng viên của trường đh T, không biết em có học ở trường tôi không nhỉ?

- Em chào thầy, em là học sinh của trường đó ạ. Thật là trùng hợp đến bất ngờ luôn. 

Cả hai vừa đẩy xe đi lựa đồ vừa trò chuyện với nhau, và khi cô vừa tính tiền xong thì thầy giáo Jimmy đang ngõ lời chở cô về nhà nhưng cô lại từ chối lời mời đó và tự mình đi bộ về. Trên đường đi về, cô gọi điện thoại cho nhỏ bạn thân và kể cho nó nghe chuyện hôm nay của mình như thế nào thì một lần nữa cô lại gặp thầy giáo ấy vừa mới rẽ xe vào ngõ trái, chẳng hiểu sao cô lại có duyên với thầy ấy tới như vậy. Tối bữa đó, Kỳ Tường nhắn tin qua báo cho cô biết rằng hai ngày nữa anh và mẹ của cô sẽ bay qua bên đó chơi vài tuần, cô cảm thấy không gì vui sướng bằng chuyện hai người thân yêu nhất qua đây thăm mình. 

Hai ngày sau, Đóa Lệ đang đứng đón taxi thì người thầy giáo kia từ đâu lại chạy ngang qua và thấy cô liền chạy sang và dừng trước mặt cô rồi bắt chuyện:

- Em đang bắt taxi sao? Taxi ở khu vực hơi khó bắt nên tôi có thể chở em đi được không?

Đóa Lệ tuy bất ngờ trước sự xuất hiện cũng như lời đề nghị giúp đỡ này của thầy ấy nhưng quả nhiên trong lúc này cô đang rất cần taxi để ra sân bay đón mẹ và anh yêu của mình vì thế mà cô đã đồng ý sự giúp đỡ đó. Thầy giáo xuống mở cửa mời cô vào rồi sau đó vào sau, cả hai xuất phát lên đường, Đóa Lệ khẽ nói:

- Em cảm ơn thầy nhiều lắm ạ, thầy chở em tới sân bay nha. 

- Okay, tôi sẽ chở em ra đó. Chắc là người thân của em qua đây thăm em nhỉ?

- Vâng, đúng rồi ạ. Họ qua đây thăm em vài tuần, hihi

Hai tiếng đồng hồ sau, Đóa Lệ đã tới sân bay và cô cúi chào thầy giáo rồi đi vào sảnh đón. Cô đợi hơn nửa ngày trời và cuối cùng cũng đã thấy hai người thân yêu của mình đi về chỗ mình. Đóa Lệ cười tươi chạy lại ôm mẹ và nhìn anh yêu của mình. Ba người bắt xe đi về nhà dì của cô, xuyên suốt đường đi cô luyên thuyên nói nhớ mẹ không ngừng nghĩ, còn Kỳ Tường thì ngồi ghế trước quay lại nhìn cô cười lắc đầu. Buổi tối hôm đó, Kỳ Tường cùng với mẹ của cô được đãi một bữa tiệc nhỏ nhưng ấm cúng, sau bữa tối cô cùng với Kỳ Tường đi dạo gần nhà. Kỳ Tường cõng cô trên lưng và vui vẻ trò chuyện:

- Em yêu của tui lại hụt kí nữa rồi... Haiss, thử hỏi tại sao tui phải bay qua đây liền không cần phải đợi lâu là vậy. Em có nhớ anh không?

Đóa Lệ dù cho cố giấu hay có nói xạo với bất kì ai đi nữa thì cô vẫn không tài nào qua mắt được anh chàng người yêu này của mình, và đó cũng là lí do khiến cho cô yêu anh đậm sâu. Cô khẽ cười nói:

- Em thấy mình mập như heo ấy, có hụt kí nào đâu. Em ngày nào mà chẳng nhớ về anh chứ, thậm chí trong giấc mơ luôn mơ về anh nữa là khác hihi. Khi nào anh đi học lại?

- Thôi đi cô nương của tui, em nhẹ như thế này mà mập gì chứ. À hai tháng nữa anh sẽ đi học lại, và có lẽ sau hai tháng này anh sẽ ở lại bên đó học cho tới khi nào tốt nghiệp luôn mới qua đây thăm em được đó em yêu à.

Đóa Lệ bỗng thấy buồn nên giọng cô bỗng nhỏ lại:

- Vậy là anh sẽ học và chỉ học thôi sao? Thế sẽ không qua đây thăm mỗi khi được nghỉ à? Hic...

Kỳ Tường dừng chân và đặt cô xuống đất rồi sau đó quỳ xuống nắm lấy tay của cô và nói:

- Em cần phải học và anh cũng thế, chúng ta phải chịu khó bỏ ra quảng thời gian xa nhau để đi gầy dựng tương lai hạnh phúc của chúng ta sau này. Vì thế nên em đừng buồn nhé. Cho tới khi nào, chiếc nhẫn này được thay bằng một chiếc nhẫn cưới thì anh vẫn cố học thật và làm thật chăm để biến nó thành chiếc nhẫn cưới. Đến lúc đó em sẽ là một cô dâu thật xinh đẹp trong chiếc váy cưới, còn anh là một chú rể lịch lãm trong bộ vest và rồi sau đó chúng ta trao nhau nhẫn cưới. Em hãy cố học thật tốt rồi về nước làm cô dâu của riêng anh nhé, Tô Đóa Lệ.

Cô chẳng thể nào diễn tả bằng lời được cảm xúc của mình khi nghe anh nói câu đó cả, chỉ biết ôm chằm lấy anh mà khóc vì hạnh phúc. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện