Những ngón tay thanh mảnh nhẹ lướt trên phím đàn, tiếng nhạc thánh thót vang lên. Văng vẳng hòa cùng thanh âm sáo trúc từ nơi phương xa truyền đến, tạo thành khúc ca tuyệt mỹ.

Thư Di thấy mình đang đứng giữa hư không đen tối mờ mịt, xung quanh là sao trời tán loạn bao trùm, không thấy rõ điểm cuối.

Trước mắt hiện ra một khung cảnh kì lạ, như những thước phim quay chậm,

Khắp trời ngập tràn sắc hoa đào đỏ rực, 

Mơ hồ nhìn về phương xa, liền thấy một nữ hài dung mạo đáng yêu, y phục rách rưới lại dính đầy những vệt đỏ sậm màu, bước đến đứng bên dưới gốc đào.

Thiếu niên vận kim bào rực rỡ từ phía xa xuất hiện, vội vàng chạy tới,

Người kia vấp ngã, nằm bẹp trên đất một lúc, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc, sau đó chống người bò dậy, mặc cho y phục đắt giá lấm bẩn.

Càng gần thêm chút nữa, Thư Di ngẩn ra, cảm giác hơi ngạc nhiên.

Rõ ràng có chút quen, nhưng lại không thể nhớ được? Nữ hài gương mặt mang theo sự nghiêm túc cùng chân thành, mơ hồ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của thiếu niên, nói gì đó. Bên tai đột nhiên như có vạn người gõ trống khua chiêng, yêu ma quỷ quái hỗn loạn gầm hét, tiếng gào khóc tê tâm liệt phế đau đớn đến tột cùng.

Trong một khoảnh khắc, tất cả lại lâm vào bóng tối,

Khung cảnh bên ngoài tiểu viện của nàng hiện ra...

Thư Di giống như thấy được Mặc Dương Kỳ...

Vẫn là sự thanh cao không nhiễm tục, tựa như trích tiên kia, nhưng đôi mắt lại mang theo tăm tối cùng u ám tột cùng, hoàn toàn đối lập so với trước,

Thư Di đưa tay về phía hắn, muốn gọi, nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất cứ tiếng động gì...

Người kia đứng nhìn tiểu viện của nàng một lúc lâu, sau đó liền quay lưng,

Thư Di lao đến,

Nàng đưa tay ra bắt, nhưng lại không bắt được cái gì,

Bóng lưng kia từ từ biến mất vào trong bóng tối vô tận..

Nhưng ngôi sao vừa hiện ra xung quanh dần tắt như sao băng vụt rơi xuống...

Chợt nghe từ xa vọng đến,

Một tiếng động thật dài vang lên...

Thiếu nữ bừng tỉnh khỏi hồi mộng dằng dặc, lại xoa xoa mi tâm một chút,

Một mình nàng đang nằm dưới một gốc cổ thụ lớn sâu bên trong rừng rậm Thiên Tuyến. 

Bầu trời vẫn sáng, nơi chân trời chỉ có mây mù bay qua, không khí mát mẻ dễ chịu lại thanh tịnh yên tĩnh lạ thường.

Ánh nắng hiếm hoi xuyên qua kẽ lá, dịu dàng rơi trên mặt đất toàn lá khô.

Thư Di ngẩng đầu nhìn khu rừng trước mắt, ngưng trệ một hồi mới nhớ xem vì sao mình ở đây...

Đúng rồi!!!

Sau khi đến bãi săn, nàng... mặc dù đã che mặt, nhưng vẫn hân hoan đón nhận ánh mắt nồng đậm sát khí của Thất Nguyệt công chúa,

Nàng ta nhìn nàng chằm chằm như thể muốn tiến tới lột bỏ mạng che mặt xuống xem nàng là ai,

Nhưng vì ngại Mặc Dương Kỳ, nên cũng không có động tác gì quá thừa thãi,

Thư Di đoán chắc nàng ta cùng chủ tử của mình có gian tình!!!

Sau đó, vì chỉ là nha hoàn, nàng ở lại lều trông coi đồ đạc,

Những tưởng sẽ không có gì ngoài ý muốn, trong lúc ra ngoài lấy nước, lại bị một con chim ưng lớn quắp đi...

Thư Di "..." Mẹ nhà nó!!!

Mặc dù là bản phóng to, nhưng đây rõ ràng là triệu hồi thú của Thất Nguyệt công chúa!!!

Mắt thấy nó sắp mang nàng tới lều phía bên kia, Thư Di dồn toàn bộ khí đan điền ra, đạp một phát trúng thứ đang tóm mình,

Nó dường như bị đau liền buông nàng ra, Thư Di rơi trúng ngay lùm cây gần bìa rừng, may mắn, không chết!

Chưa từ bỏ mục đích, ưng điểu phía trên lại lao xuống,

Thư Di nhìn con chim lớn hơn cả cái lều của nàng trên bầu trời, lại nhìn qua vùng đất trống, quyết đoán quay đầu chạy vào rừng...

Sau đó...

Ừm, không nhớ!

Tỉnh lại liền ở đây...

Thật là tai hại... Còn cả giấc mơ kì lạ đó nữa...

Thiểu nữ phủi phủi y phục bị bẩn, chỉnh lại đầu tóc cùng y phục một lượt.

Mạng che mặt đã mất tự lúc nào, nhưng Thư Di cũng chẳng mấy để tâm,

Nàng đưa tay sờ vào túi đựng bên hông, mở ra xem,

Phù! Vẫn còn...

Tích Cốc đan nàng mới luyện, trong trường hợp nguy cấp còn có thể dùng,

Thư Di nhặt một cành gỗ vừa tay làm vũ khí, phòng thú dữ. Nhấc chân đi dọc theo một con đường nhỏ gồ ghề, bắt đầu tìm lối ra.

Lá khô rơi xuống,

Lùm cây bên cạnh vang rung lên bần bật, cùng với tiếng kêu rất nhỏ,

Thiếu nữ ngay lập tức tỏ ra cảnh giác, lui về sau hai bước.

Thư Di "..." Ta chỉ đi qua, ta chỉ đi qua...

Nhưng trời cao thích phụ lòng người, thứ trong bụi lao vọt ra, xông tới chỗ nàng,

Một con trăn lớn dài khoảng mấy mét, giữa thân trương phồng lên giống như vừa ăn cái gì đó, há miệng đỏ lòm hướng về phía nữ tử, tỏa ra một loại áp lực bức bách khủng bố.

Thư Di không phải chưa từng thấy rắn to, gì chứ, Nga Huyễn của Thanh Mai Thiên Ẩn nàng từng gặp, khụ... còn bị nó quấn, còn to hơn gấp mấy lần!!!

Hơn nữa còn này  không đem lại cảm giác hào quang vạn trượng như Nga Huyễn, nên khả năng cao chỉ là hung thú bình thường sống trong rừng,

Con trăn lao tới, há to miệng,

Thiếu nữ bật người nhảy qua, tránh được nhát cắn của nó, nhưng phía sau lại bị con trăn kia dùng đuôi quật trúng, mạnh đến mức nàng cảm nhận được vị tanh trong miệng.

Không thể trốn, trực tiếp đánh đi!!!

Thư Di nhẫn nhịn nuốt ngụm máu xuống, khí khái hùng hồn, nắm chặt thanh gỗ lao đến, nhưng hung thú này tốc độ thực sự quá nhanh, đập xuống nhát nào nhát đấy trượt,

Con trăn hướng nàng nhe răng nanh,

Thiếu nữ cắn môi, dừng lại động tác,

Con trăn lớn kia ngừng lại theo nàng, giống như đang thăm dò, rồi giống như cảm thấy không còn nguy hiểm, tốc độ đột nhiên tăng.

Thư Di tăng nhanh cước bộ tiến về phía trước, ngay sau đó đột ngột hướng phía hung thú ném đến cành cây trong tay. Một tiếng vút vang lên, trong nháy mắt cành khô bị đánh bật về hướng khác, rồi lập tức đập thẳng về phía nàng.

Thiếu nữ rất nhanh liền bị ép lùi hơn phân nửa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hung thú kia không rời.

Như những lần trước, nó lại đơn giản né được.

Nhận thấy Thư Di có vẻ không còn vũ khí dùng được, hung thú không chút đề phòng, nhắm chân nàng cắn tới,

Phập một tiếng, những cái răng sắc nhọn của nó ghim sâu vào da thịt, máu tươi ứa ra.

Không muốn nghĩ nhiều, thiếu nữ cong lưng, nhanh như cắt ngồi sụp xuống, dùng cả tay lẫn chân còn lại giữ chặt lấy phần đầu nó.

Cây trâm bạc trên đầu lúc này  nằm gọn trong tay, nàng dùng toàn bộ sức lực còn lại, đâm liên tục vào mắt hung thú,

Con trăn kia kêu lên một tràng dài những thanh âm khung khiếp chói tai, nằm quằn quại trên đất, không ngừng giãy giụa.

Thư Di lảo đảo chống người đứng dậy, lết từng bước đến, nặng nề vác tảng đá lớn dưới đất lên, đập một nhát thật mạnh xuống đầu hung thú,

Phần thân dài của nó quẫy càng mạnh, làm đổ cả một vài cây xung quanh.

Một lúc sau mới ngừng hẳn...

Thư Di thấy nó không còn động đậy, mới thả lỏng thân mình, dựa lưng vào gốc cây thở dốc.

Lại có tiếng động...

Thiếu nữ khẽ nhíu mày, ánh mắt thanh lãnh liếc nhìn xung quanh.

"..." Còn nữa?!

Vô cùng kinh ngạc, rồi miễn cưỡng bình ổn lại trạng thái, mặc cho chân bị thương đang chảy máu ròng ròng, Thư Di nắm thật chặt cây trâm trong tay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện