Nhã Tịnh phường,
Trong phòng riêng,
Thư Di vừa uống xong chén trà, Thanh Mai Thiên Ẩn đã đạp cửa trở về, bộ dáng tràn đầy kích động, cao hứng, lập tức hô lên.
"Thư Di! Sư phụ ta muốn gặp ngươi!"
Nữ tử nhẹ giọng "ân" một tiếng, gật đầu đứng dậy theo Thanh Mai Thiên Ẩn đi gặp người kia.
Dù sao tạm thời vẫn đang ăn nhờ ở đậu chỗ người ta.
Nơi ở của Nhất Thiên nằm ở tầng cao nhất của tòa tháp, cửa toàn một màu vàng lấp lánh chói mắt, điêu khắc một đôi long phượng quý phái, hoa lệ.
Đưa tay gõ nhẹ, liền có thể phát hiện... toàn bộ cánh cửa này, hoàn toàn làm từ vàng khối!!!
Thư Di "..." Cuộc sống của những con người giàu có...
Thanh Mai Thiên Ẩn chỉ dẫn nàng đến đây, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thư Di nét mặt bình tĩnh, đẩy cửa bước vào. Trước mắt liền thấy một thân ảnh mỹ lễ khoác bộ sa y bằng lụa màu xanh nhạt, nhẹ nhàng thoải mái giản đơn lại thanh lãnh xinh đẹp.
Nhất Thiên nở nụ cười sáng lạn, một tay chống mặt, tay kia từ từ mài nghiên mực toàn một màu đỏ trên bàn.
Cặp mắt đen huyền đưa ánh nhìn về phía này, ra hiệu nàng có thể ngồi.
Thư Di bước nhanh tới, ngồi xuống ghế đặt phía đối diện, cung kính hành lễ,
"Nhất Thiên chân nhân..."
"Không cần đa lễ."
Nữ tử nhỏ giọng nói. Vừa dứt lời, Thư Di còn chưa trả lời, đột nhiên nàng cảm giác được ánh mắt rét lạnh rơi vào người mình, theo bản năng lập tức im lặng ngồi ngay ngắn.
Nhất Thiên ngừng lại động tác, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn đối phương, tiếp đó hỏi,
"Thư Di cô nương có một đóa hoa yêu phải chứ?"
Thư Di gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy không đúng, người kia lại nói,
"Nhìn qua đã trở thành hoa thần, bất quá lại là một đóa hoa dại được rót linh lực vào?"
Nữ tử cư nhiên không ngờ Nhất Thiên không hề nháy mắt nói lời này ra, hơn nữa nàng còn nói tiếp,
"Ngươi còn từng đánh mất nó?"
Thư Di mang theo nghi hoặc, chăm chăm nhìn nàng.
Nhất Thiên liếc nhìn ra ngoài, giọng nói nhẹ nhàng hơn,
"Hoa của ngươi thật sự là thần hoa. Mất cũng là do ta sai Thanh Mai Thiên Ẩn tới lấy."
Lại nhìn sang vẻ mặt sửng sốt của Thư Di, nàng khoan thai cười, thản nhiên bắt đầu kể.
Theo lời nàng nói, kiến thức về dị giới đại lục của Thư Di cũng mở ra rất nhiều.
Thiên hạ chia thành bốn nước: đứng đầu là Đại Ngụy, phía sau có Tây Thục, Tiêu Cốt cùng Sương Loan.
Cường giả tại Đại Ngụy, chiếm đông đảo nhất trong bốn nước, lập thành các bang hội để dễ dàng điều quản. Những người không thuộc bang hội nào gọi là tán tu.
Người của các bang phân tán đông tây, nhưng nhất nhất luôn giữ vững trung thành với bang chủ của họ. Hiện tại có năm bang hội trên đất Đại Ngụy với hơi hai ngàn cường giả từ mọi nơi. Mỗi môn phái thiên về một mảng khác nhau. Nhã Tịnh phường là một trong năm đại bang phái, Nhất Thiên chân nhân làm chủ. Chuyên về luyện dược sư cùng dùng bùa. Đương nhiên những người thuộc cấp cao như Nhất Thiên cùng Thanh Mai Thiên Ẩn có thể tu luyện nhiều thứ, vì vậy vẫn có triệu hồi thú.
Kế đến là về triệu hồi thú cùng linh thảo đan dược.
Triệu hồi thú là những linh vật sinh ra có linh trí, có khả năng tu luyện. Triệu hồi sư là những người mang năng lực thông linh với linh thú, có khả năng ký khế ước với linh thú. Sau khi ký khế ước, sức mạnh triệu hồi sư sẽ được tăng theo sức mạnh của linh thú, mà linh thú ngược lại cũng tăng tốc độ tu luyện theo thuần thú sư. Có mười cấp theo thứ tự, chia ra theo nhiều thuộc tính. Từ cấp tám trở lên là thần, cấp mười chính là thánh.
Thực vật khác một chút, chia thành ba phẩm cấp: Địa, Hoàng và Thiên.
Địa là từ cấp một đến năm, Hoàng từ sáu tới tám tương đương thần còn lại là cấp Thiên chính là thánh. Đều dùng để điều chế linh đan tương ứng.
Cấp Thiên là những linh thực đã chịu qua lôi kiếp, có thể hóa thân, có giọng nói, có tu vi, thậm chí tu luyện như cường giả cũng không có vấn đề. Dạng này thuộc loại vô cùng quý giá, cả thiên hạ cũng chưa có nổi mười cây đi.
Nhất Thiên cười như không cười nhìn nàng,
"Vậy mà hoa yêu kia của ngươi, xét về linh lực đạt đến cấp bảy là trung Hoàng. Cũng là hoa thần đi, vậy mà không cần thăng lên Thiên, cũng không cần chịu qua lôi kiếp đã có thể hóa hình, còn có linh trí riêng. Đến ta bây giờ cũng nhìn không ra nó thuộc phẩm cấp gì."
Nhất Thiên hoàn toàn đem chuyện lấy trộm hoa vứt ra sau đầu, quan trọng lời trước mắt. Thư Di cũng không buồn vạch trần tiểu xảo nhỏ của nàng, tĩnh lặng trầm ngâm một lúc lại hỏi,
"Ý của ngài là...?"
"E rằng có kẻ muốn đem nó sắp xếp bên người ngươi nhằm mục đích gì đó."
"Ngươi tuy rằng thông minh, nhưng còn chưa đủ hiểu biết. Người bên ngoài bắt nạt ngươi, chắc chắn có thể xếp thành một hàng."
Thư Di cúi đầu suy nghĩ,
Quả thực, ở dị giới, chính đạo cùng ma đạo thủy hỏa bất dung là chuyện không cần nói nhiều.
Nắm đấm ai cứng hơn, người đó làm chủ.
Nàng dù đạt được thể chất hơn người đi nữa, bản thân vẫn ít nhiều thiếu bản lĩnh, muốn mạnh lên cực kỳ cần đến thiên tài địa bảo cùng cơ duyên. Mà việc này...
Nhất Thiên nhận ra ánh mắt của nàng, nở một nụ cười mang theo mấy phần sắc bén,
"Ừm, ta muốn nhận ngươi làm đệ tử. Theo ta, ngươi có thể nhận được công pháp tu luyện tốt nhất, tu vi không ai sánh bằng là chuyện sớm muộn."
Đôi mắt nữ tử nhìn Nhất Thiên hơi thay đổi mấy phần, môi mỏng mím chặt, trong lòng cân nhắc các loại khả năng.
Tại sao Nhất Thiên lại muốn nhận nàng làm đệ tử, mục đích là gì? Trên người nàng có thứ gì đáng giá để đoạt sao?
Thịt đã bày ra trước mắt rồi, cớ sao vẫn cảm giác không đúng lắm? Cứ cảm thấy đằng trước có một cái hố, chỉ chờ nàng bước lên liền sụp...
Ha ha...
Chắc không phải đâu.
Căn bản vẫn rất đáng ngờ có được không hả?!
Thấy đối phương chậm chạp không đáp, Nhất Thiên lại mở miệng lần nữa, nghiêm túc thuyết phục,
"Việc ở hoàng cung ta sẽ cho người sắp xếp, tửu lâu của ngươi có thể về bất cứ lúc nào cũng được. Hơn nữa không cần lo ta hại ngươi, dù sao ngươi cũng là người các chủ coi trọng. Thế nào?"
Hai từ "Thế nào" khiến cho Thư Di trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tê dại.
Nàng tính toán cẩn trọng một hồi, cuối cùng gật gật đầu, khuôn mặt đầy nghiêm túc nói,
"Như vậy liền làm phiền Nhất Thiên chân nhân rồi."
Nhất Thiên khẽ giật mình, có lẽ không ngờ được nàng sẽ đồng ý, hơi bật cười,
"Được."
Dứt lời liền vung tay lên, bút lông mang theo hàn khí bức người lập tức bay đến, ngoan ngoãn nằm yên trong tay nàng.
Nhất Thiên dẫn nữ tử sang căn phòng trúc kế bên.
Thư Di theo bản năng xoay người, thần sắc tự nhiên. Bất quá nhìn nắm tay nàng hơi siết chặt có thể thấy được nàng trong lòng rất không bình tĩnh.
Phòng trúc rộng bày đầy những xấp bùa màu vàng cùng mấy cây bút lông, nghiên đựng cùng một thứ mực màu đỏ thắm.
"Ta đã nhìn qua, trong cơ thể ngươi tồn tại một tia dị khí cơ bản không thuộc về thế giới này. Không ảnh hưởng quá nhiều nhưng tu vi khó tránh khỏi sẽ bị trì trệ. Vì vậy ta nghĩ ngươi cực kỳ thích hợp với công pháp riêng của Nhã Tịnh phường: Thuật bùa chú."
Dứt lời mới nhấc bút lông lên, chấm mực vài cái bắt đầu viết.
Một đám chữ thanh tú ngay ngắn nhanh chóng xuất hiện trên lá bùa màu vàng,
Một giọt máu tươi yêu dị mang theo một tia linh khí từ ngón tay Nhất Thiên bay ra, nhanh chóng phân liệt ra thành bụi trong không khí, bám lên lá bùa, khiên nó lập tức cháy bùng lên như ngọn lửa nhỏ.
Thư Di hai mắt không tự chủ bị hấp dẫn, chăm chú nhìn theo từng động tác của đối phương,
Vô số mảnh tro của bùa chú lơ lửng bay quanh phòng, mang theo từng đạo khí lãng. Nhất Thiên ánh mắt bình tĩnh dừng tại chỗ, nâng tay phất ra một mảnh quang mang nhu hòa, tro bụi tiếp xúc với đạo quang lập tức toát ra một trận khói nhẹ, hóa thành trăm con linh điệp màu bạc sáng lấp lánh trong không trung, di chuyển theo sự sai bảo của nàng, mỹ lệ huyền ảo.
Thư Di "..." Thật trâu bò!
Nữ tử đưa ngón tay ra, tức khắc một linh điệp nhỏ bay đến đậu lên, nhẹ nhàng đập đôi cánh bạc, lúc sau liền tan thành tro bụi, không để lại vết tích.
"Bước đầu tạm thời ngươi sẽ luyện tập với bút lông cùng máu gà, tới khi lên cấp ba, không cần bất luận thứ gì cũng sẽ vẽ được."
Thư Di gật đầu, nghiêm túc hẳn lên.
"Đệ tử đã hiểu."
Nhất Thiên cong cong khóe môi, lấy ra một cái ngọc giản, giọng điệu trở lên nhu hòa hơn trước,
"Đến đây, trước tiên phải dạy ngươi cách phân biệt phẩm cấp cùng thuộc tính đã."