Theo tiếng động lớn lan đến, Thư Di nghiêng đầu quét mắt, lập tức bắt gặp Đan nhi chạy tới.

Theo sau còn có...

Mặc Liên Kiều vung ống tay áo, cấp tốc phi thân đến chỗ này. Trên lưng còn cõng theo một người khác.

Thiếu niên vừa thả người trên lưng nằm xuống đất, Thư Di liền cực kỳ chấn động.

Là Thanh Mai Thiên Ẩn!!!

Sắc mặt nữ tử tái xanh, trông cực kỳ tiều tụy, hoàn toàn không còn bộ dáng giàu sức sống như trước. Vết thương chồng chất hằn rách da thịt khiến người ta phải sợ hãi.

Thậm chí, người nọ còn đang không ngừng ho ra máu, cơ thể quặn lại giống như phải chịu đựng thiên đao vạn quả, thống khổ muôn phần.

Nhớ lại bóng hình trong mộng cảnh, Thư Di lo lắng đến đợi không nổi, khẩn trương đỡ hắc y nữ tử lên lưng. Xoay người tính lao nhanh đi. Trong đầu nàng bây giờ chỉ có hoảng hốt cùng sợ hãi.

Nhưng là, có người bất ngờ đè vai giữ nàng lại.

Vẻ mặt của Mặc Dương Kỳ cực kỳ nghiêm túc,

""Ngươi tính đi đâu.""

Thiếu nữ siết chặt nắm đấm, hai mắt chẳng biết từ khi nào đã đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn,

""Tìm đại phu. Cứu nàng.""

""Đại phu bình thường có thể trị được vết thương do mộng cảnh ma thú gây ra sao?""

""...""

Cái đầu nóng của Thư Di dần nguội lại. Nàng cúi thấp đầu, gương mặt không thấy rõ cảm xúc, thế nhưng ngón tay siết chặt vẫn luôn run rẩy dữ dội.

""Ta biết một người ở hoàng thành, hẳn là có thể giúp.""

Giọng nói của hắn khác hẳn mọi khi, vừa dịu dàng vừa ấm áp, bình ổn tâm trạng bất an của nàng.

Mặc Liên Kiều bước lên trước một bước,

""Tử khí từ mộng cảnh lưu lại quá nặng. Có chuyện gì rời khỏi nơi này rồi tính.""

Nam tử ôm đàn huýt sáo một tiếng, Tiêu Đồ liền xuất hiện, nhanh chóng hóa lớn thân thể.

Thư Di hỗ trợ mang Thanh Mai Thiên Ẩn lên lưng thánh thú. Tiếp đó phất tay, một đạo linh khí từ trong tay áo nàng bay ra. Linh khí khuếch tán hình thành một tầng linh khí mỏng trước mặt nàng, xua tan chút sương đen còn sót lại.

Mặc Dương Kỳ thu đàn lại, cũng nhảy lên. Tiến hành dẫn đường cho Tiêu Đồ, chỉ chốc lát sau liền rời khỏi.

Mặc Liên Kiều xốc áo tiểu hài tử, cưỡi lên hắc hồ, vội vàng theo sau.

Chuyển mắt một cái đã về hoàng thành, tiến tới một ngõ nhỏ.

Mặc Dương Kỳ nhìn xung quanh một chút, hạ giọng niệm khẩu quyết.

Trước một tòa viện khang trang nào đó, cửa lớn mở ra.

Hai triệu hồi thú mang người tiến vào, cửa viện liền đóng lại.

Thư Di đỡ người xuống, đập vào mắt là tiểu viện sạch sẽ trồng đầy hoa cỏ cùng thảo dược các loại, hoàng thoảng hương thơm.

Gần đó còn có một người đang nhàn nhã cầm một thứ giống như vòi xịt nước, bình tĩnh tưới cây.

Nam nhân vai rộng eo thon. Dáng người hữu lực vận một thân áo hồng thêu hoa. Cổ áo rộng mở chào đón, mái tóc đen nửa tết nửa thả tùy ý rơi lả tả sau gáy và trước ngực, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện sau làn tóc đen. Vạt dưới xẻ cao để lộ đôi chân thon dài trắng mịn, đẹp đến say đắm lòng người.

Thư Di ""..."" Thằng cha này...

Có chỗ nào giống đại phu à??? Nhận thấy có khách, hắn bèn tạm bỏ vòi nước xuống, quay sang nhìn.

Hô hấp của Thư Di như dừng lại.

Không khí yên tĩnh quái dị, chỉ có âm thanh bước chân kiên ổn của người nọ tiến đến, khóe miệng giơ lên.

Mặc Dương Kỳ gọi hắn một tiếng thần y.

Thư Di ""...""

Nam nhân nọ nâng cổ tay lên, tỏ ý mọi người dừng lại không được cử động.Lông mày khẽ nhếch, giọng nói réo rắt của nam nhân vang lên,

""Hai vị vương gia đều đến tệ xá của ta thế này. Quả thực khó thấy a!""

Trong khi nói còn vận linh lực cắt cái gì đó bên cạnh.

Một tầng tơ mảnh chặn lại đường đi liền đứt gãy, lả tả rơi xuống cách mũi chân của Thư Di chưa đầy một tấc.

Rõ ràng, nếu không để ý mà đi tiếp, đám tơ đó sẽ cắt đứt chân nàng.

Thư Di ""...""

Không tin tưởng ban đầu lập tức biến thành cảnh giác.

Người này... Cực kỳ nguy hiểm...

Về mặt thần kinh.

không hề thả lỏng cảnh giác, ánh mắt của nàng luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương.

Nam nhân để nàng tùy ý nhìn, tự nhiên dẫn đường vào trong nhà, một chút cũng không coi họ như người ngoài.

Khi tất cả đã an vị, người xưng thần y kia mới tiến lên cầm tay Thanh Mai Thiên Ẩn bắt mạch, chau mày vận công điều tiết khí tức bất ổn giúp nàng.

Tiếp đó ngón tay thon dài nhấc lên từ hộp bên cạnh một cây ngân châm cực mảnh, quyết đoán đâm xuống cổ tay nữ tử đang nằm.

Máu phun lên cao.

Hồng y nam tử gãi đầu cười,

""Thật ngại quá, lỡ tay.""

Thư Di ""..."" Con mẹ nó!

Thiếu nữ không dao động, ý cười dịu dàng.

Rõ ràng là nụ cười như gió xuân tháng ba, lại làm vị thần y nào đó cảm thấy tràn ngập sự lạnh lùng và sắc bén như dao.

Biểu cảm nam nhân trong nháy mắt cứng ngắc, yết hầu hơi lay động. Cũng không dám tiện tay đâm nhầm nữa, nghiêm túc châm cứu.

Áng chừng thời gian một chén trà, vị kia mới thu châm. Ngẩng đầu cong môi khẽ cười, đi thẳng vào vấn đề,

""Lục phủ ngũ tạng bị dập nát một phần. Ngoại thương không đáng kể. Đáng ngại nhất vẫn là tiêm thức của bệnh nhân.""

Ánh mắt hắn chuyển qua mấy người đối diện, thâm sâu hỏi,

""Vết thương tinh thần nhìn qua có thể đoán là được gây ra bởi ma thú mộng cảnh. Cực kỳ hiếm gặp. Còn sống được đến chỗ ta, không biết nên nói là may mắn hay...""

Nam nhân im lặng vài giây, nói,

""Tóm lại tình trạng nàng ta đã tạm thời ổn định. Có điều cần ở lại ít đây ít nhất một tuần để theo dõi di chứng về sau.""

""Nếu các vị không cho tệ xá của ta chật hẹp, cũng có thể ở lại.""

Lời nói của hắn làm Thư Di thở phào nhẹ nhõm, chắp tay hành lễ,

""Đa tạ..."" Nàng còn chưa biết tên hắn.

Mặc Dương Kỳ vỗ vai nhắc nhở,

""Đại Điểu.""

""Hả?""

Thần y lập tức đen mặt.

Vẻ mặt nam tử vẫn nghiêm túc, tàn nhẫn nói ra,

""Hắn họ Đại, tên một chữ Điểu.""

""..."" Phụt.

Chim lớn, con mẹ nó thật sự là chim lớn!!!

Muốn cười, rất muốn cười!!!

Mặc Liên Kiều quay đầu đi hướng khác, bả vai run rẩy, nhịn cười trong đau đớn. Khỏi nói có bao nhiêu khổ sở.

Mặc Dương Kỳ bình tĩnh duy trì mặt lạnh.

Cuối cùng, dưới uy áp dữ tợn từ ánh mắt Đại Điểu, Thư Di miễn cưỡng nặn ra hai tiếng ho, lảng sang hỏi tình hình của Thanh Mai Thiên Ẩn.

Sau khi châm cứu, tình trạng của Thanh Mai Thiên Ẩn rõ ràng có chuyển biến tốt hơn không ít, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.

Nhưng từ hô hấp đến nhịp tim và các đầu ngón tay đều đã phục hồi lại bình thường.

Bước chân ra ngoài ngẩng đầu nhìn bầu trời đã có chút tối, thiếu nữ vươn tay kéo hài tử còn đang đứng cạnh ngưỡng cửa chuẩn bị chạy.

""Đan nhi...""

""Dạ?!"" Nhóc con lập tức dừng lại bước chân, mắt đen chớp chớp nhìn nàng.

""Thời gian tới ta sẽ bận chăm sóc Thanh Mai tỷ tỷ, ủy khuất đệ rồi.""

""Không sao ạ. Đệ có thể đi chơi cùng Liên Kiều ca ca a.""

Mặc Liên Kiều lười biếng dựa vào thân cây, ánh mắt chuyển động qua lại giữa Thư Di và Đan nhi, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiểu hài tử áo bào có chỗ rách, từng bước chạy đến chỗ hắn, ánh sáng uyển chuyển trong mắt nhìn, khẽ hất cằm,

""Ca ca, đi thôi.""

Mặc Liên Kiều có chút cứng ngắc ôm hài tử mang tư thế ngồi cực kỳ hào sảng khí phách rời đi.

Thư Di đứng tại chỗ dõi theo, phía dưới đột ngột xuất hiện một cái đầu, đuôi rắn từ trong lá rụng rút ra.

Nga Huyễn gục đầu từ trong bụi cỏ bò đến, cắn lấy vạt áo nàng, bật khóc thật to

""..."" Làm sao để an ủi một con rắn đang khóc???

Khóe miệng thiếu nữ giật một cái, cúi người ôm nó lên, vuốt ve an ủi.

Nga Huyễn nhìn Thư Di, trong đôi mắt kia có mong đợi, có mê man, cũng có sợ hãi. Không ngừng dùng đầu khều khều mu bàn tay nàng.

Mặc Dương Kỳ bị bỏ quên nãy giờ là là lướt qua lướt lại phía sau thiếu nữ, cật lực gây sự chú ý, khẳng định sự tồn tại của mình.

Nhìn ta! Mau nhìn ta!!!

Dĩ nhiên vô dụng.

Đối phương không quay đầu.

Mặc Dương Kỳ ""..."" Thật sự rất uất ức.

Con rắn xấu xí kia có đẹp bằng ta sao???

Nhân sinh gian nan cầu an ủi!!!

Nam tử nhìn bóng lưng thiếu nữ một lúc, không biết đang suy nghĩ gì, cho đến khi bóng lưng kia sắp biến mất mới vượt lên đi song song với nàng. Bước chân lặng yên không một tiếng động, giống như linh hồn.

Lúc đi đường Mặc Dương Kỳ cảm thấy người bên người nhìn chăm chú, lập tức thẳng lưng, nhìn không chớp mắt nhìn phía trước nâng bước. Tận lực biểu hiện ra trạng thái tự nhiên nhất của mình. Nhưng theo thời gian nhìn càng lâu, hắn chỉ cảm thấy cả người mình càng cứng ngắc, đầu óc cũng hỗn loạn, Thư Di nhìn mà thấy buồn cười.

Thú thực, mọi biểu tình đến hành động của hắn từ khi bước vào tiểu viện đến giờ đều bị nàng thu lại nơi đáy mắt.

""Mặc Dương Kỳ. Cảm ơn.""

Bước chân nam tử thoáng dừng lại.  Sửng sốt nhìn người ở trước bình tĩnh thả bước, không hiểu sao lại khiến tâm tình hắn một chút cũng không nhận thấy câu này có ảnh hưởng không tốt gì.

Còn có chút... Vui vẻ?!

Thư Di cảm thấy mình thoáng nghe được tiếng hừ khẽ của đối phương.

Thiếu nữ đặt tay lên môi, trong ngực rung lên tiếng cười khẽ.

Không khí an bình cũng chẳng duy trì được lâu, Mặc Dương Kỳ liền nhận được thư bồ câu mang đến, đành phải trước từ biệt rời đi.

"Hoàng đế có lệnh, triệu Ngũ vương cấp tốc trở về."

Hẳn là việc gấp đi.

Thư Di một mình đứng trong sân viện, thuận thế thử cảm nhận linh khí dao động xung quanh.

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, sau khi thoát khỏi mộng cảnh thì cảm giác linh lực trong cơ thể mạnh hơn trước rất nhiều.

Thiếu nữ vươn tay, từng luồng linh khí từ đầu ngón tay nàng toát ra, tùy ý bị nàng điều khiển, kết thành các loại hình thù trong không khí.

Dường như... Nàng đã lên đến cấp bốn rồi!!!

Hiện tại nàng chính thức là cường giả trung cấp kiêm chức luyện đan sư sơ cấp.

Thuật bùa chú do Nhất Thiên đại nhân chỉ bảo, Thư Di sớm đã thuộc nằm lòng căn bản. Đã có thể vẽ ra một số loại bùa phẩm cấp thấp.

Kế đến... Có lẽ nên tăng mức độ luyện tập thêm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện