Thông đạo bí cảnh vốn tối tăm vắng lặng.
Nay bổng chốc vị phá vỡ đi, bởi từng tia điện xanh thẳm.
Một thứ sắc xanh yếu ớt, lóe lên lại chợt tắt trong đêm tối, nhưng vẫn rất can trường và mạnh mẽ.
Nơi nó đi qua, bóng tối bị phá tan, yên lặng dần xóa bỏ, để lộ ra từng mối nguy hiểm, nguy cơ đầy âm trầm, và chết người.
Muôn hình vạn trạng kẻ địch.
Đủ mọi hình dáng, kích thước bẩy rập.
Hằng hà các loại câu đố, quan ải chắn khắp lối đi.
Những khó khắn đủ để khiến kẻ can đảm nhất phải dừng bước là vậy. Nhưng thứ sắc xanh ấy, vẫn cứ thế không lùi, kiên trì tiến tới.
Như để ý kỹ.
Thì tại phía trước của tia điện man, luôn tồn tại lấy một hắc ảnh khá mơ hồ mờ nhạc. Người thường có lẽ sẽ cho rằng tia điện kia quá mức sáng chói thu hút, cùng bóng tối nơi đây quá mức âm u trầm thấp, nên sinh ra ảo giác.
Nhưng nó thật sự ở đó và tồn tại cùng tia sáng, dấy lên câu hỏi trong lòng người.
Là hắc ảnh trong đêm đen kéo theo điện man, hay tia điện man kia tạo ra hắc ảnh? Đột nhiên.
Hắc ảnh đột ngột dừng bước.
Theo sau đó tia điện man cũng chầm chậm yếu đi, và rồi tan dần trong không khí.
Từ trong bóng đêm, để lộ ra một bóng người nhỏ bé.
Vẫn bộ võ phục đơn giản nhưng cầu kỳ, vẫn thân hình nhỏ bé mà vững trãi. Đây không phải là ai khác, mà chính là Tử Vũ.
Nhưng giờ phút này đây, vẻ ngoài của Tử Vũ như đã trở nên thay đổi, biến hóa đi rất nhiều.
Trước tiên là đôi mắt đen đầy tự tin lúc trước, giờ đây bị nhuộm đầy bởi một mảnh hoàng kim sắc màu, còn tròng mắt thì lại được thay thế bởi một hình thoi màu tím, lấm tấm lấy chút tinh vân sao trời, trông cực kỳ tinh mỹ, không thiếu sự bá đạo, cuồng dã, mà ngang ngược.
Màu tóc đen ánh bạc lúc trước, nay ẩn chứa thêm một phần tử quang chi sắc huyền bí ma mị đi lên. Còn kiểu tóc dài cột cao, bị thay thế bằng một kiểu tóc ngắn vuốt ngược về sau.
Thần thái tự tin, khí chất tuấn dật, đã chuyển hóa thành một sự trầm ổn, nghiêm nghị hơn rất nhiều.
Ngoài ra.
Trên người Tử Vũ, còn khoác lên một chiếc áo khoác cao cổ màu trắng dài vừa đến chân, với viền áo làm bằng một chất liệu lông thú hoàng ngân sắc, càng thêm tôn lên khí chất của hắn.
[Linh Sủng Hợp Thể/ Linh Sủng Phụ Thể: Hoàng cấp vũ kỹ chiến đấu (Nhưng phát triển).
Công dụng: Tạm thời kết hợp hai hoặc nhiều loại linh sủng lại với nhau, hoặc khiến linh sủng trong thời gian ngắn hợp thể cùng với chủ nhân.
Hiệu quả: Tăng cường, nâng cao lấy năng lực, sức mạnh của chủ thể kết hợp lên gấp nhiều lần. Đồng thời, kế thừa và dung hợp hoàn hảo sức mạnh của đôi bên.
Khuyết điểm:
+Khi kết hợp thì chỉ có thể chọn một trong hai linh hồn làm chủ cơ thể. Linh hồn còn lại sẽ ngủ say, hoặc như linh hồn còn lại đủ cường đại có thể hổ trợ cho linh hồn kia trong chiến đấu.
+Cần có các chỉ số về tình cảm, mức độ hòa hợp, thực lực chênh lệch, thuộc tính các loại,… Cực kỳ khắc khe mới sử dụng được.
+Kế thừa sức mạnh, đồng nghĩa với kế thừa, gia tăng thêm điểm yếu. Không có gì là hoàn hảo.
+Khi kết hợp đồng nghĩa với thân thể, quần áo, đặc trưng khí chất sẽ có một ít biến hóa nhất định, không thể che dấu.
+Rất dễ mất khống chế và gây nên sai lầm từ hai phía. Nếu làm không tốt, có thể bị phản phệ khi sử dụng. Hậu hoạn sau đó rất tàn khốc.
+Tùy vào mức độ kết hợp, mà mức tiêu hao linh lực, tinh thần, mà sẽ thay đổi ít nhiều.]
Một Tiên Vương mạnh mẽ, ký lấy thứ khế ước gắn bó nhất với ngự linh sư như Y Nha, không lý nào lại không thể sử dụng và thuần thục một chiêu thức có thể nói là rất phổ thông như thế này.
Đối với Tử Vũ, đây không phải lần một lần hai mà hắn cùng Y Nha dùng lấy chiêu này.
Với Linh Sủng Hợp Thể, Tử Vũ có thể tùy vào khả năng, mức độ của bản thân mà kết hợp, thừa hưởng được ít nhiều năng lực của Y Nha.
Như với thực lực của bản thân hắn hiện giờ.
Linh Sủng Hợp Thể đã có thể khiến Tử Vũ, có được khả năng tạo và sử dụng được một vài chiêu thức lôi điện đơn giản.
Tất nhiên đây chỉ là loại lôi điện tầm thường, nhỏ yếu, chứ không phải như là Tử Tiêu Thần Lôi, ầm ầm ngưu bức, giây thiên giây địa của Y Nha.
Nhưng uy lực đó, nếu đem so với các linh sủng có cùng cảnh giới khác ở trong bí cảnh này, thì còn là mạnh chán.
Không dừng lại ở đó.
Tử Vũ còn kế thừa và sử dụng được lấy một số chiêu thức, kỹ năng như Lôi Tốc, Lôi Thiểm, Lôi Trảo.
Và chiêu thức mà Tử Vũ đã dùng lúc nãy, có tên là Ám Lôi.
[Ám Lôi: Một nhánh kỹ năng tiến hóa từ Lôi Tốc.
Thân thể người dùng sẽ đi vào trạng thái liên tục di chuyển tốc độ cao, nhưng lại đầy im lặng bí ẩn.
Nó không ồn ào, thu hút như Lôi Tốc.
Ám Lôi chỉ để lại một vệt điện man phía sau, cùng một đạo bóng ảnh đầy ma mị trong lúc chuyển động.
Cực kỳ thích hợp dùng trong bóng tối, phục kích ám sát.]
Chính nhờ vào kỹ năng này, mà trong suốt 4 năm sống và phát triển tại đây, Tử Vũ có thể nhàn hạ sinh tồn, khỏe mạnh ngán chân lấy kẻ thù, mà không cần có sự ra tay, giúp sức từ Tinh gia và Kha lão.
Toàn thân từ trên xuống dưới của Tử Vũ hiện giờ, đã và đang giống như một vị vương giả quý tộc, uy nghi mà dũng mãnh, một vị chúa tể đậm chất kiên cường bá khí, một con sư tử hùng mạnh và không kém phần bạo ngược.
Nếu không phải đám linh sủng, quái vật trong đây là do bí cảnh biến ảo, chế tạo đi ra để thử thách, thì chắc toàn bộ chúng từ lâu, đều đã bị Tử Vũ hù chạy hoặc trực tiếp tự sát luôn rồi.
Nhưng trong cái khí chất hoàn hảo ấy, vẫn luôn tồn tại một sự khó chịu, không khớp.
Đó là ở cánh tay trái của Tử Vũ.
Cánh tay ấy tất nhiên không có vấn đề gì cả, chỉ là lúc này đây, nó lại đang cầm lấy một thanh kiếm.
Một thanh kiếm tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Chẳng có tý gì hoa lệ, cũng không chút nào sáng chói, hay sát khí ầm ầm, nguy hiểm bức nhân.
Nó chỉ là một thanh kiếm, một thanh tầm thường chi kiếm, một thanh đơn giản chi kiếm. Chỉ cần tùy tiện đi dạo một vòng Kim Tước Thành, ngươi rất dễ dàng, tiện tay mà quơ lượm đi ra một mớ chi kiếm.
Nếu đứng một mình, hay trong tay những dong binh, người tầm thường khác, có thể là rất bình thường, không gì cả.
Nhưng trong hoàn cảnh này, ở trạng thái được coi là hoàn mỹ nhất của Tử Vũ, đây như trở thành một nét bút hỏng, một nốt nhạc lệch nhịp khó chịu.
Điều này, đến cả chủ nhân của thanh kiếm, cũng phải một phen xấu hổ không thôi.
Linh Thú Hợp Thể chỉ là phần nào thay đổi đi thân thể, không thể nào sáng tạo ra binh khí cho người dùng. Mà nếu có, cũng đều sẽ nằm ở những cảnh giới cao hơn bên trên, Tử Vũ còn xa mới có thể đạt tới.
Với cấp bậc của hắn bây giờ, dùng cơ thể mình đi đối đầu với đám quái vật, cạm bẫy kia, tất nhiên là không biết chữ chết viết ra sao mới đi làm.
Còn như dùng chiêu thức kỹ năng của Y Nha để tấn công, thì nếu không ngại linh lực mình bị mài khô, thì ngươi cứ việc dùng a.
Ngoài ra, Ám Lôi tuy nói là cực kỳ thực dụng trong những hoàn cảnh, trường hợp thế này. Nhưng nếu nói về lực sát thương, mức độ tổn thương gây ra, sự linh hoạt trong chiến đấu, thì nó còn đáng xấu hổ hơn cả chuyện cầm thanh kiếm kia.
Thế nên, chính vì những lý do trên, mà Tử Vũ cần phải dùng một số kỹ năng, võ học cần thiết để bù đắp vào.
Linh sủng có truyền thừa, thiên phú, có thể dẽ dàng lĩnh ngộ ra kỹ năng, chiêu thức.
Thì nhân loại, qua nhiều phương pháp tu luyện khác nhau, cũng đã thành công sáng tạo ra các loại võ học, kỹ năng cho riêng mình.
Tu tiên gọi đó là pháp quyết, thể tu nói đó là công pháp, kiếm khách có các loại kiếm kỹ,…Nhưng người đời đều gọi chung tất cả chúng là Vũ Kỹ.
Mỗi loại vũ kỹ trên đại lục này, đều chia thành 4 bậc, bao gồm: Thiên Địa Huyền Hoàng Phàm. Mỗi bậc tiếp tục được chia thành 9 loại phẩm cấp.
Có thể nhiêu đây không phải giới hạn cuối cùng, nhưng đây là giới hạn mà Tử Vũ tìm hiểu được.
Ngoài ra, có một việc liên quan đến vũ kỹ, mà Tử Vũ biết được, thậm chí là rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác.
Đó chính là độ thuần thục của vũ kỹ.
Bất kỳ vũ kỹ nào trên thế giới, dù cho có vô dụng, có mạnh mẽ, kỳ dị ra sao. Thì khi tu luyện, đều sẽ được phân thành 9 cái cấp bậc cảnh giới.
Các cấp bậc này như một nấc thang, dùng để đo đạc lấy mức độ tu luyện, quen thuộc của người luyện đối với vũ kỹ.
Nó bao gồm: Sơ Khuy, Tiểu Thành, Thuần Thục, Đại Thành, Hoàn Mỹ, Xuất Thần, Vô Song, Nhập Thánh và Quy Chân.
Thế nhân ít nhiều chỉ biết và nghiên cứu được đi ra 5 cấp bậc đầu, vì chúng đã được biểu hiện rõ ràng trong sách vở của vũ kỹ, được những bậc tiền bối đi trước tu luyện và chứng thực đi ra.
Về phần “Xuất Thần”, “Vô Song” chi cảnh, mỗi cái lại tùy theo phong cách, suy nghĩ, sự lĩnh ngộ của từng người luyện đối với vũ kỹ, mà sẽ sáng tạo ra các chiêu thức, kỹ năng khác nhau.
Còn về việc phân ra chúng thuộc mức độ thuần thục nào, vậy thì cứ xem xét xem uy thế, dị tượng, hiệu quả sức mạnh của nó sau đó mà phân định.
Cuối cùng là 2 cấp độ sau, đó chỉ là truyền thuyết, là phỏng đoán của người đời.
Tử Vũ đã nhìn không biết bao nhiêu người, thấy được hằng hà vô số nhân tài, yêu nghiệt. Nhưng không phải ai trong số đó đều có thể vượt qua được 7 cấp độ phía trước, chứ đừng nói chi là hai cấp độ truyền kỳ phía sau.
Như vậy tại sao Tử Vũ lại biết được hai mức độ thuần thục sau? Tại sao hắn lại có thể khẳng định rằng bản thân biết rõ chúng hơn bất kỳ người khác?
Thứ nhất là vì Tàng Thư Các của Tinh gia.
Kho tàng sách vỡ lưu trữ nơi đây tuy không thể sánh bằng các danh gia đại tộc, các môn phái mà Tử Vũ đã từng thấy trước kia. Nhưng ở trong thành trì này, trong Tam gia, nơi đây đã là tòa Tàng Thư Các lớn nhất và đầy đủ nhất.
Với vị thế thiếu chủ của Tinh gia, không lý nào mà tòa Tàng Thư Các này không mở ra vì hắn, và không lý nào lại không chứa đựng, cất chứa những kiến thức cơ sở này.
Thứ hai là vì Kha lão.
Tại trong Tinh Hoàng gia, ngoài trận pháp, ông từ lâu đã nổi tiếng là người có đam mê về lĩnh vực vũ kỹ này hơn bất kỳ ai.
Từ hoàng cấp đến huyền cấp, từ địa cấp đến thiên cấp, thậm chí là những vũ kỹ có phẩm cấp cao hơn. Chỉ cần là chúng có trong Tàng Thư Các của Tinh Hoàng gia, của Bách Chiến Thiên Lâu, có trong Đế Thành, thì không một quyển nào là ông không đọc qua, không một môn vũ kỹ nào mà ông không tự thử nghiệm, nghiên cứu hay luyện thử lấy.
Tuy không biết thực hư có đúng như vậy không, nhưng Kha lão có thể đặt chân và ngồi vững vàng trên cái vị thế đầy cao thượng quyền uy kia, ngoài vũ lực và tuổi tác của bản thân ra, thì có một phần không nhỏ, là do chính những trì thức này của ông đã giúp sức.
Và rồi nhằm khiến Tử Vũ chú tâm hơn vào việc tu luyện linh lực, cùng các phó chức đang theo đuổi.
Kha lão đã dùng các loại vũ kỹ, tri thức này của mình, như là một phần thưởng để thúc đẩy hắn học tập.
Tất nhiên sẽ không phải là những thứ thiên địa các cấp, ngưu bức hống hống, hủy thiên diệt địa các loại. Nhưng một hai điểm cơ sở thường thức, vài ba quyển Hoàng cấp, Phàm cấp võ học công pháp, hay chấp thuận quyền ra vào Tàng Thư Các, vẫn là phải chỉ, phải có, phải cho.
Và với Chí Tôn Nhãn, Tử Vũ chỉ cần bỏ ra đủ thời gian công sức, thì muốn đạt đến tình trạng Quy Chân là điều rất dễ dàng.
Chí Tôn Nhãn thành tựu Tử Vũ, cũng lại một lần nữa là kẻ hủy đi hắn.
Mỗi một công pháp, vũ kỹ mà Tử Vũ tu luyện, nếu một chiêu, một thức trong đó không thể luyện đến hạn mức mà nó yêu cầu.
Thì Tử Vũ, dù có cố gắng cách mấy, cũng sẽ không thể tu luyện một chiêu, một thức tiếp theo, hay thậm chí là tu luyện lấy bất kỳ một công pháp, vũ kỹ nào khác.
Ví dụ như một quyển Hoàng cấp Tam phẩm: Hổ Báo Quyền, có ba thức chính, gồm: Hổ Hạ Sơn, Báo Xung Phong, Hổ Báo Lôi m.
Tử Vũ phải luyện thức thứ nhất đạt đến mức quyền ra như hổ gầm, mới có thể đi tu luyện thức thứ hai.
Như Tử Vũ luyện xong thức thứ hai, nhưng không muốn tiếp tục tu luyện thức thứ ba, thì khi thức thứ hai đạt đến yêu cầu, hắn có thể chuyển sang tu tập vũ kỹ khác.
Nên nhớ chiêu thức đạt đến hạn mức yêu cầu này, không có nghĩa là công pháp vũ kỹ đó đã tu luyện được đến Quy Chân.
Thật ra, đây chỉ là tiền đề, để người luyện có thể bước vào cảnh giới đó.
Ngoài ra, vì chiêu thức biến hóa đa dạng, cách dùng ứng dụng có đến ngàn vạn loại. Không phải chỉ cần bỏ đi khuyết điểm, bù đắp lấy chổ hỏng, sơ hở là có thể tu luyện đến Quy Chân.
Vì đó còn là một quá trình tự bản thân trải nghiệm, thích ứng, tìm hiểu cực kỳ lâu dài, mệt mỏi.
Chính bản thân ngươi phải tự mày mò, lĩnh ngộ ra.
Thật may là Chí Tôn Nhãn cùng không quá tuyệt đường nhân.
Chỉ cần là các loại công pháp, vũ kỹ cùng loại với công pháp, vũ kỹ mà Tử Vũ đã từng tu luyện.
Thì Chí Tôn Nhãn sẽ tự động hoàn mỹ kết hợp chúng lại cùng nhau. Khiến chiêu thức trong đó, trở nên quen thuộc, phù hợp với sở học của Tử Vũ hơn
Qua đó mà khiến hắn không cần mất quá nhiều thời gian để tu luyện, thích ứng lại từ đầu.
Nên lúc bắt đầu, có thể vất vả là vậy.
Nhưng càng học tập, càng chăm chỉ luyện tập.
Đến bây giờ đây.
Hoàng cấp, Phàm cấp cấp bậc vũ kỹ, Tử Vũ chỉ cần nhìn nhìn, luyện luyện lại lấy 2–3 lần, là có thể thành công tu luyện hoàn thành.
Mất thêm vài ngày, đều có thể đạt tới Quy Chân.
Vì Tinh gia, cùng Kha lão chú trọng nhiều vào công pháp, vũ kỹ loại quần công, hỗ trợ. Tử Vũ, Y Nha lại thích sử dụng các loại đơn kỹ nhiều hơn.
Nên Tử Vũ đã phải mày mò, tìm kiếm rất lâu, nhưng vẫn không tìm kiếm được bất kỳ vũ kỹ, công pháp nào thích hợp với mình. Và…
[Cửu Thức Vô Lượng Kiếm Quyết.
Lịch sử: Là kiếm pháp bí truyền, được Vô Lượng Kiếm Thần- Một cường giả mạnh mẽ cách đây hàng ức vạn năm trước, nghiên cứu, tổng hợp tất cả sở học của bản thân mà sáng tạo ra.
Sau này, môn kiếm quyết đã trở thành tuyệt học trần môn chi bảo, là bí mật bất truyền của Vô Lượng Sơn Trang.
Không biết nguyên nhân gì mà bây giờ nó lại lưu lạc đến hàng quán bán rong của Kim Tước Thành.
Giới thiệu: Đây là quyển kiếm pháp chứa đựng và tập hợp lấy tất cả các ghi chú, trích dẫn lấy cái hiểu, cái nhìn của những người tu luyện qua quyển kiếm quyết này, kể cả là của Vô Lượng Kiếm Thần.
(Nên có thể nói, bản kiếm quyết này là hàng chính bản không sai.)
Cửu Thiên Vô Lượng Kiếm Quyết có tổng cộng 9 chiêu.
Do bị người thiết lập phong ấn, nên chữ viết bên trong đã bị che giấu đi.
Nay bổng chốc vị phá vỡ đi, bởi từng tia điện xanh thẳm.
Một thứ sắc xanh yếu ớt, lóe lên lại chợt tắt trong đêm tối, nhưng vẫn rất can trường và mạnh mẽ.
Nơi nó đi qua, bóng tối bị phá tan, yên lặng dần xóa bỏ, để lộ ra từng mối nguy hiểm, nguy cơ đầy âm trầm, và chết người.
Muôn hình vạn trạng kẻ địch.
Đủ mọi hình dáng, kích thước bẩy rập.
Hằng hà các loại câu đố, quan ải chắn khắp lối đi.
Những khó khắn đủ để khiến kẻ can đảm nhất phải dừng bước là vậy. Nhưng thứ sắc xanh ấy, vẫn cứ thế không lùi, kiên trì tiến tới.
Như để ý kỹ.
Thì tại phía trước của tia điện man, luôn tồn tại lấy một hắc ảnh khá mơ hồ mờ nhạc. Người thường có lẽ sẽ cho rằng tia điện kia quá mức sáng chói thu hút, cùng bóng tối nơi đây quá mức âm u trầm thấp, nên sinh ra ảo giác.
Nhưng nó thật sự ở đó và tồn tại cùng tia sáng, dấy lên câu hỏi trong lòng người.
Là hắc ảnh trong đêm đen kéo theo điện man, hay tia điện man kia tạo ra hắc ảnh? Đột nhiên.
Hắc ảnh đột ngột dừng bước.
Theo sau đó tia điện man cũng chầm chậm yếu đi, và rồi tan dần trong không khí.
Từ trong bóng đêm, để lộ ra một bóng người nhỏ bé.
Vẫn bộ võ phục đơn giản nhưng cầu kỳ, vẫn thân hình nhỏ bé mà vững trãi. Đây không phải là ai khác, mà chính là Tử Vũ.
Nhưng giờ phút này đây, vẻ ngoài của Tử Vũ như đã trở nên thay đổi, biến hóa đi rất nhiều.
Trước tiên là đôi mắt đen đầy tự tin lúc trước, giờ đây bị nhuộm đầy bởi một mảnh hoàng kim sắc màu, còn tròng mắt thì lại được thay thế bởi một hình thoi màu tím, lấm tấm lấy chút tinh vân sao trời, trông cực kỳ tinh mỹ, không thiếu sự bá đạo, cuồng dã, mà ngang ngược.
Màu tóc đen ánh bạc lúc trước, nay ẩn chứa thêm một phần tử quang chi sắc huyền bí ma mị đi lên. Còn kiểu tóc dài cột cao, bị thay thế bằng một kiểu tóc ngắn vuốt ngược về sau.
Thần thái tự tin, khí chất tuấn dật, đã chuyển hóa thành một sự trầm ổn, nghiêm nghị hơn rất nhiều.
Ngoài ra.
Trên người Tử Vũ, còn khoác lên một chiếc áo khoác cao cổ màu trắng dài vừa đến chân, với viền áo làm bằng một chất liệu lông thú hoàng ngân sắc, càng thêm tôn lên khí chất của hắn.
[Linh Sủng Hợp Thể/ Linh Sủng Phụ Thể: Hoàng cấp vũ kỹ chiến đấu (Nhưng phát triển).
Công dụng: Tạm thời kết hợp hai hoặc nhiều loại linh sủng lại với nhau, hoặc khiến linh sủng trong thời gian ngắn hợp thể cùng với chủ nhân.
Hiệu quả: Tăng cường, nâng cao lấy năng lực, sức mạnh của chủ thể kết hợp lên gấp nhiều lần. Đồng thời, kế thừa và dung hợp hoàn hảo sức mạnh của đôi bên.
Khuyết điểm:
+Khi kết hợp thì chỉ có thể chọn một trong hai linh hồn làm chủ cơ thể. Linh hồn còn lại sẽ ngủ say, hoặc như linh hồn còn lại đủ cường đại có thể hổ trợ cho linh hồn kia trong chiến đấu.
+Cần có các chỉ số về tình cảm, mức độ hòa hợp, thực lực chênh lệch, thuộc tính các loại,… Cực kỳ khắc khe mới sử dụng được.
+Kế thừa sức mạnh, đồng nghĩa với kế thừa, gia tăng thêm điểm yếu. Không có gì là hoàn hảo.
+Khi kết hợp đồng nghĩa với thân thể, quần áo, đặc trưng khí chất sẽ có một ít biến hóa nhất định, không thể che dấu.
+Rất dễ mất khống chế và gây nên sai lầm từ hai phía. Nếu làm không tốt, có thể bị phản phệ khi sử dụng. Hậu hoạn sau đó rất tàn khốc.
+Tùy vào mức độ kết hợp, mà mức tiêu hao linh lực, tinh thần, mà sẽ thay đổi ít nhiều.]
Một Tiên Vương mạnh mẽ, ký lấy thứ khế ước gắn bó nhất với ngự linh sư như Y Nha, không lý nào lại không thể sử dụng và thuần thục một chiêu thức có thể nói là rất phổ thông như thế này.
Đối với Tử Vũ, đây không phải lần một lần hai mà hắn cùng Y Nha dùng lấy chiêu này.
Với Linh Sủng Hợp Thể, Tử Vũ có thể tùy vào khả năng, mức độ của bản thân mà kết hợp, thừa hưởng được ít nhiều năng lực của Y Nha.
Như với thực lực của bản thân hắn hiện giờ.
Linh Sủng Hợp Thể đã có thể khiến Tử Vũ, có được khả năng tạo và sử dụng được một vài chiêu thức lôi điện đơn giản.
Tất nhiên đây chỉ là loại lôi điện tầm thường, nhỏ yếu, chứ không phải như là Tử Tiêu Thần Lôi, ầm ầm ngưu bức, giây thiên giây địa của Y Nha.
Nhưng uy lực đó, nếu đem so với các linh sủng có cùng cảnh giới khác ở trong bí cảnh này, thì còn là mạnh chán.
Không dừng lại ở đó.
Tử Vũ còn kế thừa và sử dụng được lấy một số chiêu thức, kỹ năng như Lôi Tốc, Lôi Thiểm, Lôi Trảo.
Và chiêu thức mà Tử Vũ đã dùng lúc nãy, có tên là Ám Lôi.
[Ám Lôi: Một nhánh kỹ năng tiến hóa từ Lôi Tốc.
Thân thể người dùng sẽ đi vào trạng thái liên tục di chuyển tốc độ cao, nhưng lại đầy im lặng bí ẩn.
Nó không ồn ào, thu hút như Lôi Tốc.
Ám Lôi chỉ để lại một vệt điện man phía sau, cùng một đạo bóng ảnh đầy ma mị trong lúc chuyển động.
Cực kỳ thích hợp dùng trong bóng tối, phục kích ám sát.]
Chính nhờ vào kỹ năng này, mà trong suốt 4 năm sống và phát triển tại đây, Tử Vũ có thể nhàn hạ sinh tồn, khỏe mạnh ngán chân lấy kẻ thù, mà không cần có sự ra tay, giúp sức từ Tinh gia và Kha lão.
Toàn thân từ trên xuống dưới của Tử Vũ hiện giờ, đã và đang giống như một vị vương giả quý tộc, uy nghi mà dũng mãnh, một vị chúa tể đậm chất kiên cường bá khí, một con sư tử hùng mạnh và không kém phần bạo ngược.
Nếu không phải đám linh sủng, quái vật trong đây là do bí cảnh biến ảo, chế tạo đi ra để thử thách, thì chắc toàn bộ chúng từ lâu, đều đã bị Tử Vũ hù chạy hoặc trực tiếp tự sát luôn rồi.
Nhưng trong cái khí chất hoàn hảo ấy, vẫn luôn tồn tại một sự khó chịu, không khớp.
Đó là ở cánh tay trái của Tử Vũ.
Cánh tay ấy tất nhiên không có vấn đề gì cả, chỉ là lúc này đây, nó lại đang cầm lấy một thanh kiếm.
Một thanh kiếm tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Chẳng có tý gì hoa lệ, cũng không chút nào sáng chói, hay sát khí ầm ầm, nguy hiểm bức nhân.
Nó chỉ là một thanh kiếm, một thanh tầm thường chi kiếm, một thanh đơn giản chi kiếm. Chỉ cần tùy tiện đi dạo một vòng Kim Tước Thành, ngươi rất dễ dàng, tiện tay mà quơ lượm đi ra một mớ chi kiếm.
Nếu đứng một mình, hay trong tay những dong binh, người tầm thường khác, có thể là rất bình thường, không gì cả.
Nhưng trong hoàn cảnh này, ở trạng thái được coi là hoàn mỹ nhất của Tử Vũ, đây như trở thành một nét bút hỏng, một nốt nhạc lệch nhịp khó chịu.
Điều này, đến cả chủ nhân của thanh kiếm, cũng phải một phen xấu hổ không thôi.
Linh Thú Hợp Thể chỉ là phần nào thay đổi đi thân thể, không thể nào sáng tạo ra binh khí cho người dùng. Mà nếu có, cũng đều sẽ nằm ở những cảnh giới cao hơn bên trên, Tử Vũ còn xa mới có thể đạt tới.
Với cấp bậc của hắn bây giờ, dùng cơ thể mình đi đối đầu với đám quái vật, cạm bẫy kia, tất nhiên là không biết chữ chết viết ra sao mới đi làm.
Còn như dùng chiêu thức kỹ năng của Y Nha để tấn công, thì nếu không ngại linh lực mình bị mài khô, thì ngươi cứ việc dùng a.
Ngoài ra, Ám Lôi tuy nói là cực kỳ thực dụng trong những hoàn cảnh, trường hợp thế này. Nhưng nếu nói về lực sát thương, mức độ tổn thương gây ra, sự linh hoạt trong chiến đấu, thì nó còn đáng xấu hổ hơn cả chuyện cầm thanh kiếm kia.
Thế nên, chính vì những lý do trên, mà Tử Vũ cần phải dùng một số kỹ năng, võ học cần thiết để bù đắp vào.
Linh sủng có truyền thừa, thiên phú, có thể dẽ dàng lĩnh ngộ ra kỹ năng, chiêu thức.
Thì nhân loại, qua nhiều phương pháp tu luyện khác nhau, cũng đã thành công sáng tạo ra các loại võ học, kỹ năng cho riêng mình.
Tu tiên gọi đó là pháp quyết, thể tu nói đó là công pháp, kiếm khách có các loại kiếm kỹ,…Nhưng người đời đều gọi chung tất cả chúng là Vũ Kỹ.
Mỗi loại vũ kỹ trên đại lục này, đều chia thành 4 bậc, bao gồm: Thiên Địa Huyền Hoàng Phàm. Mỗi bậc tiếp tục được chia thành 9 loại phẩm cấp.
Có thể nhiêu đây không phải giới hạn cuối cùng, nhưng đây là giới hạn mà Tử Vũ tìm hiểu được.
Ngoài ra, có một việc liên quan đến vũ kỹ, mà Tử Vũ biết được, thậm chí là rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác.
Đó chính là độ thuần thục của vũ kỹ.
Bất kỳ vũ kỹ nào trên thế giới, dù cho có vô dụng, có mạnh mẽ, kỳ dị ra sao. Thì khi tu luyện, đều sẽ được phân thành 9 cái cấp bậc cảnh giới.
Các cấp bậc này như một nấc thang, dùng để đo đạc lấy mức độ tu luyện, quen thuộc của người luyện đối với vũ kỹ.
Nó bao gồm: Sơ Khuy, Tiểu Thành, Thuần Thục, Đại Thành, Hoàn Mỹ, Xuất Thần, Vô Song, Nhập Thánh và Quy Chân.
Thế nhân ít nhiều chỉ biết và nghiên cứu được đi ra 5 cấp bậc đầu, vì chúng đã được biểu hiện rõ ràng trong sách vở của vũ kỹ, được những bậc tiền bối đi trước tu luyện và chứng thực đi ra.
Về phần “Xuất Thần”, “Vô Song” chi cảnh, mỗi cái lại tùy theo phong cách, suy nghĩ, sự lĩnh ngộ của từng người luyện đối với vũ kỹ, mà sẽ sáng tạo ra các chiêu thức, kỹ năng khác nhau.
Còn về việc phân ra chúng thuộc mức độ thuần thục nào, vậy thì cứ xem xét xem uy thế, dị tượng, hiệu quả sức mạnh của nó sau đó mà phân định.
Cuối cùng là 2 cấp độ sau, đó chỉ là truyền thuyết, là phỏng đoán của người đời.
Tử Vũ đã nhìn không biết bao nhiêu người, thấy được hằng hà vô số nhân tài, yêu nghiệt. Nhưng không phải ai trong số đó đều có thể vượt qua được 7 cấp độ phía trước, chứ đừng nói chi là hai cấp độ truyền kỳ phía sau.
Như vậy tại sao Tử Vũ lại biết được hai mức độ thuần thục sau? Tại sao hắn lại có thể khẳng định rằng bản thân biết rõ chúng hơn bất kỳ người khác?
Thứ nhất là vì Tàng Thư Các của Tinh gia.
Kho tàng sách vỡ lưu trữ nơi đây tuy không thể sánh bằng các danh gia đại tộc, các môn phái mà Tử Vũ đã từng thấy trước kia. Nhưng ở trong thành trì này, trong Tam gia, nơi đây đã là tòa Tàng Thư Các lớn nhất và đầy đủ nhất.
Với vị thế thiếu chủ của Tinh gia, không lý nào mà tòa Tàng Thư Các này không mở ra vì hắn, và không lý nào lại không chứa đựng, cất chứa những kiến thức cơ sở này.
Thứ hai là vì Kha lão.
Tại trong Tinh Hoàng gia, ngoài trận pháp, ông từ lâu đã nổi tiếng là người có đam mê về lĩnh vực vũ kỹ này hơn bất kỳ ai.
Từ hoàng cấp đến huyền cấp, từ địa cấp đến thiên cấp, thậm chí là những vũ kỹ có phẩm cấp cao hơn. Chỉ cần là chúng có trong Tàng Thư Các của Tinh Hoàng gia, của Bách Chiến Thiên Lâu, có trong Đế Thành, thì không một quyển nào là ông không đọc qua, không một môn vũ kỹ nào mà ông không tự thử nghiệm, nghiên cứu hay luyện thử lấy.
Tuy không biết thực hư có đúng như vậy không, nhưng Kha lão có thể đặt chân và ngồi vững vàng trên cái vị thế đầy cao thượng quyền uy kia, ngoài vũ lực và tuổi tác của bản thân ra, thì có một phần không nhỏ, là do chính những trì thức này của ông đã giúp sức.
Và rồi nhằm khiến Tử Vũ chú tâm hơn vào việc tu luyện linh lực, cùng các phó chức đang theo đuổi.
Kha lão đã dùng các loại vũ kỹ, tri thức này của mình, như là một phần thưởng để thúc đẩy hắn học tập.
Tất nhiên sẽ không phải là những thứ thiên địa các cấp, ngưu bức hống hống, hủy thiên diệt địa các loại. Nhưng một hai điểm cơ sở thường thức, vài ba quyển Hoàng cấp, Phàm cấp võ học công pháp, hay chấp thuận quyền ra vào Tàng Thư Các, vẫn là phải chỉ, phải có, phải cho.
Và với Chí Tôn Nhãn, Tử Vũ chỉ cần bỏ ra đủ thời gian công sức, thì muốn đạt đến tình trạng Quy Chân là điều rất dễ dàng.
Chí Tôn Nhãn thành tựu Tử Vũ, cũng lại một lần nữa là kẻ hủy đi hắn.
Mỗi một công pháp, vũ kỹ mà Tử Vũ tu luyện, nếu một chiêu, một thức trong đó không thể luyện đến hạn mức mà nó yêu cầu.
Thì Tử Vũ, dù có cố gắng cách mấy, cũng sẽ không thể tu luyện một chiêu, một thức tiếp theo, hay thậm chí là tu luyện lấy bất kỳ một công pháp, vũ kỹ nào khác.
Ví dụ như một quyển Hoàng cấp Tam phẩm: Hổ Báo Quyền, có ba thức chính, gồm: Hổ Hạ Sơn, Báo Xung Phong, Hổ Báo Lôi m.
Tử Vũ phải luyện thức thứ nhất đạt đến mức quyền ra như hổ gầm, mới có thể đi tu luyện thức thứ hai.
Như Tử Vũ luyện xong thức thứ hai, nhưng không muốn tiếp tục tu luyện thức thứ ba, thì khi thức thứ hai đạt đến yêu cầu, hắn có thể chuyển sang tu tập vũ kỹ khác.
Nên nhớ chiêu thức đạt đến hạn mức yêu cầu này, không có nghĩa là công pháp vũ kỹ đó đã tu luyện được đến Quy Chân.
Thật ra, đây chỉ là tiền đề, để người luyện có thể bước vào cảnh giới đó.
Ngoài ra, vì chiêu thức biến hóa đa dạng, cách dùng ứng dụng có đến ngàn vạn loại. Không phải chỉ cần bỏ đi khuyết điểm, bù đắp lấy chổ hỏng, sơ hở là có thể tu luyện đến Quy Chân.
Vì đó còn là một quá trình tự bản thân trải nghiệm, thích ứng, tìm hiểu cực kỳ lâu dài, mệt mỏi.
Chính bản thân ngươi phải tự mày mò, lĩnh ngộ ra.
Thật may là Chí Tôn Nhãn cùng không quá tuyệt đường nhân.
Chỉ cần là các loại công pháp, vũ kỹ cùng loại với công pháp, vũ kỹ mà Tử Vũ đã từng tu luyện.
Thì Chí Tôn Nhãn sẽ tự động hoàn mỹ kết hợp chúng lại cùng nhau. Khiến chiêu thức trong đó, trở nên quen thuộc, phù hợp với sở học của Tử Vũ hơn
Qua đó mà khiến hắn không cần mất quá nhiều thời gian để tu luyện, thích ứng lại từ đầu.
Nên lúc bắt đầu, có thể vất vả là vậy.
Nhưng càng học tập, càng chăm chỉ luyện tập.
Đến bây giờ đây.
Hoàng cấp, Phàm cấp cấp bậc vũ kỹ, Tử Vũ chỉ cần nhìn nhìn, luyện luyện lại lấy 2–3 lần, là có thể thành công tu luyện hoàn thành.
Mất thêm vài ngày, đều có thể đạt tới Quy Chân.
Vì Tinh gia, cùng Kha lão chú trọng nhiều vào công pháp, vũ kỹ loại quần công, hỗ trợ. Tử Vũ, Y Nha lại thích sử dụng các loại đơn kỹ nhiều hơn.
Nên Tử Vũ đã phải mày mò, tìm kiếm rất lâu, nhưng vẫn không tìm kiếm được bất kỳ vũ kỹ, công pháp nào thích hợp với mình. Và…
[Cửu Thức Vô Lượng Kiếm Quyết.
Lịch sử: Là kiếm pháp bí truyền, được Vô Lượng Kiếm Thần- Một cường giả mạnh mẽ cách đây hàng ức vạn năm trước, nghiên cứu, tổng hợp tất cả sở học của bản thân mà sáng tạo ra.
Sau này, môn kiếm quyết đã trở thành tuyệt học trần môn chi bảo, là bí mật bất truyền của Vô Lượng Sơn Trang.
Không biết nguyên nhân gì mà bây giờ nó lại lưu lạc đến hàng quán bán rong của Kim Tước Thành.
Giới thiệu: Đây là quyển kiếm pháp chứa đựng và tập hợp lấy tất cả các ghi chú, trích dẫn lấy cái hiểu, cái nhìn của những người tu luyện qua quyển kiếm quyết này, kể cả là của Vô Lượng Kiếm Thần.
(Nên có thể nói, bản kiếm quyết này là hàng chính bản không sai.)
Cửu Thiên Vô Lượng Kiếm Quyết có tổng cộng 9 chiêu.
Do bị người thiết lập phong ấn, nên chữ viết bên trong đã bị che giấu đi.
Danh sách chương