Tham gia bí cảnh, để ký kết khế ước với linh sủng đầu tiên, còn được gọi dễ hiểu hơn, là lễ trưởng thành.
Bất đồng thế lực, môn phái, gia tộc. Thì thời gian, địa điểm, quy tắc tham dự lễ, cũng sẽ có ít nhiều sự thay đổi, khác biệt với nhau.
Như tại Kim Tước Thành nói riêng, và toàn bộ đại lục này nói chung.
Thời gian tổ chức điển lễ thường lựa chọn vào đầu tháng sáu hàng năm, cũng tức là lúc mà hoa phượng vĩ nở đỏ trời, như điềm báo về một sự may mắn, một chuyến hành trình mới bắt đầu.
Địa điểm diễn ra, thì được đặt tại các quảng trường, hay sân bãi rộng lớn, sao cho những nơi đó có thể chứa được nhiều người.
Thành phần chính tham gia lễ là bất kỳ ai, thuộc bất thành phần, tầng lớp nào. Tất cả đều bình đẳng, không phân sang hèn, trước sau đều có cơ hội trở thành một ngự linh sư. Miễn sao, bản mệnh linh lực của người tham dự vẫn còn đủ để câu thông với bí cảnh là được.
“Nhanh lên nhanh lên, điển lễ sắp sửa bắt đầu rồi.”
Đổ về từ những hàng quán, con đường từ trong thành.
Quảng trường lúc này, đang dần dần chật kín người ra vào.
Những người tham gia, khách mời tham dự, đa phần đều đã an vị từ rất sớm.
Nên đa phần trong số người đổ xô đến lúc này, đều chỉ là người đến xem náo nhiệt, góp vui chút không khí, cổ vũ cho con em của họ.
“Qua kia qua kia, vòng hoa đặt đằng đó, mau dọn trống chổ này.”
“Tên kia, tên kia nữa, lại đây, di chuyển đống này đi nơi khác.”
Ngoài những người đến xem lễ, đang loay hoay tìm chỗ, những người tham gia vào ban tổ chức điển lễ, vẫn còn là đang hối hả, lo toan chủng bị cho những bước cuối cùng.
Đứng trong hàng ngũ của Tinh gia, Tử Vũ liếc nhìn thấy, không thiếu những gương mặt quen thuộc.
Nào là vị Quân thiếu cao ngạo, cầm đầu lấy thế hệ trẻ của Xuân Nghi Thành.
Nào thì Y Dung, Chiêu Cơ hội tụ với thế hệ hoàng thất Đại Hạ, đứng chung đụng cùng nhau, xì xào bàn luận những chuyện gì đó.
Tiêu Thiên Lan nay lại chịu cảnh một mình, độc lập đứng giữa đoàn người Tiêu gia, không biết xuất thần nghĩ đến phương nào luôn rồi.
Còn có cả Bạch Phát, đang nở nụ cười hòa ái dễ gần, tuy hắn không tham gia điển lễ, những vẫn đến đây, để lôi kéo trò chuyện cùng các thế lực gia tộc, môn phái bên ngoài, chắc muốn tìm kiếm chuyện làm ăn đây.
Rồi các thế lực, anh tài khác nhau, cũng là đứng tụ năm tụ ba, âm thầm nói chuyện, nhìn lấy thế cuộc xung quanh.
Đầy đủ cả.
“Năm nay có vẻ đông hơn mọi lần a, Tử Vũ ca.”
Tinh Cung ngắm nhìn đoàn người trước sau đổ về, mỉm cười nhìn Tử Vũ.
“Không sai, năm nay chúng ta hầu như, có thể nói là sẽ phải đối đầu, cạnh tranh trực diện cùng với hầu hết đám thiên tài yêu nghiệt này đây. Chủng bị sẵn sàng chưa, Tinh Cung.”
Tử Vũ điềm tĩnh đánh giá các phương, thấy các thế lực đến dự đã an ổn sắp xếp vị trí chỗ ngồi, hồi lấy tâm thần nói.
“Có chút tiểu phiền phức, nhưng đối với ta, không phải là lớn lắm đâu rồi.
Chính huynh mới là người cần cẩn thận thì hơn. Ah” Tinh Cung như biết đến điều gì, thận trọng nhắc nhỏ Tử Vũ.
Tử Vũ gật nhẹ đầu, không quan tâm mấy.
Bởi lý do chính yếu nhất, khiến tất cả thế lực tụ về đây hôm nay, đâu phải chỉ là để nhắm hết vào người hắn đâu.
“Trật tự, ổn định, bình hòa, khiêm tốn.”
Một giọng nói hữu lực, mạnh mẽ, bồng chốc lan truyền khắp hư không.
Khiến mọi tất bật, bận rộn, ồn ào, chung cáo ngưng lại.
“Mời các thí sinh, tham dự diễn lễ, tiến lên quảng trường, để chủng bị.”
Theo tiếng nói vừa dứt, một chiếc chiến thuyền, thứ biểu trưng cho tài lực, sức mạnh của một thế lực, chầm chậm vạch ra các đám mây, ngự không mà đến.
Tiếp sau thì, năm bóng hình khoác đầu bồng màu đen, che kín kẽ lấy thân mình, từ bên trên đó, đáp xuống lễ đài vừa may kịp hoàn thành.
Đi đầu là một người mang mặc nạ sư tử màu tím, bả vai đậu lấy một con khổng tước đuôi xanh, trông có vẻ cực kỳ hoa mỹ, và kiêu ngạo.
“Đây là lần đầu tiên, bổn lâu chủ đích thân chủ trì lấy một điển lễ trưởng thành như thế này.
Thay mặt cho toàn thể trên dưới Hương Tương Mộng Lâu, bổn lâu xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người, đã trích lấy thời gian quý báu của mình, để đến và tham dự lấy ngày hôm nay.
Nên nếu có điều chi lơ là, sơ xuất, mong mọi người nể mặt bổn lâu chủ, mà lượng thứ bỏ qua.”
Tử Vũ nhìn người đi đầu, thâm tâm đầy vui vẻ và ấm áp làm sao.
Bởi người đi đầu xuất hiện ấy, không ai khác chính là Kha lão.
Kha lão tuy lớn tuổi, đã trải nghiệm được nhiều việc trên đời là vậy. Nhưng mấy thứ mở lời, đọc diễn văn như thế này, ông vốn đã rất ít khi thực hiện lấy.
Bây giờ lại còn phải che dấu thân phận, dùng hình tượng các chủ của Hương Tương Mộng Lâu để xuất trận, càng khiến ông trông có vẻ không được tự nhiên.
Mặc dù có khuyên bảo từ trước, là nên để Hương Lan, hoặc người của Nhân Gian Lầu thay ông đi làm mấy chuyện này.
Nhưng cứ nói là ngày trọng đại, một hai không chịu, thành thử mọi chuyện mới thành ra như vầy.
Mà nói gì thì nói, chứ bức cách xuất tràng như thế này, thật sự là cũng rất là thán tuyệt, thán tuyệt ah.
Dẫn đầu đoàn người Tinh gia bước lên lễ đài đã vừa may được dựng xong.
Tử Vũ một bên âm thầm truyền âm cho Kha lão, một bên quan tâm lấy động thái, biểu hiện của mọi người xung quanh.
“Nơi đây có chút tiểu lễ vật của Hương Tương Mộng Lâu gửi tặng, mong mọi ngươi nhận cho.”
Kha lão theo ý Tử Vũ, lấy ra số qua cáp đã chủng bị từ trước, phân phát hết đi ra cho các tổ chức, môn phái tham dự.
“Còn bọn tiểu bối, mau mau ổn định, rồi thành thật mà ngồi xuống.
Quy tắc tham gia nghi thức, còn cần ta phải nói lại sao?”
Kha lão nhìn nhân viên lấy quà trao tận tay, quay sang nhìn đám thiếu nam thiếu nữ giọng nghiêm nghị.
Tất cả mọi người nghe Kha lão hù, đành thành thành thật thật ổn định lại, tiếp xuống tuần tự ngồi xuống xếp bằng.
Muốn chính thức tham gia lễ trưởng thành, cần tuần tự làm lấy hai bước.
Thứ nhất là thông qua các giám sát viên, để kiểm tra xem, người tham gia lễ có đã đủ 12 tuổi chưa, có còn phù hợp để ký kết khế ước hay không.
Nhằm tránh trường hợp, mấy tên đầu óc thiếu gân, tưởng tượng mình thành thiếu niên thiên tài yêu nghiệt, mà đốt cháy giai đoạn, muốn ký kết khế ước sớm, lợi không bằng hại ah.
Bởi bước thứ hai, chính là thông qua đại trận được lắp đặt bên dưới lễ đài, người tham gia điển lễ sẽ vận hành theo một lộ tuyết linh lực đặc biệt, để cố hóa, ngưng tụ đi ra bản mệnh linh ấn của bản thân.
Sở dĩ có chuyện lạ đời này.
Nguyên do là vì trong quá trình diễn biến của lịch sử nhân loại.
Có một số người, dù rằng chưa tới lúc bản mệnh linh ấn được sinh thành. Nhưng họ đã cảm giác mình bị chững lại, dù là đã thử mọi cách, cũng không thể nào tăng tiến thêm được chút linh lực nào.
Nên họ muốn tận dụng thời gian thừa ấy, để tu luyện lên tầng thứ cao hơn.
Hoặc trong một số trường hợp, dù đã quá tuổi, linh lực bị cố hóa, nhưng người ta vẫn không thể nào tự động ngưng tụ lấy bản mệnh linh ấn.
Để giải quyết những vấn đề khó giải trên.
Nhân loại đã dựa trên bí cảnh để khế ước linh sủng đầu tiên, mà sáng tạo ra một biện pháp.
Khiến những người rời vào các trường hợp trên, hoặc có ý muốn đốt cháy giai đoạn, trực tiếp cô đọng lấy bản mệnh linh ấn.
Bất đồng thế lực, môn phái, gia tộc. Thì thời gian, địa điểm, quy tắc tham dự lễ, cũng sẽ có ít nhiều sự thay đổi, khác biệt với nhau.
Như tại Kim Tước Thành nói riêng, và toàn bộ đại lục này nói chung.
Thời gian tổ chức điển lễ thường lựa chọn vào đầu tháng sáu hàng năm, cũng tức là lúc mà hoa phượng vĩ nở đỏ trời, như điềm báo về một sự may mắn, một chuyến hành trình mới bắt đầu.
Địa điểm diễn ra, thì được đặt tại các quảng trường, hay sân bãi rộng lớn, sao cho những nơi đó có thể chứa được nhiều người.
Thành phần chính tham gia lễ là bất kỳ ai, thuộc bất thành phần, tầng lớp nào. Tất cả đều bình đẳng, không phân sang hèn, trước sau đều có cơ hội trở thành một ngự linh sư. Miễn sao, bản mệnh linh lực của người tham dự vẫn còn đủ để câu thông với bí cảnh là được.
“Nhanh lên nhanh lên, điển lễ sắp sửa bắt đầu rồi.”
Đổ về từ những hàng quán, con đường từ trong thành.
Quảng trường lúc này, đang dần dần chật kín người ra vào.
Những người tham gia, khách mời tham dự, đa phần đều đã an vị từ rất sớm.
Nên đa phần trong số người đổ xô đến lúc này, đều chỉ là người đến xem náo nhiệt, góp vui chút không khí, cổ vũ cho con em của họ.
“Qua kia qua kia, vòng hoa đặt đằng đó, mau dọn trống chổ này.”
“Tên kia, tên kia nữa, lại đây, di chuyển đống này đi nơi khác.”
Ngoài những người đến xem lễ, đang loay hoay tìm chỗ, những người tham gia vào ban tổ chức điển lễ, vẫn còn là đang hối hả, lo toan chủng bị cho những bước cuối cùng.
Đứng trong hàng ngũ của Tinh gia, Tử Vũ liếc nhìn thấy, không thiếu những gương mặt quen thuộc.
Nào là vị Quân thiếu cao ngạo, cầm đầu lấy thế hệ trẻ của Xuân Nghi Thành.
Nào thì Y Dung, Chiêu Cơ hội tụ với thế hệ hoàng thất Đại Hạ, đứng chung đụng cùng nhau, xì xào bàn luận những chuyện gì đó.
Tiêu Thiên Lan nay lại chịu cảnh một mình, độc lập đứng giữa đoàn người Tiêu gia, không biết xuất thần nghĩ đến phương nào luôn rồi.
Còn có cả Bạch Phát, đang nở nụ cười hòa ái dễ gần, tuy hắn không tham gia điển lễ, những vẫn đến đây, để lôi kéo trò chuyện cùng các thế lực gia tộc, môn phái bên ngoài, chắc muốn tìm kiếm chuyện làm ăn đây.
Rồi các thế lực, anh tài khác nhau, cũng là đứng tụ năm tụ ba, âm thầm nói chuyện, nhìn lấy thế cuộc xung quanh.
Đầy đủ cả.
“Năm nay có vẻ đông hơn mọi lần a, Tử Vũ ca.”
Tinh Cung ngắm nhìn đoàn người trước sau đổ về, mỉm cười nhìn Tử Vũ.
“Không sai, năm nay chúng ta hầu như, có thể nói là sẽ phải đối đầu, cạnh tranh trực diện cùng với hầu hết đám thiên tài yêu nghiệt này đây. Chủng bị sẵn sàng chưa, Tinh Cung.”
Tử Vũ điềm tĩnh đánh giá các phương, thấy các thế lực đến dự đã an ổn sắp xếp vị trí chỗ ngồi, hồi lấy tâm thần nói.
“Có chút tiểu phiền phức, nhưng đối với ta, không phải là lớn lắm đâu rồi.
Chính huynh mới là người cần cẩn thận thì hơn. Ah” Tinh Cung như biết đến điều gì, thận trọng nhắc nhỏ Tử Vũ.
Tử Vũ gật nhẹ đầu, không quan tâm mấy.
Bởi lý do chính yếu nhất, khiến tất cả thế lực tụ về đây hôm nay, đâu phải chỉ là để nhắm hết vào người hắn đâu.
“Trật tự, ổn định, bình hòa, khiêm tốn.”
Một giọng nói hữu lực, mạnh mẽ, bồng chốc lan truyền khắp hư không.
Khiến mọi tất bật, bận rộn, ồn ào, chung cáo ngưng lại.
“Mời các thí sinh, tham dự diễn lễ, tiến lên quảng trường, để chủng bị.”
Theo tiếng nói vừa dứt, một chiếc chiến thuyền, thứ biểu trưng cho tài lực, sức mạnh của một thế lực, chầm chậm vạch ra các đám mây, ngự không mà đến.
Tiếp sau thì, năm bóng hình khoác đầu bồng màu đen, che kín kẽ lấy thân mình, từ bên trên đó, đáp xuống lễ đài vừa may kịp hoàn thành.
Đi đầu là một người mang mặc nạ sư tử màu tím, bả vai đậu lấy một con khổng tước đuôi xanh, trông có vẻ cực kỳ hoa mỹ, và kiêu ngạo.
“Đây là lần đầu tiên, bổn lâu chủ đích thân chủ trì lấy một điển lễ trưởng thành như thế này.
Thay mặt cho toàn thể trên dưới Hương Tương Mộng Lâu, bổn lâu xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người, đã trích lấy thời gian quý báu của mình, để đến và tham dự lấy ngày hôm nay.
Nên nếu có điều chi lơ là, sơ xuất, mong mọi người nể mặt bổn lâu chủ, mà lượng thứ bỏ qua.”
Tử Vũ nhìn người đi đầu, thâm tâm đầy vui vẻ và ấm áp làm sao.
Bởi người đi đầu xuất hiện ấy, không ai khác chính là Kha lão.
Kha lão tuy lớn tuổi, đã trải nghiệm được nhiều việc trên đời là vậy. Nhưng mấy thứ mở lời, đọc diễn văn như thế này, ông vốn đã rất ít khi thực hiện lấy.
Bây giờ lại còn phải che dấu thân phận, dùng hình tượng các chủ của Hương Tương Mộng Lâu để xuất trận, càng khiến ông trông có vẻ không được tự nhiên.
Mặc dù có khuyên bảo từ trước, là nên để Hương Lan, hoặc người của Nhân Gian Lầu thay ông đi làm mấy chuyện này.
Nhưng cứ nói là ngày trọng đại, một hai không chịu, thành thử mọi chuyện mới thành ra như vầy.
Mà nói gì thì nói, chứ bức cách xuất tràng như thế này, thật sự là cũng rất là thán tuyệt, thán tuyệt ah.
Dẫn đầu đoàn người Tinh gia bước lên lễ đài đã vừa may được dựng xong.
Tử Vũ một bên âm thầm truyền âm cho Kha lão, một bên quan tâm lấy động thái, biểu hiện của mọi người xung quanh.
“Nơi đây có chút tiểu lễ vật của Hương Tương Mộng Lâu gửi tặng, mong mọi ngươi nhận cho.”
Kha lão theo ý Tử Vũ, lấy ra số qua cáp đã chủng bị từ trước, phân phát hết đi ra cho các tổ chức, môn phái tham dự.
“Còn bọn tiểu bối, mau mau ổn định, rồi thành thật mà ngồi xuống.
Quy tắc tham gia nghi thức, còn cần ta phải nói lại sao?”
Kha lão nhìn nhân viên lấy quà trao tận tay, quay sang nhìn đám thiếu nam thiếu nữ giọng nghiêm nghị.
Tất cả mọi người nghe Kha lão hù, đành thành thành thật thật ổn định lại, tiếp xuống tuần tự ngồi xuống xếp bằng.
Muốn chính thức tham gia lễ trưởng thành, cần tuần tự làm lấy hai bước.
Thứ nhất là thông qua các giám sát viên, để kiểm tra xem, người tham gia lễ có đã đủ 12 tuổi chưa, có còn phù hợp để ký kết khế ước hay không.
Nhằm tránh trường hợp, mấy tên đầu óc thiếu gân, tưởng tượng mình thành thiếu niên thiên tài yêu nghiệt, mà đốt cháy giai đoạn, muốn ký kết khế ước sớm, lợi không bằng hại ah.
Bởi bước thứ hai, chính là thông qua đại trận được lắp đặt bên dưới lễ đài, người tham gia điển lễ sẽ vận hành theo một lộ tuyết linh lực đặc biệt, để cố hóa, ngưng tụ đi ra bản mệnh linh ấn của bản thân.
Sở dĩ có chuyện lạ đời này.
Nguyên do là vì trong quá trình diễn biến của lịch sử nhân loại.
Có một số người, dù rằng chưa tới lúc bản mệnh linh ấn được sinh thành. Nhưng họ đã cảm giác mình bị chững lại, dù là đã thử mọi cách, cũng không thể nào tăng tiến thêm được chút linh lực nào.
Nên họ muốn tận dụng thời gian thừa ấy, để tu luyện lên tầng thứ cao hơn.
Hoặc trong một số trường hợp, dù đã quá tuổi, linh lực bị cố hóa, nhưng người ta vẫn không thể nào tự động ngưng tụ lấy bản mệnh linh ấn.
Để giải quyết những vấn đề khó giải trên.
Nhân loại đã dựa trên bí cảnh để khế ước linh sủng đầu tiên, mà sáng tạo ra một biện pháp.
Khiến những người rời vào các trường hợp trên, hoặc có ý muốn đốt cháy giai đoạn, trực tiếp cô đọng lấy bản mệnh linh ấn.
Danh sách chương