“Như vậy thì có gây nguy hiểm, hay ảnh hưởng gì nhiều không?”

“Uhm~~~~~” Y Nha trầm ngâm suy nghĩ.

“Bản mệnh linh ấn được ngưng tụ, tối đa lắm cũng chỉ xem như là công cụ, giúp chủ nhân định hướng trong tương lai mà thôi.

Ngài ngày sau như muốn bổ tụ toàn hệ, hay chuyên chú vào một lĩnh vực thuộc tính bất kỳ nào, thì sự cân đối bên trong nó cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng xấu, hay mất cân bằng gì đâu.

Như nói về tác hại, thì ngoài việc khiến chúng ta không còn chút linh lực nào khi tham gia vào bí cảnh này ra.

Thì phiền phức nhất, cũng sẽ được giải quyết, khi chủ nhân ngươi luyện chế được viên đan dược kia, vậy thôi.”

“Hồoooooooo~~~~~~, vậy ta yên tâm hơn rồi.”

Không có linh lực trong lúc tìm kiếm linh sủng để ký kết, có thể sẽ có tý phiền phức nho nhỏ.

Nhưng trong bí cảnh loại này, cơ duyên mới là thứ trọng yếu, và đáng quan tâm hơn, so với bất kì sức mạnh nào khác.

Nên cứ cho là cũng ổn đi.

“Mà nè nè, chủ nhân ngươi mau xem xem, mình có bao nhiêu tờ bản mệnh khế ước vậy?” Y Nha chợt nhớ đến điều gì, hiếu kỳ hỏi.

Tử Vũ nghe Y Nha nói vậy.

Từ từ trầm ngâm, nghiêm túc dùng chút linh lực ít ỏi còn lại của bản thân, thông qua bản mệnh linh ấn, chậm rãi điều tra.

“Y Nha, nếu ta nhớ không lầm, thì ngươi từng nói với ta là, bản mệnh khế ước rất quý giá, và khó kiếm sao?”

Tử Vũ mở mắt ra, giọng là lạ hỏi ngược lại nàng.

“Uhm, tất nhiên rồi.

Khế ước vốn là một phương pháp giao kèo, ràng buộc, cực kỳ thần thánh và thiêng liêng, nhất là trong thế giới này.

Mỗi một loại khế ước, dù cho công dụng, phương thức sử dụng, mục đích tạo ra có khác nhau đến đâu.

Thì chúng vẫn luôn như là, một sự cụ hiện hóa của quy tắc rất quan trọng, có giá trị về mặt vật chất, tinh thần, hơn với tất cả mọi thứ.

Và trong số đó, bản mệnh khế ước là loại khế ước, có giá trị, bền vững và sức mạnh lớn nhất trong tất cả các loại.

Nó đại diện cho sự bình đẳng, công chính, rõ ràng, giữa người lập khế với người kí kết.

Được xem như là loại khế ước cận kề với mọi điều luật vận hành và xây dựng nên thế giới này.

Đồng thời cũng là văn bản quyền lực, quan trọng nhất, được chính quy tắc của thế giới này thừa nhận và chứng nhận lấy ah.”

Dừng một chốc, Y Nha nói tiếp:

“Sinh tử khế ước, linh hồn khế ước, công chính khế ước,… tuy cũng là những loại khế ước rất quan trọng, và gần gũi với quy tắc thiên địa, có thể dùng để thay thế bản mệnh khế ước để ký kết linh sủng.

Nhưng đa phần chúng, đều là thoát thai từ bản mệnh khế ước.

Như nói đúng hơn thì, bản mệnh khê ước, không khác gì là khế ước đầu tiên, là căn cơ, là cha đẻ, khai sinh ra tất cả các loại khế ước khác, trên cỏi đời này đâu.”

“Nên nó rất hiếm có, và rất quý giá?”

“Bản mệnh khế ước, vốn được ngưng tụ và sinh thành, trực tiếp từ quy tắc, vận luật của trời đất.

Nên đa phần, các chủng tộc, sinh linh trên đời đều rất ít có, và sở hữu được loại khế ước này.

Nhưng bởi nhân tộc được thiên địa ưu ái, cứ mỗi đột phá một đại cảnh giới, đều sẽ có xác suất cụ hiện được đi ra một hai tờ bản mệnh khế ước như vậy.

Thứ này lại chỉ có thể được bản thân mình dùng, không thể đem ra để giao dịch, trao đổi, buôn bán như các loại khế ước kia.

Nên nói nó hiếm có và quý giá, cũng không hoàn toàn là đúng, nhưng cũng không thực sự là sai ah.

Mà chủ nhân ngươi hỏi về mấy chuyện này làm gì vậy?” Y Nha ẩn ẩn cảm thấy nguy hiểm, dè chừng hỏi.

“Đừng nói với ta, là người, người…”

“Không sai.” Chuyện đến nước này, Tử Vũ cũng không cần thiết phải giấu diếm làm gì cho tốn công.

Hắn xòe bàn tay mình ra.

Theo linh lực chuyển vận, chín tờ giấy nhỏ lơ lửng ở phía trên đó.

“Ta có tới chín tờ bản mệnh khế ước lận.”

………

……



Tĩnh

Tĩnh

Như chết yên tĩnh, yên tĩnh đến chết người.

Không gian theo tiếng sự thừa nhận của Tử Vũ, mà dù trong xanh, sáng sủa đến mấy, cũng trở nên ngột ngạt, trầm lắng đến lạ kỳ.

Y Nha nghe Tử Vũ nói xong, đôi mắt tròn xoe của nàng, lăm lăm nhìn hắn không chớp.

Rồi đột nhiên.

“Biến thái ah~~~~~~~~~~” Y Nha hét to.

“Ô ô ô…………”

Y Nha nhảy người lên, húc mạnh khiến Tử Vũ ngã ngồi xuống thảm cỏ.

Bốn chân nho nhỏ của nàng, hung hăng dẫm đạp trên người hắn.

“Biến thái, biến thái, biến thái.

Đánh chết tên biến thái chủ nhân ngươi.

Ô ô ô~~~~~~~~”

“Được rồi, được rồi mà.

Ta đâu phải cố ý ngưng tụ ra chúng đâu.

Dù gì cũng chỉ là chín tờ bản mệnh khế ước thôi, không cần đối xử với ta như vậy ah.”

Tử Vũ biết tâm trạng Y Nha đang không tốt, một bên an ủi, một bên chấp nhận cho nàng thỏa sức chà đạp lấy bản thân.

“Chủ nhân ngươi biến thái như ngươi thì biết cái gì.”

Y Nha chưa nguôi ngoai, trức tiếp lấy chân vỗ vỗ vào mặt Tử Vũ, mắt uông uông nước nói.

“Bản mệnh khế ước sở dĩ được xem trọng và đứng đầu trong các loại khế ước.

Còn bởi những tác dụng không tưởng, khó lường mà bản thân nó mang lại cho người lập khế ước và linh sủng ký kết ah.

Điển hình như các loại khê ước khác, cần hội tụ đủ một số điều kiện nhất định, mới có thể khiến ngự linh sự kế thừa, sử dụng một phần sức mạnh, thiên phú của linh sủng.

Nhưng với bản mệnh khế ước, thì chỉ cần ký kết, chủ nhân ngươi đã có thể trực tiếp thừa hưởng và thoải mái sử dụng những năng lực kia luôn rồi ah.”

“Như ta với ngươi.” Tử Vũ nhớ đến lúc sử dụng linh sủng hợp thể với Y Nha nói.

“Không sai, chính là như lúc đó.” Y Nha chắc chắn đáp.

“Rồi còn trong lúc tu luyện.

Các khế ước khác, do nhiều lý do, có thể khiến ngự linh sư tu luyện mười phần, nhưng sẽ chỉ nhận được tám chín phần, vài phần còn lại thì cung cấp cho linh sủng, hoặc thất thoát đi.

Còn bản mệnh khế ước, ngự linh sư không chỉ tu mười được mười, mà còn có thể bổ trợ thêm tu luyện thêm cho ngươi.

Đồng thời, linh sủng cũng không vì vậy mà bị thiệt thòi, được tăng tiến thực lực hơn ah.”

Y Nha qua một hồi hành hạ, trút giận, trực tiếp ngồi trên người Tử Vũ nghỉ ngơi.

“Đúng là đủ biến thái đâu.” Tử Vũ lúc này, tự mình thừa nhận lấy sự biến thái khó tin của bản thân.

“Đây còn là chưa kể đến độ thiện cảm, tính tương thích linh lực, mức độ thấu hiểu giữa ngự linh sư với linh sủng, các loại bổ trợ trong chiến đấu,… của loại khế ước này đâu.”

“Nhưng chính ta cũng là không rõ ràng lắm, tại sao mình lại có nhiều bản mệnh khế ước đến như vậy đâu rồi.” Tử Vũ khó hiểu nói.

“Uhm~~~~~~~~” Y Nha nghe đến đây, phút chốc cũng trầm ngâm đi theo.

“Phải rồi.”

Cẩn thận suy tư, Y Nha như nhận ra điều gì, vui vẻ nhảy đứng người lên.

“Chúng ta không biết, nhưng có người có thể sẽ rất rõ ràng nha.”

“Ai vậy???” Tử Vũ ôm Y Nha, ngồi người dậy.

“Mắt cá chết, giờ phút này ngươi vẫn còn trốn trốn tránh tránh sao, mau ra đây, có chuyện cần ngươi giải đáp này.”

Y Nha không trả lời Tử Vũ.

Nàng đột nhiên nhìn thẳng Tử Vũ hắn, rồi mở miệng la to, giọng đầy khiêu khích.

“Vẫn không chịu trường mặt mình ra sao?” Thấy chẳng chuyện gì xảy ra, cũng không ai đáp lại lời mình, Y Nha giận giận nói.

“Y Nha, ở đây chỉ có hai chúng ta mà thôi, ngươi đang nói chuyện với ai ah?” Tử Vũ khó hiểu hỏi.

“Ngươi mau ra đây, đừng có mà cố ý trốn rút như con tiểu rùa đen như thế.

Bổn Tiên Vương từ lâu đã biết được sự tồn tại của ngươi rồi.

Nếu không ra, có tin nhân gia đi vào, dỡ lấy nhà của ngươi luôn không???”

Y Nha vẫn khó hiểu, tiếp tục khiêu khích.

“Y Nha, ngươi……” Tử Vũ chưa kịp mở lời khuyên ngăn nàng.

Thì, dị biến xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện