“Đã lâu không gặp, có chuyện liên quan đến em gái tôi, muốn tìm cậu tán gẫu một chút.”

Nguyên Sơ sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Hạng Tri Lam, nhẹ giọng nói: “Vậy, Hạng tiên sinh về trước đi.”

Hạng Tri Lam muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.

Nguyên Sơ mời Du Tiến Chu lên lầu, trở về phòng.”Mời ngồi.” Y nói.

Gian phòng rất sạch sẽ, hẳn là ban ngày có nhân viên vệ sinh lại đây quét tước, bên giường có một cái vali hành lý, mở ra, bên trong là quần áo loạn xạ cùng một ít vật dụng khác. Du Tiến Chu còn nhìn thấy bình thuốc, sau đó điềm tĩnh dời ánh mắt, Nguyên Sơ mang nước lên, rót vào trong ly đưa cho Du Tiến Chu. Du Tiến Chu tiếp nhận, thấp giọng nói câu cảm ơn. Anh uống một hớp nhỏ, sau đó nói: “Hôm nay tới, tôi sẽ nói thẳng, tôi cảm thấy cậu và Dao Dao không thích hợp với nhau.”

Nguyên Sơ nghi hoặc mà nhìn Du Tiến Chu. Du Tiến Chu cho rằng y vẫn còn chưa biết mình đã phát hiện mối quan hệ của y và Hạng Tri Lam, liền trực tiếp nói: “Hạng Tri Lam đã nói qua với tôi, tôi không có ý coi thường cậu, chỉ là Dao Dao tuổi còn nhỏ, hơn nữa nó còn là đứa em gái duy nhất của tôi, tôi vẫn là hi vọng nó có thể có… một cuộc sống bình thường.”

Nguyên Sơ sắc mặt trắng bệch, y mím môi, theo bản năng cười cười, giải thích: “Ừm… Quãng thời gian trước, Hoàng tiểu thư đã gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy đối với tôi cũng không phải… có cảm giác đặc biệt gì. Chúng tôi gần đây không có gặp nhau. Thật xin lỗi, tôi không phải có ý định lừa mọi người, chỉ là mẹ tôi vẫn luôn hi vọng tôi có thể mau chóng lập gia đình, tôi cũng không thể làm trái ý bà ấy.”

Du Tiến Chu sững sờ, “Lúc nào?”

Nguyên Sơ suy nghĩ một chút, “Một tháng trước.”

Du Tiến Chu một mặt thở phào nhẹ nhõm, khỏi phải lại lo lắng vạn nhất Dao Dao yêu thích Nguyen Sơ, chính mình lại phải làm kẻ ác cầm bổng đánh uyên ương; mặt khác, lại có chút lúng túng, cảm thấy thái độ chính mình trước đó thực sự không được tốt cho lắm. Nên cuối cùng chỉ có thể nói: “Xin lỗi, mới vừa rồi có chút nóng nảy.”

“Không có gì.”

Hai người trầm mặc chốc lát, Nguyên Sơ vuốt ve chén nước, mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh, “Anh và Hạng tiên sinh là quan hệ như thế nào?”

Du Tiến Chu thản nhiên: “Người yêu cũ.” Thấy Nguyên Sơ thần sắc bất thường, lập tức cười một cái, nói bổ sung: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không hợp lại, qua mấy ngày nữa tôi sẽ đi.”

Nguyên Sơ cười cười, vốn muốn nói, các người hợp hay không hợp thì liên quan gì tới ta, nhưng vẫn là nhẹ giọng hỏi một câu: “Xuất ngoại sao?”

Du Tiến Chu lắc đầu, “Hàng Châu.”

“Hàng Châu rất đẹp.”

“Đúng vậy, khi còn bé, đi học có một bài Thiên văn học, nói về Tây hồ, tôi ngóng trông rất nhiều năm, mà nói đến cũng buồn cười, tôi năm nay 32 tuổi, vẫn còn chưa đi đến Tây hồ xem qua lần nào a.”

“Tại sao?”

“Hả?”

“Tại sao… không hợp lại?” Nguyên Sơ tiếng nói có chút khàn khàn: “Hắn rõ ràng vẫn còn quan tâm anh mà.”

“Trong một đoạn tình cảm, cậu có điểm mấu chốt không? Chính là đụng vào liền chết. Đối với vài người mà nói, là quá trớn, hoặc là bạo lực, hoặc là không tôn trọng cha mẹ, hoặc là cái gì khác. Đối với tôi mà nói, chính là hắn cùng cậu đã từng có quan hệ. Đương nhiên, vào lúc ấy tôi và hắn đã chia tay, tôi không có quyền xen vào, chẳng qua là khi chúng tôi muốn một lần nữa nối lại tình cảm, chuyện này khiến tôi không thể chấp nhận.”

Du Tiến Chu cười cười, “Cậu có phải là hiểu thành cái gì rồi không? Đối với nhiều người, quan hệ tình cảm yêu đương rất khoan dung, nhưng tôi thì không phải trong số đó.”

Nguyên Sơ mơ hồ mà gật đầu một cái.

“Tôi thấy nhiều người mượn cớ không tìm được tình cảm thích hợp, nên yên tâm thoải mái tiếp xúc, đi lợi dụng những người khác, thật giống như ngoại trừ tình cảm, tất cả những thứ khác cũng có thể tính đến rõ rõ ràng ràng. Ái tình không chiếm được lại quá mức thống khổ, phải mượn cớ đê hèn. Tôi vô cùng chán ghét.”

Nguyên Sơ bỗng nhiên nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Ngoại trừ tình cảm, tôi và hắn chính là trao đổi lợi ích mà thôi, bất quá chỉ là quy tắc ngầm trong vòng giải trí.”

Du Tiến Chu mắt hơi nheo lại, liếc mắt nhìn Nguyên Sơ, âm thanh lạnh xuống, “Tình cảm nói ngoại trừ là có thể ngoại trừ sao?”

Nguyên Sơ nhìn Du Tiến Chu, như là hiểu được điều gì, “Anh cảm thấy tôi là…người bị hại sao?”

Du Tiến Chu không tỏ rõ ý kiến.

Nguyên Sơ nở nụ cười, lắc lư chén nước trong suốt trong tay, y trong lúc nhất thời không biết cần phải cảm động hay là tự ghét chính mình. Y thở dài, nói: “Cái này không phải là hai chiều sao? Lúc ban đầu xác định mối quan hệ, tôi cũng là đi lợi dụng hắn không phải sao? Tôi khi đó suy nghĩ tính toán tới lui cũng chỉ có lợi ích được mất. Sau đó, chuyện… chuyện tình cảm có quá nhiều bất ngờ, tôi đều không nghĩ mình là kẻ đáng thương, tôi cảm thấy tôi là tự làm tự chịu. Nếu muốn nói sai, cũng là lỗi của hai bên, muốn nói chán ghét, anh nên chán ghét luôn cả tôi, không cần nghĩ tôi đáng thương. Huống hồ, Hạng tiên sinh rất tốt, nhìn thấy anh, tôi mới biết tại sao mấy năm kia hắn…” Nguyên Sơ cúi đầu cười, đem ly nước uống hết, sau đó nghiêm túc nói: “E rằng hắn chạm đến giới hạn của anh, mà tôi nghĩ, hắn vẫn còn yêu anh a.”

Du Tiến Chu đứng dậy, “Nhưng ý nghĩa của giới hạn chính là, sau khi đụng vào, tất cả mọi thứ không thể cứu vãn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện