Cố Kinh Bạch nhận lấy mũi tên trừ ma mà ma quân đưa tới nhưng đáng tiếc, y không tìm thấy Lục Chỉ, cũng không thể tìm được bất kỳ vết tích nào chứng minh Lục Chỉ từng tồn tại.

Nếu như chuyến này dễ dàng thành công thì tốt quá rồi.

Cố Kinh Bạch vừa cảm thán vừa tiện tay ném tên trừ ma sang đống bảo vật bên cạnh, như một con ác long lòng tham không đáy xòe bàn tay với ma quân: “Còn nữa không?”

Đôi mắt ma quân giấu đằng sau lớp mặt nạ hơi mở to ra, kinh ngạc nói: “Ta cho rằng ngươi…”

Tô Lâu giúp ma quân hoàn thiện nốt những điều muốn nói: “Ta cho rằng ngươi muốn tìm lại linh khí trước đây của ngươi.” Cho nên mới chọn chọn bỏ bỏ và không hài lòng với những linh khí khác như vậy, chơi xong rồi vứt chẳng khác nào một thằng cặn bã, bây giờ xem ra, độ cặn bã của Cố Kinh Bạch so với tưởng tượng của bọn họ khéo còn lớn hơn nhiều.

Đây đúng là hiệu quả mà Cố Kinh Bạch muốn, y cần phải huy động mọi người tìm ra thứ mà y thực sự muốn (Lục Chỉ), nhưng lại không được để cho bọn họ nhận ra thứ mà y thực sự muốn là gì.

Nói ra có hơi phức tạp, nhưng sự thật chính là vậy.

Cố Kinh Bạch hoài nghi bản thân mình ở thế giới này không phải là một sự tồn tại chân thực. Diệp Tố, Lý Phủ, thậm chí cả Văn Nhân Vũ đều là giả, hoặc ít nhất bọn họ chỉ là con rối trong tay một kẻ nào đó, hành động không phải xuất phát từ chân tâm.

Thứ nhắc nhở Cố Kinh Bạch đầu tiên chính là những quyển thoại bản mà ngày đó Văn Nhân Vũ đưa cho Tô Lâu.

Nếu như giữa bọn họ nhảy ra một thứ phức tạp gọi là “kiếp trước kiếp này”, tạm thời bỏ qua tên tuổi, chỉ tập trung vào thiết lập tính cách và các mối quan hệ mà nói thì sẽ rất dễ nhận ra. Bọn họ giống như đang phối hợp diễn trong một quyển tiểu thuyết ba xu, nội dung được thiết kế theo kiểu vạn người mê.

Một, làm cho Cố Thị phát hiện kẻ tình địch ngày xưa đã cướp đi vị trí thủ tịch và vị hôn phu của mình (Diệp Tố) yêu mình tha thiết, cầu mà không được, thậm chí còn vì cái chết của mình mà tẩu hỏa nhập ma.

Thử đặt câu hỏi thiết lập này có sảng khoái không? Đương nhiên là rất sảng khoái rồi, sảng khoái toàn thân, vô cùng hãnh diện.

Trọng điểm ở đây là cái cảm giác sảng khoái này phải được xây dựng dựa trên những xung đột có thật thì mới hợp lý. Ba nghìn năm trước, Cố Kinh Bạch và Diệp Tố hoàn toàn chưa hề gặp nhau.

Chỉ nói chuyện thủ tịch, cũng chẳng phải Diệp Tố phá hỏng linh căn của Cố Thị, cũng chẳng phải Diệp Tố xui khiến Huyền Thiên Tông chán ghét Cố Thị, chỉ là một logic đơn giản “sau khi Huyền Thiên Tông loại bỏ Cố Thị mới lựa chọn Diệp Tố” mà thôi, không có Diệp Tố thì cũng sẽ có Thụ Tố, Căn Tố. Từ góc độ của Diệp Tố mà nói, rốt cuộc là hắn đã nghĩ thế nào mà lại cảm thấy bản thân đã “cướp” đi những thứ thuộc về Cố Kinh Bạch? Thậm chí còn hối hận đến phát điên? Chỉ có nhìn từ góc độ của Cố Thị mới sản sinh ra được suy nghĩ “có phải là Diệp Tố đã âm thầm gây khó dễ, dẫn đến việc mình bị mất vị trí thủ tịch” hay không, sau đó gắn tag kẻ thù lên người Diệp Tố.

Đương nhiên, chính bản thân Cố Thị chưa từng nghĩ như vậy, mục tiêu thù hận của Cố Thị vẫn luôn rất rõ ràng – Huyền Thiên Tông. Cố Thị muốn trả thù Huyền Thiên Tông nhưng không đến mức phải nhìn thấy toàn bộ Huyền Thiên Tông diệt môn hay thế nào, trên thực tế, Cố Thị cũng chẳng rõ rốt cuộc là mình muốn cái gì, cho đến khi Cố Kinh Bạch xuất hiện, một tay xây dựng lên Tọa Vong Tâm Trai, cũng giành lấy vị trí đứng đầu đạo môn mà Huyền Thiên Tông ngồi trong nhiều năm, trở thành môn phái hàng đầu, khiến cho Huyền Thiên Tông cảm thấy hối hận, lúc này Cố Thị mới phát hiện lòng mình đã được thư thái.

Bây giờ thì “Diệp Tố” nhất định phải yêu “Cố Thị”, Cố Kinh Bạch cảm thấy có người đang cố gắng đứng ở góc độ của Cố Thị, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử để lý giải chuyện này, sau đó cưỡng ép lập ra một cái thiết lập đảo ngược, và cho là sẽ dễ lừa được Cố Kinh Bạch.

Rất hiển nhiên, Cố Kinh Bạch không bị lừa.

Hai, vị hôn phu tiền nhiệm (Lý Phủ) khóc lóc thảm thiết, hối hận cầu xin tái hợp.

Trên lý thuyết, bất kỳ một màn gương vỡ không lành nào cũng rất sảng khoái. Mâu thuẫn giữa Cố Thị và Lý Phủ là có thật, chỉ là… tính cách và hành động của nhân vật không được hợp lý và thống nhất trước sau cho lắm.

Cố Kinh Bạch thực sự rất khó thuyết phục bản thân phải tin rằng một người luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu như Lý Phủ đột nhiên lại quyết định diệt cả nhà mình, chỉ bởi vì đã đánh mất một người. Không phải đang nói tính khả thi của chuyện tỉnh ngộ rồi giận chó đánh mèo lên người khác bằng không mà là một người chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng như Lý Phủ, dưới tình huống anh ta chưa biết liệu khi Cố Thị tái thế có lựa chọn mình hay không mà lại ra tay với cả gia tộc?

Tình yêu và bánh mì, chung quy vẫn phải giữ lại một cái chứ?

Là một người cực kỳ đòi hỏi cảm giác an toàn, đặc biệt là Lý Phủ, dưới góc nhìn nào mới có thể sẵn sàng đập nồi dìm thuyền, liều cả tính mạng để rồi cuối cùng rất có khả năng sẽ gặp thảm cảnh dã tràng xe cát?

Chỉ có dùng góc nhìn của Cố Thị, cưỡng ép cho rằng Cố Thị rất muốn nhìn thấy một điều gì đó có thể chữa lành được vết thương trong quá khứ của mình.

Đáng tiếc, Cố Kinh Bạch chưa bao giờ là người ham hố muốn quay đầu lại nhìn một người khác bị nổ tan tành.

Ba, một người đệ tử được Cố Kinh Bạch cứu ra, đem lòng mến mộ, dường như toàn bộ thế giới chỉ có sư tôn là sự tồn tại duy nhất (Văn Nhân Vũ), muốn nâng niu thánh quân Vật Ngã lên tận trời…

Không thể không nói, thiết lập hình tượng của Văn Nhân Vũ mang lại cảm giác rất an toàn, dễ dàng khiến người ta sản sinh ra một niềm tin rằng đối phương vĩnh viễn sẽ không phản bội mình.

Và dễ nảy sinh tình cảm dựa vào cảm giác an toàn đó.

Trọng điểm ở đây là, tạm chưa nói đến hiệu ứng Franklin của người Do Thái “những người giúp bạn nhiều khả năng sẽ tiếp tục giúp bạn, còn những người bạn giúp chưa chắc sẽ báo đáp lại bạn”, chỉ nói đến việc Văn Nhân Vũ hiện tại khi đứng trước mặt Cố Kinh Bạch, so với cái người ngày đó bị giam trong nhà chứa làm “người kiếm” thì có khác gì nhau đâu?

Phía sau màn sắp đặt tất cả, thật sự là đã đánh giá quá thấp khát vọng tự do trong lòng Văn Nhân Vũ rồi. Một người vô số lần phản kháng lại nhà chứa, tuy thất bại nhưng không hề từ bỏ chính là tính cách của Văn Nhân Vũ.

Vì sao hắn lại có thể dễ dàng tìm được kiếm Vấn Quân quý báu nhất ở trong nhà kho dâng lên cho Cố Kinh Bạch? Bởi vì hắn đã để ý thanh kiếm đó từ lâu rồi, không phải ngày một ngày hai.

Cố Kinh Bạch không tin những thứ mà năm đó mình dạy Văn Nhân Vũ trở thành công cốc, từ một người đang được tự do tự bóp chết chính mình, quay về làm người công cụ.

Khụ, vân vân mây mây… Nói chung là khi nhận ra khắp nơi xung quanh mình toàn là trăm nghìn chỗ hở, Cố Kinh Bạch đã bình tĩnh hơn nhiều, không phải là ai có vấn đề mà tất cả mọi người đều có vấn đề.

Tạm thời bây giờ chưa quan tâm đến việc chế tạo ảo cảnh hay là biến thành từ một thứ gì đó, nói chung là hiện tại y đang bị ai đó quản chế, thế giới này cũng chịu kiểm soát bởi một thế lực nào đó ẩn trong bóng tối, giám thị tất cả mọi người. Nếu như thứ kia toàn tâm toàn ý muốn đối phó với y, không muốn để y tìm ra được thứ mình cần thì rất có khả năng y sẽ tiêu tốn cả đời ở đây cũng không thể tìm ra được.

Đây cũng là nguyên nhân thực sự tại sao rất khó kiểm tra toàn bộ mười vạn núi sâu ở Bất Chu, đối phương đang cố gắng tiêu hao thời gian của Cố Kinh Bạch, giống như đang treo một củ cà rốt trước mặt con lừa, nhìn thấy nhưng không ăn được, chỉ có thể bước lòng vòng.

Cố Kinh Bạch cũng không muốn phụng bồi.

Y phải nghĩ ra một cách nào đó phá vỡ thế cục này, làm cho đối phương tự mang vật mà y cần dâng tới trước mặt. Lại là một logic rất đơn giản, chẳng phải ngươi đang muốn tất cả mọi người thể hiện sự thâm tình với ta sao? OK, ta cho ngươi cơ hội, theo đuổi một người ít nhiều cũng phải thể hiện bằng hành động đúng không? Khỏi cần ngươi phải suy nghĩ, ta liệt kê một danh sách quà tặng cho ngươi, lần lượt mang đến đây đi.

Trong số những quà tặng kia, chỉ có một thứ duy nhất là Cố Kinh Bạch thực sự muốn. Đối phương tự nhận là đã nhìn thấu huyền cơ, tung ra đòn cuối cùng – ma quân, đưa tới món đồ mà gã cảm thấy Cố Kinh Bạch sẽ muốn.

Không thể không nói, đối lập với đám người “Diệp Tố”, “Lý Phủ”, “Văn Nhân Vũ” được dựng cực kỳ ẩu tả, thiết lập hình tượng của ma quân coi như vô cùng tinh xảo. Gã chính là sự kết hợp hài hòa của giả tạo và chân thực, thậm chí còn nói thẳng ra là mình đến đây để mang tới những thứ mà Cố Kinh Bạch muốn.

Nhưng nếu bóc ra nhìn lại, ma quân và ba người kia cũng chẳng khác gì nhau, vẫn là một kiểu logic đó – giống như thần binh trên trời rơi xuống trước mặt Cố Kinh Bạch, không oán không hối thỏa mãn tất cả những yêu cầu của Cố Kinh Bạch.

Giống như một tờ giấy trắng, ngươi muốn chứng minh nó là giấy nhiều màu sắc, ma quân đến vẽ lên một nét mực đen, thoạt nhìn thì thấy gã và tờ giấy này hoàn toàn khác nhau, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì kết quả chẳng phải cũng chỉ là trắng đen thôi sao? Ngươi vẫn như cũ không thể có được kết quả nhiều màu mà mình mong muốn.

Nói đơn giản, cách lý giải của đối phương đối với tình ái đại loại cũng chỉ theo đúng một kiểu rất dễ hiểu, cho nên không cần quan tâm đối phương che giấu kín kẽ thế nào, đổi nhân vật thế nào, Cố Kinh Bạch cũng sẽ không bị lừa.

Nhưng để đắp nặn nên một ma quân cực kỳ khác biệt, đối phương đã tung ra một mồi câu chân chính: tên trừ ma.

Đối phương tự cho là mình đã sắp câu được cá rồi.

Đáng tiếc, Cố Kinh Bạch đã phá vỡ hoàn toàn những hiểu biết của đối phương, đối xử rất bình đẳng với cả tên trừ ma, cực kỳ xem thường. Điều này làm cho ma quân đã chuẩn bị kỹ càng bước tiếp theo, đột nhiên không có cách nào hành động tiếp, gã chỉ có thể lâm thời hủy chiêu, mà một khi đã lâm thời đổi kịch bản thì cho dù có năng lực ứng biến mạnh tới cỡ nào đi nữa cũng sẽ nhất định xuất hiện trăm nghìn kẽ hở.

Phải có kẽ hở thì Cố Kinh Bạch mới tìm được đường sống.

Ma quân mới vừa rồi còn nói Văn Nhân Vũ sẽ không trở về đâu, hắn cứ vậy mà trở về, còn lao vào đấu với ma quân một trận, hai người ngươi tới ta đi, đánh rất tập trung và kịch liệt, nhưng Cố Kinh Bạch lại chẳng có cảm giác gì.

Tô Lâu căng thẳng bảo vệ con trai mình, nói: “Chúng ta làm gì bây giờ? Chạy hả?”

Cố Kinh Bạch lắc đầu: “Không, chờ.”

Chờ đến khi ma quân “trọng thương”, liều mạng “dùng hơi thở cuối cùng” phá tan hư không, “hoảng quá chạy bừa” dẫn Cố Kinh Bạch và Tô Lâu tới một hang động sâu trong núi nào đó, miễn cưỡng thoát khỏi sự truy sát của Văn Nhân Vũ.

Và còn trùng hợp hơn nữa là gã không kịp mang theo con sói lúc nào cũng như hình với bóng của Cố Kinh Bạch.

Ma quân nằm trong sơn động, hơi thở mong manh nói với Cố Kinh Bạch: “Mặc kệ ta, các ngươi chạy mau đi, cứu được ngươi ra là ta thỏa mãn rồi, xin lỗi, không có cách nào thực hiện được lời hứa…”

Chiếc mặt nạ của gã rơi xuống, lộ ra khuôn mặt của em trai Cố Thị.

Nói qua một chút, ở thời điểm mà tiên duyên của Cố Thị gần như vô vọng, cha mẹ của Cố Thị cũng đã chấp nhận bỏ qua con mình, chọn cách thai nghén thêm một đứa con thứ hai, cho Cố Thị một đứa em trai cách anh trai mấy chục tuổi, hi vọng con trai nhỏ có thể làm người thừa kế của nhà họ Cố.

Cố Kinh Bạch nghĩ thầm, đến lượt “em trai” lên sân khấu rồi, những nhân vật chủ chốt năm đó từng tiếp xúc với Cố Thị cuối cùng cũng hiện thân hết.

“Anh, thật sự xin lỗi, cha mẹ đối xử với anh như vậy nhưng em vẫn luôn coi anh là người nhà.”

Người bình thường nghe câu này nhất định sẽ bị cảm động, giống như Tô Lâu, cậu ta đã khóc bù lu bù loa ở bên cạnh rồi, còn nói mình biết luyện đan, sẽ tìm cách chữa khỏi cho đối phương.

Cố Kinh Bạch không chỉ không cảm động mà còn rất muốn khuyên đối phương uống nhiều nước trà xanh thêm một chút.

Chẳng phải người xưa có câu “uống (ăn) gì bổ nấy” sao?

Trò khổ nhục kế này, so với Lục-trà-xanh thân kinh bách chiến thì gần như chẳng thấm tháp vào đâu, Cố Kinh Bạch thật sự hy vọng “em trai” có thể “bồi bổ” thêm ít trà nữa, tiếp tục cố gắng.
[Hết chương 50]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện