Sau khi nghe được đầu đuôi mối nghiệt duyên của Lục Chỉ và anh Hí về cái trận pháp thỉnh thần kia, Cố Kinh Bạch không biết nên cảm thán đến cùng là bên nào thảm hơn, nhưng mà thông qua chuyện này Cố Kinh Bạch lớn mật suy đoán một điều, y phân tích với Lục Chỉ: “Chiếu theo xu thế này thì có khi tất cả các thần đều là anh.”
Không chỉ là bảy chủ thần mà còn là toàn bộ các thần của thần quốc.
“Rất khó để không tán thành.” Lục Chỉ cũng nghĩ vậy. Toàn bộ phương hướng, toàn bộ góc độ bao vây lấy cuộc sống của Cố Kinh Bạch – em muốn theo tín ngưỡng nào ta cũng đều có.
Khả năng tạo thành kết quả này, nếu không ngoài dự đoán thì có hai điều:
Hoặc là, bởi vì hiện tại ở thần quốc chỉ có một mình Lục Chỉ là thần, không cần biết cư dân của đại lục cầu khấn vị thần linh nào, hắn đều nghe thấy hết.
Hoặc là, thần Ánh Sáng đời trước thực ra vốn là một vị thần, tuy nhiên chia ra thành nhiều phiên bản, thích tự mình đấu tranh với chính mình.
“Anh cảm thấy tính khả thi của cái nào cao hơn?” Cố Kinh Bạch nói hết suy nghĩ của mình cho Lục Chỉ, muốn tham khảo trí tưởng tượng ngựa hoang thoát cương của người yêu mình, tránh cho tư duy của mình bị đi theo lối mòn quá.
“Đời trước và đời sau đâu nhất định sẽ có liên quan đến nhau.” Quả nhiên Lục Chỉ nhảy ra khỏi dàn khung, tuy nhiên lý do phản đối của Lục Chỉ lại là không hy vọng thần tử coi mình là thế thân của nữ thần Ánh Sáng đời trước, hắn muốn nhấn mạnh rằng mình và đối phương hoàn toàn khác nhau, tuyệt đối không phải là hậu duệ của đối phương.
Máy phụ: “…” Được rồi, cái tên yêu đương não tàn này hết thuốc chữa thật rồi, chờ chết đi.
Góc nhìn suy luận chung sẽ thường nghĩ rằng thần kế nhiệm của thần đời trước là một thể thống nhất, cảm thấy giữa bọn họ nhất định có tính tương thông hoặc là để có thể làm thần kế nhiệm, ít nhất phải có một số đặc tính nào đó tương tự thần đời trước. Thế nhưng suy luận này không hề có căn cứ, tại sao hai vị thần trước sau không thể hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau? Đương nhiên có thể.
Tình hình lúc trước của thần quốc đến cùng là thế nào, không ai biết cả, mà nếu chỉ nói riêng về Lục Chỉ thì suy đoán hợp lý nhất chính là dị năng “muốn bản thân trở nên hữu dụng đối với Cố Kinh Bạch” của hắn, còn có thứ gì khác hữu dụng hơn so với việc trở thành vị thần tối cao của toàn bộ đại lục không? Mà nếu vậy thì sẽ cắt đứt hết mọi tính khả thi của việc khơi mào trận chiến giữa các vị thần.
Với lại trước đó nếu như toàn bộ các thần đều đã ngã xuống, Lục Chỉ xuyên tới đúng thời cơ tốt nhất để tập hợp lại toàn bộ thần cách.
“Anh nói đúng.” Cố Kinh Bạch ôm lấy Lục Chỉ, chẳng có lý do gì cả, chỉ muốn làm vậy thôi. Sau khi hai người chính thức ở bên nhau, đại loại là vậy, sẽ rất tự nhiên muốn tiếp xúc thân thể với nhau nhiều hơn.
Lục Chỉ quả nhiên vui đến mức muốn xoay tròn tại chỗ.
Sau khi dính nhau đủ rồi, Lục Chỉ mới nhớ ra anh Hí vẫn còn đang chờ câu trả lời của hắn. Nói thật, sự kiên trì của anh Hí làm cho Lục Chỉ hơi hơi đồng tình với anh ta, tất nhiên, đồng tình không có nghĩa là sẽ đồng ý cho anh Hí làm thần quyến giả, thần quyến giả của hắn chỉ có thể là Cố Kinh Bạch.
Có điều, dù không thể làm thần quyến giả thì cũng có nhiều sự lựa chọn khác mà.
Nhưng… lúc này Lục Chỉ lại không thể làm gì khác, mặc dù hắn có thể nghe thấy tiếng cầu khấn thông qua trận pháp thỉnh thần thì thần lực của hắn vẫn bị trò chơi ràng buộc, đây là cái giá phải trả khi giáng lâm từ thần quốc xuống đại lục.
Nói chung, ngoại trừ đáp lại anh Hí ra thì hắn căn bản không làm được gì khác, cho nên dù hắn rất không muốn để anh Hí tiếp tục tay trắng ra về nhưng đành chấp nhận.
“Đừng vội từ chối.” Cố Kinh Bạch cản Lục Chỉ lại, “Anh chỉ dẫn cậu ấy tới giáo hội Quang Minh lấy vũ khí đi.”
Cố Kinh Bạch muốn cho anh Hí một phần thưởng an ủi để tránh bị đả kích.
Lục Chỉ bỗng cảm thấy trong miệng mình có vị chua loét, vừa mới ngọt ngào mà giờ đã thành chua rồi. Hắn đúng là một vị thần hết thuốc chữa, hắn biết mà, cái gì cũng có thể khiến hắn nảy sinh đố kỵ nhưng hắn không muốn thay đổi điều đó, cho dù người không đành lòng từ chối anh Hí đầu tiên là hắn nhưng sau khi Cố Kinh Bạch lên tiếng muốn bồi thường, hắn vẫn cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
“Bồi thường cho cậu ấy, sau đó cậu ấy lại dùng trận pháp thỉnh thần tìm anh, anh có thể yên tâm thoải mái từ chối cậu ấy.” Cố Kinh Bạch biết ngay Lục Chỉ đang nghĩ gì, tiếp tục giải thích.
Tức thì, cái tên yêu đương não tàn nào đó nhoẻn miệng cười, một nụ cười dương quang xán lạn, thật dễ dỗ mà.
Lời thỉnh cầu của anh Hí lần thứ hai không có hiệu lực nhưng “nữ thần Thiên Nhiên” hào phóng hơn “thần Rồng” một chút, cho anh ta ít bồi thường, chỉ là anh Hí phải đích thân đi tới giáo hội Quang Minh tìm thần tử để đổi.
Ở bên này Lục Chỉ vừa kết thúc đối thoại với anh Hí không bao lâu thì nhóm Cố Kinh Bạch ở bên kia nhận được tin nhắn kêu gọi cả đội tập hợp của anh Hí, anh ta đúng là một người không biết giữ bí mật là gì. Anh Hí hưng phấn chia sẻ với đồng đội của mình rằng… mình lại mở được một nhiệm vụ ẩn nữa.
Cố Kinh Bạch: “???”
Cố Kinh Bạch thực sự không ngờ trò chơi này lại linh hoạt đến vậy, y chỉ muốn cho anh Hí một phần thưởng an ủi lại bị AI của trò chơi hiểu thành một nhiệm vụ ẩn hoàn toàn mới.
“Tôi vừa mới trò chuyện với nữ thần Thiên Nhiên!”
“Mặc dù không thể trở thành thần quyến giả nhưng cô ấy bảo tôi cốt cách thanh kỳ nên ban cho tôi một thử thách.”
“Nói không chừng sau khi hoàn thành tôi lại có hy vọng!”
“Ôi, giọng nói của nữ thần thật dịu dàng.”
“Nữ thần hẳn là sẽ luôn che chở cho tôi, tôi quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay tôi chính là fan của nữ thần Thiên Nhiên.”
Lục Chỉ: “…” Ta quả nhiên là người tốt khi không bóp chết mi lúc mi sỉ nhục ta, là sai lầm lớn nhất đời này của ta.
Là fan lớn nhất (tự phong) của nữ thần Thiên Nhiên, anh Hí tích cực thảo luận với nhóm đồng đội của mình, tại sao nữ thần Thiên Nhiên lại muốn cho mình thử thách? Muốn mình đi tìm thần tử?
“Ở đại lục vẫn luôn có tin đồn rằng mối quan hệ của tinh linh tộc và giáo hội Quang Minh không tồi.” Thiết lập tính cách “tinh thông đại lục” của Cố Kinh Bạch login, lần này không có ai hỏi y tại sao lại biết về những tin đồn này nữa bởi vì mọi người đã quen nghe được từ miệng anh Wil đủ loại tin đồn khác nhau rồi.
Lục Chỉ tiếp lời: “Vậy thì tức là mối quan hệ của tinh linh tộc và giáo hội Quang Minh thực sự rất tốt nên nữ thần Thiên Nhiên mới bảo cậu tới giáo hội Quang Minh?”
“Sai sai sai.” Anh Hí lắc đầu, “Cậu không thể chỉ suy đoán theo mặt chữ như vậy thôi được, anh Ma.”
Biểu cảm của Lục Chỉ một lời khó nói hết, cảm giác giống như thí sinh đang nói với người ra đề rằng cái đề này không thể chỉ đơn giản như thầy nghĩ thế thôi được! Không thể!
Lục Chỉ nghẹn mất mấy giây mới nói tiếp: “Vậy cậu cảm thấy hàm nghĩa sâu xa ở đây là gì?”
“Thần tử chính là con cưng của thần đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi cảm thấy thần tử không phải là con người mà là con lai giữa nhân tộc và tinh linh tộc…”
Cố Kinh Bạch vô thức tròn xoe mắt nhìn anh Hí, y và Lục Chỉ cũng âm thầm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng, tại sao anh Hí lại biết bí mật này nhỉ?
“… là con riêng của thần Ánh Sáng và nữ thần Thiên Nhiên!”
Cố Kinh Bạch: “…” Được rồi, đỉnh lắm. Rốt cuộc thì cậu làm thế nào mà cả quá trình suy luận rất chính xác nhưng lại cho ra một kết quả sai be bét vậy hả? Bộ não của cậu chàng này quả thực có vấn đề mà.
Mặt mày Lục Chỉ đen thui, hắn vội vã sửa lại: “Thần tử sao có thể là con trai của thần Ánh Sáng được? Rõ ràng bọn họ là người yêu.”
Anh Hí xua tay: “Cậu thật sự chẳng hiểu gì về thần Ánh Sáng cả.”
Suýt chút nữa Cố Kinh Bạch phụt cười thành tiếng, cảm thấy câu chuyện này đủ để y cười thêm mấy năm nữa, anh Hí nói với thần Ánh Sáng rằng cậu thật sự chẳng hiểu gì về thần Ánh Sáng cả.
Tạm gác lại vấn đề có hiểu hay không, nói chung là nhiệm vụ ẩn này coi như đã được mọi người nhận. Cái khó đầu tiên chính là bọn họ phải làm sao để rời khỏi lãnh địa Cavendish và đi tới đế đô? Đối với phần lớn người chơi mà nói, bản đồ vẫn chưa được mở hết và bọn họ vẫn đang phải ra sức lao động ở trấn Hoa Tú Cầu.
Tính tới tính lui, tiểu đội của anh Hí chỉ có thể liều mạng nhặt đồ trước đã, mở rộng thêm bản đồ thì may ra mới có cách để đi tới đế đô.
Vì vậy mà bọn họ cũng quay về với nhiệm vụ toàn server [Chiến đấu vì lãnh chúa] mới mở cách đây không lâu.
Theo cấp độ hiện tại của người chơi, chữ “chiến đấu” này không thể là thật sự muốn bọn họ đi “chiến đấu”, nói chính xác hơn là muốn bọn họ giải cứu thân phận nô lệ của ma tộc.
Hughes đã trở thành một người nổi tiếng trên internet cùng với huyết thống một nửa ma tộc của cậu, giữa hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng đó, Hughes lại không thể mang lại cho nô lệ ma tộc ít thay đổi có lợi nào trong cuộc sống của mình, thậm chí còn làm cho bọn họ càng khổ cực hơn, bởi vì có không ít người giận chó đánh mèo, cũng có người sợ nô lệ nhà mình sẽ biến thành một Hughes tiếp theo, và cũng có khá nhiều quý tộc ra sức xúi giục, cảm thấy nên tiêu diệt hết toàn bộ nô lệ ma tộc.
Nguyên nhân chọc cho điện hạ Andrew nổi giận chính là vì ban ngày điện hạ nhìn thấy một cái hotsearch trên mạng – có một người cảm thấy mình cũng là hậu duệ của anh hùng ma tộc, yêu cầu được làm xác minh huyết thống và đã bị chủ nhân của mình đánh chết.
Bọn họ không cho phép chính bản thân mình trở thành tử tước Cavendish tiếp theo, bị toàn bộ đại lục chế giễu.
Chỉ cần đánh chết tên nô lệ trước khi làm xác minh huyết thống là xong, mọi chuyện được giải quyết.
Tin tức nhanh chóng hot lên, thậm chí còn có cư dân mạng đăng bài, đưa ra một logic vô cùng kỳ quặc – cậu ta cảm thấy nếu không phải vì có Hughes làm đầu tàu thì những nô lệ ma tộc cũng sẽ “không biết điều” như thế. Bọn họ bắt buộc phải trở thành kẻ ác, tất cả đều là trách nhiệm của Hughes, Hughes không nên mang đến những hi vọng kiểu đó, không có hi vọng thì nô lệ kia đã không phải chết rồi.
Ngôn luận này quả thực buồn nôn đến cực điểm.
Giết người là quý tộc, căn nguyên dẫn đến toàn bộ những chuyện này là thể chế nô lệ, nhưng không hiểu tại sao bọn họ lại muốn Hughes đứng ra xin lỗi quý tộc. Muốn Hughes xin lỗi thế nào? Còn chẳng phải là đang coi cậu thành một quả hồng mềm muốn bóp sao thì bóp, muốn đánh phủ đầu một công tước mới lên sao?
Đại điện hạ Andrew không phẫn nộ mới lạ.
Pháp trận được mở khắp trấn Hoa Tú Cầu, nối liền với các điểm tập trung nhiều nô lệ ma tộc. Nhiệm vụ của người chơi chính là tìm cách đưa nô lệ ma tộc tới lãnh địa Cavendish, trả tự do cho bọn họ. Giải phóng một nô lệ ma tộc được cộng một điểm, tích lũy tới một mức độ nhất định nào đó coi như hoàn thành nhiệm vụ.
“Tôi cảm thấy đây chính là nhiệm vụ mấu chốt để có thể mở rộng bản đồ tới đế đô.” Sau khi nghiên cứu các cao thủ trên bảng xếp hạng, anh Hí đưa ra một cái kết luận trống đánh xuôi kèn thổi ngược nhưng lại khá chính xác, “Cũng đến lúc phải mở thêm bản đồ rồi.”
Người chơi nữ trong đội tương đối để ý nội dung câu chuyện, sau khi biết rõ thân thế của Hughes, cô nói: “Không ngờ công tước của chúng ta lại đáng thương như vậy.”
“Mỹ cường thảm.”
“Cố lên cố lên, chiến đấu vì mỹ nhân công tước của chúng ta!”
Mị lực của vai chính, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Buổi tối trước hôm rời đi, Cố Kinh Bạch cố ý tới chỗ Hughes giải thích về ý nghĩa của bức tranh “Người Vô Tội Chết Thảm”. Pháp trượng nhẹ nhàng lướt qua bức tranh sơn dầu, cảnh tượng một đám người đang đồ sát động vật biến thành những trẻ em ma tộc chết thảm.
Thứ mà các binh lính tàn sát không phải là dê bò trong ngôi làng mà là trẻ con, đại diện cho hi vọng của chủng tộc.
Hughes nhìn hình vẽ đẫm máu kia, thật lâu không nói nên lời.
“Tôi đưa bức họa này cho cậu, nói cho cậu biết bí mật bên trong bức tranh không phải là muốn làm cho mâu thuẫn giữa các chủng tộc càng thêm gay gắt hay ấp ủ thù hận mà là muốn nói cho cậu biết, trên thế giới này có rất nhiều họa sĩ chính nghĩa, bọn họ chưa bao giờ quên sự bất công của chế độ nô lệ, bọn họ dùng các cách khác nhau ghi chép lại từng nỗi đau thảm thiết. Cậu không hề chiến đấu một mình, chúng tôi sẽ luôn ở đằng sau trợ giúp cậu.”
Làm điều ngang ngược tất bị trời phạt.
Lục – ông trời – Chỉ bày tỏ, đúng, không sai, ta chính là trời đây.
[Hết chương 80]
Không chỉ là bảy chủ thần mà còn là toàn bộ các thần của thần quốc.
“Rất khó để không tán thành.” Lục Chỉ cũng nghĩ vậy. Toàn bộ phương hướng, toàn bộ góc độ bao vây lấy cuộc sống của Cố Kinh Bạch – em muốn theo tín ngưỡng nào ta cũng đều có.
Khả năng tạo thành kết quả này, nếu không ngoài dự đoán thì có hai điều:
Hoặc là, bởi vì hiện tại ở thần quốc chỉ có một mình Lục Chỉ là thần, không cần biết cư dân của đại lục cầu khấn vị thần linh nào, hắn đều nghe thấy hết.
Hoặc là, thần Ánh Sáng đời trước thực ra vốn là một vị thần, tuy nhiên chia ra thành nhiều phiên bản, thích tự mình đấu tranh với chính mình.
“Anh cảm thấy tính khả thi của cái nào cao hơn?” Cố Kinh Bạch nói hết suy nghĩ của mình cho Lục Chỉ, muốn tham khảo trí tưởng tượng ngựa hoang thoát cương của người yêu mình, tránh cho tư duy của mình bị đi theo lối mòn quá.
“Đời trước và đời sau đâu nhất định sẽ có liên quan đến nhau.” Quả nhiên Lục Chỉ nhảy ra khỏi dàn khung, tuy nhiên lý do phản đối của Lục Chỉ lại là không hy vọng thần tử coi mình là thế thân của nữ thần Ánh Sáng đời trước, hắn muốn nhấn mạnh rằng mình và đối phương hoàn toàn khác nhau, tuyệt đối không phải là hậu duệ của đối phương.
Máy phụ: “…” Được rồi, cái tên yêu đương não tàn này hết thuốc chữa thật rồi, chờ chết đi.
Góc nhìn suy luận chung sẽ thường nghĩ rằng thần kế nhiệm của thần đời trước là một thể thống nhất, cảm thấy giữa bọn họ nhất định có tính tương thông hoặc là để có thể làm thần kế nhiệm, ít nhất phải có một số đặc tính nào đó tương tự thần đời trước. Thế nhưng suy luận này không hề có căn cứ, tại sao hai vị thần trước sau không thể hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau? Đương nhiên có thể.
Tình hình lúc trước của thần quốc đến cùng là thế nào, không ai biết cả, mà nếu chỉ nói riêng về Lục Chỉ thì suy đoán hợp lý nhất chính là dị năng “muốn bản thân trở nên hữu dụng đối với Cố Kinh Bạch” của hắn, còn có thứ gì khác hữu dụng hơn so với việc trở thành vị thần tối cao của toàn bộ đại lục không? Mà nếu vậy thì sẽ cắt đứt hết mọi tính khả thi của việc khơi mào trận chiến giữa các vị thần.
Với lại trước đó nếu như toàn bộ các thần đều đã ngã xuống, Lục Chỉ xuyên tới đúng thời cơ tốt nhất để tập hợp lại toàn bộ thần cách.
“Anh nói đúng.” Cố Kinh Bạch ôm lấy Lục Chỉ, chẳng có lý do gì cả, chỉ muốn làm vậy thôi. Sau khi hai người chính thức ở bên nhau, đại loại là vậy, sẽ rất tự nhiên muốn tiếp xúc thân thể với nhau nhiều hơn.
Lục Chỉ quả nhiên vui đến mức muốn xoay tròn tại chỗ.
Sau khi dính nhau đủ rồi, Lục Chỉ mới nhớ ra anh Hí vẫn còn đang chờ câu trả lời của hắn. Nói thật, sự kiên trì của anh Hí làm cho Lục Chỉ hơi hơi đồng tình với anh ta, tất nhiên, đồng tình không có nghĩa là sẽ đồng ý cho anh Hí làm thần quyến giả, thần quyến giả của hắn chỉ có thể là Cố Kinh Bạch.
Có điều, dù không thể làm thần quyến giả thì cũng có nhiều sự lựa chọn khác mà.
Nhưng… lúc này Lục Chỉ lại không thể làm gì khác, mặc dù hắn có thể nghe thấy tiếng cầu khấn thông qua trận pháp thỉnh thần thì thần lực của hắn vẫn bị trò chơi ràng buộc, đây là cái giá phải trả khi giáng lâm từ thần quốc xuống đại lục.
Nói chung, ngoại trừ đáp lại anh Hí ra thì hắn căn bản không làm được gì khác, cho nên dù hắn rất không muốn để anh Hí tiếp tục tay trắng ra về nhưng đành chấp nhận.
“Đừng vội từ chối.” Cố Kinh Bạch cản Lục Chỉ lại, “Anh chỉ dẫn cậu ấy tới giáo hội Quang Minh lấy vũ khí đi.”
Cố Kinh Bạch muốn cho anh Hí một phần thưởng an ủi để tránh bị đả kích.
Lục Chỉ bỗng cảm thấy trong miệng mình có vị chua loét, vừa mới ngọt ngào mà giờ đã thành chua rồi. Hắn đúng là một vị thần hết thuốc chữa, hắn biết mà, cái gì cũng có thể khiến hắn nảy sinh đố kỵ nhưng hắn không muốn thay đổi điều đó, cho dù người không đành lòng từ chối anh Hí đầu tiên là hắn nhưng sau khi Cố Kinh Bạch lên tiếng muốn bồi thường, hắn vẫn cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
“Bồi thường cho cậu ấy, sau đó cậu ấy lại dùng trận pháp thỉnh thần tìm anh, anh có thể yên tâm thoải mái từ chối cậu ấy.” Cố Kinh Bạch biết ngay Lục Chỉ đang nghĩ gì, tiếp tục giải thích.
Tức thì, cái tên yêu đương não tàn nào đó nhoẻn miệng cười, một nụ cười dương quang xán lạn, thật dễ dỗ mà.
Lời thỉnh cầu của anh Hí lần thứ hai không có hiệu lực nhưng “nữ thần Thiên Nhiên” hào phóng hơn “thần Rồng” một chút, cho anh ta ít bồi thường, chỉ là anh Hí phải đích thân đi tới giáo hội Quang Minh tìm thần tử để đổi.
Ở bên này Lục Chỉ vừa kết thúc đối thoại với anh Hí không bao lâu thì nhóm Cố Kinh Bạch ở bên kia nhận được tin nhắn kêu gọi cả đội tập hợp của anh Hí, anh ta đúng là một người không biết giữ bí mật là gì. Anh Hí hưng phấn chia sẻ với đồng đội của mình rằng… mình lại mở được một nhiệm vụ ẩn nữa.
Cố Kinh Bạch: “???”
Cố Kinh Bạch thực sự không ngờ trò chơi này lại linh hoạt đến vậy, y chỉ muốn cho anh Hí một phần thưởng an ủi lại bị AI của trò chơi hiểu thành một nhiệm vụ ẩn hoàn toàn mới.
“Tôi vừa mới trò chuyện với nữ thần Thiên Nhiên!”
“Mặc dù không thể trở thành thần quyến giả nhưng cô ấy bảo tôi cốt cách thanh kỳ nên ban cho tôi một thử thách.”
“Nói không chừng sau khi hoàn thành tôi lại có hy vọng!”
“Ôi, giọng nói của nữ thần thật dịu dàng.”
“Nữ thần hẳn là sẽ luôn che chở cho tôi, tôi quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay tôi chính là fan của nữ thần Thiên Nhiên.”
Lục Chỉ: “…” Ta quả nhiên là người tốt khi không bóp chết mi lúc mi sỉ nhục ta, là sai lầm lớn nhất đời này của ta.
Là fan lớn nhất (tự phong) của nữ thần Thiên Nhiên, anh Hí tích cực thảo luận với nhóm đồng đội của mình, tại sao nữ thần Thiên Nhiên lại muốn cho mình thử thách? Muốn mình đi tìm thần tử?
“Ở đại lục vẫn luôn có tin đồn rằng mối quan hệ của tinh linh tộc và giáo hội Quang Minh không tồi.” Thiết lập tính cách “tinh thông đại lục” của Cố Kinh Bạch login, lần này không có ai hỏi y tại sao lại biết về những tin đồn này nữa bởi vì mọi người đã quen nghe được từ miệng anh Wil đủ loại tin đồn khác nhau rồi.
Lục Chỉ tiếp lời: “Vậy thì tức là mối quan hệ của tinh linh tộc và giáo hội Quang Minh thực sự rất tốt nên nữ thần Thiên Nhiên mới bảo cậu tới giáo hội Quang Minh?”
“Sai sai sai.” Anh Hí lắc đầu, “Cậu không thể chỉ suy đoán theo mặt chữ như vậy thôi được, anh Ma.”
Biểu cảm của Lục Chỉ một lời khó nói hết, cảm giác giống như thí sinh đang nói với người ra đề rằng cái đề này không thể chỉ đơn giản như thầy nghĩ thế thôi được! Không thể!
Lục Chỉ nghẹn mất mấy giây mới nói tiếp: “Vậy cậu cảm thấy hàm nghĩa sâu xa ở đây là gì?”
“Thần tử chính là con cưng của thần đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi cảm thấy thần tử không phải là con người mà là con lai giữa nhân tộc và tinh linh tộc…”
Cố Kinh Bạch vô thức tròn xoe mắt nhìn anh Hí, y và Lục Chỉ cũng âm thầm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng, tại sao anh Hí lại biết bí mật này nhỉ?
“… là con riêng của thần Ánh Sáng và nữ thần Thiên Nhiên!”
Cố Kinh Bạch: “…” Được rồi, đỉnh lắm. Rốt cuộc thì cậu làm thế nào mà cả quá trình suy luận rất chính xác nhưng lại cho ra một kết quả sai be bét vậy hả? Bộ não của cậu chàng này quả thực có vấn đề mà.
Mặt mày Lục Chỉ đen thui, hắn vội vã sửa lại: “Thần tử sao có thể là con trai của thần Ánh Sáng được? Rõ ràng bọn họ là người yêu.”
Anh Hí xua tay: “Cậu thật sự chẳng hiểu gì về thần Ánh Sáng cả.”
Suýt chút nữa Cố Kinh Bạch phụt cười thành tiếng, cảm thấy câu chuyện này đủ để y cười thêm mấy năm nữa, anh Hí nói với thần Ánh Sáng rằng cậu thật sự chẳng hiểu gì về thần Ánh Sáng cả.
Tạm gác lại vấn đề có hiểu hay không, nói chung là nhiệm vụ ẩn này coi như đã được mọi người nhận. Cái khó đầu tiên chính là bọn họ phải làm sao để rời khỏi lãnh địa Cavendish và đi tới đế đô? Đối với phần lớn người chơi mà nói, bản đồ vẫn chưa được mở hết và bọn họ vẫn đang phải ra sức lao động ở trấn Hoa Tú Cầu.
Tính tới tính lui, tiểu đội của anh Hí chỉ có thể liều mạng nhặt đồ trước đã, mở rộng thêm bản đồ thì may ra mới có cách để đi tới đế đô.
Vì vậy mà bọn họ cũng quay về với nhiệm vụ toàn server [Chiến đấu vì lãnh chúa] mới mở cách đây không lâu.
Theo cấp độ hiện tại của người chơi, chữ “chiến đấu” này không thể là thật sự muốn bọn họ đi “chiến đấu”, nói chính xác hơn là muốn bọn họ giải cứu thân phận nô lệ của ma tộc.
Hughes đã trở thành một người nổi tiếng trên internet cùng với huyết thống một nửa ma tộc của cậu, giữa hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng đó, Hughes lại không thể mang lại cho nô lệ ma tộc ít thay đổi có lợi nào trong cuộc sống của mình, thậm chí còn làm cho bọn họ càng khổ cực hơn, bởi vì có không ít người giận chó đánh mèo, cũng có người sợ nô lệ nhà mình sẽ biến thành một Hughes tiếp theo, và cũng có khá nhiều quý tộc ra sức xúi giục, cảm thấy nên tiêu diệt hết toàn bộ nô lệ ma tộc.
Nguyên nhân chọc cho điện hạ Andrew nổi giận chính là vì ban ngày điện hạ nhìn thấy một cái hotsearch trên mạng – có một người cảm thấy mình cũng là hậu duệ của anh hùng ma tộc, yêu cầu được làm xác minh huyết thống và đã bị chủ nhân của mình đánh chết.
Bọn họ không cho phép chính bản thân mình trở thành tử tước Cavendish tiếp theo, bị toàn bộ đại lục chế giễu.
Chỉ cần đánh chết tên nô lệ trước khi làm xác minh huyết thống là xong, mọi chuyện được giải quyết.
Tin tức nhanh chóng hot lên, thậm chí còn có cư dân mạng đăng bài, đưa ra một logic vô cùng kỳ quặc – cậu ta cảm thấy nếu không phải vì có Hughes làm đầu tàu thì những nô lệ ma tộc cũng sẽ “không biết điều” như thế. Bọn họ bắt buộc phải trở thành kẻ ác, tất cả đều là trách nhiệm của Hughes, Hughes không nên mang đến những hi vọng kiểu đó, không có hi vọng thì nô lệ kia đã không phải chết rồi.
Ngôn luận này quả thực buồn nôn đến cực điểm.
Giết người là quý tộc, căn nguyên dẫn đến toàn bộ những chuyện này là thể chế nô lệ, nhưng không hiểu tại sao bọn họ lại muốn Hughes đứng ra xin lỗi quý tộc. Muốn Hughes xin lỗi thế nào? Còn chẳng phải là đang coi cậu thành một quả hồng mềm muốn bóp sao thì bóp, muốn đánh phủ đầu một công tước mới lên sao?
Đại điện hạ Andrew không phẫn nộ mới lạ.
Pháp trận được mở khắp trấn Hoa Tú Cầu, nối liền với các điểm tập trung nhiều nô lệ ma tộc. Nhiệm vụ của người chơi chính là tìm cách đưa nô lệ ma tộc tới lãnh địa Cavendish, trả tự do cho bọn họ. Giải phóng một nô lệ ma tộc được cộng một điểm, tích lũy tới một mức độ nhất định nào đó coi như hoàn thành nhiệm vụ.
“Tôi cảm thấy đây chính là nhiệm vụ mấu chốt để có thể mở rộng bản đồ tới đế đô.” Sau khi nghiên cứu các cao thủ trên bảng xếp hạng, anh Hí đưa ra một cái kết luận trống đánh xuôi kèn thổi ngược nhưng lại khá chính xác, “Cũng đến lúc phải mở thêm bản đồ rồi.”
Người chơi nữ trong đội tương đối để ý nội dung câu chuyện, sau khi biết rõ thân thế của Hughes, cô nói: “Không ngờ công tước của chúng ta lại đáng thương như vậy.”
“Mỹ cường thảm.”
“Cố lên cố lên, chiến đấu vì mỹ nhân công tước của chúng ta!”
Mị lực của vai chính, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Buổi tối trước hôm rời đi, Cố Kinh Bạch cố ý tới chỗ Hughes giải thích về ý nghĩa của bức tranh “Người Vô Tội Chết Thảm”. Pháp trượng nhẹ nhàng lướt qua bức tranh sơn dầu, cảnh tượng một đám người đang đồ sát động vật biến thành những trẻ em ma tộc chết thảm.
Thứ mà các binh lính tàn sát không phải là dê bò trong ngôi làng mà là trẻ con, đại diện cho hi vọng của chủng tộc.
Hughes nhìn hình vẽ đẫm máu kia, thật lâu không nói nên lời.
“Tôi đưa bức họa này cho cậu, nói cho cậu biết bí mật bên trong bức tranh không phải là muốn làm cho mâu thuẫn giữa các chủng tộc càng thêm gay gắt hay ấp ủ thù hận mà là muốn nói cho cậu biết, trên thế giới này có rất nhiều họa sĩ chính nghĩa, bọn họ chưa bao giờ quên sự bất công của chế độ nô lệ, bọn họ dùng các cách khác nhau ghi chép lại từng nỗi đau thảm thiết. Cậu không hề chiến đấu một mình, chúng tôi sẽ luôn ở đằng sau trợ giúp cậu.”
Làm điều ngang ngược tất bị trời phạt.
Lục – ông trời – Chỉ bày tỏ, đúng, không sai, ta chính là trời đây.
[Hết chương 80]
Danh sách chương