Đêm đầu tiên ở nhà họ Diệp với tư cách thiếu phu nhân, Thượng Linh bị mất ngủ. Cô vốn hay lạ giường, đợt trước lúc vừa chuyển vào chung cư của Diệp Thố, cô cũng mất ngủ mấy đêm liền. Tuy nhiên, lần này lại do một nguyên nhân khác.

Tính đi tính lại, tổng cộng cô và Diệp Thố mới thân mật được có hai lần. Bây giờ dù đã kết hôn rồi nhưng vẫn hơi khó khăn trong chuyện đó.

Đêm mùa hè, anh mặc chiếc áo cộc tay rộng rãi và quần dài, mang quần áo sạch bước vào nhà tắm. Nhà tắm ở phía bên phải phòng ngủ, gồm hai cửa, một cửa thông vào phòng ngủ, một cửa hướng về phòng sinh hoạt chung. Đã lâu anh không ở nhà, tấm rèm che cửa thông ra phòng sinh hoạt chung vẫn che kín, lúc vào phòng tắm, Thượng Linh không hề để ý, bắt đầu tắm sau khi đã chốt cánh cửa thông vào phòng ngủ.

Anh đột nhiên xuất hiện sau tấm rèm khi cô vừa ngâm mình vào bồn tắm, dọa cô đông cứng người trong làn nước.

“Sao đi tắm mà lại quên quần áo vậy?” Anh đặt quần áo lên giá để đồ, thấy nét mặt Thượng Linh như vậy, liền bước lên ngồi bên cạnh bồn tắm, đưa tay vuốt những sợi tóc ướt trên mặt cô: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”

Anh ngồi ở đây thì sao mà em thoải mái được? Thượng Linh buồn bực, ngại ngùng cuộn tròn người lại. Nếu biết trước sẽ thế này, cô đã đánh cả đống bong bóng đầy bồn, dù anh có vào cũng chẳng thấy gì. Phòng tắm sáng thế này, cũng may bồn tắm đủ sâu, đủ lớn, nên cuộn người lại cũng thấy thoải mái đôi chút.

“Thì ra phòng tắm ở đây có hai cánh cửa… Ha ha…” Thượng Linh cười ngây ngô.

Tay Diệp Thố quấn quanh mái tóc Thượng Linh, những ngón tay trắng trên mái tóc đen ẩm ướt càng tôn lên vẻ quyến rũ của anh dưới ánh đèn. Tóc cô đã dài hơn, năm ngoái thỉnh thoảng còn đi cắt, nhưng sau lần đưa anh sang Maldives dưỡng thương, cô không cắt tóc nữa mà chỉ thỉnh thoảng đi sửa lại. Giờ đây tóc cô đã dài đến ngang vai, chạm lên vùng xương đòn.

“Nuôi tóc đi, anh thích tóc dài!” Anh cúi đầu, hôn lên phần giữa xương đòn và những lọn tóc trong con mắt kinh ngạc của cô.

Như có luồng điện chạy qua, Thượng Linh không cử động nổi da gà từ sống lưng trở lên. Cơ thể vừa tê dại vừa mềm yếu, tim cô đập thình thịch như không còn là cơ thể của chính mình nữa.

“Anh mau ra ngoài đi!” Thượng Linh lắp bắp.

Diệp Thố nhìn cô với vẻ không vui.

Nhận ra anh đã đứng dậy nhưng vẫn chưa rời khỏi phòng tắm, Thượng Linh nghi ngờ ngước đầu lên. Anh đang lặng lẽ cởi quần áo trước bồn, làn da mê hoặc dần dần lộ ra. Đúng là chẳng công bằng chút nào. Sao bây giờ đến cả động tác này trông anh cũng thanh nhã quyến rũ như vậy chứ? Trong lúc Thượng Linh vẫn đang thèm thuồng ngắm nhìn, Diệp “mỹ nhân” đã cởi sạch quần áo bước vào bồn. Không gian rộng lớn trong đó bỗng trở nên chật chội, anh trượt đến từ sau, kéo cô vào lòng, áp ngực tựa vào lưng cô.

“Anh mau đi ra đi!...” Thượng Linh như muốn khóc. Sao lại có người ngang ngược như thế chứ?

“Làm gì có chuyện vừa cưới xong, vợ đã đuổi chồng ra ngoài?” Cánh tay anh từ phía sau ôm trọn cơ thể mềm mại thanh mảnh, giọng nói trầm thấp quyến rũ thì thầm bên tai Thượng Linh, cuối cùng ngừng lại trên gáy cô. Hai người càng lúc càng sát vào nhau hơn: “Chúng ta đã kết hôn rồi, sau này em không có quyền đuổi anh ra nữa.”

Kết hôn là do anh ép đấy chứ! Thượng Linh không biết nói gì nữa.

“Để anh cọ lưng giúp em.” Thấy cô không phản đối, giọng nói phía sau dường như vui vẻ hơn.

Trong phòng tắm hơi nước nghi ngút, đầu ngón tay anh đang mát xa cơ thể cô, hơi thở nặng nề. Thượng Linh tựa người vào cánh tay anh, vô cùng khoan khoái dễ chịu gần như ngủ thiếp đi.

Những ngón tay mảnh khảnh lần tìm đến phía trước cơ thể cô, vuốt ve nơi mềm mại nhất. Khi Thượng Linh nhận ra việc cọ lưng đã biến thành một hành động khác, cơ thể anh cũng đã có sự thay đổi.

Hơi thở bên tai cô càng lúc càng khó nhọc…

“Em ngủ thật sao?” Anh quay mặt cô lại, đôi môi anh đặt lên đôi môi cô, mềm mại ấm áp.

Anh không ngừng trêu chọc ngực cô, đột nhiên cô đẩy anh ra, có phần ngao ngán thất vọng nhìn phía trước của mình.

“Lại làm sao vậy?” Giọng nói anh vô cùng nhẫn nại.

Thượng Linh không nói gì, chỉ nhìn cơ thể mình. Đúng là thê thảm, giờ này cô mới phát hiện ra anh lại có thể khống chế tất cả chỉ bằng một tay. “Một tay làm chủ” mà người ta hay nói đều là trong trường hợp một đối một, nhưng đến lượt cô lại biến thành một đối hai. Cup A đáng thương…

Trong lúc vẫn đang phân tâm, anh kéo cô lại gần, tỏ vẻ hơi khó chịu hôn cô: “Làm việc phải tập trung chứ!”

Thượng Linh từng nghĩ, cuộc sống vốn sung sướng như công chúa ngày xưa đã sớm bị chôn vùi trong quá khứ, sẽ mãi chỉ là kí ức cuộc đời khi thời gian trôi đi. Nhưng vào mùa hè năm cô hai bảy tuổi, lịch sử đã lặp lại.

Nằm ngủ trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, đánh răng chải đầu, chọn trong tủ quần áo một bộ phù hợp với tâm trạng. Sau đó, bữa sáng ngon lành cũng đã chuẩn bị xong xuôi bày trên bàn; Ăn sáng xong, đi bộ trên bãi cỏ dưới ánh mặt trời rực rỡ; Dặn người làm chuẩn bị trà và điểm tâm bưng lên ban công; Ngồi đọc tiểu thuyết hoặc Tạp chí Thời trang trên chiếc ghế đối diện mặt hồ; Ăn trưa xong, dặn lái xe đưa đi Spa toàn thân hoặc đi dạo trên khu phố mua sắm toàn hàng hiệu, mua những bộ quần áo đã nhắm sẵn từ sáng; Khẽ mỉm cười khi nhân viên cửa hàng hỏi có cần thử quần áo hay không? Chọn mấy bộ quần áo tiếp đó rồi bảo nhân viên ngoài số quần áo vừa nhặt ra, tất cả đều đóng gói lại mang về; Buổi tối dùng bữa ăn lãng mạn tại nhà hàng cao cấp, chẳng cần phải để tâm đến giá cả và thời gian.

Phòng đã có người thu dọn, quần áo cũng có người giặt, không cần phải quét dọn lau nhà, mua đồ ăn, nấu cơm, rửa bát… Cuộc sống trong mơ hoàn toàn thoát khỏi gánh nặng cơm áo gạo tiền.

Lúc này, Thượng Linh mới nhận ra trước đây mình hủ bại đến mức nào. Cuộc sống như vậy đúng là mơ ước của nhiều người, nhưng dù sao cũng đã sống cuộc sống của một người bình thường hơn mười năm qua nên chưa đầy một tuần cô đã thấy chán ngán tẻ nhạt. Thượng Linh thấy mình giống như con lợn đang ăn tạp chờ chết, hơn nữa trong căn nhà này còn có một cụ già suốt ngày chăm chăm theo dõi.

Sau khi về thành phố B, Diệp Thố không hề đến khách sạn xử lí công việc. Ngày nào anh cũng cùng cô đi dạo trong khu nhà và gần như đều ăn trưa cùng cô.

Cha anh rất thích dạy bảo ngay tại hiện trường, có lúc hỏi học vấn của cô, học cái gì, tốt nghiệp ở đâu? Khi lại hỏi về công việc, lúc làm tại khách sạn thành phố S thường xuyên ở cạnh A Thố, rốt cuộc có tác dụng gì không? Lúc hỏi cô biết nấu canh gì, biết làm bao nhiêu món, liệu có biết rõ A Thố thích cái gì, ghét cái gì không? Có khi lại hỏi những chuyện riêng tư, như đã từng yêu những ai, làm gì, sao lại chia tay, sau khi chia tay có liên lạc nữa không?

Thượng Linh chỉ lặng lẽ, im lìm.

Đương nhiên, những lời chỉ dạy của cha anh hoàn toàn không đọ nổi với mức độ chiều chuộng của con trai ông. Biết Thượng Linh muốn tiếp tục học đàn, anh đã liên hệ với giáo viên dạy đàn giỏi nhất ở đây cho cô, sau khi xếp xong lịch học, anh cũng mua một cây đàn mới, thu dọn một phòng cách âm để cô tập.

Ngày thứ ba sau khi cô nói vu vơ không thích để lái xe chở đi, một chiếc Mercedes CLS63 mới tinh đã xuất hiện trong gara, đồng thời còn lắp thêm hệ thống GPS mới nhất để cô khỏi lạc đường.



Thượng Linh bắt đầu cảm thấy, cho dù lúc này có nói rằng mình thích những ngôi sao trên trời, chắc Diệp Thố cũng sẽ kiếm một tảng thiên thạch về, xây cho cô một phòng trưng bày mất.

“A Thố, anh có thấy anh quá tốt với em không?”

“Thật vậy sao?” Anh đặt quyển sách xuống, ánh mắt bình thản.

“Thật! Anh có thấy gần đây tâm trạng của cha anh không được tốt lắm không? Có lẽ cha đang ghen…”

Anh chỉ mỉm cười không nói gì.

Căn phòng chìm trong yên tĩnh, hồi lâu Thượng Linh lặng lẽ thở dài.

“A Thố, anh cứ chiều em như thế sẽ làm em hư mất!”

“Hư thì hư chứ sao.” Anh vò tóc cô.

“Được chiều chuộng đến hư người chẳng phải là việc tốt đẹp. Như ngày xưa hồi cha em vừa bị phá sản, em chẳng thể nào quen ngay được, ngày nào cũng thấy vô cùng đau khổ. Đang nghèo khó mà được sung sướng thì dễ, chứ đang sung sướng mà phải chịu cảnh nghèo khổ thì khó khăn lắm! Em thực sự rất sợ, vất vả lắm em mới thích nghi được cuộc sống của mười năm qua. Giá trị quan của em cũng đã nhào nặn lại. Nhỡ một ngày nào đó em rời xa anh, phải bắt đầu thích nghi lại thì đau buồn lắm!”

Cô không nhận ra, gương mặt anh giờ đây đã sa sầm lại.

“Rời xa anh?”

“Anh tập trung xem nào! Em đang nói đến một vấn đề rất nghiêm túc, rất đáng để nghiên cứu thảo luận đấy!”

“Không cần phải nghiên cứu thảo luận gì cả.” Anh đưa tay ra, cuốn sách rơi xuống giường, quay người lại, anh đè cô xuống dưới: “Anh không bao giờ để cho cái “nhỡ” của em xảy ra đâu!”

“… Anh, anh đừng có vội cởi quần áo của em ra thế!”

“Im ngay!” Những nụ hôn đến tới tấp.

“…” Có người đã phải im miệng.

Đêm vẫn còn rất dài.

***

Những ngày tháng bình yên chẳng được bao lâu, đám cưới của CEO vương quốc khách sạn VIVS cuối cùng cũng bị truyền thông khơi ra. Đồng thời Tạp chí còn đăng thêm cả một nhân vật chính khác - Phong Duy Nặc, nghệ sĩ piano danh tiếng vừa trở về từ Vienna.

Trung tâm của bài báo là tấm ảnh một đôi nam nữ ôm nhau. Theo thông tin trong bài, sự việc xảy ra không lâu trước khi nhân vật nữ chính trở thành con dâu nhà họ Diệp.

Lại còn có người khơi ra thông tin, người hiện nay đang là thiếu phu nhân của Diệp thiếu gia, trước đây đã từng là vị hôn thê của Phong Duy Nặc. Nếu không có tấm ảnh đó, Thượng Linh còn tưởng rằng bài báo này là do cha Diệp Thố bày ra. Tất cả là do cô không cẩn thận.

Giờ nghĩ lại cũng thấy đúng, Ôn Nhược Đồng là ngôi sao, Phong Duy Nặc là bạn trai tin đồn của cô ta. Gần đây cô ta cũng hay lui tới căn hộ của anh, việc hai người bị cánh nhà báo túc trực chụp ảnh là chuyện hết sức bình thường và hợp lý.

Vì vậy giờ đây, cô chỉ còn biết ôm tờ báo mà sầu não, cảm tạ trời phật vì cũng may hôm đó Phong Duy Nặc không làm điều gì khác ngoài việc ôm cô.

Tờ báo được xuất bản tuần trước, và cũng chỉ là một tờ nguyệt san nhỏ không tiếng tăm, hy vọng duy nhất lúc này của Thượng Linh là Diệp Thố không đọc được bài báo này. Chuyện của Hoa Ninh lần trước làm cô phải từ bỏ cuộc sống độc thân, lần này nếu không xử lý cho êm thấm có lẽ anh sẽ nhân cơ hội này bắt cô sinh em bé mất. Trong khi đó cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí sẵn sàng.

Thượng Linh đứng ngồi không yên cả buổi chiều, hôm đó lại đúng ngày Diệp Thố không về nhà ăn tối. Cô đắn đo không biết có nên gọi anh không, nên lại thấy có vẻ quan tâm quá, nên cuối cùng đã không gọi.

Lúc ăn cơm, Diệp Minh vẫn như thường lệ, xem ra không biết chuyện này. Thượng Linh nằm trên sô pha trong gian sinh hoạt chung đọc sách, nhìn đồng hồ rồi lơ mơ ngủ quên lúc nào không hay biết.

Lúc Thượng Linh dậy trời đã sáng, cô thấy mình đang nằm trên giường, cánh cửa thông với phòng thay đồ mở, có bóng người thanh mảnh đứng trong đó.

“A Thố!” Cô khẽ gọi.

Anh quay người bước ra, vừa cài cúc áo vừa cúi người hôn lên trán cô: “Vẫn còn sớm, cứ ngủ tiếp đi!”

“Anh về nhà lúc mấy giờ vậy?”

“Khách sạn có chút việc, mấy ngày nay sẽ rất bận. Lần sau đừng ngủ trên ghế nữa, không lại cảm lạnh đấy!”

Tuy vẻ mặt anh hờ hững, nhưng Thượng Linh nhẹ cả người, lập tức thấy mình như chim sợ cành cong, động cái là sợ hãi. Thực ra chẳng hề có chuyện gì, dù anh có biết chăng nữa cũng chẳng thành vấn đề, việc gì cứ phải chột dạ thế chứ?

Thượng Linh lại cuộn tròn người vào tấm chăn mỏng, hỏi anh tuần sau có rảnh không, cô muốn đến công viên hoang dã quốc gia ở ngoại ô.

Anh nhìn cô giây lát rồi cũng gật đầu đồng ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện