Diệp Dịch Lỗi nghỉ phép ở công ty, đem toàn bộ chuyện lớn bé quẳng cho Văn Tuấn. Hắn muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh Băng Ngưng cũng tranh thủ cơ hội này nghỉ ngơi một chút. Chính hắn cũng không nghĩ đến mình có thể ở lì trong nhà ba ngày liên tục không ra ngoài. Mỗi ngày, niềm vui lớn nhất của hắn chính là vui đùa cùng bé con ở ghế sô pha. Băng Ngưng cùng dần thả lỏng, không còn thận trọng đề phòng khi ở bên cạnh hắn. Hai người quấn quýt không rời, chỉ mong từng giây từng phút được ở cùng nhau.

Hôm nay, Diệp Dịch Lỗi phải xử lý công việc đột xuất của công ty trong thư phòng. Băng Ngưng nhẹ nhàng bê cốc nước đến bàn làm việc cho hắn, chưa kịp xoay người đi ra đã bị hắn kéo tuột vào trong lòng.

“A! Anh làm gì thế?” Băng Ngưng đánh một cái vào vai hắn, giật bắn mình với kiểu tập kích bất thình lình này của hắn.

Diệp Dịch Lỗi chả thèm tức giận, để mặc cho cô đánh vốn chẳng khác mèo cào. Hắn vùi đầu vào hõm cổ của cô, hít một hơi thật sâu.

“Ôi, toàn mùi mì ăn liền. Em trở thành gói mì ăn liền hình người rồi đấy.” Hắn giả vờ ghét bỏ.

“Anh cũng thế khác gì em.” Băng Ngưng nhíu mày, không có cô gái nào thích bị chê bai.

Hắn có tình hà hơi vào mặt cô. “Có sao?”

“Có! Một mùi chua chua.” Băng Ngưng khổ sở lánh mặt sang một bên.

“Thế à?” Diệp Dịch Lỗi cười gian. “Để anh xem thử mùi vị thế nào?” Nói xong hắn giữ chặt lấy cái gáy của Băng Ngưng để hôn cô.

Ưm…Băng Ngưng nhíu mày, hơi bất ngờ với nụ hôn này. Cô đang ngồi trong lòng hắn nên không dám động mạnh sợ lại phát sinh hậu quả đáng sợ.

“Ừ…anh thích vị này đấy.” Hai người trán tựa trán nhìn nhau. “Tối nay ra ngoài ăn đi.” Hắn vuốt mái tóc đen mượt của cô, thực sự không nỡ để cô bé này phải tiếp tục ăn mì ăn liền nữa. Từ trước đến nay, hắn vốn nổi tiếng cuồng công việc nên chưa từng để tâm nhiều đến chuyện yêu đương hẹ hò. Không như Hạ Vân Tường, dù bây giờ độc thân nhưng cũng từng yêu đương oanh liệt. Còn Nam Phong thì khỏi nói, phong lưu thiếu gia có tiếng, không thiếu thủ đoạn tán tỉnh con gái. Riêng hắn vẫn đạm mạc thờ ơ với tình ái, vẫn bị trêu là hòa thượng.

Hai người lần đầu sánh đôi đi ngoài đường, Diệp Dịch Lỗi vẫn ăn mặc nghiêm túc chỉnh tề như mọi khi trong khi Băng Ngưng mặc bộ váy nhẹ nhàng thoải mái có phần dung dị khiến khoảng cách tuổi tác của cả hai như bị kéo giãn. Bình thường Diệp Dịch Lỗi cũng không để tâm lắm đến vấn đề này nhưng hôm nay lại xảy ra một chuyện khá buồn cười khiến hắn thay đổi suy nghĩ. Lúc ở trong trung tâm thương mại, một bé gái không cẩn thận đụng phải Băng Ngưng, bị ngã ra đất. Cô bé đó chẳng những không khóc mà còn ngẩng đầu, tròn xoe mắt nhìn bọn họ.

“Bạn nhỏ không sao chứ?” Băng Ngưng vội vàng nâng cô bé dậy. “Có đau không em?”

Cô bé lắc đầu. Sau đó nhìn chằm chằm vào Diệp Dịch Lỗi. “Chị xinh đẹp à, người kia là bạn trai của chị sao?”

Ớ…Băng Ngưng ngẩn người không biết đáp như thế nào. Cuối cùng Diệp Dịch Lỗi tiến lên xoa đầu đứa nhỏ đáp. “Đúng rồi!!”

“Chú à, bạn gái của chú thật xinh đẹp.” Cô bé con cười sáng lạn. “Chú tốt số thật đó.”

“Em cũng rất xinh mà.” Băng Ngưng hôn hai má đứa bé.

Được khen đáng ra phải vui mừng nhưng cách xưng hô…chú và chị làm hắn bị đả kích không nhẹ. Diệp Dịch Lỗi nhíu mày nhìn bố mẹ cô bé chạy đến. Năm nay, hắn mới hai mươi sáu tuổi chứ mấy, còn Băng Ngưng cũng đã hai mươi tuổi thế mà đến cô bé con cũng nhìn ra khoảng cách lớn đến vậy. Chờ đến khi hắn ba mươi tuổi thì sao…

“Anh sao thế?” Băng Ngưng không rõ vì sao đột nhiên hắn không vui bèn vờ làm nũng. “Em…đói lắm rồi. Mình đi ăn cái gì nhé.”

“Ừ!” Diệp Dịch Lỗi ôm vai Băng Ngưng định hỏi cô muốn ăn gì thì bé con này đột nhiên vùng ra khỏi vòng tay hắn rồi chạy về phía trước.

“Băng Ngưng, cẩn thận.” Tiếng gọi của hắn không đến kịp tai cô, hắn chỉ còn cách vội vàng chạy theo cô. Thính lực của cô không tốt, đi lại không an toàn. Về điểm này, hắn không dám lơi là giây phút nào.

Băng Ngưng chạy rất nhanh, làm hắn vất vả lắm mới tìm thấy cô ở trước một cửa hàng bánh ngọt.

“Kiều Kiều!” Cô cất tiếng gọi bạn, xông lên kéo Kiều Kiều về phía mình, dùng đôi mắt đề phòng nhìn Lưu Duệ Hàng.

“Ngưng Nhi?” Kiều Kiều kinh ngạc. “Sao bạn lại ở đây?”

“Mình nên hỏi bạn câu này mới đúng. Vì sao bạn lại ở đây? Sao lại ở cùng anh ta…à… anh họ?” Băng Ngưng trừng mắt nhìn Lưu Duệ Hàng nhưng vẫn để ý sửa lại lời nói cho phải phép.

“À...chuyện này...” Kiều Kiều ngập ngừng không biết phải trả lời như thế nào. Băng Ngưng hết lần này đến lần khác khuyên cô nên tránh xa Lưu Duệ Hàng nên bị bắt gặp như thế này khiến cô có chút bối rối.

“Ngưng Nhi, em làm gì thế?” Lưu Duệ Hàng tự cảm thấy mình vô tội. “Chẳng lẽ anh làm em chán ghét đến thế sao?” Hắn đánh giá Băng Ngưng một lượt sau nhiều ngày không về Diệp Gia, mới đầu còn thấy kì quái nhưng ngay khi nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi thì mọi chuyện lại trở nên dễ hiểu.

Diệp Dịch Lỗi nhìn Lưu Duệ Hàng rồi lại nhìn Băng Ngưng, dễ dàng nhận ra ánh mắt ít thiện cảm cùng đề phòng của cô dành cho hắn. Thật là vừa khéo, giữa đường có thể gặp mặt như vậy. Hắn đi đến bên Băng Ngưng.

“Có việc gì thế?”

Kiều Kiều xoắn vạt áo, không biết phải mở miệng như thế nào, chẳng lẽ nói toạc ra bọn họ đang hẹn hò.

“Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên đường. Kiều tiểu thư rất lo lắng cho Băng Ngưng nên hỏi tôi về tình hình của em họ.” Lưu Duệ Hàng mở miệng. “Ngưng Nhi, em cần gì phải lo lắng như thế.”

“Đúng vậy!” Kiều Kiều khó khăn mở lời, hiển nhiên là không quen nói dối. “Chúng tôi tình cờ gặp nhau ở đây.”

“Bạn quên những gì mình nói rồi sao?” Băng Ngưng cố tình kéo Kiều Kiều ra xa hơn một chút. “Anh họ à, em và Kiều Kiều đã lâu không gặp nên có nhiều chuyện để tâm sự. Em đưa bạn ấy ra đây một chút.”

“Ngưng Nhi!” Kiều Kiều khẽ gọi, như vậy thật khiến Lưu Duệ Hàng bẽ mặt chưa kể...cô cũng không thấy Lưu Duệ Hàng có điểm gì không tốt.

“Bạn lại đây mình bảo.” Băng Ngưng kéo cô bạn thân ra ngoài bỏ lại hai chàng trai.

“Xem ra tâm trạng cậu không tệ.” Lưu Duệ Hàng tỏ ra hiểu rõ.

“Cũng tạm.” Diệp Dịch Lỗi nhếch mép. “Hôm nay không ở công ty sao?”

“Cuộc sống ngắn ngủi, phải tranh thủ hưởng thụ chứ.” Lưu Duệ Hàng mỉm cười. “Giống cậu.”

“Chuyện riêng của anh họ lẽ ra tôi không nên nhiều chuyện xía vào nhưng Kiều Kiều...anh tốt hơn hết không nên động vào.”

“Cậu muốn nói thay cho Băng Ngưng sao?” Lưu Duệ Hàng nhíu mày. “Thật ra...tôi cũng chả có ý định gì với cô bé đó nhưng bây giờ thấy cậu vì cô ấy mà lên tiếng, cho nên tôi thấy nên thay đổi chú ý.”

“Vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Thế thì tôi không nên xía vào thật rồi.”

“Sáng suốt đấy.” Lưu Duệ Hàng tiến lại gần hơn. “Chúng ta đã xác định là kẻ thù cả đời rồi, nếu đổi lại là cậu thì cậu có muốn đối thủ của mình được như ý không?”

“Anh có thể làm cho tôi được như ý hay không tôi không quan tâm, chuyện này tôi không biết thì thôi, nếu đã biết thì nhất định sẽ can thiệp.” Diệp Dịch Lỗi giương mắt nhìn người anh họ. “Anh họ à, chuyện đấu đá trong Diệp Gia là ân oán giữa chúng ta, vì sao liên lụy đến cô bé không hiểu chuyện.”

Lưu Duệ Hàng nhíu mày không nói gì nhưng coi như đồng ý. Ân oán thù hận giữa bọn họ không nên liên lụy đến người vô tội nhưng cũng phải xem người đó có thật sự...vô tội hay không.

Băng Ngưng lôi Kiều Kiều đến một góc kín đáo. Kiều Kiều hết kiên nhẫn giãy ra. “Ngưng Nhi, bạn làm gì thế?”

“Mình đã nói với bạn mấy lần rồi, không nên thân cận với Lưu Duệ Hàng. Anh ta không phải là người tốt.”

“Diệp Dịch Lỗi cũng chả tốt đẹp gì thế mà cậu có quên được anh ta đâu.”

“...” Băng Ngưng cứng họng không biết nói làm sao. “Kiều Kiều, cứ cho là mình lụy tình ngu ngốc, đấy là số phận mà mình không tránh được. Nhưng bạn thì khác, bạn hoàn toàn có thể dứt ra được.” Băng Ngưng lo lắng cầm tay Kiều Kiều. “Đừng lại gần anh ta, mình không muốn bạn bị tổn thương.”

“Mình không sợ.” Kiều Kiều dũng cảm nói. “Ngưng Nhi, mình thích anh ấy.”

Băng Ngưng thấy đau đầu. “Bạn không thể thích anh ấy được.”

“Vì sao?” Kiều Kiều khó hiểu. “Mình đâu có thích anh Dịch Lỗi của bạn, làm gì bạn phải cuống lên thế.”

“Thà rằng bạn thích anh Dịch Lỗi còn hơn…” Băng Ngưng nói xong ôm mặt ngao ngán. Cô sắp tức chết rồi. “Ai cũng được miễn không phải người này.” Cô không biết nên giải thích cho Kiều Kiều thế nào để cô bạn này hiểu Lưu Duệ Hàng không phải là người tốt, chẳng lẽ nói trắng ra hắn từng có ý đồ cưỡng bức cô.

“Vậy theo bạn ai mới có thể.” Thái độ của Băng Ngưng làm Kiều Kiều thấy nặng nề.

“Mình giới thiệu anh Tử Hạo cho bạn được không…hoặc là anh Vân Tường.” Băng Ngưng thăm dò. “Anh Tử Hạo tốt lắm, anh ấy…”

“Dẹp! Dẹp ngay! Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn bè cùng một giuộc. Bạn của cái tên biến thái Diệp Dịch Lỗi kia chắc cũng chả tốt đẹp gì.” Kiều Kiều khinh miệt.

“Lưu Duệ Hàng còn có cùng huyết thống với Diệp Dịch Lỗi đấy.” Băng Ngưng lên cao giọng. “Kiều Kiều, bạn là bạn thân nhất của mình nên mình tuyệt đối không lừa bạn đâu.” Băng Ngưng như sắp khóc, nắm chặt tay Kiều Kiều.

“Mình biết bạn muốn tốt cho mình.” Kiều Kiều trấn an Băng Ngưng. “Nhưng mà Ngưng Nhi, bạn rõ hơn ai hết chuyện tình cảm đôi khi không do chính mình làm chủ, không phải muốn hay không muốn yêu ai đó là được.”

“Kiều Kiều!” Băng Ngưng tức giận dậm chân, không ngờ Kiều Kiều còn thoải mái cười.

“Bạn thật là…” Kiều Kiều xoa khuôn mặt đang nhăn nhó của Băng Ngưng. “Đùa bạn thôi. Mình thừa nhận mình không phải tình cờ gặp anh ấy ở đây. Lần trước, mình đi ăn ở nhà hàng bị rơi mất tiền, anh ấy đã trả giúp mình tiền cơm, sau đó không chịu nhận lại tiền mình trả. Hôm nay gặp mặt chủ yếu để cảm ơn anh ấy tiện hỏi thăm tình hình của bạn luôn. Nhắc mới nhớ…cái đồ chết tiệt nhà bạn, mất tăm mất tích lâu như thế cũng không thèm liên lạc với mình.”

“Thật sao?” Băng Ngưng lo lắng hỏi lại nhưng nhìn Kiều Kiều không giống đang nói dối.

“Đương nhiên rồi.” Kiều Kiều nhéo nhéo khuôn mặt đang cau có cùa Băng Ngưng. “Yên tâm đi. Mình biết bạn muốn tốt cho mình. Mình sẽ nghe lời bạn.”

Tuy Kiều Kiều nói vậy nhưng Băng Ngưng vẫn rất lo lắng. “Thế thì bạn theo mình về ngay bây giờ đi.”

“Được rồi!” Kiều Kiều không thoải mái lắm nhưng vẫn gật đầu.

Thật ra Kiều Kiều thấy rất áy náy với Băng Ngưng vì đã nói dối mặc kệ bạn thân đang lo lắng cho mình. Lời nói của cô nửa thật nửa giả. Thật là bọn họ không phải quan hệ yêu đương gì, và hôm nay quả thật muốn cảm ơn hắn. Nhưng giả đó là cô đã yêu hắn mất rồi thậm chí không kịp thu lại nữa.

Hai cô gái trở về thì không thấy Lưu Duệ Hàng đâu.

“Anh ấy đâu rồi?”

“Đi rồi!” Đối với câu hỏi khách sáo của Kìều Kiều, Diệp DỊch Lỗi cũng lạnh nhạt trả lời cho có. Nếu không phải cô là bạn thân nhất của Băng Ngưng, hắn chẳng dỗi hơi can thiệp vào chuyện này. “Kiều tiểu thư, nể tình cô là bạn tốt của Ngưng Nhi, tôi có lòng khuyên cô một câu: tốt hơn hết nên tránh xa Lưu Duệ Hàng một chút.”

“Tôi cũng vì tình cảm của Băng Ngưng dành cho anh mà nhắc nhở anh, đừng để tôi biết anh bắt nạt cô ấy.”

Diệp Dịch Lỗi bật cười trước lời khiêu khích của cô bé con này, quả nhiên ở cùng với Lưu Duệ Hàng cũng khó ưa như nhau.

“Kiều Kiều, đưa di động đây.” Băng Ngưng nói xong cầm lấy di động của Kiều Kiều, tìm đến số của Lưu Duệ Hàng rồi xóa đi.

“Ngưng Nhi…”

“Dù bạn trách mình cũng được, mình không thể để bạn ở cùng một chỗ với Lưu Duệ Hàng.” Băng Ngưng kiên quyết xóa số liên lạc của Lưu Duệ Hàng đi. Chỉ có điều, cô không lường hết được sức mạnh của định mệnh và số phận đôi khi không thể ngăn cản...không phải chỉ xóa một dãy số là có thể thay đổi số mệnh...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện