“Nhất định!” Tuy trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng Băng Ngưng vẫn khẳng định. Cô bất an nhìn Diệp Dịch Lỗi, vì sao lại hỏi như vậy? Nhất định! Đáp án này không nghi ngờ gì làm Diệp Dich Lỗi hoàn toàn mất khống chế. Đôi môi hắn lại ập đến, vội vàng muốn chứng minh. Khẽ cạy hàm răng của cô để lưỡi tiến vào, tay mở khóa cửa đằng sau. Hai người lảo đảo vào trong phòng.

“Anh Dịch Lỗi...” Băng Ngưng giãy dụa.

“Đừng gọi anh, đừng nhắc đến từ này nữa. Ngưng Nhi...theo anh đi.” Hắn nói xong tay liền bắt đầu cởi vạt cúc áo của Băng Ngưng. Hơi thở dồn dập vội vàng của hắn cho thấy bao nhiêu khao khát.

"Đi? Đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra?"Bao nhiêu nghi vấn dậy lên trong lòng nhưng Diệp Dịch Lỗi đâu cho cô khắc nào để suy nghĩ. Băng Ngưng được hắn đặt lên giường, nụ hôn nóng bỏng liên tục dồn đến khiến cô vất vả hô hấp.

“Dịch ca ca, Dịch ca ca...” Thanh âm kia lại vang vọng bên tai khiến thần trí của hắn dần khôi phục. Nhìn Băng Ngưng gần khư khỏa thân nằm dưới mình, tâm trạng của hắn thoáng nặng nề.

“Anh Dịch Lỗi, có chuyện gì xảy ra sao?” Băng Ngưng cẩn thận hỏi. “Việc công ty ạ?”

Diệp Dịch Lỗi không hề nhận ra bàn tay nắm cổ tay cô đang bóp mạnh, Băng Ngưng chịu đựng một lúc rốt cuộc không chịu nổi, giãy giụa. “Đau..”

“Sao thế?” Nhận thấy phản ứng của cô, Diệp Dịch Lỗi giật mình, cảm thấy hơi lạ, nâng tay cô lên nhìn. Trên cổ tay trắng ngần có rất nhiều vết phỏng đỏ. “Sao thế này?” Giọng nói của hắn hơi run run.

“Không sao ạ?” Băng Ngưng lắc đầu, giấy tay ra sau lưng.

“Nói!” Diệp Dịch Lỗi quát khiến Băng Ngưng run rẩy, ấm ức mếu máo. “Ngưng Nhi, hơn ai hết em hiểu rõ anh ghét nhất bị lừa gạt.” Khao khát nóng bỏng trong mắt đã biến mất không còn dấu tích, thay vào đó là lạnh lùng, tựa như việc hắn bị lừa không phải chỉ có mấy vết bỏng này.

“Em theo Vú Lưu học nấu ăn.” Cô giải thích, mắt dõi theo hắn. “Em muốn học nấu nướng để nấu cơm cho anh...nhưng thật vô dụng.” Cô hơi thất vọng, đã học nhiều ngày như vậy nhưng cũng chẳng có tiến bộ gì.

Diệp Dịch Lỗi nhìn dáng vẻ đáng thương của Băng ngưng mà tâm càng trùng xuống, giống như bị bàn tay vô hình đè xuống, bóp mạnh. Hắn cảm thấy mình chắc phát điên rồi.

“Em không sao đâu, không hề đau.” Băng Ngưng nhìn thấy tâm trạng nặng nề của hắn, ra sức an ủi. “Dịch Lỗi... Tảng Đá.” Băng Ngưng vòng tay quang cổ hắn. “Chuyện công ty em không hiểu nhưng nếu có chuyện gì phiền lòng, anh có thể nói với em...”

Sống mũi hắn hơi cay cay, ánh mắt nhìn chằm chằm Băng Ngưng. “Ngưng Nhi, em có chuyện gì giấu anh sao?”

“...”

“Sao thế?” Thấy Băng Ngưng không trả lời, hắn hỏi tiếp. “Có, có phải không?”

“Anh Dịch Lỗi, em yêu anh.” Băng Ngưng thổ lộ.

Diệp Dịch Lỗi ôm Băng Ngưng vào lòng. “Nhưng mà...yêu anh không phải cái cớ để em tùy ý muốn làm gì thì làm. Giọng nói của hắn thật nhẹ, nỉ non bên phía tai phải của cô khiến Băng Ngưng không thể nghe hắn nói gì, trong bụng còn tưởng công ty có chuyện gì thật.

“Thạch Đầu, cho dù xảy ra chuyện gì, em nhất định ở bên cạnh anh.”

Diệp Dịch Lỗi hơi sững người, vẫn ôm cô thật chặt tựa như muốn đem cô khảm vào mình vậy.

“Chúng ta bỏ đi nhé...rời bỏ nơi này đi, đến một nơi không có Tuyết Ngưng...được không?” Hắn cúi đầu thì thầm, trên khuôn mặt trong ánh mắt tràn đầy đau khổ cùng hỗn loạn.

Băng Ngưng vẫn không hiểu sự tình nên để mặc hắn ôm. Hẵn vuốt ve lưng cô. “Ngưng Nhi, đừng yêu anh nữa, không nên như thế...”

Đẩy cô nằm lại giường, hắn vội vàng hôn, vội vàng dao động trên người cô, vội vàng xua đi những khúc mắc trong lòng, muốn lấy ham muốn thân thể khỏa lấp nỗi đau đớn trong lòng. Nụ hôn mãnh liệt thiêu đốt cả hai người. Quần áo vướng víu phút chốc rơi xuống, hai người trần nụi nóng bỏng áp chặt vào nhau. Băng Ngưng cảm nhận được nhiệt độ của hắn, hơi thở dồn dập, trái tim đập mạnh mẽ theo đó là bất an của hắn. Nhưng cô nguyện ý, thừa nhận sức nặng của hắn, thừa nhận thô bạo của hắn. Cô trúc trắc đáp lại, dịu dàng vuốt ve hắn muốn nhẹ nhàng xoa dịu lo lắng trong lòng hắn.

Đêm dài đằng đẵng...triền miên mãi không dứt. Đêm nay, Diệp Dịch Lỗi điên cuồng yêu cô, tựa như muốn hút cạn sinh lực của đôi bên vậy, giống như...ngày mai là tận thế không còn cơ hội để yêu thương nữa. Băng Ngưng đương nhiên khó mà theo kịp nhịp độ của hắn nhưng vẫn cố gắng đáp lại hắn. Cô thầm nghĩ, muốn dùng hành động này để cho hắn biết cô yêu hắn nhường nào, mặc kệ có chuyện gì, cô đều ở bên hắn, dâng hiến cho hắn hết thảy.

Diệp Dịch Lỗi tỉnh dậy thấy Băng Ngưng vẫn miên man ngủ hẳn là do đêm qua quá cuồng nhiệt. Dấu vết ân ái kích thích khắp nơi. Ngọt ngào triền miên qua đi, nỗi đau thấu tim ngay lập tức thế chỗ. Nhìn Băng Ngưng trong lòng, hắn đột nhiên nhớ lại một năm trước, Tuyết Ngưng cũng tỉnh lại trong lòng hắn như vậy.

Thống khổ nhắm hai mắt, hắn cố ép bản thân không được nghĩ đến chuyện này nữa nhưng vô dụng. Bé con đang ngủ giật mình tỉnh dậy, hắn vội vàng nhắm mắt.

Băng Ngưng tỉnh lại, toàn thân đau nhức như ngã cầu thang. Nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi bên cạnh, cô vươn người lại gần hôn hắn. “Chào buối sáng...”

Tay vơ lấy áo sơ mi của hắn mặc vào người, cô tấp tểnh đi vào phòng tắm. Ôi trời...Cô khẽ than, người này những lúc nhiệt tình nóng bỏng thật khiến người ta sợ hãi. Rửa tay với mặt qua loa, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng hắn. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp Dịch Lỗi mở to mắt, nhìn chằm chằm tay nắm cửa, một suy nghĩ vụt qua...

***************

Dạo này không khí trong Diệp Gia rất kì lạ. Lâm Thanh Âm vừa lo quản lý công ty, vừa điều tra hành tung của Diệp Thiệu Kỳ, chỉ biết rằng bà ta ở cùng một người đàn ông mấy tháng nay nhưng không rõ là ai. Khi sự việc còn chưa được làm sáng tỏ, Diệp Thiệu Kỳ đã tự mang người về ra mắt. Mà người đàn ông đi theo bà ta lại khiến mọi người một phen kinh ngạc. Không phải ai khác, chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy gần đây thường xuyên xuất hiện trên ti vi, tạp chí, chủ tịch của Đường thị - Đường Sâm.

“Chưa cha, đây là người con từng nói ạ. Đường Sâm.” Diệp Thiệu Kỳ ưỡn thẳng lưng, trên mặt đầy hãnh diện. Nhìn sắc mặt sửng sốt có phần kinh hãi của Lâm Thanh Âm, bà chợt hối hận không đưa Đường Sâm về sớm hơn.

“Thưa bác!” Đường Sâm cung kính. “Thật ra, cháu muốn sớm đến chào ngài nhưng Thiệu Kỳ nói ngài rất bận rộn.”

“Cha, sao lại nhìn người ta chằm chằm thế ạ?” Diệp Thiệu Kỳ nắm ống tay cha, khẽ lắc.

Diệp Triển Bằng hiếm khi can dự vào việc riêng của các con. Con gái cũng ở vậy mười mấy năm rồi, nếu thực sự có người nguyện ở bên chăm sóc cũng là chuyện đáng mừng, càng đỡ cho mấy đứa ở nhà đấu qua đấu lại khiến trong nhà loạn cả lên. Nhưng người này chưa từng thấy Thiệu Kỳ nhắc đến, nay đột nhiên xuất hiện thật không tránh khỏi cảm giác kỳ lạ.

“ Mấy năm nay, Đường Sâm kinh doanh ở nước ngoài thưa cha. Chúng con quen biết đã lâu nhưng vì còn một số việc nên chưa tiện thông báo cho cả nhà.” Diệp Thiệu Kỳ ôm tay cha.. “ Hơn nữa, anh ấy cũng muốn hợp tác với công ty chúng ta.”

“Ồ!” Lâm Thanh Âm lên tiếng. “Chẳng lẽ Đường thị tìm kiếm đối tác mà không cần lựa chọn, đánh giá kỹ càng sao?” Bà nhìn kỹ người đàn ông này. Chẳng lẽ người này chống lưng cho Diệp Thiệu Kỳ bấy lâu sao? Có vẻ là thế.

“Diệp phu nhân, thật ra... tiềm lực của Diệp Thị hẳn ai cũng rõ mười mươi, đâu cần đắn đo nhiều. Hơn nữa, tôi thật lòng muốn ở bên Thiệu Kỳ. Sau này, chúng ta thành người một nhà rồi, cần gì phải câu nệ nhiều.” Đường Sâm tươi cười, nhưng Lâm Thanh Âm vẫn thấy có điều gì đó không ổn.

“Đường tiên sinh, tuy rằng đây là chuyện tốt, nhưng công tư phân minh.”

“Nếu đã sắp trở thành người nhà rồi, thì công hay tư đâu có gì khác biệt.” Lão cười hướng đến Diệp Thiệu Quân. “Diệp tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.” Đường Sâm nhìn. “Tôi vẫn thấy ngài xuất hiện trên tạp chí, không ngờ lại có vinh hạnh hợp tác.”

“Đường chủ tịch quá lời.” Diệp Thiệu Quân mỉm cười. “ Danh tiếng của ngài như sấm bên tai. Giới thương nhân Hoa kiều ở Pháp có ai mà không biết ngài chứ.”

Hai người ta khen ngươi, không ngừng tâng bốc nhau cũng không ngừng đánh giá đối phương. Nhất là Diệp Thiệu Quân, trong lòng đang đề cao cảnh giác. Chưa nói đến lão ta xuất hiện sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức, nội dáng vẻ này cũng rất quen khiến ông lo lắng. Chỉ có điều, ông vẫn chưa thể nhận ra rốt cuôc đây là ai, sao mình lại quen?

“Ồ, Diệp tiên sinh sao lại nhìn tôi như vậy?”

“À, tôi cảm thấy ngài rất giống người bạn cũ.”

“Thật sao?” Đường Sâm cười bí hiểm. “Biết đâu lại có duyên quen biết. Thú thật tôi cũng có cảm giác đó...”

Lâm Thanh Âm nhìn người đàn ông này, trong lòng không hiểu sao thất rất bất an. Người này vừa nhìn đã thấy không dễ đối phó. Nếu ông ta liên minh với Diệp Thiệu Kỳ thì cuộc đấu này sẽ không còn nằm trong kiểm soát của họ nữa.

“Đường Sâm, anh nói chuyện với ba đi. Anh bảo có nhiều việc cần bàn mà.” Diệp Thiệu Kỳ kéo Đường Sâm ngồi xuống, liếc mắt nhìn khuôn mặt xanh mét của hai vợ chồng Diệp Thiệu Quân, hừ lạnh một tiếng trong lòng. "Diệp Thiệu Quân, các người độc chiếm Diệp Thị đủ lâu rồi. Đã đến lúc cả nhà mấy người xéo đi rồi."

Băng Ngưng trở về, thấy trong phòng khách có nhiều người đang ngồi có cả người lạ, trong lòng hơi hoảng sợ. Mà Đường Sâm vừa thấy Băng Ngưng, cũng ngẩn người, suýt nữa quên mất tình cảnh hiện tại đứng phắt dậy. Phản ứng kì lạ của lão không qua được con mắt quan sát nhạy bén của Lâm Thanh Âm.

“Băng Ngưng, về rồi sao. Lại đây! Đến chào bạn của bác Thiệu Kỳ đi. Ngài Đường Sâm.”

“Đường tiên sinh ạ! Cháu chào ngài!” Băng Ngưng cười lễ phép.

“À...chào cháu..”

Lâm Thanh Âm nhìn Đường Sâm, cười nhạt. “Sao vậy? Hình như Đường tiên sinh biết Băng Ngưng nhà tôi sao?”

“Haha, để phu nhân chê cười rồi.” Đường Sâm sửa lại nụ cười. “Thật ra, Thiệu Kỳ từng nhắc đến Diệp tiểu thư xinh đệp, hôm nay được gặp mặt, quả thật danh bất hư truyền.” Lão đứng dậy. “Băng Ngưng đừng khách khí, cứ gọi chú Đường đi.”

“Đúng vậy! Băng Ngưng, về sau có khi cháu phải đổi thành Dượng (ND: bác rể. Thấy nhiều sách với chuyện cũng dùng từ này, nên mình để nguyên.) Lời nói bao hàm ý trào phúng, hiển nhiên trong mắt Lâm Thanh Âm, việc Diệp Thiệu Kỳ tái giá là chuyện nực cười, trong mắt thiên hạ thậm chí còn là chuyện đàm tiếu.

“Chị dâu thật là, cần gì gay gắt thế.” Bà tiến lên, vờ vô tình đẩy nhẹ vai vào người Băng Ngưng khiến cô mất thăng bằng. Đường Sâm ngay lập tức vươn tay đỡ lấy cô.

“Dạ, cám ơn ngài.” Băng Ngưng nhanh chóng lui người.

Đường Sâm vờ không để ý, về ngoài tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng đã sớm mất bình tĩnh. Đây là cô con gái kia của Lạc gia...Haha... giống quá. Thật sự rất giống. Lão nhìn Băng Ngưng, mà bên kia, Diệp Thiệu Quân cũng nhìn lão. "Rốt cuộc, người này là ai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện