Băng Ngưng dậy sớm, nhưng cố tình nằm lì trên giường. Phải khá muộn, Băng Ngưng mới xuống dưới nhà. Tưởng mọi người đều đã đi làm, không ngờ cả Diệp Dịch Lỗi và Lâm Thanh Âm đều còn ở nhà. Lúc này, cô có cảm giác đâm lao phải theo lao, chẳng lẽ lại bỏ lên phòng.
“Con chào mẹ! Anh Dịch Lỗi! Buổi sáng tốt lành.”
“Ừ, dậy rồi đấy à.” Lâm Thanh Âm cười thoải mái. “Dì Lưu, dọn bữa sáng của tiểu thư lên.” Bà nhìn thấy sự bối rối khó xử của hai người khi đối mặt nhau, nhanh chóng cầm lấy túi xách đứng lên. “Mẹ có việc phải đi trước, hai đứa từ từ ăn.”
“Hôm nay có chút việc, nên ở nhà muộn hơn mọi ngày.” Diệp Dịch Lỗi thản nhiên nói, tiếp tục dùng bữa.
Băng Ngưng cũng không để tâm lời hắn nói, cũng tập thành thói quen không thắc mắc nhiều những gì hắn hói. Băng Ngưng chọn chỗ ở xa hắn nhất, ngồi xuống.
“Cuối cùng cũng xuất hiện.” Diệp Dịch Lỗi lau khóe miệng. “Tôi còn tưởng cô sẽ tránh mặt tôi cả đời đấy.”
“Hôm qua em thức khuya nên hôm nay ngủ dậy muộn một chút...” Băng Ngưng chột dạ giải thích.
“Thế à?” Hắn nhướng mày, đứng dậy đi đến gần cô. “Thời gian gần đây cố tính né tránh, có phải đã dần xem tôi như không khí phải không?” Hơi thở của hắn nóng hổi phả vào mặt cô. Băng Ngưng nghiêng mặt đi theo phản xạ, cơ thể cứng lại. Diệp Dịch Lỗi giữ bả vai cô, không cho cô tránh đi. “Băng Ngưng, tôi không thích cô như thế này, không biết điều.” Hắn ôm cô, đặt ngồi vào lòng mình.
“Làm gì?” Băng Ngưng phát hoảng.
“Ngủ cùng giường rồi, ôm một cái thì đáng kể gì chứ.” Hắn mượn luôn những lời cô từng nói.
Bất chấp hắn ôm chặt, Băng Ngưng vẫn gắng sức ngửa người ra sau, tránh đụng chạm với hắn.
“Đừng tốn sức trốn tránh tôi, Băng Ngưng, cô trốn không được...” Nâng mặt cô lên, hắn đặt nụ hôn nhợt nhạt lên môi cô, rồi mới buông ra.. “Không cần tránh né, Ngưng Nhi, hai chúng ta đều tránh không xong...”
*******************
Lâm Thanh Âm dừng xe bên đường. Hiện tại, bà đang lâm vào tình trạng rối ren, không còn đầu óc nào làm việc. Gần đây, Diệp Thiệu Kỳ luôn thoắt ẩn thoắt hiện, đem cái bí mật kia ra uy hiếp. Chưa kể, cô ta luôn đeo chiếc vòng cổ trước mặt bà. Chiếc vòng đó là do Diệp Triển Bằng tặng cho bà khi mới về làm dâu Diệp Gia. Thế nhưng, chiếc vòng bị mất nhiều năm trước. Diệp Thiệu Kỳ lại gần xa ám chỉ đến đám cháy năm đó. Chẳng lẽ, chiếc vòng bị rơi ở đâu đó gần đám cháy. Thế nhưng...chuyện đã mười mấy năm rồi, cô ta làm sao biết được. Chuyện năm đó, mọi bằng chứng liên quan đã biến mất. Bây giờ, Diệp Thiệu Kỳ đột nhiên nắm được chứng cớ, chứng tỏ có người đứng đằng sau giúp đỡ. Người đầu tiên hiện lên trong đầu bà là Đường Sâm. Chiếc vòng cổ không hề có trong biên bản hiện trường của cảnh sát nên có thể khẳng định nó rơi vào tay người khác. Hôm trước, ánh mắt Đường Sâm nhìn Băng Ngưng rất lạ, chẳng lẽ ông ta có quan hệ gì với Lạc gia hay sao.
Lấy di động trong túi xách, bà ấn một số điện thoại. “Xử lý Diệp Thiệu Kỳ. Ngay lập tức...” Bỏ điện thoại xuống, nhưng tâm trạng của Lâm Thanh Âm vẫn không thể thả lỏng, trái lại càng thêm căng thẳng. Chuyện năm đó không thể để lộ chút gì cho bất kì ai. Diệp Thiệu Kỳ hiện giờ đang ở nước ngoài, quả là thời cơ trăm năm có một. Nhìn chằm chằm di động nắm trong tay, đáy mắt bà long lên tàn nhẫn. “Diệp Thiệu Kỳ, cô đừng trách tôi, là do cô tự vác xác đến uy hiếp tôi.”
Thời gian gần đây, thành phố C “nhộn nhịp” khác thường, các tin tức nóng hổi giật gân liên tiếp xuất hiện. Đầu tiên là tin đồn Điền Gia đang khốn khó, đứng trước nguy cơ phá sản. Sau đó, Điền Gia gây sốc hơn khi chính thức thừa nhận Điền Quân là con hoang của Điền lão gia và Điền Mộng Manh là con cháu ruột thịt của họ. Dư luận chưa hết xôn xao thì lại có tin hỉ sự của gia tộc quyền thế. Thực ra, chuyện cưới hỏi của gia đình trâm anh cũng chẳng xa lạ gì. Nhưng sự việc lần này quả thật bất thường vì một bên chính là thiếu gia Hạ Gia, Hạ Vân Tường, còn bên kia là nhân vật bí ẩn với thân phận tiết lộ là cháu giá của Mộ lão gia. Thân phận bí ẩn của cô gái chưa kể những tình thiết thêu dệt khiến dư luận càng thêm ồn ào.
Đường Thị,
Đường Sâm ngồi ngả người trên sô pha, một tay nâng ly rượu, tay kia cầm tấm ảnh. Có lẽ đã qua thời gian lâu lắm rồi nên tấm ảnh rất cũ, góc bức ảnh cuốn nhăn.
“Tiểu Đình!” Hắn gọi da diết. “Ngốc quá! Con gái của em giống hệt em, ngu ngốc!” Hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh với ánh mắt vừa tiếc thương vừa căm hận. “Em biết không, ba mươi năm đằng đẵng qua, chưa một khắc nào anh quên em. Vì sao khi đó em không chọn anh.” Giọng nói từ căm giận chuyển sang thủ thỉ nỉ non. “Diệp Thiệu Quân phản bội em, vứt bỏ em cùng đứa con. Hiện tại, con gái em bị con trai lão ta hành hạ cho người không ra người ngợm không ra ngợm. Em có biết anh hận đến thế nào không? Chỉ có điều, anh thật sự không biết nên hận Diệp Gia hay...hận em.” Lão cẩn thận áp tấm ảnh vào ngực.
Cốc cốc cốc...
“Chủ tịch!” Điền Quân đi đến, trút bỏ quần áo tầm thường hàng ngày, diện đồ chỉn chu, không ngờ ông ta cũng lộ ra ít khí phách.
“Không phải đến công ty Điền Gia à, sao lại rảnh rỗi đến đây!”
“Tôi chủ định đến cám ơn ngài. Nếu không nhờ ngài giúp đỡ, tôi cũng không thể đường đường chính chính trở về Điền Gia nhanh như thế.”
“Khỏi cần cảm ơn sáo rỗng, chỉ cần nhớ mục đích của chúng ta là được.” Đường Sâm nhắm mắt lại.
“Ngài yên tâm.” Điền Quân cung kính nói. “Tôi vẫn theo lệnh của ngài làm việc, tất cả đều tiến hành đúng dự kiến. Điền Gia hiện tại đang ngập trong nguy cơ, có thể sụp bất cứ lúc nào. Hiện tại, bọn họ đang bắt đầu đánh tiếng thu xếp chuyện thông gia.”
“Ông thật sự không thương tiếc con gái mình?” Đường Sâm nhìn người đàn ông trước mặt.
“Nó không phải con gái tôi!” Điền Quân cân nhắc một lúc mới quyết định tiết lộ sự thật, trong đầu đầy thù hận. Đứa con gái này là nghiệt chủng của Điền Tuấn Nam. Năm đó, tính mạng của Điền Quân gặp nguy hiểm, vợ của ông phải chịu nhục đến Điền Gia cầu xin giúp đỡ. Thật không ngờ, tên súc sinh mặt người dạ thú kia nhân cơ hội bỏ thuốc...Bọn chúng tưởng ông không biết. Thật ra ông luôn biết sự thật. "Điền Tuấn Nam, đến con gái ruột mày còn không thương tiếc thì tao cần gì để ý. Tao sẽ chống mắt lên nhìn mày tự tay hại hết hai đứa con gái của mày."
Đường Sâm im lặng quan sát Điền Quân. Ha ha...những kẻ như thế này mới là người lão cần. Hận càng sâu hành sự càng tàn nhẫn. Có lẽ không sử dụng được bao lâu, nhưng lão có thể thủ tiêu bất kỳ lúc nào. "Diệp Thiệu Quân, tao không chỉ hủy diệt mày mà còn không tha cho cả con trai của mày..."
********************
Băng Ngưng từ trường học về, không ngờ Diệp Dịch Lỗi đang ở nhà. Gần đây, hắn rất bận, chuyện công ty rồi chuyện của Hạ Vân Tường. Băng Ngưng biết hắn vẫn mong tác thành cho Hạ Vân Tường và Đinh An Nhu. Nhưng ai cũng hiểu cô gái kia chẳng xứng với Hạ Vân Tường. Cô cũng nhận ra trong lòng hắn bực bội khó chịu...có lẽ là vì chính mình. Vốn dĩ hẵn đã có một hôn lễ trang trọng và lộng lẫy.
Diệp Dịch Lỗi ngủ thiếp trên sô pha, hình như mơ thấy ác mộng, đột nhiên tỉnh lại. Băng Ngưng nhìn hắn không nói gì, đi vào trong bếp lấy cho hắn ly nước. Hắn ngẩng đầu nhìn Băng Ngưng, nhìn đến có chút mê mang, dường như không thể phân biệt gương mặt nhìn đang ngắm nhìn là ai. Đột nhiên, hắn ôm cô vào lòng.
“Ngưng Nhi!” Hắn thì thầm gọi, như tiếng gọi sâu kín từ trong lòng đã lâu không thốt ra. Băng Ngưng cảm thấy hơi bối rối, không biết có phải đang nghe nhầm hay không.
Diệp Dịch Lỗi vừa mơ thấy một hôn lễ, của chính hắn...Thế nhưng lại có 2 cô dâu, cùng vươn tay về phía hắn, muốn hắn tiến hành buổi lễ cùng mình. Hắn thật sự rối loạn, không biết làm sao đành chọn theo trực giác của mình. Hắn cầm lấy tay một trong hai người, định đưa lên lễ đường nhưng chớp mắt cả hai người lại biến thành Tuyết Ngưng. Cả người cô toàn máu, đỏ thẫm cả bộ y phục. Ánh mắt cô đau thương cùng oán trách, hỏi hắn vì sao phản bội tình cảm của hai người.
Băng Ngưng yên lặng trong vòng tay của hắn, để hắn ôm. Cách hai lớp quần áo, cô vẫn cảm nhận được người hắn thấm ướt mồ hôi. Hắn ôm cô thật lâu, mùi hường quen thuộc, hơi thở quen thuộc khiến hắn dần bình tâm lại. Sau đó, như chợt nhận ra điều gì, hắn đột nhiên đẩy Băng Ngưng ra.
Băng Ngưng đột ngột mất thăng bằng, ngã xuống sàn nhà. Băng Ngưng vẫn không nói tiếng nào, thậm chí không buồn liếc nhìn hắn, tự mình đứng dậy. Trên bàn trà có thiệp mời, nhìn qua có thể đoán là Hạ Gia mang đến. Thảo nào hắn không vui...
“Cô đi cùng tôi dự hôn lễ Vân Tường.” Băng Ngưng xoay người lại nhìn Diệp Dịch Lỗi, ý hỏi vì sao muốn cô đi cùng. “Lễ phục đã chuẩn bị xong, hôm đấy cô đi cùng tôi.”
Băng Ngưng không biết vì sao hắn muốn đưa cô đi cùng. Đi thì cứ đi thôi. Hắn chưa bao giờ cho cô cơ hội từ chối.
Hôn lễ của Hạ Gia rất náo nhiệt, xa hoa. Hai bên gia đình đều là nhân vật có vai vế trong giới quân nhân. Cha của Vân Tường lại là thị trưởng. Chú ruột của của Hạ Vân Tường có công ty riêng chuyên về thiết kế nội thất phong thủy, đã kỳ công thiết kế hôn lễ, khiến cho lễ đường vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Băng Ngưng nép mình trong góc phòng. Vừa đến nơi, Diệp Dịch Lỗi ngay lập tức bỏ mặc cô. Đối với cô, nơi này thật lạ lẫm, cũng không có ai quen biết. Mặc dù biết là không đúng mực, nhưng cô vẫn lén rời khỏi tiệc cưới, lên sân thượng cho khuây khỏa.
Đầu rất đau, xoa xoa thái dương cho dễ chịu một chút, cô tìm trong túi xách nhưng không thấy thuốc, chắc là để quên ở nhà. Chán nản nắm chặt tay cố chịu đựng cơn đau, nhưng có vẻ không có tác dụng. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Dịch Lỗi, nhưng đầu bên kia vừa nhấn nghe đã ngắt luôn. Cố nén cơn đau, cô chậm rãi đi xuống dưới. Vừa ra khỏi thang máy, Băng Ngưng chứng kiến cảnh khôi hài, Đinh An Nhu không biết từ đâu chạy đến làm náo loạn lễ cưới, hơn nữa còn làm rất khó coi.
Lúc này, cô mới hiểu vì sao Diệp Dịch Lỗi không thể nghe điện thoại, hiển nhiên là vì Đinh An Nhu đang đau khổ, cần hắn an ủi.
Trong phòng nghỉ phía sau, tiếng khóc của Đinh An Nhu nghe rõ mồn một, đứng từ chỗ của Băng Ngưng còn nghe thấy. Băng Ngưng nhìn vào trong phòng qua khe cửa, Đinh An Nhu khóc lóc thương tâm khiến Diệp Dịch Lỗi rất đau lòng. Lúc này, hắn thậm chí còn ngồi xổm trước mặt, giúp cô lau nước mắt, vừa dịu dàng an ủi, trước nay hắn chưa bao giờ ôn nhu như thế với ai.
Rõ ràng Đinh An Nhu sai rành rành nhưng Diệp Dịch Lỗi lại tỏ vẻ đau lòng như thế. Diệp Dịch Lỗi, anh yêu Tuyết Ngưng đến nhường này sao. Chỉ bởi trong cơ thể của Đinh An Nhu có một quả thận của Tuyết Ngưng, cho nên anh dành hết khoan dung cùng yêu thương trao cho cô ấy...
Cơn đau đầu đột nhiên nặng hơn. Băng Ngưng nghe thấy có tiếng người đi đến gần. Băng Ngưng xoay người, định rời đi, tránh gặp mặt người khác nhưng cơn đau kịch liệt hơn kéo đến khiến cô choáng váng...ngất đi.
“Con chào mẹ! Anh Dịch Lỗi! Buổi sáng tốt lành.”
“Ừ, dậy rồi đấy à.” Lâm Thanh Âm cười thoải mái. “Dì Lưu, dọn bữa sáng của tiểu thư lên.” Bà nhìn thấy sự bối rối khó xử của hai người khi đối mặt nhau, nhanh chóng cầm lấy túi xách đứng lên. “Mẹ có việc phải đi trước, hai đứa từ từ ăn.”
“Hôm nay có chút việc, nên ở nhà muộn hơn mọi ngày.” Diệp Dịch Lỗi thản nhiên nói, tiếp tục dùng bữa.
Băng Ngưng cũng không để tâm lời hắn nói, cũng tập thành thói quen không thắc mắc nhiều những gì hắn hói. Băng Ngưng chọn chỗ ở xa hắn nhất, ngồi xuống.
“Cuối cùng cũng xuất hiện.” Diệp Dịch Lỗi lau khóe miệng. “Tôi còn tưởng cô sẽ tránh mặt tôi cả đời đấy.”
“Hôm qua em thức khuya nên hôm nay ngủ dậy muộn một chút...” Băng Ngưng chột dạ giải thích.
“Thế à?” Hắn nhướng mày, đứng dậy đi đến gần cô. “Thời gian gần đây cố tính né tránh, có phải đã dần xem tôi như không khí phải không?” Hơi thở của hắn nóng hổi phả vào mặt cô. Băng Ngưng nghiêng mặt đi theo phản xạ, cơ thể cứng lại. Diệp Dịch Lỗi giữ bả vai cô, không cho cô tránh đi. “Băng Ngưng, tôi không thích cô như thế này, không biết điều.” Hắn ôm cô, đặt ngồi vào lòng mình.
“Làm gì?” Băng Ngưng phát hoảng.
“Ngủ cùng giường rồi, ôm một cái thì đáng kể gì chứ.” Hắn mượn luôn những lời cô từng nói.
Bất chấp hắn ôm chặt, Băng Ngưng vẫn gắng sức ngửa người ra sau, tránh đụng chạm với hắn.
“Đừng tốn sức trốn tránh tôi, Băng Ngưng, cô trốn không được...” Nâng mặt cô lên, hắn đặt nụ hôn nhợt nhạt lên môi cô, rồi mới buông ra.. “Không cần tránh né, Ngưng Nhi, hai chúng ta đều tránh không xong...”
*******************
Lâm Thanh Âm dừng xe bên đường. Hiện tại, bà đang lâm vào tình trạng rối ren, không còn đầu óc nào làm việc. Gần đây, Diệp Thiệu Kỳ luôn thoắt ẩn thoắt hiện, đem cái bí mật kia ra uy hiếp. Chưa kể, cô ta luôn đeo chiếc vòng cổ trước mặt bà. Chiếc vòng đó là do Diệp Triển Bằng tặng cho bà khi mới về làm dâu Diệp Gia. Thế nhưng, chiếc vòng bị mất nhiều năm trước. Diệp Thiệu Kỳ lại gần xa ám chỉ đến đám cháy năm đó. Chẳng lẽ, chiếc vòng bị rơi ở đâu đó gần đám cháy. Thế nhưng...chuyện đã mười mấy năm rồi, cô ta làm sao biết được. Chuyện năm đó, mọi bằng chứng liên quan đã biến mất. Bây giờ, Diệp Thiệu Kỳ đột nhiên nắm được chứng cớ, chứng tỏ có người đứng đằng sau giúp đỡ. Người đầu tiên hiện lên trong đầu bà là Đường Sâm. Chiếc vòng cổ không hề có trong biên bản hiện trường của cảnh sát nên có thể khẳng định nó rơi vào tay người khác. Hôm trước, ánh mắt Đường Sâm nhìn Băng Ngưng rất lạ, chẳng lẽ ông ta có quan hệ gì với Lạc gia hay sao.
Lấy di động trong túi xách, bà ấn một số điện thoại. “Xử lý Diệp Thiệu Kỳ. Ngay lập tức...” Bỏ điện thoại xuống, nhưng tâm trạng của Lâm Thanh Âm vẫn không thể thả lỏng, trái lại càng thêm căng thẳng. Chuyện năm đó không thể để lộ chút gì cho bất kì ai. Diệp Thiệu Kỳ hiện giờ đang ở nước ngoài, quả là thời cơ trăm năm có một. Nhìn chằm chằm di động nắm trong tay, đáy mắt bà long lên tàn nhẫn. “Diệp Thiệu Kỳ, cô đừng trách tôi, là do cô tự vác xác đến uy hiếp tôi.”
Thời gian gần đây, thành phố C “nhộn nhịp” khác thường, các tin tức nóng hổi giật gân liên tiếp xuất hiện. Đầu tiên là tin đồn Điền Gia đang khốn khó, đứng trước nguy cơ phá sản. Sau đó, Điền Gia gây sốc hơn khi chính thức thừa nhận Điền Quân là con hoang của Điền lão gia và Điền Mộng Manh là con cháu ruột thịt của họ. Dư luận chưa hết xôn xao thì lại có tin hỉ sự của gia tộc quyền thế. Thực ra, chuyện cưới hỏi của gia đình trâm anh cũng chẳng xa lạ gì. Nhưng sự việc lần này quả thật bất thường vì một bên chính là thiếu gia Hạ Gia, Hạ Vân Tường, còn bên kia là nhân vật bí ẩn với thân phận tiết lộ là cháu giá của Mộ lão gia. Thân phận bí ẩn của cô gái chưa kể những tình thiết thêu dệt khiến dư luận càng thêm ồn ào.
Đường Thị,
Đường Sâm ngồi ngả người trên sô pha, một tay nâng ly rượu, tay kia cầm tấm ảnh. Có lẽ đã qua thời gian lâu lắm rồi nên tấm ảnh rất cũ, góc bức ảnh cuốn nhăn.
“Tiểu Đình!” Hắn gọi da diết. “Ngốc quá! Con gái của em giống hệt em, ngu ngốc!” Hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh với ánh mắt vừa tiếc thương vừa căm hận. “Em biết không, ba mươi năm đằng đẵng qua, chưa một khắc nào anh quên em. Vì sao khi đó em không chọn anh.” Giọng nói từ căm giận chuyển sang thủ thỉ nỉ non. “Diệp Thiệu Quân phản bội em, vứt bỏ em cùng đứa con. Hiện tại, con gái em bị con trai lão ta hành hạ cho người không ra người ngợm không ra ngợm. Em có biết anh hận đến thế nào không? Chỉ có điều, anh thật sự không biết nên hận Diệp Gia hay...hận em.” Lão cẩn thận áp tấm ảnh vào ngực.
Cốc cốc cốc...
“Chủ tịch!” Điền Quân đi đến, trút bỏ quần áo tầm thường hàng ngày, diện đồ chỉn chu, không ngờ ông ta cũng lộ ra ít khí phách.
“Không phải đến công ty Điền Gia à, sao lại rảnh rỗi đến đây!”
“Tôi chủ định đến cám ơn ngài. Nếu không nhờ ngài giúp đỡ, tôi cũng không thể đường đường chính chính trở về Điền Gia nhanh như thế.”
“Khỏi cần cảm ơn sáo rỗng, chỉ cần nhớ mục đích của chúng ta là được.” Đường Sâm nhắm mắt lại.
“Ngài yên tâm.” Điền Quân cung kính nói. “Tôi vẫn theo lệnh của ngài làm việc, tất cả đều tiến hành đúng dự kiến. Điền Gia hiện tại đang ngập trong nguy cơ, có thể sụp bất cứ lúc nào. Hiện tại, bọn họ đang bắt đầu đánh tiếng thu xếp chuyện thông gia.”
“Ông thật sự không thương tiếc con gái mình?” Đường Sâm nhìn người đàn ông trước mặt.
“Nó không phải con gái tôi!” Điền Quân cân nhắc một lúc mới quyết định tiết lộ sự thật, trong đầu đầy thù hận. Đứa con gái này là nghiệt chủng của Điền Tuấn Nam. Năm đó, tính mạng của Điền Quân gặp nguy hiểm, vợ của ông phải chịu nhục đến Điền Gia cầu xin giúp đỡ. Thật không ngờ, tên súc sinh mặt người dạ thú kia nhân cơ hội bỏ thuốc...Bọn chúng tưởng ông không biết. Thật ra ông luôn biết sự thật. "Điền Tuấn Nam, đến con gái ruột mày còn không thương tiếc thì tao cần gì để ý. Tao sẽ chống mắt lên nhìn mày tự tay hại hết hai đứa con gái của mày."
Đường Sâm im lặng quan sát Điền Quân. Ha ha...những kẻ như thế này mới là người lão cần. Hận càng sâu hành sự càng tàn nhẫn. Có lẽ không sử dụng được bao lâu, nhưng lão có thể thủ tiêu bất kỳ lúc nào. "Diệp Thiệu Quân, tao không chỉ hủy diệt mày mà còn không tha cho cả con trai của mày..."
********************
Băng Ngưng từ trường học về, không ngờ Diệp Dịch Lỗi đang ở nhà. Gần đây, hắn rất bận, chuyện công ty rồi chuyện của Hạ Vân Tường. Băng Ngưng biết hắn vẫn mong tác thành cho Hạ Vân Tường và Đinh An Nhu. Nhưng ai cũng hiểu cô gái kia chẳng xứng với Hạ Vân Tường. Cô cũng nhận ra trong lòng hắn bực bội khó chịu...có lẽ là vì chính mình. Vốn dĩ hẵn đã có một hôn lễ trang trọng và lộng lẫy.
Diệp Dịch Lỗi ngủ thiếp trên sô pha, hình như mơ thấy ác mộng, đột nhiên tỉnh lại. Băng Ngưng nhìn hắn không nói gì, đi vào trong bếp lấy cho hắn ly nước. Hắn ngẩng đầu nhìn Băng Ngưng, nhìn đến có chút mê mang, dường như không thể phân biệt gương mặt nhìn đang ngắm nhìn là ai. Đột nhiên, hắn ôm cô vào lòng.
“Ngưng Nhi!” Hắn thì thầm gọi, như tiếng gọi sâu kín từ trong lòng đã lâu không thốt ra. Băng Ngưng cảm thấy hơi bối rối, không biết có phải đang nghe nhầm hay không.
Diệp Dịch Lỗi vừa mơ thấy một hôn lễ, của chính hắn...Thế nhưng lại có 2 cô dâu, cùng vươn tay về phía hắn, muốn hắn tiến hành buổi lễ cùng mình. Hắn thật sự rối loạn, không biết làm sao đành chọn theo trực giác của mình. Hắn cầm lấy tay một trong hai người, định đưa lên lễ đường nhưng chớp mắt cả hai người lại biến thành Tuyết Ngưng. Cả người cô toàn máu, đỏ thẫm cả bộ y phục. Ánh mắt cô đau thương cùng oán trách, hỏi hắn vì sao phản bội tình cảm của hai người.
Băng Ngưng yên lặng trong vòng tay của hắn, để hắn ôm. Cách hai lớp quần áo, cô vẫn cảm nhận được người hắn thấm ướt mồ hôi. Hắn ôm cô thật lâu, mùi hường quen thuộc, hơi thở quen thuộc khiến hắn dần bình tâm lại. Sau đó, như chợt nhận ra điều gì, hắn đột nhiên đẩy Băng Ngưng ra.
Băng Ngưng đột ngột mất thăng bằng, ngã xuống sàn nhà. Băng Ngưng vẫn không nói tiếng nào, thậm chí không buồn liếc nhìn hắn, tự mình đứng dậy. Trên bàn trà có thiệp mời, nhìn qua có thể đoán là Hạ Gia mang đến. Thảo nào hắn không vui...
“Cô đi cùng tôi dự hôn lễ Vân Tường.” Băng Ngưng xoay người lại nhìn Diệp Dịch Lỗi, ý hỏi vì sao muốn cô đi cùng. “Lễ phục đã chuẩn bị xong, hôm đấy cô đi cùng tôi.”
Băng Ngưng không biết vì sao hắn muốn đưa cô đi cùng. Đi thì cứ đi thôi. Hắn chưa bao giờ cho cô cơ hội từ chối.
Hôn lễ của Hạ Gia rất náo nhiệt, xa hoa. Hai bên gia đình đều là nhân vật có vai vế trong giới quân nhân. Cha của Vân Tường lại là thị trưởng. Chú ruột của của Hạ Vân Tường có công ty riêng chuyên về thiết kế nội thất phong thủy, đã kỳ công thiết kế hôn lễ, khiến cho lễ đường vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Băng Ngưng nép mình trong góc phòng. Vừa đến nơi, Diệp Dịch Lỗi ngay lập tức bỏ mặc cô. Đối với cô, nơi này thật lạ lẫm, cũng không có ai quen biết. Mặc dù biết là không đúng mực, nhưng cô vẫn lén rời khỏi tiệc cưới, lên sân thượng cho khuây khỏa.
Đầu rất đau, xoa xoa thái dương cho dễ chịu một chút, cô tìm trong túi xách nhưng không thấy thuốc, chắc là để quên ở nhà. Chán nản nắm chặt tay cố chịu đựng cơn đau, nhưng có vẻ không có tác dụng. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Dịch Lỗi, nhưng đầu bên kia vừa nhấn nghe đã ngắt luôn. Cố nén cơn đau, cô chậm rãi đi xuống dưới. Vừa ra khỏi thang máy, Băng Ngưng chứng kiến cảnh khôi hài, Đinh An Nhu không biết từ đâu chạy đến làm náo loạn lễ cưới, hơn nữa còn làm rất khó coi.
Lúc này, cô mới hiểu vì sao Diệp Dịch Lỗi không thể nghe điện thoại, hiển nhiên là vì Đinh An Nhu đang đau khổ, cần hắn an ủi.
Trong phòng nghỉ phía sau, tiếng khóc của Đinh An Nhu nghe rõ mồn một, đứng từ chỗ của Băng Ngưng còn nghe thấy. Băng Ngưng nhìn vào trong phòng qua khe cửa, Đinh An Nhu khóc lóc thương tâm khiến Diệp Dịch Lỗi rất đau lòng. Lúc này, hắn thậm chí còn ngồi xổm trước mặt, giúp cô lau nước mắt, vừa dịu dàng an ủi, trước nay hắn chưa bao giờ ôn nhu như thế với ai.
Rõ ràng Đinh An Nhu sai rành rành nhưng Diệp Dịch Lỗi lại tỏ vẻ đau lòng như thế. Diệp Dịch Lỗi, anh yêu Tuyết Ngưng đến nhường này sao. Chỉ bởi trong cơ thể của Đinh An Nhu có một quả thận của Tuyết Ngưng, cho nên anh dành hết khoan dung cùng yêu thương trao cho cô ấy...
Cơn đau đầu đột nhiên nặng hơn. Băng Ngưng nghe thấy có tiếng người đi đến gần. Băng Ngưng xoay người, định rời đi, tránh gặp mặt người khác nhưng cơn đau kịch liệt hơn kéo đến khiến cô choáng váng...ngất đi.
Danh sách chương