Nụ cười của cô ngay lập tức khiến Diệp Dịch Lỗi cảm thấy bất an. Quả thật, những gì cô nói hết sức tàn nhẫn. “Bị tổn thương, nhục mạ quá sâu đến độ đau đớn thống khổ không chịu đựng được. Sau một thời gian liền quên…”

Thương tổn? Đau đớn? "Em đang chỉ trích anh sao? Nhưng em cũng từng khiến anh nếm trải những khổ dau đó. Chỉ là em không hay biết mà thôi."

“Quên rồi sẽ không yêu nữa…không yêu sẽ không bị tổn thương.”

Nhìn Băng Ngưng, Điệp Dịch Lỗi đột nhiên bật cười, mới đầu chỉ là cười khẽ nhưng càng về sau càng lớn tiếng cười. “Nói hay quá!” Hắn gật gù. “Ngưng Nhi của anh thông minh như vậy.” Tuyệt tình như vậy.

Băng Ngưng không đáp lại, chỉ có gắng nắm thật chặt bàn tay. ‘Bằng không thì sao đây? Trải qua nhiều biến cố như vậy không lẽ không học được chút gì tàn nhẫn sao.’

Lâm Thanh Âm nãy giờ đứng ở ngoài cửa nghe từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện của hai người trong phòng. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, kỳ mẫu ắt có kỳ nữ mặc kệ cống sức “dốc lòng dạy dỗ”. Con gái giống hệt mẹ “tuyệt tình”. ‘Ha ha…Nếu khi trước mình có được nửa phần quyết tâm tàn nhẫn như vậy thì có lẽ đã không khổ sở cả đời người.’

Gruh gruh gruh… Di động đột ngột rung lến khiến Lâm Thanh Âm giật thót người. Cũng may điện thoại để chế độ rung lên không làm kinh động đến người trong phòng. Nhìn màn hình hiện lên dãy số xa lạ, bà thấy có chút bất an.

“Tôi nghe!” Lâm Thanh Âm cẩn thận trả lời.

“Diệp phu nhân, dạo này có khỏe không…” Bên kia vang lên tiếng một người đàn ông.

“Ai vậy?” Bà cảnh giác hỏi.

“À, muốn biết thì trực tiếp đến gặp tôi sẽ có câu trả lời ngay. Chị thấy sao?” Người kia nở nụ cười vô cùng thô lỗ.

“Nhảm nhí! Anh là ai? Có chuyện gì muốn nói với tôi?” Lâm Thanh Âm cười lạnh, đang định cúp điện thoại.

“Bà nội của chịq tên Linh Nhi phải không?” Người kia bình thản nói một câu tưởng vô thưởng vô phạt nhưng lại khiến Lâm Thanh Âm sững người. “Ngày mai, tôi đợi chị ở quán café cạnh công ty Diệp Thị. Chị chắc chắn sẽ đến, nhỉ? Ha ha…”

Lâm Thanh Âm nhìn chằm chằm vào điện thoại lúc lâu mới buông thõng tay xuống, dựa vào tượng để ngăn cả người sụp xuống. Linh Nhi, không sai đó là tên của bà nội. Thế nhưng, người ngoài không ai biết vì đó là tên gọi thân mật của bà, chỉ có mình ông nội mới gọi như thế. Lâm Thanh Âm liền nghĩ ngay đến chiếc vòng kia. Chẳng lẽ là đồng bọn của Diệp Thiệu Kỳ.

Chuyện này không cách nào giấu kín được sao? Đã qua hai mươi năm, bà nhất định không thể để chuyện này bị bại lộ, nhất định không…

***********************

Diệp Thị,

Diệp Dịch Lỗi ngồi trong phòng làm việc, xoa thái dương đau nhức. Với tửu lượng của hắn, hôm qua uống chưa phải là nhiều, chưa đến mức say. Nhưng không hiểu vì sao, sáng nay lại đau đầu dữ dội.

“Tổng giám đốc, theo lệnh của ngài đã điều tra về Đường Sâm, xem ra không có gì khác thường. Nhiều năm qua, chuyện kinh doanh của ông ta hoàn toàn hợp pháp và thuận lợi. Chỉ có điều…người này hai mươi sáu năm trước đến Pháp sinh cơ lập nghiệp, tư liệu khá đầy đủ nhưng quãng thời gian trước đó, không hề có thông tin, căn bản không tra được trước đó ông ta như thế nào. Cứ như khoảng thời gian trước khi đến Pháp, Đường Sâm không hề tồn tại vậy.

“Vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi ngẩng đầu. Hai sáu năm trước không có thông tin tư liệu, có thể không hề có người tên là Đường Sâm này.

“Dạ...” Văn Tuần lưỡng lự nhìn Diệp Dịch Lỗi, định nói nhưng lại thôi.

“Có gì nói đi!”

“Chuyện này chưa chắc đã đáng tin, lúc điều tra cũng không có. Nhưng hai ngày trước, tôi thu được một phong thư nặc danh. Nó…”

“Có gì nói mau, dông dài cái gì.” Diệp Dịch Lỗi phát bực.

“Phong thư có nhắc tới, mẹ của Lạc tiểu thư và cha ngài, phó chủ tịch, đã từng yêu nhau hơn nữa hai người từng có con gái.”

“Cái gì?” Diệp Dịch Lỗi đứng phắt dậy.

“Ngài đừng kích động, chuyện này cũng có thể là giả.” Văn Tuân trấn an. Chuyện của Hứa Kiệt lần trước đã khiến anh hứng không ít hậu quả.

Diệp Dịch Lõi chống tay xuống bàn. Hắn có nghe nhầm không. Cha và mẹ của Nhưng Nhi từng yêu nhau, còn có con.

“Tổng giám đốc…”

“Cậu ra ngoài trước đi.” Diệp Dịch Lỗi khôi phục trấn định. Thật ra từ trước đến nay hắn luôn biết trong lòng cha có hình bóng một người không thể quên. Chỉ có điều, không ngờ người đó chính là mẹ của Băng Ngưng. Ha ha…Hắn và Ngưng Nhi có chị gái chung. Đúng là cười nhạo. Số phận thật trớ trêu.

“Mấy thứ này không thể tin, năm đó cảnh sát…”

“Đi thăm dò tin tức Lạc gia cho tôi.” Diệp Dịch Lỗi trầm giọng nói, cơ thể run nhẹ.

Lưu Duệ Hàng đã từng nhắc tới trận hỏa hoạn của Lạc Gia với hắn, tố cáo Diệp Gia có liên quan. Nếu thông tin trong bưu phẩm kia là thật, như vậy chắc chắn có lý do. Là ai chứ? Là mẹ? Bởi vì đố kỵ với người phụ nữ trong lòng cha. Hay là cha? Bởi vì người yêu đi lấy người khác.

Sau khi Văn Tuân đi ra ngoài, Diệp Dịch Lỗi không còn sức lực chống đỡ. Nếu như tất cả là sự thật, thì hắn và Ngưng nhi sẽ ra sao? Nếu Ngưng Nhi biết cha mẹ nuôi chính là hung thủ giết chết cha mẹ đẻ của cô.

“Không thể nào!” Hắn lắc đầu, năm đó cảnh sát đã kết luận nguyên nhân vụ cháy là tai nạn ngoài ý muốn. Lời của Lưu Duệ Hàng càng không đáng tin. ‘Không nên tự dọa mình. Nhất định không phải…’

Lúc này, hắn đột nhiện rất muốn nhìn thấy Băng Ngưng, muốn ngay bây giờ. Hắn cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài. Giữa bọn họ vốn đã tổn tại quá nhiều khúc mắc, sẽ không chịu nổi bất kỳ biến cố nào nữa. Nếu chuyện kia… có người có thể đem bưu phẩm gửi cho hắn cũng có thể đưa đến cho Băng Ngưng.

Đại sảnh của Diệp Thị đang huyên náo. Diệp Dịch Lỗi vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe thấy tiếng kêu gào.

“CHO TÔI ĐI VÀO…”

Nhìn theo hướng ồn ào, hắn thấy Điền Mộng Phỉ đang giằng co với hai bảo vệ ở cửa công ty. Nhìn ả giờ như người đàn bà chợ búa chanh chua, thô lỗ chẳng còn thấy phong thái của một đại thiên kim khi xưa đâu.

“Dịch ca ca! Dịch ca ca!” Thấy Diệp Dịch Lỗi, Điền Mộng Phỉ la lên thất thanh. Dùng hết sức tách khỏi hai nhân viên bảo vệ rồi lao về phía hắn. Vì đi giày cao gót, chạy trên nền cẩm thạch trơn bóng, ả lảo đảo rồi ngã ngay trước mặt Diệp Dịch Lỗi.

Ôi…ả khổ sở rên rỉ. Chống tay lên mặt đất, ả ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng dịu dàng, ngọt ngào gọi. “Dịch ca ca.”

Diệp Dịch Lỗi nheo mắt nhìn ả. Lúc này, không có quần áo hàng hiệu hay trang sức đá quý lấp lánh, cũng không có lớp đang điểm tinh xảo, nhìn cô ả thật thảm hại.

“Dịch Ca Ca!” Thấy Diệp Dịch Lỗi không hề có ý định nâng dậy, ả chủ động đưa tay hướng về phía hắn. Nhưng ngoài dự kiến của ả, hắn vẫn thờ ơ, không hề có phản ứng nào. Ả mím môi, lúc này tự trọng hay thể diện không đáng gì, quan trọng là phải nắm lấy người trước mắt.

“Dịch ca ca, cuối cùng em cũng gặp được anh.” Ả lau nước mắt. Không nhỡ rõ đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, đến Diệp Gia bao nhiêu lần, nhưng không một lần gặp được hắn. Lần này, nếu không phải ả liều mạng xông vào thì sao có cơ hội thấy hắn.

“Có chuyện gì?” Diệp Dịch Lỗi hỏi lấy lệ.

“Dịch ca ca, anh thật sự không cần em sao?”

Ánh mắt ai oán cộng với giọng nói nũng nịu, tỏ ra đáng thương vốn quá đủ khiến cho một người đàn ông phải động lòng trắc ẩn nhưng Diệp Dịch Lỗi vẫn duy trì lạnh nhạt. Hắn thậm chí còn không nể mặt, bật cười chế nhạo. “Ha ha…tôi nói muốn cô lúc nào?”

Hẵn phũ phàng từ chối hoàn toàn ngoài dự liệu của ả. “Dịch ca ca, anh tuyệt tình như vậy sao?” Ả tiến đến, nắm tay áo hắn. “Anh giúp em, được không?”

“Không phải Điền Gia nghi ngờ tôi gây ra mọi chuyện sao?”

“Không, không phải! Mọi người trong nhà em không ai nghĩ như vậy. Tất cả chỉ tại con tiện nhân Điền Mộng Manh kia lăng nhăng bừa bãi khiến cả nhà liên lụy. Dịch ca ca, nể tình mối quan hệ thân thiết hai nhà chúng ta trong quá khứ, anh giúp em với.” Ả bắt đầu sụt sùi. “Em…thật sự không chịu nổi nữa. Sắp sống không nổi rồi!” Từ khi sinh ra đến giờ, hai mươi mấy năm, đã bao giờ chịu khổ ngày nào. Hiện tại, đến bữa ăn còn phải lo, tứ phía đều có người đến đòi nợ.

“Tôi để mấy người còn được ở lại nơi này đã là nể mặt Điền Gia lắm rồi. Nếu không vì cái phần giao hảo quá khứ kia, tôi đâu rảnh mất thời gian ở đây với cô.” Diệp Dịch Lỗi hất tay ả ra, phủi phủi áo.

“Dịch ca ca…”

“Phiền cô sau này đừng gọi tôi như vậy nữa, đây không phải là tên cô được gọi.” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng nói. “Điền Mộng Phỉ, nếu như cô biết suy nghĩ thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nũa.”

“Đừng!” Điền Mộng Phỉ chưa từ bỏ ý định, lao đến ôm lấy hắn. “Em thật sự yêu anh. Xin anh đừng bỏ rơi em, đừng tàn nhẫn với em như vậy.”

“Tôi không giết cô đã là nhân từ rồi.” Lời nói của hắn khiến Điền Mộng Phỉ thất kinh.

“…”

“Tôi đã cảnh cáo cô từ sớm, không được phép động đến Ngưng Nhi. Chính cô không chịu nghe lời.”

“Dịch ca ca, em không làm…” Ả lại lắc đầu nguầy nguậy. ‘Làm sao anh ấy biết được.’

“Chính miệng Điền Quân thừa nhận, cô còn dám chối.” Diệp Dịch Lỗi lại đẩy ả ra. “Điền Mộng Phỉ, có phải cô coi thường những lời tôi đã nói. Tưởng tôi không dám làm sao?”

Cái gì…

“Thật ra, tôi không rảnh để so đo với cô. Nhưng cô đã tự đến đây, Cô nói xem…tôi có nên đem hết những gì cô gây ra cho Băng Ngưng trả lại cho cô thưởng thức không.”

“Không! Đừng, xin anh!” Nghe hắn nói vậy, Điền Mộng Phỉ luống cuống. chân tay. “Dịch ca ca, em không dám nữa. Thật sự không dám nữa.” Ả quỳ xuống. “Cầu xin anh tha cho em. Anh thấy đấy, em thê thảm đến nông nỗi này rồi. Xin anh…”

“Tổng Giám đốc!” Văn Tuấn vội vã chạy từ thang máy ra. “Ngài có điện thoại, có việc gấp. Xin ngài mau trở về.”

Việc gấp? Chuyện gì? Chẳng lẽ Băng Ngưng có chuyện.

“Hôm nay, tôi không có thời gian xử lý cô. Tốt nhất, cô đừng bén mảng đến trước mặt tôi nữa.” Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhìn ả. “Đưa cô gái này ra ngoài. Nói cho nhân viên bảo vệ, lần sau còn để cô ta tự ý xông vào thì tự động lên gặp hành chính nhận lương thôi việc.”

Điền Mộng Phỉ khóc lóc. ‘Dịch ca ca, anh ác như vậy. Vì loại tiện nhân kia, anh nỡ xuống tay tàn nhẫn với em. Ha ha…vốn đang khóc, ả đột nhiên cười. Mình đã thảm như thế này, còn sợ thêm chút nữa sao…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện