Edit: Thiên Y

Bởi vì công việc của Băng Ngưng luôn phải di chuyển khắp nơi, nên trước giờ đồng hồ sinh học của cô cũng chênh lêch theo. Khi có người gõ cửa thì cô còn đang ngủ, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên từng hồi, cô híp mắt, vươn tay bật đèn báo “Xin đừng quấy rầy”. Nhưng người bên ngoài giống như là không có biết điều như vậy,cho dù có thấy đèn nhưng chuông cửa vẫn vang lên không ngừng, thậm chí còn dùng tay gõ lên cánh cửa làm cô phải vò đầu tỉnh dậy.

“Ai vậy!” Cô bực mình lẩm bẩm, mở cửa ra còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì bóng người kia đã trực tiếp nhào tới….

Bị va vào làm Băng Ngưng lùi lại mấy bước, trong nháy mắt cơn buồn ngủ cũng biến mất. Cô ngẩng đầu lên, không vui nhìn chằm chằm người đàn ông vừa xông vào nhà mình.

“Diệp tiên sinh, anh có biết mình rất bất lịch sự không?”

Hô hấp của Diệp Dịch Lỗibỗng cứng lại, anh chỉ nghĩ tới phải nhanh chóng nhìn thấy Băng Ngưng nên không để ý nhiều như vậy. Nếu không phải do nhân viên trong công ty chụm đầu bàn tán, thì anh cũng không biết chuyện này. 

“Tại sao em lại làm như vậy?” Anh nắm cánh tay Băng Ngưng, hỏi dồn: “Làm sao em có thể làm cho Lưu Duệ Hàng….”

“Diệp tiên sinh, xem ra anh còn chưa nhận thức rõ về thân phận của mình!” Băng Ngưng đẩy tay anh ra. 

“Tôi không phải nhân viên của anh, dù tôi có làm chuyện gì cũng không cần có sự cho phép của anh đâu!” Băng Ngưng dựa người vào vách tường, lười biếng ngáp một cái.

“Anh tới đây chỉ để hỏi tôi cái này sao?” Băng Ngưng nhíu mày hỏi.

“Vậy thì sao? Em không thể mời anh vào nhà sao?” Diệp Dịch Lỗi hỏi.

“Bây giờ không tiện!” Cô vừa nói vừa ngáp ngủ, nhìn dáng vẻ thật sự rất mệt mỏi.

“Có chuyện gì anh nói luôn đi! Còn nữa, chuyện duy nhất chúng ta cần nói là với quan hệ của anh và tôi, việc thường xuyên gặp mặt thế này, anh không cảm thấy giống như là một chuyện rất buồn cười sao? Lần sau anh quay lại, xin lỗi cho tôi không thể đón tiếp.”

Thái độ lạnh lùng, không để tâm chút nào của côgiống như mũi dao đâm sâu vào trái tím vốn chồng chất vết thương của anh. Cô ấy nói rất đúng, mình có tư cách gì để chất vấn cô đây! Chỉ là….

“Ngưng nhi, chẳng lẽ em không biết Viễn Hành là của Lưu Duệ Hàng….”

“Tôi biết!” Băng Ngưng gật đầu. 

“Nhưng như vậy thì thế nào?”

“Lưu Duệ Hàng không phải là người tốt….” Anh tức giận nói.

“Tôi cũng đâu có gả cho anh ta, anh ta có tốt hay xấu cũng không liên quan gì tới tôi!” Băng Ngưng buồn cười đáp.

“Diệp tổng, anh đặc biệt chạy tới đây chỉ vì muốn nói với tôi những lời này thôi sao!”

“Anh hiểu rõ là em rất hận anh. Ngưng nhi, em muốn trả thù, muốnđòi lại tất cả đều có thể. Nhưng em không thể lấy chính mình ra để mạo hiểm.” Anh lo lắng nói; “Đến giờ Lưu Duệ Hàng và Đường Sâm vẫn còn có liên hệ, ngay cả năm đó….”

“Ồ, vậy tôi có phải cảm ơn Diệp tổng đã vì chuyện của tôi mà lo nghĩ không nhỉ.” Băng Ngưng cười nhạo.

“Nếu Lưu Duệ Hàng không phải người tốt thì anh cũng chẳng phải là người tốt đâu. Các người khác nhau chính là, Lưu Duệ Hàng anh ta luôn thừa nhận mình là người hư hỏng, mà anh thì….”

“Băng Ngưng, rốt cuộc em muốn anh giải thích như nào mới chịu tin tưởng chuyện xảy ra năm đó chỉ là một sự hiểu lầm đây!”

“Không  quan trọng nữa!” Băng Ngưng lắc đầu một cái, nhìn anh nói: “Năm đó, những chuyện xảy ra với tôi đã không còn quan trọng. Diệp Dịch Lỗi, tôi cảm thấy anh là người cầm lên được, buông xuống được,ngay cả người bị đá như tôi cũng không để ý thì người đá tôi như anh có gì mà phải bất bình chứ.”

Diệp Dịch Lỗi chán nản, tạm thời anh không muốn giải thích chuyện này nữa, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Hiện tại việc quan trọng trước mắt là hợp đồng của Băng Ngưng với Viễn Hành. Nếu như Lưu Duệ Hàng làm chuyện gì trái pháp luật gây liên lụy đến Băng Ngưng, thì phải làm sao bây giờ. 

“Em lập tức hủy hợp đồng với Viễn Hành đi, anh sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng cho em.”

Ha ha- Băng Ngưng bật cười.

“Diệp tổng ra tay thật hào phóng quá!” Cô tiến lên nói: “Thế nào, Diệp tổng muốn dùng quy tắc ngầm với tôi sao?”

“Lạc Băng Ngưng, em đừng như vậy có được không, bây giờ em đang biến mình thành dạng người gì rồi!” Anh không hiểu làm sao Ngưng nhi của anh lại trở nên như vậy.

“Tôi trở nên như vậy không tốt sao?” Băng Ngưng không hiểu hỏi: “Các bạn trai của tôi đều nói tôi như vậy rất tốt.”

Các bạn trai? “Em nhất định phải tỏ ra mình thậm tệ như thế sao?”

“Tôi thậm tệ ở chỗ nào, hiện tại tôi cảm thấy rất tốt!” Nói xong, cô cười cười: “Tôi đã nói rồi, tôi thậm tệ thì có quan hệ gì với anh!”

Đứng thẳng người, Băng Ngưng châm chọc: “Bạn trai tôi không để ý thì anh có gì mà tức giận đây?”

Nhìn dáng vẻ này của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi tức giận đến phát run.

“Công việc của tôi, tôi muốn làm thì làm, không muốn làm…. Về số tiền vi phạm hợp đồng đó, tôi cũng sẽ tự bồi thường, không phiền tới Diệp tổng lo lắng.”

“Em nói đủ chưa?” Anh gào thét.

Băng Ngưng xoay mặt, khó chịu xoa xoa lỗ tai mình, nhắc nhở anh: “Vậy thì sao, tôi có thể nghe được!” 

Dáng vẻ tự nhiên quyến rũ của cô khiến Diệp Dịch Lỗi giận đến nổi điên lên, hận không thể bóp chết cô gái nhỏ trước mặt này.

“Băng Ngưng, em đừng giày vò anh nữa.” Anh nắm lấy bả vai Băng Ngưng, khổ sở nói: “Anh cầu xin em đấy.”

“Tôi làm cái gì?” Băng Ngưng vô tội hỏi.

“Ngưng nhi!”

“Diệp tổng, trước hết anh có thể buông tôi ra không?” Cô hỏi.

“Anh nhìn xem, cửa đang mở lại có nhiều người đi qua.Nếu để họ đồn đại thì tôi sẽ bị ảnh hưởng không tốt đâu.” Cô nói xong, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương đẩy anh ra.

“Lạc Băng Ngưng, em diễn đủ chưa? Em nhìn xem dáng vẻ của mìnhlà gì đây!” Diệp Dịch Lỗi không chịu nổi mà gầm lên, lôi kéo Băng Ngưng bước nhanh vào phòng tắm. 

Rầm! Anh một cước đá văng cửa, dắt Băng Ngưng đến trước gương.

“Em nhìn dáng vẻ của em xem…. Em nhìn đi!” Diệp Dịch Lỗi hầm hừ: “Làm sao em lại biến thành như vậy? Em cố biểu hiện mình là người tùy tiện chỉ vì muốn anh phải chịu đựng cảm giác khổ sở đúng không?Được, anh thừa nhận, hiện tại anh rất đau đớn. Anh cầu xin em, cầu xin em đừng như vậy có được không.”

“Tôi không phải giả vờ biểu hiện tùy tiện….” Băng Ngưng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Mà tôi vốn dĩ là một người tùy tiện.” Cô giống như đang nói một chuyện đáng tự hào biết nhường nào.

“Lạc Băng Ngưng!” 

Diệp Dịch Lỗi siết chặt cổ tay của cô. Khi thấy dáng vẻ thờ ơ của Băng Ngưng, anh như người điên, giận giữ hôn lên môi của cô. Anh hung hăng hôn lên môi cô, bốn năm nhớ nhung, bốn năm tê tâm liệt phế đều dồn cả vào nụ hôn này. Thời điểm chạm lên môi cô, giống như tất cả đốivới anh đều trở nên đáng giá, ngay cả thiếu sót trong lòng anh dường như cũng bị lấp đầy.

Băng Ngưng tựa ngườivào vách tường. Khi nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Dịch Lỗi, đáy mắt cô bỗng xẹt qua một chút giễu cợt. Cô chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy cổ của Diệp Dịch Lỗi, nhiệt tình đáp lại anh….

Ừm….

Diệp Dịch Lỗi bỗng mở mắt ra, Băng Ngưng…. Cô ấy đáp lại anh sao? Trong nháy mắt, cả người anh giống như bị người ta ném vào đáy nước, lạnh đến thấu xương.

Băng Ngưng từ từ buông Diệp Dịch Lỗi ra, sau đó cô lấy tay lau chùi miệng mình, ghét bỏ khẽ xì một tiếng: “Diệp tổng, hình như anh không tiến bộ chút nào thì phải!”

Ngực Diệp Dịch Lỗi phập phồng dữ dội, hai tay buông ở bên người từ từ nắm chặt lại. Nhìn dáng vẻ anh tức giận đến sắp phát điên, Băng Ngưng tự nhiên xoay người, giống như tất cả mọi chuyện vừa diễn ra đều không liên quan gì tới cô vậy.

Diệp Dịch Lỗi giận điên lên. Là cô nói “Diệp tổng, hình như anh không tiến bộ chút nào thì phải!” ư?

“A!” Anh rống giận, nâng tay mình đánh một quyền vào trước gương, giống như muốn phát tiết toàn bộ ra ngoài.

Choang! Tiếng vỡ nát của chiếc gương trên vách tường vang lên, những mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất. Nhìn đống thủy tinh dưới đất, Diệp Dịch Lỗi khổ sở cười cười. Ngưng nhi, em thực sự thành công rồi.

Thời điểm anh bước ra, Băng Ngưng đang gọi điện thoại. Thấy anh ra ngoài, cô chỉ hờ hững nhìn lướt qua rồi tiếp tục cuộc trò chuyện của mình. Cho tới hiện tại, một chút cảm giác thỏa mãn cô cũng không có, nghĩ đến thật buồn cười. Nhìn thoáng qua bàn tay còn đang chảy máu, Diệp Dịch Lỗi bước vội đi ra ngoài.

Rầm! Khi nghe thấy tiếng đóng cửa ở bên ngoài, Băng Ngưng bỗng cười lạnh một tiếng.

“Được, tôi biết rồi! Phiền anh cho người lên quét dọn phòng tắm của tôi. Chiếc gương trong đó bị vỡ, các anh lắp giúp tôi cái khác sớm một chút. Được! Cứ quyết định như vậy đi!”. Bỏ điện thoại xuống, giống như không hề nhìn thấy những giọt máu chói mắt trên mặt đất, cô nhanh chóng thay quần áo rồi bước ra ngoài.

Phương Tử Hạo lo lắng đứng chờ trong đại sảnh, tiếp tân đã gọi điện thông báo cho Băng Ngưng giúp anh, nhưng theo thời gian từng chút trôi qua, anh đã cảm thấy sốt ruột. Ngưng nhi, thật sự là em sao? Anh hồi hộp giống như trái tim muốn nhảy ra ngoài vậy.

Đing!

Thang máy dừng lại, anh ta nghĩ là Băng Ngưng tới, nhưng không ngờ người lao ra lại là Diệp Dịch Lỗi. Anh còn chưa kịp chào hỏi thì Diệp Dịch Lỗi đã sải bước ra khỏi đại sảnh. Nhìn cả khuôn mặt của Diệp Dịch Lỗi đều âm trầm, giống như phải chịu nhiều đả kích.

Xem ra cậu ấy đã biết từ lâu, nhưng…. Không phải cậu ấy vẫn luôn mong đợi côấy trở lại sao! Vậy hiện tại đã xảy ra chuyện gì vậy….

Đing!

Một thang máy khác mở ra, bên trong chợt xuất hiện một bóng dáng mỹ lệ, tóc uốn gợn sóng, váy ngắn màu hồng, hết sức gợi cảm. Anh quả thật không thể tin vào mắt mình. Cô gái nhỏ đơn thuần trong kí ức của anh đây sao?

Trong điện thoại, lễ tân không có nói rõ là người nào tìm cô, nhưng cô cũng không khó khăn để đoán ra. Bạn bè của cô không nhiều lắm, nên người tìm cô cũng chỉ là một trong số những người đó. Qủa nhiên từ trong thang máy ra ngoài, cô nhìn lướt qua đã nhận ra Phương Tử Hạo. Từng là người đàn ông ôn nhu như ngọc, giờ đây đã nhiều thêm vài phần thành thục.

“Anh Tử Hạo!” Băng Ngưng chạy tới ôm lấy anh ta.

“….” Trong lúc nhất thời, Phương Tử Hạo không biết nên nói gì, càng không biết phải phản ứng như thế nào.

Băng Ngưng nhìn dáng vẻ ngây người của anh, ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc, hỏi: “Có phải em thay đổi quá nhiều hay không?”

“Không có! Không có!” Phương Tử Hạo lắc đầu, sau đó kéo Băng Ngưng ôm chặt vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Dù em thay đổi thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần em trở lại là tốt rồi, chỉ cần em không có xảy ra chuyện gì là tốt rồi!” 

Anh hơi hơi thở gấp, anh bỗng thấy mũi mình chua xót.

“Trở lại là tốt rồi!” Anh ta khẽ vuốt ve mái tóc Băng Ngưng.

Vì hai người đều quá mức vui mừng nên không hề phát hiện một màn “Mập mờ” vừa rồi đã bị người ta chụp được….

Phương Tử Hạo nhìn Băng Ngưng giống như không nhận ra được.

“Anh Tử Hạo! Anh làm gì mà nhìn em chăm chú vậy! Thật kỳ quái đấy!”

“Chỉ là cảm thấy Băng Ngưng đã trưỡng thành rồi, cũng xinh đẹp nữa.” Phương Tử Hạo thật lòng khen ngợi. 

Cô đã trưởng thành, có hương vị của phụ nữ, không còn là cô nhóc trước kia nữa, cũng tự tin hơn. Có thể nói cô đã hoàn toàn lột xác.

“ Trước kia em cũng rất xinh đẹp đấy.” Băng Ngưng cười: “Mấy năm nay mọi người khỏe không anh? “

Không khỏe, đều không khỏe. Thời gian vừa qua với bọn họ mà nói…. Có thể dùng câu “Nước sôi lửa bỏng” để hình dung, giống như mỗi ngày đều là đau khổ, nhưng bây giờ….Đã không giống như vậy nữa.

“ Cũng tạm được em ạ!” Phương Tủ Hạo gật đầu một cái, hỏi cô: “Em thì sao? Năm đó….”

“Anh Tử Hạo, chúng ta không cần nói chuyện trước kia được không?” Nụ cười của cô phai nhạt đi mấy phần: “Chị Mộ Hàn vẫn khỏe chứ?”

“Ừ!” Phương Tử Hạo gật đầu.

Năm đó Băng Ngưng không biết Mộ Hàn đã gặp chuyện không may. Diệp Dịch Lỗi sợ cô đau lòng nên đã giấu diếm tất cả mọi chuyện.

“ Cô ấy và Vân Tường càng ngày càng gắn bó, còn sinh một đôi trai gái.”

Nhắc tới hai đứa bé nhà họ Hạ, trên mặt Phương Tử Hạo cũng tràn đầy ý cười. Hai đứa bé chính là niềm vui duy nhất trong cuộc sống khô khan của bọn họ. Có thể nói trong mấy người bọn họ, Vân Tường là người may mắn nhất. Mặc dù muốn làm tốt một việc thì phải trải qua nhiều gian nan vất vả, nhưng cuối cùng lại có được hạnh phúc trọn vẹn.

“Vậy sao! Thật tốt quá.” Băng Ngưng cười, nói.

“Chờ mấy ngày nữa hết bận, em sẽ tới thăm bọn họ.” Vừa nhắc tới đứa bé, ánh mắt Băng Ngưng liền sáng lên, còn không có lớn bằng Verney! Cậu nhóc Verney nhỏ giống như một cây đậu vậy, không biết hai bảo bối có nhỏ hơn hay không nữa….

Băng Ngưng mỉm cười, còn Phương Tử Hạo ngồi ở đối diện vẫn nhìn cô, có thể nhìn ra được mỗi một cử chỉ hành động của cô đều lộ ra sự quyến rũ và ưu nhã. Xem ra Ngưng nhi đã không còn là cô gái nhỏ luôn cần chăm sóc nữa rồi, một mình cô cũng có thể chăm sóc tốt cho mình. Năm ấy khi nghe Đinh An Nhiên miêu tả Băng Ngưng, anh còn không dám tin. Bây giờ xem ra, tất cả đều là sự thật….

Lúc Dương Tư Thần từ bên ngoài trở lại, vừa khéo gặp phải Phương Tử Hạo, khuôn mặt tươi cười của Băng Ngưng, không thể nghi ngờ là một loại “Đả kích” với cậu ta. Cậu ta âm thầm thở dài, tại sao đi tới chỗ nào đều luôn có người xuất hiện bên cạnh Băng Ngưng vậy. Đủ rồi đấy!

“Anh Tử Hạo, thật trùng hợp!” Cậu ta bước đến, mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn khách khí chào hỏi.

Dương Tư Thần! Sao cậu ta lại ở chỗ này? 

“Đã lâu không gặp!” 

Chỉ là… Anh Tử Hạo sao? Từ khi nào thì mình và cậu ta trở nên thân thiết như vậy rồi.

“Ha ha… Vè sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau!” Cậu ta nói xong thì ôm lấy Băng Ngưng.

“Thế nào không mời…. “ Cậu ta nói rồi dừng một chút, hỏi: “Em theo Ngưng nhi gọi anh là anh Tử Hạo, anh không để ý chứ!”

“Dĩ nhiên….” Để ý. Phương Tử Hạo cười không để lộ sơ hở. 

Nhìn cậu ta ôm Băng Ngưng, cô ấylại không có giãy dụa….

Đúng rồi! Tại sao mình lại quên mất, cô ấy là Andy, là bạn gái của Dương Tư Thần ở nước ngoài, chỉ là trước đây không ngờ Băng Ngưng chính là Andy…. Mặc dù hiện tại anh cũng chưa từng hy vọng xa vời có thể có tương lai cùng với Băng Ngưng, nhưng khi nhìn thấy cô cùng người khác ở chung một chỗ, tim anh vẫn có chút đau. Chẳng trách vừa rồi Thạch Đầu giận đùng đùng bỏ ra ngoài, khó trách….

Diệp Thị.

Khi tấm mạng che mặt thần bí của Andy bị kéo xuống, Diệp Dịch Lỗi cũng muốn Văn Tuấn điều tra một chút về chuyện của cô. Anh muốn biết vì sao anh tra xét lâu như vậy vẫn không ra được, cũng muốn biết rốt cuộc năm đó người mang cô đi là ai, nhưng lại không tra được gì. Thứ anh tìm hiểu được càng đả kích nặng nề đến anh.

Tất cả những chuyện có liên quan đến Andy  từ hai năm trước bắt đầu có dấu vết. Trong một cuộc thi lớn về vũ đạo, cô đã bộc lộ tài năng của mình, sau đó được LZ đánh giá cao. Mà tất cả phía sau đều là một vài “Tin tức” đời tư của cô. Một ngày nào đó ăn tối với ngôi sao nam nào đó, đêm khuya ra vào khách sạn với người nào, lúc thì lại cùng người nào ra vào nhà riêng….

Tay Diệp Dịch Lỗi run rẩy cầm tư liệu. Khi nhìn thấy mấy thứ này, anh hận không thể trực tiếp xé bọn họ thành trăm mảnh, giống như làm vậy có thể tiêu diệt bọn họ. Lúc Andy ở Toronto, không thể nhi ngờ cô là nhân vật gây tranh cãi nhiều nhất. Thậm chí từng có tin đồn cô từng là người tình của một ông trùm xã hội đen. Cô từng có tin đồn với đa số sao nam của công ty LZ, nghiễm nhiên thanh danh của cô hư hỏng đến “Thối nát”. Mà vì là bạn trai, Dương Tư Thần lại trở thành đối tượng cho mọi người thương hại, cười đùa. Mặc kệ Andy gây ra bao nhiêu chuyện, cậu ta đều ở bên cạnh cô, không xa rời. Còn có người nói ở Toronto, cô đã sinh một đứa bé cho một vị thương nhân, có người chụp được ảnh một nhà ba người bọn họ đi chung với nhau. Mà trong hình thật sự có một đứa bé, nhưng người đàn ông kia lại không phải Dương Tư Thần. Trong tấm ảnh là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, chỉ là hình nửa bên khuôn mặt vẫn có thể thấy được là một người đàn ông không tâm thường….

Lúc tra được những tư liệu này, trên báo lại xuất hiện một loạt những bức ảnh khác. Mà trong ảnh không ai khác chính là Băng Ngưng và Phương Tử Hạo ôm chặt nhau ở trong khách sạn. Những tranh cãi về sự trở lại của cô còn chưa chấm dứt thì tin tức mới này lại tiếp tục làm xôn xao dư luận.

Ấnh mắt Diệp Tử Lỗi nhìn chằm chằm tin tức trên báo, bàn tay bỗng siết chặt lại.

“Tôi không phải giả vờ là người tùy tiện, tôi vốn là người tùy tiện….” Nghĩ đến lời nói của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi khổ sở nhắm mắt lại. Bởi vì dùng sức nắm chặt tay nên vết thương lại nứt ra lần nữa. Nhìn vết máu rỉ ra, anh đau đớn hít vào một hơi.

“Tổng giám đốc, tin tức giải trí không thể tin.”

“Tôi hiểu rõ.” Anh gật đầu, nhưng cho dù là giả, anh vẫn tức giận như cũ.

“Điều tra cho tôi về người đàn ông này.” Nếu đã tra được thông tin về Andy, có lẽ có thể tra được năm đó là ai dẫn Băng Ngưng đi, cũng có thể biết là ai đã hại anh và Băng Ngưng xa cách nhau lâu như vậy.

Về chuyện Băng Ngưng đột nhiên trở về, nghiễm nhiên làm giới thượng lưu như muốn nổ tung, ngay cả những bạn bè thân thiết với Diệp Dịch Lỗi cũng kinh ngạc, huống chi là người khác đây.

“Diệp Thạch Đầu, xảy ra chuyện gì vậy?” Nam Phong đẩy đẩy Diệp Dịch Lỗi đang ưu tư, hỏi: “Tiểu Ngưng nhi trở lại, làm sao cậu không nói cho chúng tớ biết chứ!”

“Bây giờ không phải là đã biết sao!” Diệp Dịch Lỗi suy sụp nói.

“Ai, không phải….” Nam Phong đang muốn nói thêm thì đã bị Hạ Vân Tường ngăn cản lại.

Phương Tử Hạo đã nói qua về tình hình của Băng Ngưng. Những thay đổi của Băng Ngưng thật sự đều nằm ngoài dự liệu của bọn họ.Cô nhóc từng nói chuyện nhỏ nhẹ lại biến thành như vậy, làm họ có chút khó có thể tiếp nhận.

“Kế tiếp cậu định làm như thế nào?” Nam Phong hỏi, lặng lẽ nhìn lướt qua Phương Tử Hạo.

Khá lắm! Băng Ngưng vừa mới quay trở lại thì chuyện xấu của bọn họ liền được lên báo, đây là đang hạ chiến thư sao!

“Nếu biết phải làm gì thì tớ đã không ở đây phiền lòng rồi!” Anh tựa vào trên sô pha, chưa nói đến chuyện Băng Ngưng luôn nói lời lạnh nhạt với anh, hiện tại ngay cả gặp mặt cô cũng khó khăn rồi.

“Sẽ không phải muốn buông tay chứ!”

“ Cậu cảm thấy có khả năng đó sao?” Diệp Dịch Lỗi hỏi lại.

Ngay cả lúc đầu trong lòng rối rắm nhất, thời điểm không thể dễ dàng tha thứ mọi chuyện, anh đều không có buông tay.Sau khi mất đi mà có lại được, anh làm sao, làm sao có thể buông tay được.

“Cậu gọi bọn tớ ra ngoài chính là xem cậu uống rượu giải sầu đấyà?” Nam Phong trợn trắng mắt.

Sao vừa trở về mà cô nhóc Băng Ngưng đó lại đi hợp tác với Lưu Duệ Hàng thế! Những hiểu lầm của năm đó, từ đầu đến cuối bọn họ đều rõ ràng, chẳng lẽ là cô trở lại trả thù sao? Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, chắc là không đâu! Cô nhóc Băng Ngưng thiện lương như vậy mà. 

“Cậu cũng đừng nản chí vội. Vất vả lắm mới chờ được tiểu Ngưng nhi quay về thì cậu hãygiải thích rõ ràng chuyện năm đó với cô ấy đi!” 

Chỉ là…. Chuyện hiểu lầm này đúng là có chút lớn.

****

“Nếu thật sự những chuyện đó chỉ là hiểu lầm thì còn dễ, nhưng đây là chuyện liên quan đến nhà họ Lạc đấy.” Diệp Dịch Lỗi phiền não nói.

“Dù sao như vậy cũng không phải là biện pháp, ngược lại tớ cảm thấy…. Bác gái sẽ không làm những chuyện như vậy.” Hạ Vân Tường nói.

“Thật ra phụ nữ hiền dịu mới đáng sợ. Năm ấy anh Tần Mộ và cô ấy. Mẹ kiếp.Quên mất chuyện của cậu.” Nam Phong nhanh mồm nhanh miệng nên giờ mớiý thức được mình lỡ lời.

“Cậu cút sang một bên cho tớ đi!” 

Hạ Vân Tường tức giận đến mức đạp anh ta một cước. Nam Phong biết mình đã chọc giận đến cậu ta nên ngượng ngùng không lên tiếng nữa.

“Chuyện này cứ giao cho bọn tớ đi!” Hạ Vân Tường nói: “Bây giờ cậu cần giải thích rõ hiểu lầm với Băng Ngưng. Nếu như vẫn còn hiểu lầm, cậu bảo cô ấy làm thế nào tỉnh táo đối mặt với cậu đây!”

“Nếu không có bằng chứng, có lẽ Băng Ngưng sẽ không nghe. Hiện tại Hứa Kiệt chết rồi, Đường Sâm thì không biết tung tích, còn Lưu Duệ Hàng…. Anh ta còn ước gì tớ gặp xui xẻo ấy!” Diệp Dịch Lỗi nói xong, tự giễu cười cười: “Giống như trừ các cậu ra, tất cả đều đối đầu với tớ vậy.”

“Dù sao mặc kệ như thế nào, cậu hãycố gắnglên!” Nam Phong vỗ vai anh.

Thật ra muốn xoay chuyển chuyện này là một chuyện rất khó, nhưng chỉ cần hai người bọn họ còn có tình cảm với nhau thì nhất định sẽ thành công. Dù sao Băng Ngưng yêu Diệp Dịch Lỗi sâu đậm như vậy, không thể nói quên liền quên ngay được.

“Thật ra thì…. Không chừng Băng Ngưng nói như vậy lại là chuyện tốt, nếu cô ấy không quan tâm tới cậu, như vậy cậu mới nên lo sợ chứ!”

Không quan tâm sao? Diệp Dịch Lỗi suy nghĩ một chút, hiện tại Băng Ngưng đã không coi anh là người quan trọng với cô nữa sao?

Phương Tử Hạo ngồi nãy giờ vẫn không lên tiếng. Nghe bọn họ anh một câu tôi một câu an ủi Diệp Dịch Lỗi, bỗng nhiên anh cảm thấy mình giống như là người chen ngang vậy! Bọn họ đều mất đi người mình yêu, nhưng trong một cuộc tình, không được người ta giành nhiều tình cảm mới là người thứ ba. Lúc đó anh đã khuyên Nam Phong buông tay để thành toàn cho Mộ Hàn và Hạ VânTường. Hiện tại… Có lẽ chính là đến lượt anh.

“Chúng ta sẽ thử giải thích với Băng Ngưng một chút, có lẽ cô ấy sẽ hiểu.”

Nghe lời nói của Phương Tử Hạo, Diệp Dịch Lỗi ngẩng đầu nói: “Như vậy thì sao. Vô ích thôi! Từ nhỏ đến lớn các cậu giúp mình xử lý không ít chuyện, không quan tâm nhiều đến tai tiếng, huống chi…. Mình cũng hy vọng Ngưng nhi vui vẻ.”

Nụ cười của anh bỗng nhạt nhòa, anh… Đã không còn trẻ nữa, đứa nhỏ của Vân Tường cũng đã biết đứng, cuộc sống này yên bình một chút, ngược lại có khi lại hạnh phúc. Nhìn bên cạnh ba người bạn cũng bị giày vò thành ra như vậy, anh nghĩ về sau mình tuyệt đối không  muốn giống như bọn họ.

Diệp Dịch Lỗi không biết nên nói gì, từ đầu tới cuối anh đều đang tiếp thu ý kiến của Phương Tử Hạo đưa ra….

“Cậu đừng có dùng ánh mắt cảm kích đó nhìn tôi, trái tim tôi không chịu nổi đâu.” 

Phương Tử Hạo ghét bỏ nói ra một câu làm hai người còn lại cười phá lên, bọn họ tiếp tục cười.Giống như đã thật lâu không được trải qua thời khắc thoải mái như vây rồi….

Như vậy, anh giống như lại có thêm động lực. Bất kể có bao nhiêu khó khăn, anh cũng không sợ nữa…

Về phía Băng Ngưng, cô tập trung tất cả tinh thầnvào công việc ở Viễn Hành.Với chuyện Băng Ngưng là Andy, phải mất một thời gian Lưu Duệ Hàng mới tin chuyện này là thật. Mỗi khi nhớ tới chuyện năm đó, anh ta cảm thấy không biết phải đối mặt với cô như thế nào. Thậm chí anh ta cho rằng Băng Ngưng trở nên như vậy, anh ta cũng có một nửa trách nhiệm. Vì vậy khi có một số tin đồn về Băng Ngưng lúc ở Toronto truyền tới, xuất phát từ áy náy trong lòng nên anh ta chặn lại tin tức chặn lại. Có lẽ năm đó anh ta không nên nhất thời xúc động làm ra những chuyện như vậy, không nên hợp tác với Đường Sâm bắt cóc Băng Ngưng. Anh ta chỉ muốn Băng Ngưng chết tâm với Diệp Dịch Lỗi mà thôi. Nhưng dù thế nào anh ta cũng không nghĩ ra tên khốn khiếp Hứa Kiệt kia dám nổ súng. Đợi đến khi anh ta nghĩ tới muốn tìm Hứa Kiệt thì đã không tìm được nữa. Lúc đó anh ta đã thề nếu anh ta tìm được người, nhất định sẽ tự tay làm thịt tên đó. Nhưng dẽ dàng nhận ra là anh ta không có cơ hội này. Chuyện Hứa Kiệt mất tích hơn một nửa nguyên nhân chính là bị người ta giết, mà chuyện nàyđến 90% là do Diệp Dịch Lỗi làm.

“Ngưng nhi!” Lưu Duệ Hàng đi tới bên cạnh Băng Ngưng, nói: “Em vất vả rồi!”

“Đây là công việc của tôi, không phải sao!” 

Cô gạt nhẹ mái tóc, lưu loát buộc tóc lại rồi ngồi tựa vào ghế dựa, lật quyển tạp chí. Nhìn thái độ hờ hững của cô làm Lưu Duệ Hàng không biết nên nói những gì, thậm chí có chút lúng túng.

“Nếu như em có yêu cầu gì, em có thể nói với anh.”

“Anh họ, anh thật là khách khí!” Băng Ngưng cười: “Nhưng mà tôi không biết anh đang thông cảm cho tôi chụp hình vất vả, hay là…. Anh đang cảm thấy áy náy với tôi….”

“….” Lưu Duệ Hàng cứng họng.

“Tiểu thư Andy, có người tìm cô!” 

Đúng lúc Lưu Duệ Hàng đang không biết phải nói gì thì một giọng nói truyền đến. Băng Ngưng miễn cưỡng quay mặt đi, khi nhìn thấy bóng dáng cách đó không xa, cô chợt ngồi thẳng người lên….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện