Editor: Mèo ™

“Sao có thể!” Đột nhiên Diệp Dịch Lỗi cao giọng nói. “Cho dù tôi có chết, cũng không muốn Băng Ngưng bị một chút thương tổn nào.” Anh nắm chặt nắm đấm.

Dương Tư Thần không nói gì. Ừm! Quả thật là có chuyện như vậy. Thật ra thì trong lòng anh ta cũng cảm thấy dù Diệp Dịch Lỗi là đồ khốn, nhưng cũng sẽ không làm ra những chuyện đáng căm hận như vậy.

“Bây giờ cô ấy không nghe bất cứ lời giải thích nào của tôi, tôi nói gì cũng đều là sai trái... Cậu cho rằng tôi muốn Ngưng nhi trở nên như vậy sao, thấy cô ấy thay đổi như vậy tôi còn đau lòng hơn cả cậu, chúng tôi lại bị chia cắt bởi khoảng thời gian kia, vả lại... Chuyện cũng rất phức tạp...”

“Nỗi khổ tâm phức tạp gì tôi không cần biết, tôi chỉ không muốn thấy Băng Ngưng biến thành như vậy.” Anh ta ngồi thẳng dậy. “Diệp Dịch Lỗi, nếu như anh quyết tâm muốn đối xử tốt với Băng Ngưng, thì hãy nói tất cả mọi chuyện rõ ràng cho cô ấy biết, đừng để cô ấy chìm trong đau khổ nữa, còn nếu như không thể, thì anh hãy cách xa cô ấy ra, biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy luôn càng tốt.”

“Không phải là tôi không muốn nói rõ ràng, mà là không có cơ hội để nói.” Anh đột nhiên ngẩng đầu lên. “Chuyện đứa bé là như thế nào?”

“Nếu như anh là Ngưng nhi thì anh nghĩ như thế nào?” Dương Tư Thần cười. “Hôm nay hẹn anh ra đây là muốn nói cho anh biết cuộc sống mấy năm nay của Ngưng nhi, anh không có tư cách trách cứ cô ấy vì những tin tức vớ vẩn trên báo đó.” Anh ta nói xong đứng dậy. Diễễnđàànlêêquýýđôôn “Còn nữa, những chuyện cần làm thì nên làm sớm một chút.” Nếu Lạc Tử Úc trở lại, cô ấy sẽ không đồng ý để cho Băng Ngưng và Diệp Dịch Lỗi ở bên nhau. Lăng Vĩ Luân lúc trước có thể đứng đầu thống lĩnh cả một tổ chức hắc đạo, đương nhiên người phụ nữ của anh ta cũng không phải nhân vật đơn giản. Không biết cô ấy sẽ sử dụng thủ đoạn gì để báo thù nữa...

“Cậu có ý gì?”

“Àh...” Dương Tư Thần cười. “Có một số việc không cần phải nói rõ. Diệp Dịch Lỗi, tôi chỉ muốn nói với anh rằng, đây là cơ hội cuối cùng của anh, nếu như anh không biết quý trọng thì Ngưng nhi sẽ thuộc về tôi.” Coi như Ngưng nhi không yêu anh cũng không sao, chỉ cần anh có thể chăm sóc cô thật tốt là được rồi.

“Đợi đã...” Thấy Dương Tư Thần định rời đi, Diệp Dịch Lỗi vội đứng dậy. “Những lời này nếu như tôi nhắc nhở thì nhất định cô ấy sẽ không nghe, nên tôi muốn cậu chuyển lời đến cô ấy, bảo Ngưng nhi phải đề phòng Lưu Duệ Hàng!”

“Dựa vào anh ta?” Dương Tư Thần cười. Anh ta còn dám là gì Ngưng nhi? Dựa vào thủ đoạn của Lăng Vĩ Luân và Nhân Mạch, việc chấm dứt Viễn Hành căn bản không tốn chút công sức nào. “Yên tâm! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Diệp Dịch Lỗi vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Dương Tư Thần, cậu ta có ý gì? Nghiễm nhiên là trong lời nói có chứa hàm ý, rốt cuộc cậu ta muốn nói gì...

——— ——————

Công ty nhà họ Diệp

Văn Tuấn cơ hồ như xô cửa tiến vào, bởi vì quá mức gấp gáp, cho nên đến trước cửa rồi còn quên gõ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của anh ta, Diệp Dịch Lỗi hỏi.

Văn Tuấn thở dốc một hơi. “Tôi vừa điều tra được một người.” Anh ta nói xong để túi giấy lên bàn. “Bốn năm trước người này từng xuất hiện ở trong nước, vừa đúng lúc trong khoảng thời gian tiểu thư Băng Ngưng mất tích, mà bây giờ... Người đó đang ở thành phố C.”

“Ý của cậu là việc Ngưng nhi mất tích có liên quan đến người này?”

“Cô ấy... Là chị gái ruột của tiểu thư Băng Ngưng.”

Đầu tiên Diệp Dịch Lỗi gật đầu một cái, sau đó chợt đứng bật dậy. “Chị ruột của Ngưng nhi?”

Đó không phải là con gái của Phương Úc Đình và ba sao? Anh như nhớ lại việc gì đó liền nhanh chóng mở tài liệu trên bàn ra xem, bên trong tài liệu rất đơn giản, chỉ có một chút tin tức liên quan, lật xem đến ngày tháng năm sinh thì biết được đó là con gái của Phương Úc Đình và ba mình, không sai. Tài liệu điều tra được từ bệnh viện Ngưng nhi điều trị tại Canada, phần đồng ý từ người giám hộ đều do chị ấy kí. Vậy thì xem ra Băng Ngưng không có quan hệ gì với người đàn ông kia hết, nếu như... Chị ấy là vợ của Lăng Vĩ Luân, thì lời nói của Băng Ngưng là hợp lí rồi. Cô nói anh là cậu của đứa bé đó, nếu như đứa bé đó là con của Lạc Tử Úc, vậy thì quan hệ của hai người đúng là cậu cháu rồi còn gì!

Lạc Tử Úc... Tay anh từ từ nắm chặt, là chị ấy mang Ngưng nhi rời khỏi nơi này, là chị ấy hại anh xa cách Ngưng nhi bốn năm. Ha ha... Chị, đúng là chị tốt của anh. Bây giờ chị ấy quay về đây làm gì, chẳng lẽ... Muốn trả thù sao? Trả thù mẹ vì đã hại chết cả nhà chị ấy, trả thù ba vì đã bỏ rơi mẹ con họ...

Văn Tuấn đứng ở một bên chờ chỉ thị, những thay đổi gần đây của Diệp Dịch Lỗi cũng không lọt khỏi ánh mắt của trợ lí lâu năm như anh ta, Diệp Dịch Lỗi đã từng là một người lạnh lùng ít nói, giờ đây... Lại càng trở nên thâm trầm hơn, mà tất cả những thay đổi này không nghi ngờ gì là bởi vì Lạc Băng Ngưng. Mọi người ai cũng trách cứ anh đối xử tàn nhẫn với Băng Ngưng, nhưng bọn họ cũng không biết được trong khoảng thời gian Băng Ngưng mất tích đó, anh đã phải trải qua như thế nào, cuộc sống sống không bằng chết đó Văn Tuấn anh chứng kiến mà không khỏi đau lòng...

——— ——————

Mỗi ngày Băng Ngưng đều ở trong khách sạn với Verney, bởi vì cô quá nổi tiếng nên việc ra ngoài cũng không được thoải mái thuận tiện, cô không muốn cuộc sống của Verney bị ảnh hưởng bởi mình.

“Mami, có phải hai người bọn họ không cần con nữa không?” Verney đang ngồi trong lòng Băng Ngưng nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ to sát đất, hỏi cô.

“Sao con lại hỏi vậy?”

“Nếu không thì sao đột nhiên mẹ lại rời đi mà không nói với con tiếng nào, ba giao con cho Mami rồi cũng đi mất tiêu luôn!” Nhóc Verney bĩu môi hờn dỗi.

Băng Ngưng cuối đầu nhìn cậu nhóc, vươn tay ôm nhóc thật chặt vào ngực. “Ngốc! Sao bọn họ lại không cần con chứ! Ba mẹ con có việc bận nên nhờ Mami chăm sóc cho con, chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi chúng ta cùng trở về Toronto, được không?”

“Vậy chú Dương có về chung với chúng ta không?” Nhóc Verney ngước đầu lên hỏi.

“Ở đây mới là nhà của chú Dương.” Băng Ngưng giải thích đơn giản cho nhóc hiểu.

“Nhưng mẹ con nói là hai người sẽ ở chung với nhau mà.” Cậu nhóc ôm cổ Băng Ngưng cười. “Verney cũng thích chú Dương, bởi chú ấy rất tốt với Mami.”

“Nhóc con, con mới tí tuổi đầu, biết cái gì mà tốt với không tốt chứ!” Cô nhéo chóp mũi của nhóc.

Cậu nhóc cúi đầu suy nghĩ gì đó, sau đó lắc đầu một cái.

“Verney, sau này người nhà chúng ta cùng chung sống với nhau, không phải là rất tốt sao! Ừm... Mami chỉ muốn thương yêu chăm sóc mình con thôi.”

“Vậy còn Mami thì sao? Ai sẽ thương yêu chăm sóc cho Mami?” Hôm nay hình như vấn đề của nhóc con đặc biệt nhiều.

“Chờ con trưởng thành rồi thì chăm sóc Mami, nhé!” Băng Ngưng cười.

“Vâng!” Cậu nhóc gật đầu đồng ý không chút nghĩ ngợi. Ôm Băng Ngưng, hôn lên mặt cô một cái chụt. “Chờ sau này Verney lớn rồi sẽ chăm sóc Mami, ừm... Còn phải thật tốt với Mami nữa!”

Trong lòng Băng Ngưng ấm áp, ôm thật chặt cậu nhóc. “Được, Mami sẽ chờ.” DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐

Khi Văn Tuấn xuất hiện là đúng lúc Băng Ngưng dẫn Verney đi ra khỏi phòng ăn. Trừ lần gặp mặt vội vã hôm trước thì anh ta vẫn chưa có cơ hội gặp lại cô. Mà hình như cô nhìn thấy Văn Tuấn thì cũng không bất ngờ lắm, thay phiên nhau đến nói chuyện với cô, rốt cuộc lần này đến phiên anh ta ra sân sao? “Trợ lý Văn, đã lâu không gặp!”

“Tiểu thư Băng Ngưng.” Anh ta nhìn nữ minh tinh nổi tiếng trước mặt, sao cũng không thể liên tưởng được cô gái đơn thuần năm xưa và người đang nói chuyện với mình là một.

“Mami!” Verney kéo ống quần của cô. Sao lại có thêm một chú khác đến tìm Mami nữa rồi.

Mami? Văn Tuấn kinh ngạc nhìn chằm chằm bé trai bên chân Băng Ngưng.

“Trợ lí Văn đến đây làm thuyết khách hay là đến nhìn chằm chằm chúng tôi vậy!” Băng Ngưng mỉm cười.

“Chỉ là đã lâu không gặp, lần trước gặp cô ở sân bay cũng chưa kịp chào hỏi.” Văn Tuấn bước lên. “Không biết có thể mượn mấy phút nói chuyện với cô được không?”

“Chúng ta cũng coi như là quen biết nhau, trợ lí Văn không cần khách sáo như vậy.” Cô khom lưng bế Verney lên. “Nói chuyện ở đây không ngại chứ!”

Văn Tuấn gật gật đầu. “Tiểu thư Băng Ngưng có thể đồng ý nói chuyện với tôi, tôi đã rất vui mừng rồi.”

Hai người ngồi trong một quán coffee, đột nhiên ngồi đối mặt như vậy, Văn Tuấn có chút bối rối không biết phải mở miệng như thế nào, khí thế của Băng Ngưng lấn áp sang cả anh.

“Hôm nay tôi đến là muốn nói chuyện về Tổng giám đốc.”

“Tôi biết!” Băng Ngưng gật đầu. “Từ khi tôi về nước, phần lớn những người đến gặp tôi đều nói về chuyện này. Anh không cần nói tôi cũng có thể biết được đại khái, có phải là mấy năm nay cuộc sống Diệp Dịch Lỗi trôi qua không dể dàng, nhớ nhung tôi như thế nào, yêu tôi đến mức nào, những lời này... Tôi đã nghe quá nhiều rồi. Cho nên anh không cần nhắc lại nữa.”

“Bọn họ chỉ nói một phần thôi, tôi đã đi theo Tổng giám đốc bao nhiêu năm nay, anh ấy đã trải qua như thế nào, đau khổ ra sao, tôi là người hiểu rõ hơn ai hết. Cũng có quyền lên tiếng hơn bất cứ ai.”

“Vậy thì liên quan gì đến tôi?” Băng Ngưng cười. “Trợ lí Văn, tôi ở nước ngoài bao lâu nay cũng không phải là đi du lịch vui vẻ thoải mái gì! Tôi cũng rất khổ sở, rất đau lòng, sự tổn thương của tôi là do Tổng giám đốc anh tạo thành, mà nỗi dằn vặt của Diệp Dịch Lỗi là do tự anh ta tìm.”

“Tiểu thư Băng Ngưng, không thể nói như vậy!” Văn Tuấn nói. “Thật ra thì Tổng giám đốc rất yêu cô, từ rất nhiều năm trước, trong ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc có đặt bức ảnh của cô, nếu không phải năm xưa tiểu thư Tuyết Ngưng lừa Tổng giám đốc nói mình mang thai thì người anh ấy chọn sẽ là cô.”

“Nực cười!” Băng Ngưng khinh thường cười nhạo. “Anh ta cho rằng mình là ai? Chị em nhà họ Lạc chúng tôi lại cần đến sự lựa chọn của anh ta ưh!”

“Tôi không có ý đó...”

“Thế mà anh ta cũng làm ra những chuyện như vậy.” Băng Ngưng ngẩng đầu. “Trong ngăn kéo để hình của tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi nên biết ơn anh ta àh? Biết ơn vì trong lòng anh ta có tôi àh? Hay là anh ta muốn bắt cá hai tay?”

“Cô đừng nói vậy.” Văn Tuấn hơi giận. “Chuyện năm xưa không như cô nghĩ đâu, lời nói này có lẽ sẽ xúc phạm cô, nhưng năm đó thật sự cô chả cái biết gì hết, sao có thể tuỳ tiện kết luận là Tổng giám đốc bỏ rơi cô chứ.”

Băng Ngưng nhìn Văn Tuấn lạnh lùng cười. “Đúng vậy! Cũng bởi vì tôi không biết gì, cho nên... Chuyện này cũng không thể dựa vào lời nói một phía của các người được.”

“Cô vô lý, cô cãi cùn!”

“Đúng, tôi không nói lý lẽ như vậy đó, thì sao?” Tay Băng Ngưng vẫn che hai bên lỗ tai của Verney, cậu nhóc cũng rất nghe lời, vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trong lòng Băng Ngưng.

“Sao cô luôn nhận định suy nghĩ trong lòng mình là đúng, chẳng lẽ sự thật là gì cô cũng không muốn biết sao?”

“Tôi độc đoán như vậy cũng là học được từ Tổng giám đốc của anh đó.”

“Cô chỉ biết mình cô bị thương, vậy cô có biết Tổng giám đốc cũng từng bị thương không? Viên đạn bắn trúng ngay phần eo, gần sát với dây thần kinh cột sống, nếu lúc đó xảy ra sai sót dù là nhỏ nhất thôi thì hậu quả sẽ là bị liệt cả đời đó.”

“Nhưng sự thật chứng minh anh ta vẫn còn may, giống như tôi vậy, cho dù năm xưa có khó khăn nguy hiểm cỡ nào cũng đều sống sót, không phải sao!”

“Vụ bắt cóc năm đó vốn là một cái bẫy được giăng ra sẵn, là Lưu Duệ Hàng thông đồng với Đường Sâm bắt cóc cô, vì muốn trả thù nhà họ Diệp, người bắt cóc cô là Hứa Kiệt, gã ta cũng đã từng vu oan cho cô, Tổng giám đốc vì quá tức giận mà đập gãy chân của Hứa Kiệt, cho nên gã mới ôm hận Tổng giám đốc, trong chuyện này anh ấy cũng là người bị hại...”

“Àh... Vậy sao! Vậy đúng là một người bị hại vô tội...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện