Editor: Mèo ™

Lâm Thanh Âm lại đến công ty nhà họ Diệp lần nữa, không ngờ lần này có người dám ngăn cản bà. Bà nắm chặt hộp giữ ấm trong tay, lần trước Diệp Dịch Lỗi vội vã chạy đi, cũng không trở về lần nào, thậm chí còn xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, trong lòng bà cực kì sợ hãi! Lúc Lạc Tử Úc đến nhà họ Diệp, bày ra thái độ kiêu ngạo như vậy, rõ ràng là sẽ không để cho bọn họ được yên ổn, nếu như cô ta lại ra tay với Diệp Dịch Lỗi thì không biết có gặp may mắn như lần này nữa không.

“Phu nhân!” Nhìn thấy Lâm Thanh Âm, Văn Tuấn hơi ngạc nhiên.

“Dịch Lỗi có ở đây không?” Giọng bà khàn khàn, hình như bà đã gầy hơn nhiều so với lần gặp trước thì phải.

“Có ạh!” Văn Tuấn gật đầu. “Nhưng mà... Tổng giám đốc nói không muốn bất cứ ai quấy rầy mình. Anh ấy...” Anh ngập ngừng nói. “Nếu không thì mời bà ngồi đây đợi một lát, tôi vào thông báo với anh ấy một tiếng nhé?” 

“Để tôi tự vào!” Bà nói xong cười buồn, điều này làm cho Văn Tuấn không thể tin được, nếu như là trước đây, sợ rằng bà đã nổi giận đùng đùng rồi, nhưng bây giờ chẳng những bà không tức giận mà còn cười cười thông cảm cho anh ta.

“Phu nhân?”

“Để tôi tự vào, nó sẽ không trách cậu đâu!” Bà nói xong khẽ ho mấy tiếng, không hiểu sao lúc này Văn Tuấn lại có cảm giác là bà ‘không còn sống được bao lâu nữa’. Anh ta hoảng hồn vội lắc lắc đầu xua đi cái cảm giác này, tự trách mình suy nghĩ lung tung. Cho dù khi xưa bà đã gây ra rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng không nên trù ẻo bà như vậy.

Sau khi Lâm Thanh Âm vào văn phòng, Diệp Dịch Lỗi đang ngồi nhìn ra cửa sổ hút thuốc, anh ngồi lọt thỏm vào trong ghế xoay lớn, trong phòng khói thuốc lượn vòng, mùi thuốc rất nồng. Lâm Thanh Âm nhẹ nhàng phẩy phẩy tay xua bớt khói, mở quạt thông gió lên.

“Tôi đã bảo không được quấy rầy tôi rồi mà?” Vì hút thuốc nhiều nên giọng của anh cũng khàn đi. Khi nghe giọng anh như vậy, Lâm Thanh Âm liền bước nhanh lên giựt lấy điếu thuốc trong tay anh dụi tắt.

Sau khi làm việc này, không chỉ Diệp Dịch Lỗi mà ngay cả chính bà cũng sững người lại. “Mẹ... Mẹ chỉ không muốn con hút quá nhiều thuốc.” Bà giải thích. “Sẽ có hại cho sức khoẻ.”  Diễễnđàànlêêquýýđôôn

“..... Sao mẹ lại đến đây?” Diệp Dịch Lỗi đứng đậy. “Có chuyện gì gọi điện thoại được rồi, không cần phải tự đến đây đâu.”

Lâm Thanh Âm nhìn Diệp Dịch Lỗi, đây chính là con trai của bà. Ha ha... Chỉ vì một quyết định sai lầm lúc trước của bà mà khiến tình cảm mẹ con rạn nứt, không thể bình thường như xưa được nữa.

“Mẹ muốn đến thăm con, gọi điện thoại thì không nhìn thấy con được.” Bà nửa chua xót nửa oán giận nói. “Con bị thương nhập viện cũng không chịu nói cho mẹ biết một tiếng.”

“Con chỉ không muốn mẹ lo lắng.” Anh rót một ly nước cho Lâm Thanh Âm. “Mẹ vẫn chưa khỏi cảm sao!” Nhìn bà vẫn luôn ho khan, anh hỏi.

“Vốn đã khỏi rồi, nhưng tối hôm qua bị nhiễm lạnh một chút.” Bà nói xong mở hộp giữ ấm ra. “Mẹ có làm mấy món ăn mà con thích này!”

“...?” Diệp Dịch Lỗi kinh ngạc nhìn mẹ mình, bà biết anh thích ăn gì sao? “Mẹ cố ý tìm người giúp việc lúc trước ở nhà chúng ta hỏi.” Bà giải thích. “Mẹ đúng là một người mẹ thất bại. Ngay cả con trai mình thích ăn gì cũng không biết.” Bà tự lẩm bẩm. “Dịch Lỗi, mẹ rất xin lỗi con, con hãy cho mẹ một cơ hội để bù đắp tất cả, được không con?” Bà ngẩng mặt lên. “Mẹ sẽ đi tìm Băng Ngưng giải thích rõ ràng mọi chuyện, nếu Băng Ngưng tha thứ cho con thì con cũng tha thứ cho mẹ nhé, được không?” Dáng vẻ đang cầu khẩn của bà như đang càu cấu trái tim Diệp Dịch Lỗi.

“Mẹ, mẹ sao vậy?”

“Mẹ chỉ không muốn con đau khổ như vậy nữa.” Bà bước lên hai bước, nâng tay khẽ vuốt gò má của Diệp Dịch Lỗi vẫn đang nhíu mày nãy giờ. “Mẹ biết sai rồi, mẹ không nên vì ân oán cá nhân của mình mà tổn thương Ngưng nhi, lại càng không nên lợi dụng con.”

“Chuyện qua rồi thì đừng nhắc lại làm gì.” Anh nhàn nhạt nói, sau đó lui về phía sau, có lẽ... Thái độ của anh như vậy có chút vô tình, nhưng anh cũng không thể nào dể dàng tha thứ, càng không thể xem như chưa xảy ra chuyện gì được. Mặc dù anh và Băng Ngưng đi đến bước đường này cũng không nên đổ hết hoàn toàn trách nhiệm lên bà được, nhưng những chuyện mà mẹ đã làm với Băng Ngưng, vừa nghĩ đến thôi đã tức giận không chịu nổi. “Cho con chút thời gian.”

“Nhưng...”

“Để con nhờ Văn Tuấn đưa mẹ về.” Ngắt lời Lâm Thanh Âm, anh ngồi xuống bàn tiếp tục làm việc.

Nhưng... Mẹ không còn nhiều thời gian nữa! Lâm Thanh Âm cúi đầu, bà không muốn Văn Tuấn đưa mình về, bà muốn đi tìm Băng Ngưng. Thời gian không còn nhiều, còn quá nhiều chuyện bà muốn làm, quá nhiều chuyện không cam lòng, nên bây giờ bà muốn tranh thủ từng giây từng phút, bởi vì... Bà không muốn ra đi mà vẫn còn mang theo tiếc nuối.

Lâm Thanh Âm xuất hiện thật sự là ngoài dự đoán của mọi người. Lúc bà đi đến sân vườn, đang có một đứa bé chạy tới chạy lui ở đó, cậu nhóc chơi cực kì vui vẻ, vì chạy nhanh nên tông vào đùi của bà. Hình như hơi đau nên cậu nhóc la á lên một tiếng.

“Bà ơi, bà tìm ai?” Verney không sợ người lạ, cậu nhóc ngước mặt nhìn lên hỏi. Gương mặt núng nính tươi cười cùng với dáng vẻ đáng yêu không chịu được của cậy nhóc đã chiếm được cảm tình của Lâm Thanh Âm, thật là dể thương! Trùng hợp là dáng vẻ có phần tương tự như Băng Ngưng lúc còn bé.

“...” Bà kích động không thốt nên lời. Giơ tay muốn sờ đầu cậu nhóc, nhưng chưa kịp chạm vào thì đứa bé đã bị nhấc sang một bên.

“Bà muốn làm gì?” Một giọng nói vang lên, bà chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Băng Ngưng đang che chở cho đứa bé, vẻ mặt đầy vẻ đề phòng, như là sợ bà sẽ làm gì có hại đến đứa bé này vậy.

“Ngưng nhi...” Thái độ của cô khiến Lâm Thanh Âm như bị tổn thương. “Mẹ... Mẹ chỉ là thấy đứa bé đáng yêu quá nên muốn...”

“Cám ơn, quá khen rồi!” Cô nói xong gọi người giúp việc, bảo bọn họ dẫn Verney vào trong nhà.

Ánh mắt Lâm Thanh Âm vẫn dõi theo Verney, cho đến khi cậu nhóc đi theo người giúp việc khuất hẵn vào trong phòng của mình.

“Bà tới đây không chỉ là muốn khen đứa bé đáng yêu rồi thôi chứ!” Băng Ngưng cũng không mời bà vào nhà, thậm chí cũng không mời bà ngồi xuống.

“Hôm nay mẹ đến tìm con là muốn giải thích rõ một số chuyện.” Lâm Thanh Âm từ từ nắm chặt tay.  “Ngưng...” Bà dừng một chút. “Lạc tiểu thư, cho tôi mấy phút được không?”

“Giữa chúng ta có gì cần giải thích sao?”

“Mẹ biết mẹ đã tổn thương con rất nhiều, bây giờ dủ có nói gì cũng đã muộn, cũng không thể vãn hồi được gì, nếu như mẹ nói mẹ thật sự rất yêu thương con, có lẽ... Chắc con cũng không tin đâu!”

“Bà cảm thấy tôi sẽ tin sao?” Băng Ngưng buồn cười. “Tôi cũng đã từng tưởng là bà thật sự thương yêu tôi, thậm chí còn tốt hơn cả mẹ ruột của tôi nữa. Nhưng kết quả thì sao..” Băng Ngưng khẽ cười. “Mọi chuyện cũng qua rồi, giải thích cũng vô dụng thôi.”

“Băng Ngưng, mẹ không mong con tha thứ cho mẹ.” Lâm Thanh Âm bắt đầu lệ tràn bờ mi. “Nhưng mẹ xin con đừng hận Dịch Lỗi nữa được không, nó chỉ là bị người mẹ ích kỷ này lợi dụng mà thôi, nó yêu con thật lòng đó.” D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲

Băng Ngưng xem thường quay mắt đi. Yêu? Vậy thì sao?

“Dù năm đó mẹ nhận nuôi hai đứa con không phải là thật lòng, thậm chí là vì muốn trả thù nên mới làm như vậy, nhưng... Ngưng nhi, không phải vậy đâu, thật sự không phải đâu!” Bà nghẹn ngào. “Mẹ cũng là bất đắc dĩ thôi.”

“Bất đắc dĩ?” Băng Ngưng cười. “Bà hại chúng tôi nhà tan cửa nát, mà bà còn nói mình có nỗi khổ tâm sao?”

Mọi chuyện ngày hôm nay đều là báo ứng của bà, nếu ban đầu bà không khăng khăng muốn trả thù thì chuyện cũng không đến nỗi này. 

“Ban đầu Diệp Thiệu Quân kết hôn với mẹ đều là vì muốn củng cố địa vị của mình, mẹ biết điều đó, nhưng mẹ quá yêu ông ta cho nên đã chấp nhận, mẹ cứ cho rằng chỉ cần chịu đựng một khoảng thời gian thì ông ấy sẽ phát hiện được là mẹ thật lòng yêu ông ấy, rồi sẽ trở về bên mẹ, yêu mẹ, nhưng... Không hề. Sau này chúng ta lại có Dịch Lỗi, mẹ lại nghĩ rằng vì đứa bé, ông ta sẽ quan tâm chăm lo cho gia đình hơn, nhưng kết quả không như mẹ mong đợi, là mẹ đã mơ tưởng quá nhiều.” Lâm Thanh Âm cười khổ.

“Ông ta có rất nhiều tình nhân bên ngoài, mẹ rất hận. Nhưng cũng chỉ có thể giả vờ như không biết, bởi nếu một khi vỡ lở ra rồi, ông ta sẽ rời đi thật. Mẹ vẫn cố chịu đựng, chịu đựng việc trong lòng ông ta chứa hình bóng một người phụ nữ khác.” Bà cười ra nước mắt. 

“Mẹ luôn chờ, luôn đợi, chờ cho đến khi ông ta hồi tâm chuyển ý, chờ đến khi ông ta buông bỏ hình bóng kia. Nhưng dần dần mẹ cũng nhận ra được rằng, mẹ căn bản là đang mơ mộng hảo huyền, ông ta chưa hề quên mẹ ruột của các cô, thậm chí càng ngày tình yêu đó càng sâu đậm thêm. Dịch Lỗi dần trưởng thành, đã từ từ hiểu chuyện. Nó bắt đầu hỏi mẹ sao ba lại không thường xuyên về nhà, tại sao ba không thích con,... Khi đó mẹ cảm thấy những câu hỏi ngô nghê của con mình như từng mũi kim đâm thẳng vào lòng mẹ, đau đớn khôn xiết. Mẹ đã từng muốn buông bỏ cuộc hôn nhân không tình yêu này, nhưng mẹ không cam lòng, thật sự không cam lòng.” Lâm Thanh Âm nói, bà dần bình tĩnh lại, những chuyện này đã tích tụ trong lòng bà quá lâu, bà những tưởng bà đã đủ kiên cường, những chuyện này không hề gì, sẽ không thể nào tổn thương bà được nữa. 

“Nếu vậy, người sai cũng là chồng của bà, liên quan gì đến mẹ chúng tôi?” Lạc Tử Úc kêu to, cô đỏ mắt xông lên. “Bà biết ba mẹ chúng tôi hạnh phúc như thế nào không? Bà không có bản lãnh làm gì được chồng mình thì quay sang trách móc người khác àh? Bà đúng là điên rồ, Lâm Thanh Âm sao bà lại tàn nhẫn như vậy?” Nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của chị mình, Băng Ngưng cũng cảm thấy kinh ngạc đến ngây người.

“Tôi biết.” Lâm Thanh Âm gật đầu. “Tôi đi tìm Phương Úc Đình, khi đó vừa đúng lúc nhìn thấy cô ấy cùng tản bộ với chồng mình ở bên ngoài, khi đó cô ấy đang mang thai, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Nhìn cô ấy tôi lại nhớ về bản thân mình, lúc tôi mang thai Dịch Lỗi, lúc sinh Dịch Lỗi cũng chỉ có một thân một mình. Ha ha...” Bà cười. 

“Tôi rất hâm mộ Phương Úc Đình, bởi cô ấy đang rất hạnh phúc, chồng của cô ấy cũng rất thương yêu cô ấy. Khi đó tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thật nhẹ lòng, bởi như vậy thì cô ấy sẽ không quay lại tranh giành Diệp Thiệu Quân với tôi nữa.” Bà nói xong chậm rãi ngồi xuống. “Vốn tôi nghĩ rằng chuyện nảy sẽ kết thúc tại đây, nhưng không ngờ đó chỉ mới là bắt đầu. Tôi không biết Diệp Thiệu Quân làm sao biết được tin tức của Phương Úc Đình, ông ta bắt đầu điên cuồng đi tìm cô ấy, mỗi lần về nhà đều say mèm, say rồi thì luôn miệng gọi tên mẹ ruột của các cô. Nhịn nhục suốt mười mấy năm, thật sự là tôi chịu đủ rồi, không thể nhịn thêm được nữa. Cho nên tôi cũng đi tìm cô ấy nói lý, tìm cô ấy quậy phá, mỗi lần Diệp Thiệu Quân biết được cũng sẽ tức giận đùng đùng với tôi, nhưng ông ta càng như vậy, thì tôi càng hận, thậm chí còn có ý định muốn giết quách Phương Úc Đình cho hả dạ.” Lâm Thanh Âm nói xong nhìn hai cô gái đang đứng trước mặt mình. 

“Về sau, công ty ba các cô xuất hiện nguy cơ lớn, đứng trên bờ vực phá sản. Diệp Thiệu Quân vận dụng quan hệ của mình lên tiếng muốn giúp đỡ, nhưng bọn họ lại không chấp nhận. Sau đó nhà họ Lạc bị phá sản thật, thiếu nợ rất nhiều, lúc này Diệp Thiệu Quân mới muốn ly hôn với tôi. Ha ha...” Bà bật cười. 

“Kiên trì suốt mười mấy năm, nhịn nhục mười mấy năm, cuối cùng lại có kết quả như vậy...”

“Cho nên bà mới thuê người phóng hoả đốt nhà chúng tôi, có phải không?” Đáy mắt Lạc Tử Úc vằn đỏ, như chỉ hận không thể xông lên xé xác Lâm Thanh Âm thành từng mảnh.”Bởi vì Diệp Thiệu Quân muốn ly hôn nên bà liền giết hết cả nhà chúng tôi?”

“Tôi không có!” Lâm Thanh Âm la lớn. 

“Tôi thừa nhận, ban đầu tôi có muốn như vậy.” Bà gật đầu, đến bà cũng khó mà tin được. “Khi đó thậm chí tôi đã nghĩ đến chuyện muốn đồng quy vu tận với Phương Úc Đình, nhưng đến khi tôi đến thành phố T thì nhà họ Lạc đã xảy ra hoả hoạn rồi. Tôi chứng kiến được đám cháy đó, chỉ trong nháy mắt, cả căn biệt thự đều bị lửa bao vây nuốt chửng.” Nhắc tới chuyện năm đó, lòng bà vẫn còn cảm thấy sợ hãi. 

“Tôi nhìn thấy cả căn nhà bốc cháy, bên trong vọng ra tiếng khóc lóc la hét cầu cứu, tôi rất sợ, tôi muốn xông vào đó cứu người, nhưng thế lửa quá lớn, vốn không thể nào vào được. Thậm chí đứng bên ngoài nhìn qua cửa sổ, tôi nhìn thấy có đứa bé bên trong, đứa bé đó kêu khóc gọi mẹ, gào lên cầu cứu với tôi, tôi cực kì sợ hãi. Vội vội vàng vàng chạy ra ngoài muốn tìm người giúp đỡ, nhưng tôi chỉ mới vừa chạy đi được vài bước đã nghe thấy tiếng nổ mạnh sau lưng. Khi đó, tôi như người lạc trong mê cung, mơ mơ hồ hồ không biết gì, cho rằng đây chính là điều tôi muốn, người phụ nữ kia chết rồi thì sẽ không còn ai tranh giành chồng với mình nữa. Quay đầu ra sau nhìn căn biệt thự bốc cháy dữ dội, tôi cho rằng tất cả đều sẽ kết thúc.”

“Bà cảm thấy tôi sẽ tin lời bà nói sao?” Lạc Tử Úc kích động níu lấy cổ áo bà. “Lâm Thanh Âm, ngày hôm đó tận mắt tôi nhìn thấy bà bước ra khỏi nhà chúng tôi, bây giờ bà còn dám nguỵ biện sao?”

“Cô không tin tôi, tôi cũng hết cách, tôi chỉ nói ra sự thật cho nhẹ lòng mà thôi.” Không còn hơi sức để đẩy Lạc Tử Úc ra, bà chỉ có thể để mặc cho cô lôi kéo. “Người sắp chết lời nói cũng đều là thật lòng, chuyện đã đến nước này, tôi không còn lý do gì lừa gạt các cô nữa.”  ĎïȅñÐān  ˱҉   «Łë.quý.ðôn " 

Hừ! Nghe những lời này của bà, Lạc Tử Úc khinh thường cười rộ lên. “Thật sao?”

“Tôi biết, thấy chết mà không cứu là lỗi của tôi, mà tôi cũng luôn dằn vặt suốt mấy chục năm qua, trận hoả hoạn đó đã chôn theo ba mẹ các cô. Khi đó lúc nào tôi cũng lo sợ không yên, rất sợ có người nhìn thấy tôi có mặt ở đám cháy đó, sợ mọi người nghi ngờ tôi, càng sợ Diệp Thiệu Quân sẽ ly hôn với tôi, cho nên tôi vận dụng hết mọi quan hệ bên nhà mẹ che giấu tất cả các manh mối, cuối cùng vụ án cũng được khép lại. Nhưng sau này, mỗi ngày tôi đều nằm mơ thấy ác mộng, tôi mơ thấy Phương Úc Đình mặt mày máu me dầm dề đứng trước giường mình, hỏi tôi tại sao không cứu các con của cô ấy. Mỗi ngày tôi đều không dám ngủ, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy cô ấy. Sau này tôi liên tục bị giày vò không chịu nổi, mới nhận nuôi hai đứa bé nhà họ Lạc...”

Nhắc đến đây, dường như đã kết thúc, bí mật đè nén trong lòng mấy chục năm rốt cuộc cũng nói ra hết. Bà như nhẹ lòng hơn, không cần sợ bất cứ ai uy hiếp, cũng không cần lo lắng chuyện cũ bị vạch trần nữa.

“Nói thật là dể nghe.” Băng Ngưng vẫn im lặng nghe nãy giờ, chợt bật cười. “Chỉ với mấy câu, bà đã nhanh chóng biến mình thành người bị hại. Đúng là không đơn giản.”

“Mẹ không phủ nhận sai lầm của mình, chỉ là muốn xin con đừng vì những chuyện này mà hận Dịch Lỗi. Ngưng nhi, nó không có lỗi gì hết.”

“Anh ta vô tội ưh?” Băng Ngưng buồn cười. “Lâm Thanh Âm, sao bà lại cho rằng tôi sẽ tin lời bà nói chứ. Coi như bà nói thật đi nữa, thì những tổn thương mà tôi đã chịu thì sao, bà nghĩ là tôi sẽ tha thứ cho con trai của bà àh?”

“Dù cho mẹ cầu xin con thì sao?” Lâm Thanh Âm cố nén dòng lệ chảy dài. Bà nhìn Băng Ngưng, cong đầu gối, quỳ xuống trước mặt cô...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện