*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Em cũng vậy......” Băng Ngưng nhàn nhạt lại đau thương nói. Không để ý tới bả vai bị siết đau đớn, cô chậm rãi lau nước mắt, hai năm trước, cũng vào ngày này, nắng chiếu rực rỡ, hắn gọi tên cô rồi lần đầu tiên hôn cô, nhưng chỉ sau đó, mẹ liền nói muốn hắn đính hôn với Tuyết Ngưng, mà hắn lại gật đầu đồng ý, Tuyết Ngưng thẹn thùng tựa vào ngực hắn. Ngưng nhi?Ha ha...... Tuyết Ngưng cũng là Ngưng nhi mà! Cô không trách hắn, chỉ tự trách mình quá ngu......

“Cô còn mặt mũi nào mà hỏi tôi hôm nay là ngày gì!” Diệp dịch lỗi quát lạnh, tay đang nắm chặt vai Băng Ngưng càng dùng sức thêm, “Bởi vì cô mà Tuyết nhi của tôi mới chết! Tất cả đều là vì cô!” (van: nếu mình mà là tác giả chắc sẽ viết cho BN chết ngay từ hôm đấy, để đôi gian phu dâm phụ này sống hạnh phúc với nhau tới già )

Băng Ngưng cảm giácxương mình đang bị bóp nát, “Không phải vì tôi......”

“Cô nói lại lần nữa!” Giọng nói bình thản của cô khiến Diệp Dịch Lỗi vốn đang tức càng thêm tức.

“Tôi nói là không phải vì tôi!” Băng Ngưng cao giọng nói. “Tôi mới chính là người bị hại, là tôi mới phải!”

Chát —— không có dấu hiệu nào một cái tát vang lên vào lúc này, lỗ tai Băng Ngưng ù ù, suốt hai năm qua, cho dù hắn có hận cô đến thế nào, cũng chưa từng ra tay đánh cô.

“Cô dám nói lại lần nữa xem!” Giọng Diệp Dịch Lỗi âm trầm, lòng bàn tay cũng tê tê cho thấy cái tát này mạnh đến thể nào, “Cô mới là người bị hại? Lạc Băng Ngưng cô ở trước mặt chị mình cũng dám nói như vậy, hm?”

Băng Ngưng ngã trên mặt đất, nước mắt nóng ấm chảy chậm xuống theo sườn mặt xinh đẹp của cô. Chị, lúc nào cũng là chị.

“Đang nói chuyện với cô đấy! Trước mặt chị cô, cô có dám nói như vậy không!” Thô lỗ kéo Băng Ngưng đứng dậy, hắn gầm lên, “Chúng ta đi gặp cô ấy, tôi sẽ cho cô thấy rằng ai mới là người bị hại......” Hắn gầm lên như bị rồi kéo Băng Ngưng xuống lầu, một đường mấp mô, Băng Ngưng mấy lần ngã xuống mặt đất đều bị hắn thô lỗ kéo dậy, tiếp tục túm ra ngoài......

Đêm khuya, bánh xe ma sát với mặt đất tạo thành âm thanh chói tai, Diệp Dịc Lỗi như phát điên mà lái xe xông ra ngoài, mà trong nhà đã tắt đèn, bên cạnh chiếc cửa sổ sát đất, có một đôi mắt đang mỉm cười nhìn tất cả......

Diệp Dịch Lỗi xe lái vô cùng nhanh, hai người đều không cài dây an toàn, Băng Ngưng nắm chặt lấy tay vịn nhưng vẫn không thể bình ổn được cả người, đường từ Diệp gia đến nội thành đều tối đen như mực, Băng Ngưng cái gì cũng không nhìn thấy, gió đêm thổi từ cửa sổ tan vào trong xe, Diệp Dịch Lỗi tức giận, hắn trừng mắt nhìn về phía trước, gắt gao......

“Anh Dịch Lỗi, anh mau đi chậm lại!” Băng Ngưng dần cảm thấy sợ hãi, sau đó bắt đầu thấy hối hận vì đã kích động hắn, cô biết cái chết của chị đã đả kích hắn đến nhường nào.

Giống như là không nghe thấy lời của cô, Diệp Dịch Lỗi trái lại càng lái xe nhanh hơn.

“Anh Dịch Lỗi, anh đi chậm lại đi!” Băng Ngưng lớn tiếng nói.

“Sao vậy, cô sợ?” Diệp Dịch Lỗi cười điên cuồng. “Lạc Băng Ngưng, nếu như hôm nay chúng ta chết, thì cũng là báo ứng của cô.” Hắn gầm lên rồi nhấn chân ga đến tận cùng, tiếng đâm va bén nhọn đâm về phía hai người đều đang thống khổ, Băng Ngưng dựa chặt vào ghé, xe chạy băng băng trên đường.

“Anh Dịch Lỗi, dừng xe, dừng xe!” Băng Ngưng đột nhiên kêu to, mắt hoảng sợ nhìn biển báo, phía đằng trước cao tốc đọt nhiên xuất hiện một ánh sáng đèn của xe tải đang đi ngược về phía bọn họ.

“Nhìn đi, tôi đã nói tất cả đây đều là báo ứng của cô, báo ứng......” Diệp dịch lỗi gào thét, một tia ánh sáng đèn chói mắt chiếu thẳng đến, hai người đều không mở mắt, Băng Ngưng theo bản năng vươn người tới chắn trước Diệp Dịch Lỗi, sau đó......

Bùm ——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện