Diệp Thiệu Quân lo lắng đi qua đi lên, trên mặt hai vợ chồng cũng tràn ngập lo lắng.
“Là ta không tốt, là ta không tốt!” Lâm Thanh Âm tự trách. “Tôi không nên nói chuyện này, không nên nhắc tới.”
“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì đâu!” Vỗ nhẹ lên vai vợ Diệp Thiệu Quân an ủi.
Diệp Dịch Lỗi sau khi trải qua ba giờ cấp cứu đang cấp cứu đã được đưa vào phòng bệnh, tai nạn giao thông lần này rất nghiêm trọng, thế nhưng hắn lại chỉ là bị thương nhẹ. Nhân viên cấp cứu nói là vì Băng Ngưng ôm chặt Diệp dịch lỗi, hắn mới không bị thương, Lâm Thanh Âm vì thế càng thêm tự trách.
Lâm Thanh Âm ngất xỉu sâu đó được đưa vào phòng bệnh, đám người Phương Tử Hạo cũng chạy tới xem Diệp Dịch Lỗi, trước cửa phòng cấp cứu chỉ còn lại mình Diệp Thiệu Quân. Tựa vào trên vách tường, ông gắt gao nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, không nói một lời, có thể đứng lên lại trông rất bi thương.
“Anh trai, sao anh còn ở đây!” Một tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến. “Nơi anh nên đến bây giờ, là phòng bệnh!” Diệp Thiệu Kỳ chậm rãi bước tới, mặt tràn đầy hả hê.
“Cút ngay, nếu không tôi sẽ không khách khí!”
“A......” Diệp Thiệu Kỳ buồn cười. “Xem bộ dáng bi thương này của anh, người không biết còn tưởng rằng anh rất yêu quí đứa con gái nuôi này đấy!” Bà ta vuốt vuốt tóc. “Đừng diễn trò, người khác không biết anh là loại người gì, nhưng chúng ta lớn lên trong một mái nhà, tôi sao lại không biết chứ!”
“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Diệp Thiệu Quân quát lạnh.
“Một người đàn ông vì ‘ tiền ’ đồ cùng ích lợi, ngay cả mình người yêu mang thai cũng có thể chẳng thèm quan tâm mà đi cưới người khác, sẽ vì một đứa con gái nuôi mà lo lắng? Đúng là chuyện nực cười.”
“Cô câm miệng cho tôi!” Diệp Thiệu Quân tiến lên nắm lấy cổ áo của bà ta. “Biến, cút ra ngoài!” Ông mất khống chế quát to.
“Bác, cháu khuyên bác nên tỉnh táo một chút, nói không chừng ông ngoại đã tới từ lúc nào rồi!” Hắn chậm rãi nói, tay lại cực kỳ dùng sức đẩy ông ta ra. “Chúng ta đi xem em họ đi!” Hắn kéo mẹ hắn rời đi.
Trước khi đi, Diệp Thiệu Kỳ quay đầu lại cười cười. “Nếu như anh thật sự yêu thương đứa con gái nuôi này, thì hãy cầu nguyện nó được chết tử tế tại nơi này, bởi vì...... Đó là giải thoát.” Tiếng cười của bà vô cùng hả hê, Diệp Thiệu Quân gắt gao nhìn bà ta chằm chằm, vứt bỏ người yêu? Tôi vứt bỏ người yaau là do ai ban tặng? Diệp Thiệu Kỳ, một ngày nào đó, tôi muốn cô trả lại tất cả, tất cả......
“Lúc này mẹ đi đả kích bọn họ làm gì, mặc kệ như thế nào Băng Ngưng cũng là trưởng thành trước mắt mẹ!” Lưu Duệ Hàng rót cho mẹ mình rót chén nước. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy, Diệp Dịch Lỗi cư nhiên không có việc gì, hành động củaLạc Băng Ngưng khiến hắn càng thêm kinh ngạc.
“Thế nào, thương trong lòng?” Diệp thiệu kỳ hỏi.
Lưu Duệ Hàng nhíu mày, cũng không trả lời. “Ngươi đặc biệt gọi ông ngoại về nước, dụng ý không phải là cái này đi!” Lưu Duệ Hàng nhìn bà.
“Con nên là hỏi, Lâm Thanh Âm hôm nay tự dưng nhắc đến vấn đề này là có hàm ý gì?” Diệp Thiệu Kỳ không trả lời mà hỏi lại.
Lưu Duệ Hàng cũng nghi ngờ, tại sao bà ta trong ngày nhạy cảm mà nhắc tới chuyện này, coi như là quên thì cũng là ngày giỗ của Lạc Tuyết Ngưng. Nhìn mẹ mình giống như là bà đã hiểu tất cả, hắn cũng không hỏi nhiều, bởi vì hắn biết vào lúc thích hợp, mẹ sẽ nói.
***************
Sau khi cấp cứu mười tiếng, vào lúc hoàng hôn, ca cấp cứu kết thúc, Lâm Thanh Âm đẩy chồng ra vội chạy lên phía trước, nhìn Băng Ngưng được đưa ra ngoài.
“Bác sĩ con gái tôi sao rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, “Cơ bản là đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng là...... Tình huống không mấy khả quan......”
“Là ta không tốt, là ta không tốt!” Lâm Thanh Âm tự trách. “Tôi không nên nói chuyện này, không nên nhắc tới.”
“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì đâu!” Vỗ nhẹ lên vai vợ Diệp Thiệu Quân an ủi.
Diệp Dịch Lỗi sau khi trải qua ba giờ cấp cứu đang cấp cứu đã được đưa vào phòng bệnh, tai nạn giao thông lần này rất nghiêm trọng, thế nhưng hắn lại chỉ là bị thương nhẹ. Nhân viên cấp cứu nói là vì Băng Ngưng ôm chặt Diệp dịch lỗi, hắn mới không bị thương, Lâm Thanh Âm vì thế càng thêm tự trách.
Lâm Thanh Âm ngất xỉu sâu đó được đưa vào phòng bệnh, đám người Phương Tử Hạo cũng chạy tới xem Diệp Dịch Lỗi, trước cửa phòng cấp cứu chỉ còn lại mình Diệp Thiệu Quân. Tựa vào trên vách tường, ông gắt gao nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, không nói một lời, có thể đứng lên lại trông rất bi thương.
“Anh trai, sao anh còn ở đây!” Một tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến. “Nơi anh nên đến bây giờ, là phòng bệnh!” Diệp Thiệu Kỳ chậm rãi bước tới, mặt tràn đầy hả hê.
“Cút ngay, nếu không tôi sẽ không khách khí!”
“A......” Diệp Thiệu Kỳ buồn cười. “Xem bộ dáng bi thương này của anh, người không biết còn tưởng rằng anh rất yêu quí đứa con gái nuôi này đấy!” Bà ta vuốt vuốt tóc. “Đừng diễn trò, người khác không biết anh là loại người gì, nhưng chúng ta lớn lên trong một mái nhà, tôi sao lại không biết chứ!”
“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Diệp Thiệu Quân quát lạnh.
“Một người đàn ông vì ‘ tiền ’ đồ cùng ích lợi, ngay cả mình người yêu mang thai cũng có thể chẳng thèm quan tâm mà đi cưới người khác, sẽ vì một đứa con gái nuôi mà lo lắng? Đúng là chuyện nực cười.”
“Cô câm miệng cho tôi!” Diệp Thiệu Quân tiến lên nắm lấy cổ áo của bà ta. “Biến, cút ra ngoài!” Ông mất khống chế quát to.
“Bác, cháu khuyên bác nên tỉnh táo một chút, nói không chừng ông ngoại đã tới từ lúc nào rồi!” Hắn chậm rãi nói, tay lại cực kỳ dùng sức đẩy ông ta ra. “Chúng ta đi xem em họ đi!” Hắn kéo mẹ hắn rời đi.
Trước khi đi, Diệp Thiệu Kỳ quay đầu lại cười cười. “Nếu như anh thật sự yêu thương đứa con gái nuôi này, thì hãy cầu nguyện nó được chết tử tế tại nơi này, bởi vì...... Đó là giải thoát.” Tiếng cười của bà vô cùng hả hê, Diệp Thiệu Quân gắt gao nhìn bà ta chằm chằm, vứt bỏ người yêu? Tôi vứt bỏ người yaau là do ai ban tặng? Diệp Thiệu Kỳ, một ngày nào đó, tôi muốn cô trả lại tất cả, tất cả......
“Lúc này mẹ đi đả kích bọn họ làm gì, mặc kệ như thế nào Băng Ngưng cũng là trưởng thành trước mắt mẹ!” Lưu Duệ Hàng rót cho mẹ mình rót chén nước. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy, Diệp Dịch Lỗi cư nhiên không có việc gì, hành động củaLạc Băng Ngưng khiến hắn càng thêm kinh ngạc.
“Thế nào, thương trong lòng?” Diệp thiệu kỳ hỏi.
Lưu Duệ Hàng nhíu mày, cũng không trả lời. “Ngươi đặc biệt gọi ông ngoại về nước, dụng ý không phải là cái này đi!” Lưu Duệ Hàng nhìn bà.
“Con nên là hỏi, Lâm Thanh Âm hôm nay tự dưng nhắc đến vấn đề này là có hàm ý gì?” Diệp Thiệu Kỳ không trả lời mà hỏi lại.
Lưu Duệ Hàng cũng nghi ngờ, tại sao bà ta trong ngày nhạy cảm mà nhắc tới chuyện này, coi như là quên thì cũng là ngày giỗ của Lạc Tuyết Ngưng. Nhìn mẹ mình giống như là bà đã hiểu tất cả, hắn cũng không hỏi nhiều, bởi vì hắn biết vào lúc thích hợp, mẹ sẽ nói.
***************
Sau khi cấp cứu mười tiếng, vào lúc hoàng hôn, ca cấp cứu kết thúc, Lâm Thanh Âm đẩy chồng ra vội chạy lên phía trước, nhìn Băng Ngưng được đưa ra ngoài.
“Bác sĩ con gái tôi sao rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, “Cơ bản là đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng là...... Tình huống không mấy khả quan......”
Danh sách chương