*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tung một lúc 3 chap đền bù nhá
“Tôi là người khuyết tật.” Băng Ngưng lần lượt nói xong sau đó lại đột nhiên bật cười, Dương Tư Thần lo lắng gọi tên cô, nhưng lại không có chút hiệu quả nào, lúc này trong mắt cô toàn bộ đều trống rỗng.
“Ngưng nhi!” Không muốn nghe cô nói tiếp những lời tổn thương chính mình, Dương Tư Thần ôm mặt cô để cô đối diện với mình, “Em nhìn tôi!” Hắn nhẹ nhàng nói, “Sẽ không sao cả, Ngưng nhi, tôi vẫn sẽ ở bên em.” Hắn chậm rãi nói, để Băng Ngưng có thể nhìn hiểu lời của mình, Ngưng nhi coi em có khuyết điểm, cũng không sao cả, tôi sẽ chăm sóc em.
Bệnh viện.
Khi Dương Tư Thần đưa băng ngưng trở lại bệnh viện, Lâm Thanh Âm khẩn trước tới mức chạy vội tới, nhìn thấy Băng Ngưng bị hắn mang về, còn mắt càng thêm mấy phần phòng bị.
“Ngưng nhi!” Diệp Thiệu Quân kéo cô đến bên cạnh mình.
“Ngưng nhi à, cậu đã đi đâu vậy!” Ở trước mặt vợ chồng Diệp gia Kiều y luôn khống chế được cảm xúc của mình, nhưng khi nhìn thấy Băng Ngưng như con búp bê bị hút hết đi sinh khí, cô thật không thể khống chế được cảm xúc nữa rồi.
Băng Ngưng không nói lời nào, chỉ là nắm chặt tay Kiều Y.
“Kiều Y à, cháu giúp dì an ủi Ngưng nhi nhé!” Lâm Thanh Âm thân thiết nắm chặt tay Kiều Y. “Hãy ở bên cạnh nó.” Bà nói xong nhìn liếc qua Dương Tư thần, thiếu gia của tập đoàn 'Thần Tinh'? Vẫn biết là cậu ta có quen biết với Băng Ngưng, không ngờ lại quan hệ tốt đến như vậy, Băng Ngưng luôn tránh những người khác giới tới gần, không ngờ lại chịu để cho cậu ta cõng về.
“Bác trai, bác gái.” Dương Tư Thần tiến lên chào hỏi. “Cháu là bạn học của Ngưng nhi.” Ngày thường hắn thường cà lơ phất phơ, nhưng biểu hiện lúc này lại rất từ tốn, làm cho hai vợ chồng trong lòng đang tràn đầy bất mãn cũng không biết nên nói gì.
Phòng bệnh.
Vừa vào cửa, Kiều Y liền không kiềm chế được mình, ôm chặt lấy Băng Ngưng, hai cô gái ôm nhau khóc um lên.
Dương Tư Thần đứng ở một bên, từ nhỏ đến lớn chưa từng có tình huống nào khiến hắn bó tay như vậy, tiếng khóc của Băng Ngưng hung hăng xé rách lòng hắn, đau lòng đến mức không cách nào diễn tả, sống 22 năm, chưa bao giờ hắn trải qua cảm giác này.
“Kiều Y, đừng khóc.” Dương Tư Thần cau mày. “Lúc này em hãy ở bên cạnh an ủi cô ấy.”
Kiều Y vừa nói vừa lau nước mặt, vẫn không cách nào khống chế mình, làm cho Dương Tư Thần không kiên nhẫn được trực tiếp đẩy cô ra, “Băng Ngưng, em hãy nghỉ ngơi trước đi.” Hắn cười dịu dàng nhìn Băng Ngưng, đỡ cô lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ là do trải qua quá nhiều việc nên cô cảm thấy rất mệt mỏi, có lẽ lúc này cô không nên nói gì, không biết phải đối mặt với những chuyện phát sinh đột ngột như thế nào, cô ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại. Cô bất chợt thuận theo khiến Dương Tư Thần cảm thấy bất, Ngưng nhi, ngàn vạn lần đừng gặp cuyện rủi ro gì.
Ta sẽ không muốn một người khuyết tật. Đúng vậy! Hai lỗ tai cô mất đi thính giác chính là khuyết tật, là bị điếc......
Diệp Thị.
“Giám đốc, đây là những tài liệu ngài muốn.” Văn Tuấn rất cung kính đưa tài liệu lên.
“Tìm ra được?”
“Tất cả tài liệu về Băng Ngưng tiểu thư đều ở đây!” Văn Tuấn cẩn thận tỉ mỉ nói.
“Tốt lắm, cậu ra ngoài trước đi!” Văn Tuấn gật đầu còn chư kịp ra ngoài. “Đợi chút.” Diệp Dịch Lỗi gọi hắn lại. “Chuyện kia vẫn chưa có đầu mối gì sao?”
Văn Tuấn nói hàm ý lắc đầu một cái.
“Được rồi, cậu ra ngoài đi! Nhớ tiếp tục điều tra.” Không ngờ, lần này cư nhiên không có nổi giận.
Sau khi Văn Tuấn ra khỏi văn phòng, Diệp Dịch Lỗi dựa vào ghế nhíu chặt mi tâm, hai năm rồi, vụ án vẫn tiếp tục điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, không biết là người nào đứng đằng sau xóa mọi bằng chứng cùng đầu mối, một vụ bắt cóc, một mạng người, ngoại trừ phán đoán giết người vì tình, cũng chỉ có thể treo án đến ngày hôm nay..
“Tôi sẽ không bỏ qua, mặc kệ là bao lâu, tôi nhất định sẽ bắt hết các người...... Ngươi muốn che giấu tất cả bằng chứng, chúng ta thử xem xem......”
Tung một lúc 3 chap đền bù nhá
“Tôi là người khuyết tật.” Băng Ngưng lần lượt nói xong sau đó lại đột nhiên bật cười, Dương Tư Thần lo lắng gọi tên cô, nhưng lại không có chút hiệu quả nào, lúc này trong mắt cô toàn bộ đều trống rỗng.
“Ngưng nhi!” Không muốn nghe cô nói tiếp những lời tổn thương chính mình, Dương Tư Thần ôm mặt cô để cô đối diện với mình, “Em nhìn tôi!” Hắn nhẹ nhàng nói, “Sẽ không sao cả, Ngưng nhi, tôi vẫn sẽ ở bên em.” Hắn chậm rãi nói, để Băng Ngưng có thể nhìn hiểu lời của mình, Ngưng nhi coi em có khuyết điểm, cũng không sao cả, tôi sẽ chăm sóc em.
Bệnh viện.
Khi Dương Tư Thần đưa băng ngưng trở lại bệnh viện, Lâm Thanh Âm khẩn trước tới mức chạy vội tới, nhìn thấy Băng Ngưng bị hắn mang về, còn mắt càng thêm mấy phần phòng bị.
“Ngưng nhi!” Diệp Thiệu Quân kéo cô đến bên cạnh mình.
“Ngưng nhi à, cậu đã đi đâu vậy!” Ở trước mặt vợ chồng Diệp gia Kiều y luôn khống chế được cảm xúc của mình, nhưng khi nhìn thấy Băng Ngưng như con búp bê bị hút hết đi sinh khí, cô thật không thể khống chế được cảm xúc nữa rồi.
Băng Ngưng không nói lời nào, chỉ là nắm chặt tay Kiều Y.
“Kiều Y à, cháu giúp dì an ủi Ngưng nhi nhé!” Lâm Thanh Âm thân thiết nắm chặt tay Kiều Y. “Hãy ở bên cạnh nó.” Bà nói xong nhìn liếc qua Dương Tư thần, thiếu gia của tập đoàn 'Thần Tinh'? Vẫn biết là cậu ta có quen biết với Băng Ngưng, không ngờ lại quan hệ tốt đến như vậy, Băng Ngưng luôn tránh những người khác giới tới gần, không ngờ lại chịu để cho cậu ta cõng về.
“Bác trai, bác gái.” Dương Tư Thần tiến lên chào hỏi. “Cháu là bạn học của Ngưng nhi.” Ngày thường hắn thường cà lơ phất phơ, nhưng biểu hiện lúc này lại rất từ tốn, làm cho hai vợ chồng trong lòng đang tràn đầy bất mãn cũng không biết nên nói gì.
Phòng bệnh.
Vừa vào cửa, Kiều Y liền không kiềm chế được mình, ôm chặt lấy Băng Ngưng, hai cô gái ôm nhau khóc um lên.
Dương Tư Thần đứng ở một bên, từ nhỏ đến lớn chưa từng có tình huống nào khiến hắn bó tay như vậy, tiếng khóc của Băng Ngưng hung hăng xé rách lòng hắn, đau lòng đến mức không cách nào diễn tả, sống 22 năm, chưa bao giờ hắn trải qua cảm giác này.
“Kiều Y, đừng khóc.” Dương Tư Thần cau mày. “Lúc này em hãy ở bên cạnh an ủi cô ấy.”
Kiều Y vừa nói vừa lau nước mặt, vẫn không cách nào khống chế mình, làm cho Dương Tư Thần không kiên nhẫn được trực tiếp đẩy cô ra, “Băng Ngưng, em hãy nghỉ ngơi trước đi.” Hắn cười dịu dàng nhìn Băng Ngưng, đỡ cô lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ là do trải qua quá nhiều việc nên cô cảm thấy rất mệt mỏi, có lẽ lúc này cô không nên nói gì, không biết phải đối mặt với những chuyện phát sinh đột ngột như thế nào, cô ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại. Cô bất chợt thuận theo khiến Dương Tư Thần cảm thấy bất, Ngưng nhi, ngàn vạn lần đừng gặp cuyện rủi ro gì.
Ta sẽ không muốn một người khuyết tật. Đúng vậy! Hai lỗ tai cô mất đi thính giác chính là khuyết tật, là bị điếc......
Diệp Thị.
“Giám đốc, đây là những tài liệu ngài muốn.” Văn Tuấn rất cung kính đưa tài liệu lên.
“Tìm ra được?”
“Tất cả tài liệu về Băng Ngưng tiểu thư đều ở đây!” Văn Tuấn cẩn thận tỉ mỉ nói.
“Tốt lắm, cậu ra ngoài trước đi!” Văn Tuấn gật đầu còn chư kịp ra ngoài. “Đợi chút.” Diệp Dịch Lỗi gọi hắn lại. “Chuyện kia vẫn chưa có đầu mối gì sao?”
Văn Tuấn nói hàm ý lắc đầu một cái.
“Được rồi, cậu ra ngoài đi! Nhớ tiếp tục điều tra.” Không ngờ, lần này cư nhiên không có nổi giận.
Sau khi Văn Tuấn ra khỏi văn phòng, Diệp Dịch Lỗi dựa vào ghế nhíu chặt mi tâm, hai năm rồi, vụ án vẫn tiếp tục điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, không biết là người nào đứng đằng sau xóa mọi bằng chứng cùng đầu mối, một vụ bắt cóc, một mạng người, ngoại trừ phán đoán giết người vì tình, cũng chỉ có thể treo án đến ngày hôm nay..
“Tôi sẽ không bỏ qua, mặc kệ là bao lâu, tôi nhất định sẽ bắt hết các người...... Ngươi muốn che giấu tất cả bằng chứng, chúng ta thử xem xem......”
Danh sách chương