*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
He he đang tăng tốc độ nhanh dần đều, mình cần 12đ cho mỗi chương nhé
“Con nói cái gì?” Trong phòng nghỉ, Lâm Thanh Âm cùng Diệp Thiệu Quân đồng thời hỏi. Nhận được tin nhắn của Diệp Dịch Lỗi đi ra ngoài, không ngờ là nhận được kết quả như vậy.
“Con nói là con đồng ý đính hôn.” Nhìn bộ dáng kinh ngạc của cha mẹ Diệp Dịch Lỗi trái lại lại rất bình tĩnh.
“Con định làm gì?” Diệp Thiệu Quân nhìn con trai hoài nghi hỏi, mấy giờ trước thái độ còn cự tuyết đính hôn ác liệt, bây giờ lại chủ động đồng ý.
“Theo như ý muốn của ba mẹ, chịu trách nhiệm với Băng Ngưng.” Hắn thản nhiên nói. “Tin tức đính hôn...... Để cho ba tuyên bố đi! Tiệc đính hôn làm lớn hay làm đơn giản, cũng do hai người quyết định.”
“Chuyện đính hôn quan trọng như vậy, sao có thể đơn giản được.” Lâm Thanh Âm nhìn chồng, “Đúng không?”
“Dịch Lỗi, đừng làm để cho ta biết là con có cái ý đồ gì!”
“Con đi xem Băng...... Vị hôn thê của con.” Hắn mỉm cười sửa lại cách xưng hô, sau đó xoay người rời đi, để lại hai ông bà bụng đầy nghi vấn.
Băng Ngưng uống thuốc xong mới vừa ngủ, thời điểm Diệp Dịch Lỗi vào phòng bệnh bên trong chỉ mở một chiếc đèn, cũng không sáng lắm, thân thể nhỏ của Băng Ngưng đang đắp chăn, người co lại thành một đoàn giống như thai nhi đang trong bụng mẹ, hắn đi tới giường nhìn thấy Băng Ngưng ngay cả ngủ cũng không yên ổn, vươn tay đến trước mặt cô.
“Anh Dịch Lỗi, nếu như em chết đi, có phải anh sẽ không hận em nữa......” Lời nói của Băng Ngưng vang lên bên tai, tay của hắn run rẫy, nhưng nghĩ tới kết quả điều tra buổi chiều Văn Tuấn giao cho mình, không đành lòng trong lòng trong nháy mắt biến mất, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng. Lạc Băng Ngưng đây là em tự tìm......
Có lẽ do ánh mắt của hắn quá mức bén nhọn, Băng Ngưng tỉnh dậy nhìn thấy hắn thì lo lắng lui về phía sau, “Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng động môi.
“Nghe nói cô bị câu nói của tôi đả kích, hiện tại không thể nói chuyện!”
Băng Ngưng rủ mắt xuống, thái độ của hắn vĩnh viễn là loại khinh bỉ này, “Không phải tại anh.” Băng Ngưng viết mấy chữ xuống quyển sổ, Diệp Dịch Lỗi liếc xuống tất nhiên cũng không bỏ qua câu nói của Dương Tư Thần cùng với câu trả lời của cô.
A...... Biến thành như vậy cũng không quên tán tỉnh cùng với người đàn ông khác, quả nhiên hạ tiên. Ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh hơn.
“Chúng ta đính hôn đi.” Hắn nhìn Băng Ngưng nói.
Cái gì? Băng Ngưng cho là mình nhìn lầm rồi, không ngờ Diệp Dịch Lỗi lại nhắc lại một lần nữa.
“Tôi nói chúng ta đính hôn.”
Tôi sẽ không cần một người khuyết tật, hắn cự tuyệt, lời nói lạnh lùng văng vẳng bên tai, như thế nào lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Là ba mẹ ép buộc hắn sao? Băng Ngưng lắc đầu một cái, ý bảo mình không mướn.
Ha ha...... Diệp Dịch Lỗi buồn cười. “Lạc Băng Ngưng, hiện tại mẹ tôi không có ở đây, không cần đóng kịch nữa! Cô làm tất cả không phải là chờ đợi ngày này sao!” Hắn nắm lấy cằm cô, “Cô chờ xem, tôi tin chắc, ngày này đang tới rất gần.” Hắn nói xong hất cằm Băng Ngưng xoay người đi.
Băng Ngưng nhảy xuống giường kéo hắn. Sau đó lắc đầu một cái. “Không phải.” Cô động môi, cô muốn không phải như vậy. Chỉ tai mình rồi lại chỉ hắn, sau đó khoát tay, ý bảo tai của mình không có liên quan gì tới hắn.
Tư thái Diệp Dịch Lỗi quan sát Băng Ngưng như là đang xem một trò vùi, Băng Ngưng nghĩ rằng hắn không hiểu vội chạy tới bên giường, viết xuống mấy chữ: em sẽ nói rõ cùng ba mẹ, em không muốn đính hôn.
“Đủ rồi!” Thấy Băng Ngưng lại muốn viết cái gì hắn hô lên thô lỗ quăng quyển sổ. Băng Ngưng lui về sau mấy bước đụng phải khung cửa, dựa sát vào khung cửa, va chạm sau lưng cũng tê dại, trong lúc nhất thời cô không dám động đậy.
Ngực Diệp Dịch Lỗi phập phồng kịch liệt, nhìn bộ dáng khổ sở của Băng Ngưng, hắn tiến lên mấy bước thô bạo kéo cô, đôi môi không có báo trước đã áp xuống, động tác thô lỗ cạy hàm răng cô, giày xéo môi, lưỡi cô. Băng Ngưng nhắm mắt lại chịu cơn giận của hắn, cho đến khi mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng, hắn mới dừng lại, mang theo lửa giận hô hấp phun trên vai cô, “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy......” Giọng nói thật thấp của hắn mang theo vẻ đau thương.
Thời điểm này Băng Ngưng tất nhiên không nghe được, chỉ là hơi run rẫy. Ngay sau đó Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng đẩy cô ra, “Lạc Băng Ngưng, tôi sẽ cho em một lễ đính hôn cả đời khó quên......”
He he đang tăng tốc độ nhanh dần đều, mình cần 12đ cho mỗi chương nhé
“Con nói cái gì?” Trong phòng nghỉ, Lâm Thanh Âm cùng Diệp Thiệu Quân đồng thời hỏi. Nhận được tin nhắn của Diệp Dịch Lỗi đi ra ngoài, không ngờ là nhận được kết quả như vậy.
“Con nói là con đồng ý đính hôn.” Nhìn bộ dáng kinh ngạc của cha mẹ Diệp Dịch Lỗi trái lại lại rất bình tĩnh.
“Con định làm gì?” Diệp Thiệu Quân nhìn con trai hoài nghi hỏi, mấy giờ trước thái độ còn cự tuyết đính hôn ác liệt, bây giờ lại chủ động đồng ý.
“Theo như ý muốn của ba mẹ, chịu trách nhiệm với Băng Ngưng.” Hắn thản nhiên nói. “Tin tức đính hôn...... Để cho ba tuyên bố đi! Tiệc đính hôn làm lớn hay làm đơn giản, cũng do hai người quyết định.”
“Chuyện đính hôn quan trọng như vậy, sao có thể đơn giản được.” Lâm Thanh Âm nhìn chồng, “Đúng không?”
“Dịch Lỗi, đừng làm để cho ta biết là con có cái ý đồ gì!”
“Con đi xem Băng...... Vị hôn thê của con.” Hắn mỉm cười sửa lại cách xưng hô, sau đó xoay người rời đi, để lại hai ông bà bụng đầy nghi vấn.
Băng Ngưng uống thuốc xong mới vừa ngủ, thời điểm Diệp Dịch Lỗi vào phòng bệnh bên trong chỉ mở một chiếc đèn, cũng không sáng lắm, thân thể nhỏ của Băng Ngưng đang đắp chăn, người co lại thành một đoàn giống như thai nhi đang trong bụng mẹ, hắn đi tới giường nhìn thấy Băng Ngưng ngay cả ngủ cũng không yên ổn, vươn tay đến trước mặt cô.
“Anh Dịch Lỗi, nếu như em chết đi, có phải anh sẽ không hận em nữa......” Lời nói của Băng Ngưng vang lên bên tai, tay của hắn run rẫy, nhưng nghĩ tới kết quả điều tra buổi chiều Văn Tuấn giao cho mình, không đành lòng trong lòng trong nháy mắt biến mất, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng. Lạc Băng Ngưng đây là em tự tìm......
Có lẽ do ánh mắt của hắn quá mức bén nhọn, Băng Ngưng tỉnh dậy nhìn thấy hắn thì lo lắng lui về phía sau, “Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng động môi.
“Nghe nói cô bị câu nói của tôi đả kích, hiện tại không thể nói chuyện!”
Băng Ngưng rủ mắt xuống, thái độ của hắn vĩnh viễn là loại khinh bỉ này, “Không phải tại anh.” Băng Ngưng viết mấy chữ xuống quyển sổ, Diệp Dịch Lỗi liếc xuống tất nhiên cũng không bỏ qua câu nói của Dương Tư Thần cùng với câu trả lời của cô.
A...... Biến thành như vậy cũng không quên tán tỉnh cùng với người đàn ông khác, quả nhiên hạ tiên. Ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh hơn.
“Chúng ta đính hôn đi.” Hắn nhìn Băng Ngưng nói.
Cái gì? Băng Ngưng cho là mình nhìn lầm rồi, không ngờ Diệp Dịch Lỗi lại nhắc lại một lần nữa.
“Tôi nói chúng ta đính hôn.”
Tôi sẽ không cần một người khuyết tật, hắn cự tuyệt, lời nói lạnh lùng văng vẳng bên tai, như thế nào lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Là ba mẹ ép buộc hắn sao? Băng Ngưng lắc đầu một cái, ý bảo mình không mướn.
Ha ha...... Diệp Dịch Lỗi buồn cười. “Lạc Băng Ngưng, hiện tại mẹ tôi không có ở đây, không cần đóng kịch nữa! Cô làm tất cả không phải là chờ đợi ngày này sao!” Hắn nắm lấy cằm cô, “Cô chờ xem, tôi tin chắc, ngày này đang tới rất gần.” Hắn nói xong hất cằm Băng Ngưng xoay người đi.
Băng Ngưng nhảy xuống giường kéo hắn. Sau đó lắc đầu một cái. “Không phải.” Cô động môi, cô muốn không phải như vậy. Chỉ tai mình rồi lại chỉ hắn, sau đó khoát tay, ý bảo tai của mình không có liên quan gì tới hắn.
Tư thái Diệp Dịch Lỗi quan sát Băng Ngưng như là đang xem một trò vùi, Băng Ngưng nghĩ rằng hắn không hiểu vội chạy tới bên giường, viết xuống mấy chữ: em sẽ nói rõ cùng ba mẹ, em không muốn đính hôn.
“Đủ rồi!” Thấy Băng Ngưng lại muốn viết cái gì hắn hô lên thô lỗ quăng quyển sổ. Băng Ngưng lui về sau mấy bước đụng phải khung cửa, dựa sát vào khung cửa, va chạm sau lưng cũng tê dại, trong lúc nhất thời cô không dám động đậy.
Ngực Diệp Dịch Lỗi phập phồng kịch liệt, nhìn bộ dáng khổ sở của Băng Ngưng, hắn tiến lên mấy bước thô bạo kéo cô, đôi môi không có báo trước đã áp xuống, động tác thô lỗ cạy hàm răng cô, giày xéo môi, lưỡi cô. Băng Ngưng nhắm mắt lại chịu cơn giận của hắn, cho đến khi mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng, hắn mới dừng lại, mang theo lửa giận hô hấp phun trên vai cô, “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy......” Giọng nói thật thấp của hắn mang theo vẻ đau thương.
Thời điểm này Băng Ngưng tất nhiên không nghe được, chỉ là hơi run rẫy. Ngay sau đó Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng đẩy cô ra, “Lạc Băng Ngưng, tôi sẽ cho em một lễ đính hôn cả đời khó quên......”
Danh sách chương