Các tân khác tham gia đính hôn cũng đã ngồi vào vị trí, Kiều Y một tấc cũng không rời khỏi cô, khen cô thật xinh đẹp thật ra thì...... Vì Diệp Dịch Lỗi mà mặc váy cưới là giấc mộng của cô từ trước tới giờ, nhưng mà lúc nhỏ, giấc mộng cũng chỉ là giấc mộng, nếu như hy vọng xa vời quá nhiều, nói không chừng tư cách mơ mộng cũng sẽ mất đi.

Nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, bàn tay nhỏ bé của Băng Ngưng tay nắm chặt lại. Hắn rõ ràng đang cười, nhưng Băng Ngưng từ trong lòng ra bên ngoài đều cảm thấy sợ hãi.

“Lạc Băng ngưng, nhớ tôi từng nói sẽ cho cô một lễ đính hôn cả đời khó quên chứ!” hắn cầm chiếc nhẫn kim cương trị giá ngàn vạn mỉm cười với Băng Ngưng.

“Anh Dịch Lỗi......” Chưa gì Băng Ngưng đã cảm thấy một hồi sợ hãi.

“Đừng sợ!” Dịu dàng nâng cằm cô lên. “Hôm nay anh Dịch Lỗi sẽ dạy cho em, cái gì gọi là cả đời khó quên.” Môi của hắn chậm rãi đưa tới, Băng Ngưng nhắm mắt lại, nhưng vào lúc hai đôi môi sắp dán lại, hắn lại đẩy mặt Băng Ngưng ra.

Các tân khách đang chờ vỗ tay nhìn thấy cảnh này đều xôn xao bàn tán, chuyện gì xảy ra vậy? “Lạc Băng Ngưng, hôm nay cô ở đây đính hôn với tôi, cũng không cảm thấy chột dạ sao?” Bỏ xuống bộ mặt dịu dàng hắn lớn tiếng hỏi, giống như cố ý muốn mọi người nghe thấy.

Cái gì? Băng Ngưng kinh ngạc mà nhìn Diệp Dịch Lỗi, không hiểu ý tứ của hắn.

“Cô có cảm giác mình có tư cách nhận chiếc nhẫn này sao?” Nắm chiếc nhẫn trong tay hắn lạnh lùng hỏi. “Cô xứng không?”

“Dịch Lỗi, con đang làm gì!” Lâm Thanh Âm vừa cười trừ với quan khách vừa quát khẽ, “Con đàng hoàng cho mẹ!”

Hừ! Nhìn Băng Ngưng sắc mặt sửng sốt hắn cười lạnh rút trong túi ra một tờ giấy, “Muốn biết đây là cái gì không?”

“Anh Dịch Lỗi?” Mắt Băng Ngưng ngấn đầy nước mắt, lúc này trong đám người đã có người khen ngược, cô mím môi thật chặt, “Đừng như vậy!” Cô thương lượng, “Có chuyện gì chúng ta về nhà nói, có được không?”

“Ai muốn trở về với cô? Chúng ta có chuyện gì phải nói sao?” Hắn cười lạnh. “Hiện tại sợ mất thể diện?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. “Vậy thì năm đó đừng có làm ra chuyện không biết thẹn này chứ!” Hắn cao giọng nói, Băng Ngưng hơi co rúm lại, âm thanh bén nhọn trong máy trợ thính kích thích làm đầu cô bị tổn thương.

“Diệp Dịch Lỗi, con câm miệng cho ta!” Tân khách đã bắt đầu xôn xao, đèn flash sáng chói khiến Băng Ngưng không mở mắt ra được.

Không để ý tới cha mình Diệp Dịch Lỗi chậm rãi lấy tờ giấy ra, Băng Ngưng vốn đang cực kỳ ủy khuất lại thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất, sạo lại, sao lại có thể như vậy? Cô mở to mắt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

“Không ngờ chuyện này lại bị bại lộ, phải không?” Hung hăng nắm lấy cằm của cô. “Cho là chạy tới bệnh viên xa sôi, thì thần không biết quỷ không hay phải không?” Tay của hắn lạnh như vậy, cực kỳ dùng sức, giống như muốn đem nàng cằm bóp vỡ.

Băng Ngưng lắc đầu, mắt nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, nàng muốn mở miệng giải thích, không. Không phải như vậy. Nhưng càng gấp gáp thì càng nói không ra lời.

Lâm Thanh Âm cùng Diệp Thiệu Quân cũng nhìn thấy rõ tờ giấy trong tay Diệp Dịch Lỗi, hai vợ chồng đều kinh ngạc, đây này là sao chứ.

“Mười sáu tuổi đã phá thai, loại người như vậy, dựa vào cái gì làm vị hôn thê của tôi!” Hắn nói xong hung hăng quăng tờ giấy vào mặt cô, phập – âm thanh tờ giấy giống như một cái tát đánh vào mặt cô, chỉ trọng lượng một tờ giấy nhưng lại đẩy được Băng Ngưng lui về sau một bước, cô chật vật ngã trên mặt đất......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện