Diệp Thiệu Kỳ liếc mắt nhìn sắc mặt Băng Ngưng gần tái nhợt nhưng lại tiếp tục nói không thương tiếc.

"Ngay cả khi chào hỏi, cũng phải nhanh chóng nịnh bợ người ta!" Bà ta nói xong quay mặt nhìn về phía con trai bà.

“Cô, cháu không có ý đó." Băng Ngưng nhỏ giọng giải thích, nhưng Diệp Thiệu Kỳ ngay cả liếc mắt cũng không nhìn cô một cái.

"Đây chính là thiếu gia mang số nô tài, Duệ Hàng à, cố lên con! Nếu không, nói không chừng ngày nào đó, Diệp gia này sẽ không có chỗ cho chúng ta dung thân nữa đâu!"

“Nói đủ chưa!” Bộp một tiếng, Diệp Thiệu Quân đập mạnh lên bàn, "Thiệu Kỳ cô thật quá đáng, trong mắt cô còn có người anh trai này không!"

"Ha, anh trai?” Diệp Thiệu Kỳ nhíu mày cười mỉa mai, "Mẹ tôi chỉ sinh ra một người là tôi, anh là tổng giám đốc tương lai của Diệp thị, hiện tại đã không còn giống như lúc trước, anh chịu hạ mình, nhưng tôi không dám trèo cao!"

Mặt Diệp Thiệu Quân trong nháy mắt xanh mét, ngay cả mặt Lâm Thanh Âm cũng lạnh xuống. Ý của bà ta không ngoài gì khác là ám chỉ Diệp Thiệu Quân là "con ngoài", mà cũng chính là chỗ đau của Diệp Thiệu Quân...

"Cô, cô đừng nóng giận, đều là cháu sai....."

"Ở đây không đến lượt mày nói chuyện!" Diệp Thiệu Kỳ hung hăng cắt ngang Băng Ngưng, "Đừng tưởng Diệp gia nuôi lớn mày, là mày tự cho mình là tiểu thư của Diệp gia, đừng quên, mày họ Lạc, được Diệp gia nhận nuôi từ cô nhi viện...." Diệp Thiệu Kỳ chanh chua nói.

Nghe tiếng nói của Diệp Thiệu Kỳ Băng Ngưng cứng đờ, lúng túng cắn cắn môi, cô sao dám quên mình là ăn nhờ ở đậu, năm đó Lạc gia bị thiêu cháy trong một cuộc hỏa hoạn, là Diệp gia tốt bụng nhận nuôi cô....

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng. Trong nhất thời Băng Ngưng không biết nói gì cho phải. Đầu ngón tay vi nắm chặt lại nên trở nên trắng bệch.

“Mẹ!” Mắt thấy Lâm Thanh Âm như muốn nổi giận, Lưu Duệ Hàng mở miệng, "Mẹ sao lại nói vậy, cũng đã hơn mười năm, là do Diệp gia nuôi lớn, ở mức độ nào đó mà nói, cũng là người nhà của chúng ta rồi!" Hắn châm chọc cười, còn có thâm ý liếc mắt nhìn Băng Ngưng.

"Anh họ con nói rất đúng!" Lâm Thanh Âm bước đến gần Băng Ngưng, "Mặc dù con họ Lạc, nhưng trước khi con lấy chồng, con vẫn là tiểu thư của Diệp gia! Con vẫn có tư cách ở tại nơi này!" Tiếng nói của bà rất mềm nhẹ, mặt Diệp Thiệu Kỳ trong nháy mắt đen xuống. Vì vậy, ý của bà là đã gả đi sẽ không còn tư cách ở lại nơi này? "Lâm Thanh Âm......”

"Các người đủ rồi!” Diệp Thiệu Quân rống giận, "Đừng tưởng rằng cha không có ở đây, là các người được phép càn rỡ trong nhà này!" Ông mắt lạnh nhìn chằm chằm vào người em gái cùng cha khác mẹ, "Má Lưu, cậu chủ đâu!" Con cái vẫn là công cụ để bọn họ chiến đấu.

“Tiên sinh, cậu chủ sáng sớm đã tới công ty!"

“Đã tới công ty, hay là cả đêm không về ngủ!" Diệp Thiệu Kỳ ưu nhã xoa xoa khóe môi, "Duệ Hàng, chúng ta nên đi thôi, con là cháu ngoại, không thể so cùng với cháu nội."

Diệp Thiệu Kỳ cùng con trai rời khỏi, Diệp Thiệu Quân gạt tay một cái đồ ăn trên bàn rơi hết xuống đất. Choang! Nghe thấy tiếng vỡ vụn thanh thúy Băng Ngưng sợ hãi co người lại, sau đó lúng túng nhìn Lâm Thanh Âm.

"Không sao cả, ba không phải nổi giận với con." Thấy Diệp Thiệu Quân rời đi bà khẽ vuốt vuốt tóc của cô an ủi, "Là Dịch Lỗi làm con bị thương?" Lâm Thanh Âm nhìn bộ dáng thất thần của Băng Ngưng dịu dàng hỏi.

Băng Ngưng cười lắc lắc đầu.

"Đừng thay nó che giấu, mẹ đều biết cả! Nhưng con đừng trách nó, được không?”

“Mẹ. Con biết rồi!” Lạc Băng ngưng ngẩng đầu.”Con sẽ không để bụng.”

Lâm Thanh Âm vui mừng khẽ vuốt gương mặt của cô, "Đứa bé này, uất ức cho con rồi. Nhưng mà, mẹ nghĩ nó dần dần sẽ hiểu rõ. Mẹ biết nó đang ở nhà, đi lên xem một chút đi...."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện