"Tảng đá, chuyện tới ngày hôm nay cậu không có chút nào tự trách sao?” Hạ vân Tường hỏi. “ Cô ấy vì cậu mà biến thành như vậy, cậu không cảm thấy cô ấy rất đáng thương sao?”

“ Cậu quan tâm cô ấy làm gì?” Vẻ mặt Diệp Dịch Lỗi lạnh đi mấy phần, người khác thì thôi, Hạ Vân tường trước giờ vẫn khí khái, lãnh cảm, cùng lắm chỉ nói cho có lễ nghĩa, hắn trước giờ đều không có tiền đồ, không có bạn gái, căn bản không để bất cứ kẻ nào trong mắt, thế nhưng hôm nay lại vì cô nói chuyện.

"Mặc kệ cô ấy đã làm gì, cô ấy vẫn còn là cô bé nhỏ…”

“ Cô gái nhỏ phá thai/” Diệp Dịch Lỗi cười lanh, châm chọc.

“Diệp Dịch Lỗi, cậu bây giờ … nếu không phải bọn mình biết cậu yêu Tuyết Ngưng, nhất định sẽ cảm thấy cậu đang ghen.”

Phốc......

Diệp Dịch Lỗi trực tiếp bị sặc, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nam Phong, “ Đi qua bên kia chơi đi! Scandal của mình cũng không quan tâm, còn nói mình. Cút ngay”. Gần đây có một nữ minh tinh bị nghi ngờ có thai với nam Phong, Nam gia đang rất loạn.

“ Cậu lo cho bản thân trước đi, nhà mình không có ai lại đi cạnh tranh với anh họ cả.” Nam Phong liếc hắn một cái, nói: “Diệp Dịch Lỗi, mình muốn cậu cho dù có muốn có con, cũng sẽ không để Điền Mộng Phỉ mang chứ.” Anh không sợ chết nói, rất nhanh liền tránh được một bàn đạp chân của Diệp Dịch Lỗi. “ Mình nói sự thật, vừa rồi Vân tường nói về Băng Ngưng, cậu bày ra bộ mặt mất hứng kia cho ai nhìn.

“ Cô ta không xứng!” Khóe môi Diệp Dịch Lỗi khẽ nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường.

“ Đó chính là ham muốn không giữ được thì quấy phá sao?” Hạ Vân Tường thuật lại, “ Nếu như không thích cô ấy thì bỏ đi, nhìn bộ dạng khổ sở của Tử Hạo, làm an hem cậu không thấy đau lòng sao?”

“ Cậu không thấy cậu đang gây khó dễ cho mình sao?” hắn ngẩng đầu nhìn bạn tốt. “ Vị hôn thê của mình, 16 tuổi đã mang thai con của người khác, mình ngay cả tên đó là ai cũng không biết.”

“ Nói không chừng cha đứa bé là ai, Lạc Băng Ngưng cũng không biết.” Đinh Y Nhiên như cây tăm cắm trong mâm đựng trái cây nói.

Diệp Dịch Lỗi cau mày, Hạ Vân tường càng thêm chán ghét. “ Nhưng lúc ấy, cô ấy vẫn chỉ là cô em gái mà cậu thích thôi.” Anh nghiêm túc nói.

“ Mặc kệ trước đó cô ấy đã làm gì, mặc kệ cô ấy như thế nào, dù gì cô ấy cũng lớn lên cùng chúng ta, tảng đá, mình không muốn tổn thương cô ấy.”

Diệp Dịch Lỗi cúi đầu, ánh mắt cực kì phức tạp, tổn thương cô? Vậy ai thương hắn đây? Không ai nhìn thấy, cũng không ai xoa dịu vết thương cho hắn…

Nhà họ Diệp.

Có Lâm Thanh Âm hiểu mình, trong nháy mắt Băng Ngưng cảm thấy khá hơn, bữa tối cô đã chịu ăn chút đồ, nhưng mà hiện giờ tin tức không như bình thường, công ty cũng có nhiều việc phải làm. Lâm Thanh Âm tạm thời phải đi làm, băng Ngưng đứng ở cửa tạm biệt bà, có loại lưu luyến không nỡ để bà đi.

“ ơ, thật đúng là mẹ con thâm tình.”Thanh âm của Lưu Duệ Hàng từ phía sau truyền đến khiến Băng ngưng lập tức cứng đờ người.

“ Em gái Ngưng Nhi, sao lần nào gặp anh cũng bày bộ mặt như gặp quỷ vậy?” Lưu Duệ Hàng ôm cánh tay mình đi tới trước mặt cô, cơ thể hắn hơi nghiêng về phía trước một chút, thương tiếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “ Đừng quên, ở lễ đính hôn, người mẹ thân ái của em đã tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế nào, em yêu a Dịch Lỗi của em, nhưng hắn đã lãnh khốc vô tình như thế nào. Lúc em gặp nguy hiểm, cần người đưa đi bệnh viện, nhưng anh…” Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng mà chậm chạp, lại thêm một tia cợt nhả, trong mắt hắn cũng toàn là ý châm trọc cô.

"Cám ơn anh họ.” Bàn tay nhỏ bé của Băng ngưng nắm chặt. “ việc này, em… em đi vào trước.”

“ Thế nào đi vội như vậy?” Lưu Duệ Hàng kéo cổ tay cô, túm cô lại hướng mình, “ lời anh muốn nói còn chưa hết!” hắn khom lưng lại gần…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện