Tư Đồ Mạch quay lại nhìn vừa hay thấy Diệp Dịch Lỗi đi từ bên ngoài vào, toàn thân mỏi mệt.
“Cậu chủ Diệp, tuy rằng bị phỏng không quá nghiêm trọng nhưng cũng không thể xem thường. Nếu không xử lý cẩn thận có thể bị nhiễm trùng, đến khi đó e rằng không lường được.”
“Vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi dùng ánh mắt u ám chằm chằm vào bàn chân của Băng Ngưng đang bị Tư Đồ Mạch nắm. “Có chết người không?”
“Anh nói hơi quá đáng rồi đó.” Tư Đồ Mạch hỏi. ‘Vừa về đến nhà đã buông lời châm chọc, xem ra tin đồn là thật. Thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Diệp quả thật không dễ dàng gì.
“Bác sĩ Tư Đồ!” Băng Ngưng nhẹ gọi, lắc đầu tỏ ý không cần.
Hành động túm áo Tư Đồ Mạch của Băng Ngưng thật sự khơi mào lửa giận của Diệp Dịch Lỗi. Hắn lạnh giọng ra lệnh. “Lại đây Băng Ngưng.”
“Chân của Băng Ngưng đang bị thương, không thể cử động.” Tư Đồ nói xong ngồi xuống nắm lấy mắt cá chân của cô. Ánh mắt giết người của Diệp Dịch Lỗi làm cô khó có thể an tâm.
“Ngưng Nhi, cô có vẻ không thể nhớ được lời nói của tôi phải không?” Tuy rằng giọng nói thản nhiên nhưng trong mắt hắn đầy uy hiếp. Băng Ngưng thấy hơi lo sợ, đang định đứng dậy thì bị Tư Đồ Mạch đè lại. “Hiện tại, cô là bệnh nhân của tôi. Bệnh nhân phải nghe lời thầy thuốc.”
Bị khiêu khích trực tiếp khiến DIệp Dịch Lỗi mất sạch kiên nhẫn, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tư Đồ Mạch. Sau đó chuyển hướng sang Băng Ngưng, tự như chất vấn: cô quên lần cảnh cáo mới đây rồi sao? Không khí căng như dây dàn bị cắt ngang vì Điền Mộng Phỉ từ dâu nhào đến. “Anh Dịch!” Ả nũng nịu ôm lấy thắt lưng của Diệp Dich Lỗi, cố tình dán bộ ngực vào người hắn. “Sao bây giờ anh mới trở về. Anh đi ra ngoài cả đêm làm mọi người trong nhà ai ai cũng lo lắng.” Ả chu đôi môi đỏ mọng làm nũng.
Vốn không hứng thú với hành động của Điền Mộng Phỉ nhưng nhìn Băng Ngưng “thân mật” dựa vào người Tư Đồ Mạch, hắn vươn tay ôm thắt lưng của ả, “Anh đã về rồi còn gì.” Khẽ xoa chóp mũi của ả. “Anh đưa em đi làm được không?”
“Tốt quá!” Điền Mộng Phỉ mong còn không được, dĩ nhiên gật đầu như giã tỏi. “Anh Dịch à, em biết anh tốt với em nhất mà.” Nửa khuôn mặt đang hớn hở dán tại lồng ngực hắn lộ.
“Thiếu gia, phu nhân muốn cậu đưa tiểu thư đi học ạ.”
“Không rảnh.!” Hắn ngắt lời quản gia trong khi tay vẫn ôm Điền Mộng Phỉ. “Ông là quản gia của nhà này không có nghĩ ông có quyền quản lý cả tôi.”
Quản gia nghẹn họng không nói thêm được lời nào, đành lui sang một bên.
“Không cần lo lắng, để tôi đưa Băng Ngưng đến trường.” Tư Đồ Mạch vừa lau tay vừa đề nghị.
“Việc này...không tiện lắm.” Quản gia nhìn Diệp Dịch Lỗi.
“Không có gì bất tiện cả, dù sao cũng tiện đường. Huống hồ tôi là bác sĩ của cô ấy, không phải người lạ.” Hắn nói xong đỡ Băng Ngưng đứng dậy, dừng lại một chút nhìn Điền Mộng Phỉ dìu Băng Ngưng rời đi.
“Bác sĩ Tư Đồ, anh làm cái...” Băng Ngưng khó chịu khi bị nhét vào trong xe.
“Vì sao cô ở trước mặt Diệp Dịch Lỗi thì ngoan ngoãn như con mèo nhỏ mà trước mặt tôi thì xù lông như con nhím thế?” Cố ý đóng cửa xe thật mạnh. “Hắn cố ý làm khó cô đó. Cô định chịu đựng đến bao giờ?”
Ơ...Tư Đồ Mạch vẫn là người nho nhã, lễ độ, hôm nay sao lại xử sự như thế?
Tư Đồ Mạch rõ ràng đang tức giận, dường như khó chấp nhận được việc Băng Ngưng bị ức hiếp. ‘Cho dù chỉ là con gái nuôi, nhưng vẫn là hôn thê trên danh nghĩa, không hiểu tại sao Diệp Dịch Lỗi có thể đối xử với cô ấy như vậy.’
“Cậu chủ Diệp, tuy rằng bị phỏng không quá nghiêm trọng nhưng cũng không thể xem thường. Nếu không xử lý cẩn thận có thể bị nhiễm trùng, đến khi đó e rằng không lường được.”
“Vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi dùng ánh mắt u ám chằm chằm vào bàn chân của Băng Ngưng đang bị Tư Đồ Mạch nắm. “Có chết người không?”
“Anh nói hơi quá đáng rồi đó.” Tư Đồ Mạch hỏi. ‘Vừa về đến nhà đã buông lời châm chọc, xem ra tin đồn là thật. Thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Diệp quả thật không dễ dàng gì.
“Bác sĩ Tư Đồ!” Băng Ngưng nhẹ gọi, lắc đầu tỏ ý không cần.
Hành động túm áo Tư Đồ Mạch của Băng Ngưng thật sự khơi mào lửa giận của Diệp Dịch Lỗi. Hắn lạnh giọng ra lệnh. “Lại đây Băng Ngưng.”
“Chân của Băng Ngưng đang bị thương, không thể cử động.” Tư Đồ nói xong ngồi xuống nắm lấy mắt cá chân của cô. Ánh mắt giết người của Diệp Dịch Lỗi làm cô khó có thể an tâm.
“Ngưng Nhi, cô có vẻ không thể nhớ được lời nói của tôi phải không?” Tuy rằng giọng nói thản nhiên nhưng trong mắt hắn đầy uy hiếp. Băng Ngưng thấy hơi lo sợ, đang định đứng dậy thì bị Tư Đồ Mạch đè lại. “Hiện tại, cô là bệnh nhân của tôi. Bệnh nhân phải nghe lời thầy thuốc.”
Bị khiêu khích trực tiếp khiến DIệp Dịch Lỗi mất sạch kiên nhẫn, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tư Đồ Mạch. Sau đó chuyển hướng sang Băng Ngưng, tự như chất vấn: cô quên lần cảnh cáo mới đây rồi sao? Không khí căng như dây dàn bị cắt ngang vì Điền Mộng Phỉ từ dâu nhào đến. “Anh Dịch!” Ả nũng nịu ôm lấy thắt lưng của Diệp Dich Lỗi, cố tình dán bộ ngực vào người hắn. “Sao bây giờ anh mới trở về. Anh đi ra ngoài cả đêm làm mọi người trong nhà ai ai cũng lo lắng.” Ả chu đôi môi đỏ mọng làm nũng.
Vốn không hứng thú với hành động của Điền Mộng Phỉ nhưng nhìn Băng Ngưng “thân mật” dựa vào người Tư Đồ Mạch, hắn vươn tay ôm thắt lưng của ả, “Anh đã về rồi còn gì.” Khẽ xoa chóp mũi của ả. “Anh đưa em đi làm được không?”
“Tốt quá!” Điền Mộng Phỉ mong còn không được, dĩ nhiên gật đầu như giã tỏi. “Anh Dịch à, em biết anh tốt với em nhất mà.” Nửa khuôn mặt đang hớn hở dán tại lồng ngực hắn lộ.
“Thiếu gia, phu nhân muốn cậu đưa tiểu thư đi học ạ.”
“Không rảnh.!” Hắn ngắt lời quản gia trong khi tay vẫn ôm Điền Mộng Phỉ. “Ông là quản gia của nhà này không có nghĩ ông có quyền quản lý cả tôi.”
Quản gia nghẹn họng không nói thêm được lời nào, đành lui sang một bên.
“Không cần lo lắng, để tôi đưa Băng Ngưng đến trường.” Tư Đồ Mạch vừa lau tay vừa đề nghị.
“Việc này...không tiện lắm.” Quản gia nhìn Diệp Dịch Lỗi.
“Không có gì bất tiện cả, dù sao cũng tiện đường. Huống hồ tôi là bác sĩ của cô ấy, không phải người lạ.” Hắn nói xong đỡ Băng Ngưng đứng dậy, dừng lại một chút nhìn Điền Mộng Phỉ dìu Băng Ngưng rời đi.
“Bác sĩ Tư Đồ, anh làm cái...” Băng Ngưng khó chịu khi bị nhét vào trong xe.
“Vì sao cô ở trước mặt Diệp Dịch Lỗi thì ngoan ngoãn như con mèo nhỏ mà trước mặt tôi thì xù lông như con nhím thế?” Cố ý đóng cửa xe thật mạnh. “Hắn cố ý làm khó cô đó. Cô định chịu đựng đến bao giờ?”
Ơ...Tư Đồ Mạch vẫn là người nho nhã, lễ độ, hôm nay sao lại xử sự như thế?
Tư Đồ Mạch rõ ràng đang tức giận, dường như khó chấp nhận được việc Băng Ngưng bị ức hiếp. ‘Cho dù chỉ là con gái nuôi, nhưng vẫn là hôn thê trên danh nghĩa, không hiểu tại sao Diệp Dịch Lỗi có thể đối xử với cô ấy như vậy.’
Danh sách chương