(Cảnh báo có H máu me, bạo lực cùng...nóng bỏng à...vivi cần 2 lít máu heo, mất máu trầm trọng à. Strongly warning and restrict. Cảnh báo rồi, ai không nghe đâm đầu vào tự chịu à...)
*****************************
Thân mình Băng Ngưng lạnh như băng, cứng đờ. Mưa vẫn tí tách rơi xuống, sấm chớp vẫn rền vang. Cô bỗng cảm thấy yên lặng khác thường, chỉ còn cô và Diệp Dịch Lỗi chăm chú nhìn nhau. Xong rồi...hết thật rồi.
Ô, buông ra, buông ra...Cô càng giãy giụa, Dương Tư Thần càng ôm chặt hơn, giống như đem toàn bộ bi phẫn dồn vào nụ hôn này. Lần đầu tiên anh thân cận với cô như vậy. Cảm xúc khó diến tả bằng lời. Từ trước đến nay, ngay cả ôm hay nắm tay cũng không dám tùy tiện. Hôm nay, rốt cuộc cũng đến gần cô ấy, hôn cô ấy, nhưng...sao thấy càng xa cách, càng tuyệt vọng.
Ôm càng chặt! Thân thể mềm mại của cô, còn hương vị của riêng cô khắc sâu vào tâm khảm. Nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được chút nào cảm giác say mê, quyến luyến mà tràn đầy hoảng sợ cùng chán ghét.
Anh chầm chậm mở mắt ra, không ngoài dự liệu là khuôn mặt, ánh mắt hoảng sợ cực độ của cô. Tay từ từ buông lỏng, theo cánh tay của cô vô lực trượt xuống.
“Băng Ngưng, em thật độc ác...”
“Đoành...” Tiếng sấm ầm ầm, mưa trắng trời ngập nước. Cơn mưa to vô tình bao trùm yêu cùng hận của ba con người.
Băng Ngưng thấy người mất hoàn toàn sức lực, không còn biết gì nữa, không còn nghe thấy gì khác, trong mắt chỉ thấy Diệp Dịch Lỗi đang phấn nộ. Ánh mắt uy hiếp của hắn khiến cố không biết làm sao, chỉ muốn tìm một chỗ để trốn tránh.
Diệp Dịch Lỗi đứng trong làn mưa, lửa giận bốc lên ngùn ngụt từ đôi mắt hắn muốn thiêu rụi tất cả. Hắn chầm chậm đi đến bên Băng Ngưng, không nói lời nào nắm lấy cổ tay của cô, siết chặt.
“Anh Dịch Lỗi, anh nghe em giải thích...” Băng Ngưng run run nói. Vì sao lại như vậy? Diệp Dịch Lỗi luôn chán ghét mỗi khi cô ở cùng người khác phái. Tại sao hết lần này đến lần khác đều bị hắn bắt gặp. Nhìn thấy cảnh vừa rồi...cô vô tội mà, cô bị ép buộc mà.
“Đi!” Hắn phun ra một tiếng khiến người khác không thể đoán được cảm xúc của hắn. "Không đúng, cô sao có thể không nhận ra được chứ. Tâm trạng của hắn..." cả cổ tay đau đớn như bị bẻ gãy, tựa như một ngày nào đó...ngày đó...Tâm chợt trầm xuống.
“Anh Dịch Lỗi, anh...anh buông..buông em ra.” Băng Ngưng ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát được bàn tay của hắn kìm kẹp. “Buông ra” Cô dùng tay vặn từng ngón tay của hắn ra, cố tình dùng sức bấu mạnh lên tay hắn, nhưng không thể dịch chuyển được dù chỉ một chút. Trong lúc hoảng loạn, cô không nghĩ ngợi gì nhiều mà xoay sang nhìn Dương Tư Thần cầu cứu “Học trưởng...“.
Nhìn thấy Băng Ngưng cầu cứu Dương Tư Thần, Diệp Dịch Lỗi giận run lên, đôi mắt thoáng chốc nhuốm u ám. Cô lại cầu đến người khác, là đàn ông khác ngay trước mặt hắn. Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn, không ngại cấu véo, khiến ngón tay hắn đau như sắp đứt rời. "Cô thích như vậy sao Lạc Băng Ngưng?" Ngón vay vẫn lưu lại vết xước do móng tay cào. Đau...ngón tay đau truyền thẳng đến tim...Tim thậm chí còn đau hơn. Bất chấp đau đớn, hắn không hề buông lỏng tay dù chỉ một khe hở nhỏ. "Chết cũng không buông."
Học trưởng? Dương Tư Thần cười một cách khổ sở. "Hahaha..." trước mặt vị hôn phu của mình, cô lại gọi anh. "Lạc Băng Ngưng, em xem anh là cái gì?" Lảo đảo lui ra sau hai bước, anh khó khăn xoay người bước đi, mang theo phẫn nộ cùng tuyệt vọng đang tra tấn trong lòng...Bỏ đi...nên buông tay thôi, còn muốn thương tổn đến thế nào? Nhìn Dương Tư Thần rời đi, Băng Ngưng thực sự rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Không còn nơi bấu víu, cô chỉ còn biết dùng hết sức giãy giụa, liên tiếp đấm đá, cấu véo vào cánh tay của hắn bởi hơn lúc nào hết, cô biết chắc chắn rằng nếu không thoát được thì lần này cô sẽ thê thảm.
“Buông ra, buông em ra...” Cô gào thét.
“Cô muốn trốn thoát sao?” Cánh tay còn lại ôm lấy thắt lưng, kéo cô lại trong lòng mình. “Nhưng hắn bỏ rơi cô rồi.” Ngữ điệu chậm rãi. Hơi thởi nóng rực phả trên khuôn mặt lạnh lẽo của cô. “Cho nên, đây là số mệnh của cô rồi, không thoát được đâu, chấp nhận đi...”
“Không phải như anh nghĩ đâu. Anh Dịch Lỗi...anh nghe em giải thích được không?” Băng Ngưng thật sự hoảng sợ.
“Đi theo tôi” Hắn bình tĩnh phun ra ba chữ.
“Không...em không muốn.” Băng Ngưng vừa khóc vừa hô lên. Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, hy vọng có ai đó...có ai có thể cứu cô...nhưng liệu ai có thể đây?
“Đi!” Diệp Dịch Lỗi không thể bình tĩnh nữa, tức giận rống lên rồi thô bạo kéo Băng Ngưng về phía xe của mình.
“Buông ra, em không đi đâu hết.” Sự phản kháng của cô quá mỏng mạanh trước cơn cuồng nộ của Diệp Dịch Lỗi. “Phịch...rầm...a....” Bị nhét vào xe, cô mất thăng bằng đập mạnh trán vào cửa xe. Dưới tình huống nguy cấp, cô bất chấp sợ hãi tiếp tục phản kháng. Cổ tay vừa được buông ra, cô định đẩy cửa xe lao ra nhưng ngay lập tức bị kéo trở lại. Chạy trốn thất bại lại càng làm Diệp Dịch Lỗi tức giận hơn, túm lấy cô đẩy vào xe rồi đóng mạnh cửa.
Á...Mái tóc ướt sũng bị cửa xe kẹp khiến cô đau đến kêu thảm thiết. Nhưng Diệp Dịch Lỗi lại làm ngơ như không thấy. Hắn tiến lại gần, trừng mắt nhìn cô đau đớn. “Tôi đã nhắc nhở cô không chỉ một lần.” Lời nói thong thả nhưng tỏa ra khí lạnh khiếp người, tưởng như có thể đêm kính gương hóa thành băng hết. “Vì sao cô luôn chống đối, vì sao chọc giận tôi? Hả?”
“Buông ra, buông ra...” Mỗi lần giãy giụa làm da dầu đau tê dại nhưng cô thật sự quá hoảng sợ nên không để ý đến. “Em cầu xin anh, thả em ra.”
“Thả cô để đi tìm thằng nào? Dương Tư Thần sao?” Hắn lạnh giọng quát. “Lạc Băng Ngưng, cô nằm mơ đi.” Hắn đột nhiên gào lên, khiến đầu Băng Ngưng ong lên. Ngay sau đó môi của hắn áp đến...
Ô...ưm...
Chưa từng tức giận như vậy, thô bạo hôn, như muốn dồn hết trừng phạt vào nụ hôn này. Nghĩ đến vừa mới đây thôi, cô hôn Dương Tư Thần nhưng lại bài xích nụ hôn của hắn đến vậy, còn liều chết kháng cự. Hắn vội vàng quấn lấy lưỡi của cô, đảo mút. Hai tay mang theo tức giận không ngừng di động trên cơ thể cô, như muốn bóp nát cô, muốn dùng mọi cách để làm cô đau đớn...để cô cảm nhận được đau đớn trong lòng của hắn.
Bàn tay lạnh băng luồn vào trong quần áo của cô, cách lớp áo ngực không kiêng kị gì mà xoa nắn hai bầu ngực đầy đặn. Ư...Băng Ngưng vừa sợ vừa đau, thân thể run rẩy càng giãy giụa mạnh hơn.
“Lạc Băng Ngưng, tôi đã nói rồi.” Mùi máu tươi tràn đầy khoang miệng mới khiến hắn rời đi. “Hôm nay, thần tiên hạ thế cũng không thể cứu cô.”
“Buông ra, buông...” hai tay đánh mạnh vào vai của hắn, không để ý đến tóc đang bị cánh cửa kẹp đau đớn.
“Buông ra? Trừ phi tôi chết.” Hắn nói xong cầm lấy dây an toàn trói hai vòng quanh cổ tay của Băng Ngưng, đem cô giam ở bên cạnh tay lái, cả thân người không thể động đậy.
“Lạc Băng Ngưng, hôm nay tôi sẽ cho cô thấy rõ ràng hậu quả khi dám phản lại tôi.”
Xoẹt xoẹt...ào ào...ken két...Đêm mưa dữ dội. Chiếc xe lao đi như điên trong màn mưa. Tiếng mưa quất vào thủy tinh, tiếng gió gào thét, tiếng phanh thắng ma sát trên đường. Tất cả tạo thành âm thanh chói tai. Leng keng...âm thanh chát chúa như tiếng binh khí va chạm. Kí ức về một đêm nào đó lại ùa về...Băng Ngưng run rẩy cầu xin hấn chậm lại nhưng vô ích. Hắn trừng mắt nhìn về phía trước, chân đạp mạnh ga.
*****************************
“Anh Dịch Lỗi, buông em ra đi...”
Băng Ngưng bị Diệp Dịch Lỗi lôi xềnh xệch vào thang máy, rồi lại bị kéo ra. Tiếng kêu gào cầu xin của cô lơ lửng quanh quẩn trong hành lang không người rồi từ từ bị yên lặng nuốt chủng. Không có ai nghe được...không ai có thể cứu cô. Trên mặt cô đầy vệt nước, không biết là nước mắt hay nước mưa...lạnh buốt. Mặc cho cô khóc lóc, cầu xin thế nào, Diệp Dịch Lỗi vẫn duy trì thái độ lạnh lùng túm lấy cô lôi đi, cho đến khi một cánh cửa được mở ra mới đẩy cô vào. Cảnh cửa đen ngòm càng khiến cô hoảng sợ tựa như cánh cửa dẫn xuống địa ngục. Cô không thoát được rồi...
Rầm...
Băng Ngưng ngã trên sàn gỗ rắn chắc lạnh lẽo, bị văng xa một đoạn. Không để ý đến thân thể đau đớn do va đập, cô tìm cách đứng lên chạy trốn. Hành động này của cô vô hình chung đổ thêm dầu vào lửa. Lửa bùng cháy....
“Đã đến nước này cô còn chạy làm gì. Cô chạy không thoát đâu.”Sập cửa phòng thật mạnh, hắn bật đèn lên. Ánh sáng chói mắt khiến mắt cô không thể mở to. Hắn chậm rãi đến gần, chậm rãi hưởng thụ sự sợ hãi của cô, tựa như thợ săn đang vờn bắt, dày vò con mồi, dồn nó vào đường cùng. “Nếu đã sợ tôi như thế, tại sao hết lần này đến lần khác phản bội tôi.”
Băng Ngưng bị dồn đến sát tường, không còn đường để lui. “Anh Dịch Lỗi, anh nghe em giải thích. Sự tình không phải như anh nghĩ đâu.” Cô khóc lóc giải thích.
“Ngưng Nhi à, là anh tận mắt nhìn thấy.” Lần này hắn không gào thét, thật dịu dàng ngồi xuống nâng cằm của cô lên. “Em bảo anh phải tin em thế nào đây? Hả?” Sự dịu dàng chết chóc, thậm chí càng đáng sợ hơn.
“Em có thể giải thích tất cả...”
“Không tin, một chút cũng không muốn tin...” Hắn cắt ngang lời cô nói. “Bây giờ đi tẩy rửa cho sạch nhé, Ngưng nhi bẩn quá... “ Hắn cầm lấy hai tay của cô kéo cô vào bồn tắm, mở vòi hoa sem xối nước xuống. Thân thể ngâm nước mưa lạnh lẽo đột ngột bị nước ấm tương phản phủ xuống khiến cơ thể kịch liệt phản ứng, co rúm vào. Nước nóng bắn vào vết thương trên chân khiến cô đau đớn kêu lên thảm thiết.
“Không muốn...”
“Tôi đã cho cô cơ hội rồi.” Hắn nghiến răng nói.
“Em không cần cái cơ hội đó. Buông em ra...”
Diệp Dịch Lỗi nhìn chằm chằm mặt của cô rồi để vòi hoa sen chảy to nhất, xối vào người cô như muốn dùng dòng nước này rửa trôi hết mọi “bẩn thỉu“. Nước chảy đến vết thương khiến cô run rẩy. Tiếng rên đau chưa kịp phát ra đã bị đôi môi của hắn áp đến chặn lại. Hắn Vừa mãnh liệt hôn vừa vội vã lột quần áo của cô. Thân thể của cả hai người đều chật vật nhếch nhác như nhau. Bàn tay thô to của hắn chà xát trên người cô làm cô đau đớn.
Nước xả vào mặt khiến cô bị sặc, khụ khụ...Băng Ngưng ho nhẹ, phun ra một ngụm nước. Diệp Dịch Lỗi vẫn không để cô tránh né, nâng mặt cô lên dùng dòng nước cộ rửa khắp khuôn mặt, không chừa nơi nào. Má...môi...mắt...tất cả những chỗ đã bị kẻ khác chạm vào. Còn có cánh tay...rồi toàn thân...còn có nơi đó...càng xả nhiều nước hơn.
Tay của hắn cũng run rẩy vì quá kích động. Lúc này, trong đầu hấn tràn ngập hình ảnh cô cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ. Ánh mắt từ từ lạnh băng. Tay hắn vô thức đưa về phía trước, nhìn về phía trước ngực của cô...rồi đột nhiên nắm lấy cổ của cô, bóp chặt...
Ặc...Uh...
“Vì sao phản bội tôi?” Xiết lấy cái cổ mảnh khảnh của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi ghé sát tai cô chất vấn. Cô dám hôn người khác. Nếu lúc đó hắn không đúng lúc xuất hiện thì chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp. Càng nghĩ càng tức giận. Lửa giận khiến hắn không còn đủ tỉnh táo để khống chế sức mạnh của mình. Hắn biết cô không đi học. Cả ngày hôm nay cô đi đâu, làm gì? Có phải ở cùng một chỗ với Tư Đồ Mạch. Sau đó...hết ca của Tư Đồ Mạch đến lượt Dương Tư Thần sao?
Khụ khụ...Bị bóp cổ không thở nối, Băng Ngưng bất lực há miệng. Khuôn mặt từ từ chuyển từ màu đỏ sang xanh tím. Chỉ trong vài giây ngắn ngủn, không khí bị rút hết, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ.
Nhìn thấy hắn độc ác tuyệt tình lúc này, nước mắt cô rơi xuống, trước mắt một mảng mơ hồ. Chầm chậm nâng hai tay đã rã rời lên, đột nhiên cô khát khao được chạm vào hai má của hắn, nhưng không hiểu sao với mãi không tới...xa quá...mỗi lúc một xa, không chạm tới được.
Hơi thở của cô nhạt dần đi, cánh tay đang lơ lửng giữa không khí bất chợt buông thõng xuống, thân mình mềm nhũn dựa vào vách tường. Sinh mệnh sắp rời bỏ chỉ cần thêm một chút sức nữa. Chết...ý nghĩ này vừa vụt qua đầu lập tức kéo lý trí trở về. Trợn mắt nhìn bàn tay đang nổi gân xanh, ra sức bóp cổ cô. "Khốn kiếp, mình đang làm cái gì?" Hắn vội thu tay lại khiến cơ thể truợt xuống, không còn sinh khí. Hắn kinh sợ ôm lấy cô, kéo cô vào lòng mình.
Nước từ vòi hoa sen vẫn chảy xuống không ngừng. Trong phòng tắm, chỉ còn tiếng thở dồn dập của hắn cùng tiếng nước chảy. “Ngưng Nhi.” Hắn hoảng hốt kêu tên cô nhưng không có tiếng đáp lại. Nhìn Băng Ngưng yếu ớt dựa vào minh, hơi thở biến mất, một loại cảm giác đáng sợ đánh úp về phía hắn. Hắn nâng cô lên, hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô, bắt đầu hô hấp nhân tạo. Nụ hôn mãi không đủ. Sau khí giúp hô hà hơi thổi ngạt, hắn lại muốn nhiều hơn, lại càng hôn sâu. Bao nhiêu cảm xúc dồn dập tại lúc này, có căm giận, có không cam tâm, còn có một loại cảm xúc khó tả...Hắn chỉ biểt rõ ràng một điều, đó là không thể buông tay.
Khụ khụ...cuối cùng cũng có thể hô hấp nhưng lại bị nước làm cho sặc sụa, đến mấy cái ho khan cũng thật mỏng mang.
Nhìn cô gái suýt mất mạng vì hành động mất trí của mình, tim của hắn truyền đến cơn đau dữ dội, thực sự rất đau, không thể trốn tránh cũng không cách nào phủ nhận. Lúc này, có lẽ hắn không nhận ra khi cô tổn thương đau đớn, hắn cũng nhận lại không kém gì. Chờ đến lúc nhận ra thì đã muộn, đau đã đến tê tâm liệt phế, thương đã quá sâu. Gắt gao ôm lấy cô, chỉ muốn đem cô sát nhập luôn vào cơ thể mình.
“Vì sao em lại phản bội anh? Nói cho anh biết vì sao?” Hắn nâng cằm của Băng Ngưng lên bị thương hỏi.
Băng Ngưng mệt mỏi mở to mắt nhìn hắn nhưng bởi vì ánh sáng của ngọn đèn trần chói mắt làm cô không thấy biểu tình thống khổ cùng bi thương trong mắt hắn. Chỉ biết rằng hắn suýt giết chết cô. Anh Dịch Lỗi cô yêu hơn mạng sống suốt mười mấy năm nay nhẫn tâm định bóp chết cô. Vẫn biết hắn chán ghét cô, hận cô nhưng không ngờ đến mức độ muốn giết cô. Nước mắt chua xót chảy dài xuống khuôn mặt trắng bệch. "Anh Dịch Lỗi, anh quả thật tuyệt tình."
“Buông ra...” Tiếng nói yếu ớt của cô nồng đạm đau thương. “Đừng chạm vào tôi.”
Chút áy náy, không đành lòng vừa nảy sinh đã bị mấy chữ này quét sạch. “Đừng quên cô là vợ chưa cưới của tôi.” Hắn gằn từng tiếng nhắc nhở bên tai cô. “Người khác có thể chạm vào cô, vì sao tôi lại không thể. Tôi sẽ thỏa mãn cô không thua gì nhân tình khác của cô.” Lời nói vì tức giận mà không cân nhắc làm tổn thương Băng Ngưng cũng làm hắn khó chịu.
Tình nhân khác? Băng Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn. Mãi mãi là như thế này phải không? Hắn nguyện tin tưởng Tuyết Ngưng vĩnh viễn nhưng không dành một chút nào cho cô. Chỉ vì nhìn thấy cô bị người khác cường hôn thì ngay lập tức phán tội cho cô...Còn nhớ năm đó, cô nghe mẹ nói Lưu Duệ Hàng đang nắm trong tay chứng cứ bất lợi cho hắn. Cô bất chấp tất cả mạo hiểm chạy tới văn phòng của Lưu Duệ Hàng, thiếu chút nữa bị hắn cưỡng bức. Diệp Dịch Lỗi dù chạy đến cứu cô kịp thời, nhưng trước tiên vẫn trách cứ cô thay vì an ủi. Cô đột nhiên không biết mình dựa vào đâu mà kiên trì đến thế. Nhìn con người tàn nhẫn vô tình trước mặt, cô tự hỏi đến cùng mình yêu si dại như vậy vì cái gì?”
“Có phải bất kỳ ai cũng có thể tùy ý chạm vào cô sao?” Hắn vuốt mặt cô. “Có phải chỉ cần một thằng nào đó xuất hiện cô cũng sẽ phản bội tôi đúng không?” Hắn gào lên, nắm tóc của cô buộc cô phải ngẩng đầu lên. “Cô ngoài miệng luôn nói yêu tôi nhưng cô thử nhìn xem cô đã làm những gì? Hả? Cô mang thai của kẻ khác. Cô đã có đứa con của thằng khác đúng không?” Hắn rống lên tức giận. “Nói! Nghiệt chủng kia là của ai?” Quá mức kích thích cùng gào thét điên cuồng khiến đầu hắn choáng váng. Đã tự nhắc bản thân đừng tự đâm vào tim mình, đừng hỏi han gì về chuyện ấy...nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được. Lúc Văn Tuấn đưa đến tập tài liệu, hắn không muốn tin vào mắt mình. Khi nhìn thấy chứng từ phẫu thuật phá thai của bệnh viện, đất trời như chao đảo, xung quanh tối sầm. Thời khắc đó, thế giới của hắn hoàn toàn sụp đổ.
“Nói!” Một từ đơn giản thốt ra lại mang theo khí lạnh như hầm băng nghìn năm.
“Anh dùng chính cái này để sỉ nhục tôi ngay tại tiệc đính hôn. Anh Dịch Lỗi, anh biết rõ tôi yêu anh hơn hết thảy nhưng vẫn nhẫn tâm tổn thương tôi như vậy. Anh có biết bị người mình yêu hành hạ đau khổ đến thế nào không?” Cô thống khổ nói lại.
“Đừng có đáng trống lảng. Đính hôn đó...cô căn bản không xứng...” Đau...cô còn biết đau. Hắn làm sao không biết đến đau đớn. Hơn bất kỳ ai, hắn cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. “Đứa nhỏ là của ai.? Lưu Duệ Hàng? Dương Tư Thần? Cô mau khai ra” Hắn lắc mạnh vai của cô khiến người cô đập vào bức tường phía sau.
“Tôi không biết...không biết gì hết.” Cô chán nản trả lời. Biết phải trả lời như thế nào đây. Đứa nhỏ đó căn bản chưa từng tồn tại, bảo cô kiếm đâu cho nó một người cha.
Nếu cô nói người đó là Lưu Duệ Hàng có lẽ hắn còn cố gắng tự an ủi chính mình cô bị cưỡng ép, là do Lưu Duệ Hàng ép buộc cô. Dù sao hắn cũng khao khát có được cô từ lâu rồi. Kết qủa là Dương Tư Thần...có lẽ hắn sẽ viện đến lý do cô còn quá trẻ nên bị Dương Tư Thần quyến rũ, cô vị lừa...Cô lại trả lời không biết...Là nhiều quá mà không nhớ là ai sao?
"Là do cô ta tự gây ra, không cần đau lòng thay cô ta, không cần thương hại cô ta."
“Anh đã vừa lòng chưa?” Băng Ngưng thản nhiên hỏi. Anh ta chỉ cần một cái cớ để nhục nhã cô mà thôi. Đến nước này, cô cũng không ngại mà cho hắn.
“Tiện nhân!” Nghe thấy lời này, hắn giơ tay giáng xuống mặt cô một cái tát thật mạnh khiến cô ngã vật ra sàn nhà. Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng, hai tròng mắt vằn đỏ điên dại. Quần áo màu trắng thanh thuần vì dính nước mà trong suốt, cùng một phen giằng co làm vạt áo hé ra, cơ thể mê người ẩn hiện. Thật xinh đẹp. Càng nhìn hô hấp của hắn càng nặng nề. Hắn giật bỏ caravat xuống, vứt áo khoác sang một bên, kéo Băng Ngưng về phía mình chẳng ngại cả hai nằm vật ra sàn nhà. “Không hài lòng! Tất nhiên là không hài lòng chút nào. Nhưng tôi có cách khiến bản thân mình hài lòng ngay lúc này.” Hắn đột ngột xé quần áo của vứt sang một bên.
“Diệp Dịch Lỗi, anh không thể đối xử với tôi như thế.” Hành động của hắn thực sự làm cô kinh sợ.
“Ngưng Nhi, cô lầm rồi. So với bất kì đàn ông nào khác, tôi chính là người có tư cách làm như thế này nhất.” Hắn hung hăng nói, sau đó ôm Băng Ngưng từ phòng tắm một đường đến giường ngủ.
Phịch! Băng Ngưng bị ném mạnh xuống giường, đầu óc có chút choáng váng. Cô chạy trốn theo bản năng nhưng ngay lập tức bị đè lại. “Bỏ tay ra, buông tôi ra ngay...” Cô kêu thất thanh. Cho dù chưa từng trải nhưng cô vẫn biết hắn muốn làm gì. “Anh vẫn chê tôi bẩn thỉu mà. Rất bẩn...đừng chạm vào tôi.” Cô bắt đầu nói chuyện lộn xộn.
“Cô vẫn muốn làm thiếu phu nhân của Diệp Gia không phải sao?” Mặc kệ Băng Ngưng quát to, hắn ngoảnh mặt làm ngơ. “Lạc Băng Ngưng, hôm nay tôi sẽ cho cô toại nguyện.” Nói xong, hắn lấy caravat trói chặt hai cổ tay của cô lại, không thèm để ý da thịt mềm mại của cô bị dây trói hằn lại thành vết thương.
“Không được.” Băng Ngưng kêu to, ra sức giãy dụa phản kháng nhưng không ngăn được hành động của hắn. Không có báo trước, không có dạo đầu, hắn đem lửa nóng của mình xâm nhập thật sâu vào bên trong cô.
“Á a --” Tiếng cô thét chói tai, đau đớn làm cơ thể cô run bần bật.
Diệp Dịch Lỗi buồn bực hừ một tiếng, chống tay xuống giường. Nơi riêng tư đó của cô thật sự nhỏ hẹp, quá chật hẹp đến mức khó tin. Đây là cô gái của cô gái từng phóng túng với nhiều nhân tình sao? Động tác của hắn đột nhiên dừng lại.
Băng Ngưng run rẩy. Cổ tay bị trói chặt, không thể cử động. Tình cảnh này gợi lại trong cô kí ức nhục nhã. Giống như đêm hôm đó...cái đêm Diệp Dịch Lỗi đồng ý đính hôn cũng là đêm cô và Tuyết Ngưng bị bắt cóc. Cô bị trói, bị bịt kín mắt không nhìn thấy gì, không biết hình dáng bọn bắt cóc ra sao. Bọn bắt cóc...không đúng, phải nói là tình nhân của chị mới đúng, chất vấn chị cô vì sao bỏ rơi hắn. Tuyết Ngưng khóc lóc phân trần người bỏ rơi hắn không phải là ả mà là Lạc Băng Ngưng bên này. Bị chính chị gái của mình bán đứng là đả kích lớn với cô, khiến tâm đau đớn khó chịu muốn chết. Kẻ đó sau khi được Tuyết Ngưng chỉ điểm, lao tới xé rách quần áo của cô ngay trước mặt bao nhiêu người. Có điều...cuối cùng bị xâm hại lại vẫn là Tuyết Ngưng vì gã kia nhận ra điểm khác biệt giữa hai người...vết sẹo. Trên người Tuyết Ngưng có vết sẹo do phẫu thuật thay thận hồi bé.
Càng nghĩ càng thấy ghê tởm, bị chính người mình yêu cưỡng bức không khác gì lũ cướp. Còn có gì có thể đau đớn, tàn nhẫn hơn. “Buông ra...” Băng Ngưng phản kháng kịch liệt, tiếng kêu sắc nhọn đáng thẳng đến tai Diệp Dich Lỗi. “Tên khốn kiếp, anh cút đi...”
Diệp Dịch Lỗi biết rõ cô sợ hãi cùng bất an, thậm chí nguyên nhân sâu xa dẫn đến như vậy. Sự việc xảy ra hai năm trước hằn sâu trong lòng cô một vết thương khó lành tạo thành chấn thương tâm lý. Vì vậy, cô luôn phản ứng quá mức nhạy cảm khi tiếp xúc với người khác phái. “Khốn kiếp...” Nhìn gương mặt nhu thuận đáng yêu kia, hắn cười lạnh. “Ngưng Nhi, để tôi cho cô hiểu thế nào là khốn kiếp.” Vừa dứt lời, hắn tàn nhẫn hoàn toàn tiến sâu vào bên trong cô, dùng sức ra vào. Tay nắm lấy phía dưới của cô. “Thấy rõ tôi là ai. Hãy nhìn xem tên khốn kiếp trong miệng cô đang làm gì ở dưới này.”
Băng Ngưng cứng người, tiếng hô đau đớn bị đôi môi của hắn nuốt hết vào trong bụng.
Nơi đó của cô quá non nớt lại chưa được chuẩn bị nên không đủ ẩm ướt. Mỗi lần hắn cử động đều mang đến thống khổ. Hai tay cuộn chặt lại. Toàn thân run rẩy. Cố ý muốn làm cô đau đớn, mỗi động tác của hắn đều tuyệt tình, không chút thương tiếc.
Mỗi lần phân thân của hắn đẩy vào chỗ sâu nhất của cô, đau đớn dội về như xé rách. Chưa từng trải qua chuyện thân mật nên dù thế nào cô cũng không thể tiếp nhận, phối hợp cùng hắn. Động tác hung ác. Lời nói tuyệt tình. Hắn thực sự cho cô trải nghiệm đau đến sống không bằng chết. Từng giọt...từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Đau quá...ô...” Tiếng kêu của cô vỡ vụ thành từng mảnh nhỏ. “Buông ra..cầu xin anh...anh Dich Lỗi...xin anh...đau quá...”
“Nếu đã dám phản bội tôi thì cũng nên sớm chuẩn bị tinh thần đón nhận hậu quả. Đây là cái giá cô phải trả khi làm trái lời tôi.” Diệp Dịch Lỗi oán hận nói. “Nếu không phải biết quá khứ dơ bẩn của cô, có lẽ tôi đã bị diễn xuất tài tình của cô đáng lừa rồi. Cô vẫn dùng cách này để lừa đàn ông phải không?” Cô...mang đến cho hắn cảm giác khó tả. Ngay đến Tuyết Ngưng cũng không phải cảm giác này. Nhớ đến Tuyết Ngưng cũng chưa từng thống khổ như vậy làm hắn thật muốn dịu dàng với cô. Nhưng ý nghĩ này ngay lập tức bị tờ giấy phá thai kia xóa sạch.
"Cô ta mang thai con của người khác rồi nhẫn tâm phá thai khi mới mười sáu tuổi." Chỉ cần nghĩ đến đây thì chút dao động liền tan biến. Sau đó, hắn như phát điên, tàn bạo, hung ác tàn phá trên người cô, mặc kệ cô đau đớn, khổ sở thế nào. Muốn trừng phạt cô vì đã phản bội, tức giận khiến hắn hoàn toàn không để ý bản thân mình căn bản không có tư cách đó.
Băng Ngưng không biết đã trải qua bao nhiêu lần tra tấn đau đớn, không biết qua bao nhiêu lâu, chỉ biết thống khổ cứ liên tục không ngừng, chỉ biết mưa gió sấm chớp vẫn rầm rĩ ngoài cửa sổ như ai oán. Và...cô không thể quên, trước khi mất hoàn toàn ý thức rơi vào hôn mê, hắn lại nỉ non tên của Tuyết Ngưng. Cô biết hắn cố ý. " Để tổn thương em, vì trả thù, anh có thể không từ thủ đoạn tàn độc nào phải không?"
*************************
Không biết qua bao lâu, Diệp Dịch Lỗi đã cạn kiệt sức lực mới bằng lòng phóng thích chính mình trong cơ thể Băng Ngưng. “Ngưng Nhi...” Hô hấp nóng bỏng phun bên tai của Băng Ngưng lúc này đã hôn mê bất tỉnh. Hai thân thể mướt mồ hôi vẫn dính chặt ở một chỗ, vẫn chưa từng rời ra.
Lúc này, cơn mưa bên ngoài đã ngớt, sắc trời quang đãng hơn. Nhìn cô gái đã mất đi ý thức tội nghiệp dưới thân mình, hắn ghé vào vai của cô, dùng chính nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của mình sưởi ấm cho cô.
“Vì sao lại phản bội anh? Rốt cuộc em muốn phản bội anh bao nhiêu lần mới vừa ý?” Hô hấp khàn khàn vẫn chưa khôi phục bình ổn. Giọng nói nỉ non mang đậm thương tâm cùng bất đắc dĩ. "Vì sao lại đối xử với anh như vậy?" Hắn nhắm mắt, ghé sát vào cơ thể của cô, dùng tư thế ôm ấp thân mật nhất tinh tế cảm thụ độ ấm cùng hương vị trên người cô. “Vì sao phải ép anh đến phát điên...”
Cho dù đã mệt mỏi rã rời nhưng hắn lại không thể chợp mắt. Chính hắn không nhớ rõ đã bao lâu không phóng túng, mất kiềm chế như thế. Tuy rằng vẫn trêu trọc Vân Tường rơi vào tình trạng lãnh đạm “hết đạn” vì đã lâu không có bạn gái nhưng bản thân hắn cũng không khác biệt là mấy. Có điều Vân Tường vì nặng lòng với bạn gái trước mà hạn chế bản thân. Còn hắn...”thủ thân như ngọc”, “giữ gìn” vì cái gì đây? Chính hắn cũng không rõ.
Đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, hắn dùng nước lạnh xối lên người mình, không rõ là muốn rửa trôi cái gì. Chỉ biết hương vị của cô vẫn nồng đậm trên người hắn. Trên sàn còn lưu lại một đống hỗn độn. Chính hắn còn cảm giác đau huống hồ là cô. Nắm tay đè trên vách tường lộ cả gân xanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thống khổ của cô cứ hiện lên trong đầu không tài nào xua đi được..
Cô gái bé nhỏ đang mê man vẫn giữ nguyên tư thế trên giường. Trên ga giường còn lưu lại vết đỏ chói mắt là bằng chứng chứng minh vừa rồi hắn thô bạo, buông thả đến thế nào. Làm đau cô đến như vậy. Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, nhìn toàn thân cô đầy dấu vết xanh tím, hắn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
“Anh Dịch Lỗi, đau quá...đau...” Tiếng cô nức nở văng vẳng bên tai. “Xin anh...xin anh...tha cho em.” Cô đáng thương yếu đuối như vậy nhưng chính mình lựa chọn làm ngơ, ép buộc cô phải nhận lấy tất cả.
“Thực xin lỗi...” Vươn tay ôm lấy cô gái vào lòng mình. Cả người cô, trên dưới đều là dấu vết của hắn, hơi thở của hắn. Tâm lại dâng lên chút thỏa mãn. Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mỗi vết thâm ngân trên cơ thể cô. Bàn tay to chậm rãi bao bọc lấy cô, yêu thương vỗ về. Hắn lại gần tại cô nỉ non: “Thực xin lỗi em...Tuyết Nhi...anh xin lỗi.”
Hắn thu hồi cảm xúc, chìm dần vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên hai người gần gũi như vậy. Cuối cùng họ đã thuộc về nhau, đã hòa hợp cơ thể vào nhau. Chỉ có điều...đêm này lại trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, về sau, cũng khiến Diệp DỊch Lỗi dằn vặt tự trách không nguôi.
Trời dần sáng, mưa vẫn không ngừng tí tách rơi. Tuy rằng ở thành phố C, chênh lệch nhiệt độ giữa bốn mùa không lớn nhưng hiện tại đang là tiết thu cộng với mưa suốt đêm khiến nhiệt độ hạ thấp. Diệp Dịch Lỗi bị cơn gió lạnh luồn qua cửa sổ đánh thức. Nhìn cô gái suy nhược trong lòng khiến hắn có chút sợ hãi. Trải qua một đêm, vết thương trên cổ tay của Băng Ngưng càng rõ ràng. Chưa kể vô số vết thâm xanh tím, tụ máu khắp cơ thể trắng noãn. Hắn nắm chặt tay cố gắng áp chế sự hối hận đang dâng lên trong lòng. "Đáng chết! Diệp Dịch Lỗi, mày xem mày đã làm cái gì. Mày...cưỡng bức cô ấy...mày lại có thể...”Cưỡng bức.” Từ này vừa hiện lên trong đầu đã dọa hắn sợ ngây người.
Nhìn Băng Ngưng co rúm lại thân thể, hắn cảm thấy đau. Xoay mặt đi hướng khác, dùng tay xoa xoa ngực mình muốn giảm đi cơn đau này.
“Anh Dịch Lỗi, anh nghe em giải thích...Em không phản bội anh. Chưa từng...”
Đứng dậy bước vào phòng tắm, lại dùng nước lạnh để làm bản thân tỉnh táo lại. Nhưng càng tỉnh táo hắn lại càng khổ sở, càng rõ ràng nhận ra sự thật hẵn đã ép cô, bạo hành cô, tra tấn cô mặc kệ cô thống khổ cầu xin. "Ngưng Nhi, em hẳn hận anh đến chết rồi."
****************************
Tỉnh dậy lần nữa đã quá trưa. Điện thoại có đến hơn mười cuộc gọi nhỡ, đa số là của Văn Tuấn, còn có của Điền Mộng Phỉ. Chán nản ném sang một bên. Lúc này hắn thấy rất đói bụng. Có điều căn hộ này hắn không thường xuyên sử dụng nên trong tủ lạnh không có gì ăn được trừ mấy chai bia, đến ngay cả trứng gà cũng không có. Ngồi ở sô pha, hắn châm một điếu thuốc, hít từng ngụm khói. Bên tai dường như vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng kêu khóc của Băng Ngưng. Cô vẫn nằm bất động, không hề có dấu hiện tỉnh lại. Hắn cảm thấy buồn bực, dập điếu thuốc đi đứng lên đi đến mở cửa sổ để không khí mát lạnh ùa vào phòng thổi đi không khi đặc quánh trong này. Bả vai trần của Băng Ngưng còn lộ ra bên ngoài. Hắn bực bội kéo chăn giúp cô rồi đến bên tủ lấy ra một bộ quần áo để lên trên giường. Bồi hồi một lúc mới lấy điện thoại gọi cho Văn Tuấn.
“Giám đốc, cuối cùng ngài cũng nghe điện thoại. Chủ tịch tìm ngài đã lâu rồi.” Giọng nói lo lắng của Văn Tuấn truyền đến.
“Ông nội?” Thảo nào trợ ly gọi cho hắn dồn dập như vậy. “Có chuyện gì sao?” Nghe thấy Văn Tuấn nhắc đến ông nội, hắn quên bẵng luôn mục đích ban đầu của cuộc gọi này.
“Hình như về chuyến công tác nước ngoài lần này. Không biết bà Diệp Thiệu Kỳ nói gì mà chủ tịch đồng ý để phó tổng Lưu cùng đi lần này. Hiện tại Điền tiểu thư cùng Lưu phó tổng đã ở công ty.”
Chết tiệt! Diệp Dịch Lỗi rủa thầm một tiếng. Hắn nhanh chóng rời căn hộ, lái xe một mạch đến công ty mà không hề để ý túi xách của cô vẫn ở trong xe.
Băng Ngưng bị một trận đau đớn đáng thức. Cơ thể giật giật một lúc, than nhẹ một tiếng. Đau quá...xương cốt đau nhức rã rời như vị đánh nát. Cô cố gắng duỗi người muốn ngồi dậy nhưng không còn chút sức lực nào. Gió lạnh lùa phòng phòng khiến cô rùng mình. Trong phóng lúc này thật yên tĩnh, hương vị gió thu nhẹ nhàng khoan khoái giống như tối hôm qua chưa từng phát sinh chuyện gì. Không khó để nhận ra Diệp Dịch Lỗi đã bỏ đi. Sau một đêm điên cuồng phóng túng, chẳng còn gì lưu lại ngoại trừ đau đớn cả thể xác và tâm hồn cùng những vết tích lớn nhỏ. Đầu óc dần khôi phục. Cô nhớ rõ hắn thô bạo ra sao...thật đáng sợ. Lúc này đây cô thấy mừng thầm vì hắn không ở đây bởi cô không biết phải đối mặt với hắn thế nào, phải thừa nhận sự nhục nhã này ra sao?
Trên người nhớp nhúa thật khó chịu. Thật sự rất đau cùng mệt mỏi, ngay cả nhấc tay thôi cũng cảm thấy không đủ sức. Cô nghiêng người vùi sâu vào trong chăn, dù trong chăn dày mềm mại nhưng không thể sưởi ấm cho cô lúc này. Tâm lẫn thân đều lạnh giá giống cơn gió bên ngoài...
Anh Dịch Lỗi, anh thật tuyệt tình.
Tại Diệp Thị,
Sau cả đêm phóng túng lại chưa ăn sáng nên tinh thần hơi kém. Tuy nhiên, Diệp Dịch Lỗi không còn thời gian để lo những thứ đó, vừa đến công ty liền vào văn phòng của Chủ tịch. Vào đến nơi đã thấy không khí nghiêm túc khác thường, trùng hợp là Diệp Thiệu Kỳ cũng ở đây. Bà nhìn Diệp Dịch Lỗi một lát như đang suy nghĩ gì đó rồi đứng lên rời đi.
“Cháu chào ông ạ” Diệp Dịch Lỗi cung kính nói. Tình cảm ông cháu có chút khách khí. Thật ra tình thân có lẽ là một thứ quá xa xỉ ở Diệp Gia. Nhiều lúc hắn vô cùng hâm mộ Hạ Vân Tường có một gia đình sum vầy, hòa thuận.
Diệp Triển Bằng liếc nhìn đích tôn của mình một cái rồi hừ nhẹ xem như đáp lại.
“Chuyện hợp tác với Điền Gia lần này cháu làm khá lắm.” Từ trước đến nay chủ tịch Diệp rất ít khi khen ngợi ai nhất là sau khi Diệp Dịch Lỗi gây ra chuyện tình ái tai tiếng như vậy khiến ông càng khó tính.
“Đây là công sức của mẹ cháu.” Hắn thành thật nói sự thật. Ông nội vốn là người anh minh từng trải, chuyện này làm sao qua mắt được ông.
“Dù sao Diền gia cũng giữ thể diện cho cháu.” Ông ngẩng đầu nói. “Lần công tác nước ngoài này ông để anh họ cháu cùng đi. Thêm một cái đầu thêm lợi thế. Nhiều người hợp sức công việc sẽ càng thuận lợi. Không phải ông không tin năng lực của cháu nhưng vẫn cần đề phòng vì Điền gia bên kia cũng không đơn giản.”
Diệp Dịch Lỗi im lặng... "Xem ra Diệp Thiệu Kỳ không muốn công lao thuộc về mình hắn. Hahaha...tính toán thật lợi hại. Lựa đúng lúc hắn không có ở đây thì bố trí đâu vào đấy rồi. Cũng chẳng có gì to tát...đi cùng thôi. Lần này đi có hắn quấn lấy Điền Mộng Phỉ, mình cũng đỡ phiền phức."
“Đi chuẩn bị chu đáo đi. Thời tiết không tốt nên sớm ra sân bay.”
“Dạ thưa ông, cháu biết rồi.”
“Dịch Lỗi à!” Diệp Triển Bằng gọi lại. “Ông nội biết có đôi khi bất công với cháu nhưng ông thật có lỗi với bà và cô của cháu nên muốn bù đắp một chút. Cháu hiểu không?”
Diệp Dịch Lỗi xoay người lại nhìn ông nội của mình. Ông là người chuyên quyền độc đoán bậc nhất, trước nay không ưa giải thích hay nhận sai. Tuy nhiên, hắn biết ông vẫn canh cánh chuyện của Diệp Thiệu Kỳ. Năm đó, mẹ đẻ của Diệp Thiệu Kỳ mới là con dâu được danh chính ngôn thuận cưới hỏi của Diệp Gia còn bà nội của hắn chẳng qua chỉ là tình nhân mà thôi. Bà nội hắn sinh được quý tử chính là cha của hắn còn người vợ chính thức lại chỉ sinh được con gái là cô của hắn. Trong cuộc cạnh tranh địa vị tiền tại chốn danh gia vọng tộc, việc không thể sinh con trai là khó chấp nhận được. Vì thế ông nội đón bà nội cùng cha vào Diệp Gia, thậm chí mấy lần còn muốn ly hôn với mẹ của Diệp Thiệu Kỳ. Năm đó tranh đấu kịch liệt đến đâu hắn không hiểu rõ nhưng chung quy vẫn là “mẹ nhờ phúc con” bà nội của hắn vẫn được đối xử như là nữ chủ thân thực sự của Diệp Gia. Cho nên mới dẫn đến bất hòa gay gắt giữa cha và cô hắn. Tranh giành cho đến tận bây giờ nên chút chuyện này cũng không có gì là lạ. Sau đó hai bà đều qua đời khiến cuộc chiến tranh giành địa vị chính thất chuyển thành tranh giành tiền tài, quyền lực. Diệp Thiệu Kỳ lấy một người có tiền thế để đảm bảo vị thế của mình. Cha của hắn cũng vì gia tộc mà vứt bỏ người yêu để kết hôn với mẹ hắn.
"Hahaha...đàn ông Diệp Gia vốn lạnh lùng vô tình. Ông nội hắn chính là một ví dụ điển hình.”
“Cháu hiểu thưa ông.”
Tuy rằng, ngòai tập đoàn Diệp Thị ra bọn họ cũng không xung đột lợi ích gì khác nhưng hắn luôn tâm niệm không thể thua.
Điền Mộng Phỉ thấy Diệp Dịch Lỗi ngay lập tức sán lại, chẳng hề để ý bao nhiêu người xung quanh.
“Anh Dịch, sao anh không nghe điện thoại của em. Em gọi cho anh không biết bao nhiêu lần. Em đã định cùng anh đến công ty đấy.”
“Ngủ say quá nên không nghe thấy.” Diệp Dịch Lỗi cười cười. “Chúng ta sẽ cùng hợp tác trong thời gian tới. Vì liên quan đến công việc nên công tư phải rõ ràng. Em nên gọi tên của anh đi.” Hắn thản nhiên lùi lại không để ả tiếp tục ôm.
“Chỉ là xưng hô thôi mà, cần gì phải căng thẳng thế.” Ả nhún vai tỏ ý không vừa ý. “Em gọi là được chứ gì”
Thật là phiền phức...Không thể hiểu nổi một cô gái đã hai mươi ba tuổi còn trẻ con làm nũng đến thế này. Năm mười ba tuổi, Tuyết Ngưng đã không còn làm nũng nữa. Còn Băng Ngưng...thậm chí chưa bao giờ làm nũng.
“Ngoan nào!” Hắn nhẫn nại dỗ giành. Có lẽ cô ta cũng không hẳn là ngây thơ trẻ con, chỉ thể hiện trước mặt hắn thế thôi.
“Vậy thì công tác đi thôi.” Ả ôm lấy cánh tay hắn, thoáng ngửi thấy mùi vị là lạ khiến khuôn mặt tươi cười hơi biến đổi. Ả ở nước ngòai nhiều năm nên cuộc sống khá thoáng. Trước khi gặp Diệp Dịch Lỗi cũng phóng túng điên loạn yêu đương một thời gian. Cho nên ả đương nhiên biết rõ mùi vị kia đại diện cho cái gì, dù đã nhạt đi nhiều vẫn dễ dàng nhận ra. Lưu Duệ Hàng nói đêm hôm qua Lạc Băng Ngưng không về nhà. Không lẽ...bọ họ đã cùng nhau? Trong phút chốc, bàn tay nhỏ bé xiết chặt làm đau Diệp Dịch Lỗi.
“Sao thế?” Diệp Dịch Lỗi hỏi.
“Không có gì, không có gì.” Ả đìều chỉnh lại nụ cười gượng. “ Đến khi nào chính thức bàn công việc em sẽ phân rõ việc công việc tư. Nhưng mà anh Dịch à, chuyến này đi công tác xa, anh không thể làm mất hòa khí giữa chúng ta.”
Công tác? Ngoài tổ công tác thật sự, Điền gia cố tình nhét thêm Điền Mộng Phỉ - một cô tiểu thư được nuông chiều không hiểu chuyện, với mục đích gì đã quá rõ ràng. Điền Gia từ lâu đã muốn nhắm vị trí thiếu phu nhân Diệp Gia cho ả nhưng cha mẹ hắn không ưng. Có điều để giữ thể diện cho đối phương nên không nói toạc ra mà thôi.
“Được!” Hắn gật đầu nhưng mắt lại nhìn Lưu Duệ Hàng.
Lưu Duệ Hàng hứng trí nhìn Diệp Dịch Lỗi. "Ha ha...lần công tác đến Pháp này thật có ý nghĩa. Có điều...Thật tội nghiệp cho tiểu Ngưng Nhi. Nếu em biết người em yêu, vừa lúc trước còn ôm ấp âu yếm, bước xuống giường một cái lại sánh đôi xuất ngoại cùng cô gái khác, thì sẽ cảm thấy thế nào? Cho nên anh đã nói rồi, em không nên tới Diệp Gia, không nên đính hôn cùng Diệp Dịch Lỗi càng không nên yêu hắn."
Việc xuất ngoại đã được an bài ổn thỏa. Bận rộn thu xếp công việc của công ty khiến Diệp Dịch Lỗi quên bẵng đi Băng Ngưng vẫn đang mê man ở căn hộ của mình. Đến khi có chút thời gian rãnh rỗi, lo lắng trong lòng cũng kịp nguội lạnh. "Cô ta không xứng, không cần lo lắng. Mày tỉnh tào lại đi Diệp Dịch Lỗi.”
Mãi đến khi chuẩn bị xuất phát, nhìn thấy nhiều sợi tóc dài rơi trong xe tâm của hắn lại trùng xuống, cảm thấy da đầu tế dại như chính tóc của mình bị dứt ra. Đau đớn đến run rẩy. Hắn nhặt mấy sợi tóc đặt lên bàn tay ngắm nhìn, chợt phát hiện túi xách của Băng Ngưng vẫn ở đây.
Nhà trọ không có điện thoại mà túi xách của cô lại ở đây. “Chết tiệt!” Hắn rủa thầm.
“Anh Dịch, mau đi thôi. Chậm chút nữa nhỡ tắc đường bị lỡ chuyến bay thì phiền lắm.” Điền Mộng Phỉ ôm lấy thắt lưng của hắn từ phía sau. “Em muốn đi cùng xem với anh.” Nói xong không đợi ai đồng ý đã cười duyên ngồi vào xe của hắn.
“Để anh gọi nốt cuộc điện thoại này đã.” Hắn cười cười đóng cửa xe rồi gọi ngay cho Nam Phong. Hắn muốn thông báo với mọi người việc mình ra nước ngoài với mọi người huống hồ hắn không muốn Phương Tử Hạo nhúng tay vào một số việc.
“Nam Phong à, cậu..”
Nam Phong lúc này đang say đắm cùng tiểu minh tinh mới quen ở trong phòng khách sạn, làm gì còn đầu óc đâu để quan tâm chuyện gì, chỉ ừ a cho xong chuyện.
Diệp Dịch Lỗi nói một hơi rồi hỏi lại: “Cậu rõ chưa?”
“Biết rồi, biết rồi. Tớ sẽ đi mà.” Hắn nói xong cúp luôn điện thoại.
“Anh Phong, ai gọi thế?”
“Mặc kệ là ai, bây giờ cũng không thể quấy rầy hai ta. Hôm nay, anh thuộc về riêng em.” Nam Phong bỏ điện thoại di động ra, đem người đẹp đè xuống dưới thân tiếp tục công việc dang dở.
“Là anh nói nha. Đừng nuốt lời đó.”
“Anh sẽ giữ lời....” Nam Phong cười xấu xa, tiếp tục quay cuồng đêm xuân.
Màn đêm buông xuống. Sau một ngày một đêm, cơn mưa dai dẳng rốt cuộc cũng tạnh hẳn. Chuyến bay đi Pháp thuận lợi xuất phát đúng giờ. Mà Nam Phong cũng quên luôn cuộc nói chuyện với Diệp Dịch Lỗi. Mỗi người đều mải mê bận rộn với công việc của chính mình mà không hay lúc này...Băng Ngưng đang suy nhược một mình nằm ở căn hộ lạnh lẽo nào đó.
*****************************
Thân mình Băng Ngưng lạnh như băng, cứng đờ. Mưa vẫn tí tách rơi xuống, sấm chớp vẫn rền vang. Cô bỗng cảm thấy yên lặng khác thường, chỉ còn cô và Diệp Dịch Lỗi chăm chú nhìn nhau. Xong rồi...hết thật rồi.
Ô, buông ra, buông ra...Cô càng giãy giụa, Dương Tư Thần càng ôm chặt hơn, giống như đem toàn bộ bi phẫn dồn vào nụ hôn này. Lần đầu tiên anh thân cận với cô như vậy. Cảm xúc khó diến tả bằng lời. Từ trước đến nay, ngay cả ôm hay nắm tay cũng không dám tùy tiện. Hôm nay, rốt cuộc cũng đến gần cô ấy, hôn cô ấy, nhưng...sao thấy càng xa cách, càng tuyệt vọng.
Ôm càng chặt! Thân thể mềm mại của cô, còn hương vị của riêng cô khắc sâu vào tâm khảm. Nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được chút nào cảm giác say mê, quyến luyến mà tràn đầy hoảng sợ cùng chán ghét.
Anh chầm chậm mở mắt ra, không ngoài dự liệu là khuôn mặt, ánh mắt hoảng sợ cực độ của cô. Tay từ từ buông lỏng, theo cánh tay của cô vô lực trượt xuống.
“Băng Ngưng, em thật độc ác...”
“Đoành...” Tiếng sấm ầm ầm, mưa trắng trời ngập nước. Cơn mưa to vô tình bao trùm yêu cùng hận của ba con người.
Băng Ngưng thấy người mất hoàn toàn sức lực, không còn biết gì nữa, không còn nghe thấy gì khác, trong mắt chỉ thấy Diệp Dịch Lỗi đang phấn nộ. Ánh mắt uy hiếp của hắn khiến cố không biết làm sao, chỉ muốn tìm một chỗ để trốn tránh.
Diệp Dịch Lỗi đứng trong làn mưa, lửa giận bốc lên ngùn ngụt từ đôi mắt hắn muốn thiêu rụi tất cả. Hắn chầm chậm đi đến bên Băng Ngưng, không nói lời nào nắm lấy cổ tay của cô, siết chặt.
“Anh Dịch Lỗi, anh nghe em giải thích...” Băng Ngưng run run nói. Vì sao lại như vậy? Diệp Dịch Lỗi luôn chán ghét mỗi khi cô ở cùng người khác phái. Tại sao hết lần này đến lần khác đều bị hắn bắt gặp. Nhìn thấy cảnh vừa rồi...cô vô tội mà, cô bị ép buộc mà.
“Đi!” Hắn phun ra một tiếng khiến người khác không thể đoán được cảm xúc của hắn. "Không đúng, cô sao có thể không nhận ra được chứ. Tâm trạng của hắn..." cả cổ tay đau đớn như bị bẻ gãy, tựa như một ngày nào đó...ngày đó...Tâm chợt trầm xuống.
“Anh Dịch Lỗi, anh...anh buông..buông em ra.” Băng Ngưng ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát được bàn tay của hắn kìm kẹp. “Buông ra” Cô dùng tay vặn từng ngón tay của hắn ra, cố tình dùng sức bấu mạnh lên tay hắn, nhưng không thể dịch chuyển được dù chỉ một chút. Trong lúc hoảng loạn, cô không nghĩ ngợi gì nhiều mà xoay sang nhìn Dương Tư Thần cầu cứu “Học trưởng...“.
Nhìn thấy Băng Ngưng cầu cứu Dương Tư Thần, Diệp Dịch Lỗi giận run lên, đôi mắt thoáng chốc nhuốm u ám. Cô lại cầu đến người khác, là đàn ông khác ngay trước mặt hắn. Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn, không ngại cấu véo, khiến ngón tay hắn đau như sắp đứt rời. "Cô thích như vậy sao Lạc Băng Ngưng?" Ngón vay vẫn lưu lại vết xước do móng tay cào. Đau...ngón tay đau truyền thẳng đến tim...Tim thậm chí còn đau hơn. Bất chấp đau đớn, hắn không hề buông lỏng tay dù chỉ một khe hở nhỏ. "Chết cũng không buông."
Học trưởng? Dương Tư Thần cười một cách khổ sở. "Hahaha..." trước mặt vị hôn phu của mình, cô lại gọi anh. "Lạc Băng Ngưng, em xem anh là cái gì?" Lảo đảo lui ra sau hai bước, anh khó khăn xoay người bước đi, mang theo phẫn nộ cùng tuyệt vọng đang tra tấn trong lòng...Bỏ đi...nên buông tay thôi, còn muốn thương tổn đến thế nào? Nhìn Dương Tư Thần rời đi, Băng Ngưng thực sự rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Không còn nơi bấu víu, cô chỉ còn biết dùng hết sức giãy giụa, liên tiếp đấm đá, cấu véo vào cánh tay của hắn bởi hơn lúc nào hết, cô biết chắc chắn rằng nếu không thoát được thì lần này cô sẽ thê thảm.
“Buông ra, buông em ra...” Cô gào thét.
“Cô muốn trốn thoát sao?” Cánh tay còn lại ôm lấy thắt lưng, kéo cô lại trong lòng mình. “Nhưng hắn bỏ rơi cô rồi.” Ngữ điệu chậm rãi. Hơi thởi nóng rực phả trên khuôn mặt lạnh lẽo của cô. “Cho nên, đây là số mệnh của cô rồi, không thoát được đâu, chấp nhận đi...”
“Không phải như anh nghĩ đâu. Anh Dịch Lỗi...anh nghe em giải thích được không?” Băng Ngưng thật sự hoảng sợ.
“Đi theo tôi” Hắn bình tĩnh phun ra ba chữ.
“Không...em không muốn.” Băng Ngưng vừa khóc vừa hô lên. Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, hy vọng có ai đó...có ai có thể cứu cô...nhưng liệu ai có thể đây?
“Đi!” Diệp Dịch Lỗi không thể bình tĩnh nữa, tức giận rống lên rồi thô bạo kéo Băng Ngưng về phía xe của mình.
“Buông ra, em không đi đâu hết.” Sự phản kháng của cô quá mỏng mạanh trước cơn cuồng nộ của Diệp Dịch Lỗi. “Phịch...rầm...a....” Bị nhét vào xe, cô mất thăng bằng đập mạnh trán vào cửa xe. Dưới tình huống nguy cấp, cô bất chấp sợ hãi tiếp tục phản kháng. Cổ tay vừa được buông ra, cô định đẩy cửa xe lao ra nhưng ngay lập tức bị kéo trở lại. Chạy trốn thất bại lại càng làm Diệp Dịch Lỗi tức giận hơn, túm lấy cô đẩy vào xe rồi đóng mạnh cửa.
Á...Mái tóc ướt sũng bị cửa xe kẹp khiến cô đau đến kêu thảm thiết. Nhưng Diệp Dịch Lỗi lại làm ngơ như không thấy. Hắn tiến lại gần, trừng mắt nhìn cô đau đớn. “Tôi đã nhắc nhở cô không chỉ một lần.” Lời nói thong thả nhưng tỏa ra khí lạnh khiếp người, tưởng như có thể đêm kính gương hóa thành băng hết. “Vì sao cô luôn chống đối, vì sao chọc giận tôi? Hả?”
“Buông ra, buông ra...” Mỗi lần giãy giụa làm da dầu đau tê dại nhưng cô thật sự quá hoảng sợ nên không để ý đến. “Em cầu xin anh, thả em ra.”
“Thả cô để đi tìm thằng nào? Dương Tư Thần sao?” Hắn lạnh giọng quát. “Lạc Băng Ngưng, cô nằm mơ đi.” Hắn đột nhiên gào lên, khiến đầu Băng Ngưng ong lên. Ngay sau đó môi của hắn áp đến...
Ô...ưm...
Chưa từng tức giận như vậy, thô bạo hôn, như muốn dồn hết trừng phạt vào nụ hôn này. Nghĩ đến vừa mới đây thôi, cô hôn Dương Tư Thần nhưng lại bài xích nụ hôn của hắn đến vậy, còn liều chết kháng cự. Hắn vội vàng quấn lấy lưỡi của cô, đảo mút. Hai tay mang theo tức giận không ngừng di động trên cơ thể cô, như muốn bóp nát cô, muốn dùng mọi cách để làm cô đau đớn...để cô cảm nhận được đau đớn trong lòng của hắn.
Bàn tay lạnh băng luồn vào trong quần áo của cô, cách lớp áo ngực không kiêng kị gì mà xoa nắn hai bầu ngực đầy đặn. Ư...Băng Ngưng vừa sợ vừa đau, thân thể run rẩy càng giãy giụa mạnh hơn.
“Lạc Băng Ngưng, tôi đã nói rồi.” Mùi máu tươi tràn đầy khoang miệng mới khiến hắn rời đi. “Hôm nay, thần tiên hạ thế cũng không thể cứu cô.”
“Buông ra, buông...” hai tay đánh mạnh vào vai của hắn, không để ý đến tóc đang bị cánh cửa kẹp đau đớn.
“Buông ra? Trừ phi tôi chết.” Hắn nói xong cầm lấy dây an toàn trói hai vòng quanh cổ tay của Băng Ngưng, đem cô giam ở bên cạnh tay lái, cả thân người không thể động đậy.
“Lạc Băng Ngưng, hôm nay tôi sẽ cho cô thấy rõ ràng hậu quả khi dám phản lại tôi.”
Xoẹt xoẹt...ào ào...ken két...Đêm mưa dữ dội. Chiếc xe lao đi như điên trong màn mưa. Tiếng mưa quất vào thủy tinh, tiếng gió gào thét, tiếng phanh thắng ma sát trên đường. Tất cả tạo thành âm thanh chói tai. Leng keng...âm thanh chát chúa như tiếng binh khí va chạm. Kí ức về một đêm nào đó lại ùa về...Băng Ngưng run rẩy cầu xin hấn chậm lại nhưng vô ích. Hắn trừng mắt nhìn về phía trước, chân đạp mạnh ga.
*****************************
“Anh Dịch Lỗi, buông em ra đi...”
Băng Ngưng bị Diệp Dịch Lỗi lôi xềnh xệch vào thang máy, rồi lại bị kéo ra. Tiếng kêu gào cầu xin của cô lơ lửng quanh quẩn trong hành lang không người rồi từ từ bị yên lặng nuốt chủng. Không có ai nghe được...không ai có thể cứu cô. Trên mặt cô đầy vệt nước, không biết là nước mắt hay nước mưa...lạnh buốt. Mặc cho cô khóc lóc, cầu xin thế nào, Diệp Dịch Lỗi vẫn duy trì thái độ lạnh lùng túm lấy cô lôi đi, cho đến khi một cánh cửa được mở ra mới đẩy cô vào. Cảnh cửa đen ngòm càng khiến cô hoảng sợ tựa như cánh cửa dẫn xuống địa ngục. Cô không thoát được rồi...
Rầm...
Băng Ngưng ngã trên sàn gỗ rắn chắc lạnh lẽo, bị văng xa một đoạn. Không để ý đến thân thể đau đớn do va đập, cô tìm cách đứng lên chạy trốn. Hành động này của cô vô hình chung đổ thêm dầu vào lửa. Lửa bùng cháy....
“Đã đến nước này cô còn chạy làm gì. Cô chạy không thoát đâu.”Sập cửa phòng thật mạnh, hắn bật đèn lên. Ánh sáng chói mắt khiến mắt cô không thể mở to. Hắn chậm rãi đến gần, chậm rãi hưởng thụ sự sợ hãi của cô, tựa như thợ săn đang vờn bắt, dày vò con mồi, dồn nó vào đường cùng. “Nếu đã sợ tôi như thế, tại sao hết lần này đến lần khác phản bội tôi.”
Băng Ngưng bị dồn đến sát tường, không còn đường để lui. “Anh Dịch Lỗi, anh nghe em giải thích. Sự tình không phải như anh nghĩ đâu.” Cô khóc lóc giải thích.
“Ngưng Nhi à, là anh tận mắt nhìn thấy.” Lần này hắn không gào thét, thật dịu dàng ngồi xuống nâng cằm của cô lên. “Em bảo anh phải tin em thế nào đây? Hả?” Sự dịu dàng chết chóc, thậm chí càng đáng sợ hơn.
“Em có thể giải thích tất cả...”
“Không tin, một chút cũng không muốn tin...” Hắn cắt ngang lời cô nói. “Bây giờ đi tẩy rửa cho sạch nhé, Ngưng nhi bẩn quá... “ Hắn cầm lấy hai tay của cô kéo cô vào bồn tắm, mở vòi hoa sem xối nước xuống. Thân thể ngâm nước mưa lạnh lẽo đột ngột bị nước ấm tương phản phủ xuống khiến cơ thể kịch liệt phản ứng, co rúm vào. Nước nóng bắn vào vết thương trên chân khiến cô đau đớn kêu lên thảm thiết.
“Không muốn...”
“Tôi đã cho cô cơ hội rồi.” Hắn nghiến răng nói.
“Em không cần cái cơ hội đó. Buông em ra...”
Diệp Dịch Lỗi nhìn chằm chằm mặt của cô rồi để vòi hoa sen chảy to nhất, xối vào người cô như muốn dùng dòng nước này rửa trôi hết mọi “bẩn thỉu“. Nước chảy đến vết thương khiến cô run rẩy. Tiếng rên đau chưa kịp phát ra đã bị đôi môi của hắn áp đến chặn lại. Hắn Vừa mãnh liệt hôn vừa vội vã lột quần áo của cô. Thân thể của cả hai người đều chật vật nhếch nhác như nhau. Bàn tay thô to của hắn chà xát trên người cô làm cô đau đớn.
Nước xả vào mặt khiến cô bị sặc, khụ khụ...Băng Ngưng ho nhẹ, phun ra một ngụm nước. Diệp Dịch Lỗi vẫn không để cô tránh né, nâng mặt cô lên dùng dòng nước cộ rửa khắp khuôn mặt, không chừa nơi nào. Má...môi...mắt...tất cả những chỗ đã bị kẻ khác chạm vào. Còn có cánh tay...rồi toàn thân...còn có nơi đó...càng xả nhiều nước hơn.
Tay của hắn cũng run rẩy vì quá kích động. Lúc này, trong đầu hấn tràn ngập hình ảnh cô cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ. Ánh mắt từ từ lạnh băng. Tay hắn vô thức đưa về phía trước, nhìn về phía trước ngực của cô...rồi đột nhiên nắm lấy cổ của cô, bóp chặt...
Ặc...Uh...
“Vì sao phản bội tôi?” Xiết lấy cái cổ mảnh khảnh của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi ghé sát tai cô chất vấn. Cô dám hôn người khác. Nếu lúc đó hắn không đúng lúc xuất hiện thì chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp. Càng nghĩ càng tức giận. Lửa giận khiến hắn không còn đủ tỉnh táo để khống chế sức mạnh của mình. Hắn biết cô không đi học. Cả ngày hôm nay cô đi đâu, làm gì? Có phải ở cùng một chỗ với Tư Đồ Mạch. Sau đó...hết ca của Tư Đồ Mạch đến lượt Dương Tư Thần sao?
Khụ khụ...Bị bóp cổ không thở nối, Băng Ngưng bất lực há miệng. Khuôn mặt từ từ chuyển từ màu đỏ sang xanh tím. Chỉ trong vài giây ngắn ngủn, không khí bị rút hết, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ.
Nhìn thấy hắn độc ác tuyệt tình lúc này, nước mắt cô rơi xuống, trước mắt một mảng mơ hồ. Chầm chậm nâng hai tay đã rã rời lên, đột nhiên cô khát khao được chạm vào hai má của hắn, nhưng không hiểu sao với mãi không tới...xa quá...mỗi lúc một xa, không chạm tới được.
Hơi thở của cô nhạt dần đi, cánh tay đang lơ lửng giữa không khí bất chợt buông thõng xuống, thân mình mềm nhũn dựa vào vách tường. Sinh mệnh sắp rời bỏ chỉ cần thêm một chút sức nữa. Chết...ý nghĩ này vừa vụt qua đầu lập tức kéo lý trí trở về. Trợn mắt nhìn bàn tay đang nổi gân xanh, ra sức bóp cổ cô. "Khốn kiếp, mình đang làm cái gì?" Hắn vội thu tay lại khiến cơ thể truợt xuống, không còn sinh khí. Hắn kinh sợ ôm lấy cô, kéo cô vào lòng mình.
Nước từ vòi hoa sen vẫn chảy xuống không ngừng. Trong phòng tắm, chỉ còn tiếng thở dồn dập của hắn cùng tiếng nước chảy. “Ngưng Nhi.” Hắn hoảng hốt kêu tên cô nhưng không có tiếng đáp lại. Nhìn Băng Ngưng yếu ớt dựa vào minh, hơi thở biến mất, một loại cảm giác đáng sợ đánh úp về phía hắn. Hắn nâng cô lên, hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô, bắt đầu hô hấp nhân tạo. Nụ hôn mãi không đủ. Sau khí giúp hô hà hơi thổi ngạt, hắn lại muốn nhiều hơn, lại càng hôn sâu. Bao nhiêu cảm xúc dồn dập tại lúc này, có căm giận, có không cam tâm, còn có một loại cảm xúc khó tả...Hắn chỉ biểt rõ ràng một điều, đó là không thể buông tay.
Khụ khụ...cuối cùng cũng có thể hô hấp nhưng lại bị nước làm cho sặc sụa, đến mấy cái ho khan cũng thật mỏng mang.
Nhìn cô gái suýt mất mạng vì hành động mất trí của mình, tim của hắn truyền đến cơn đau dữ dội, thực sự rất đau, không thể trốn tránh cũng không cách nào phủ nhận. Lúc này, có lẽ hắn không nhận ra khi cô tổn thương đau đớn, hắn cũng nhận lại không kém gì. Chờ đến lúc nhận ra thì đã muộn, đau đã đến tê tâm liệt phế, thương đã quá sâu. Gắt gao ôm lấy cô, chỉ muốn đem cô sát nhập luôn vào cơ thể mình.
“Vì sao em lại phản bội anh? Nói cho anh biết vì sao?” Hắn nâng cằm của Băng Ngưng lên bị thương hỏi.
Băng Ngưng mệt mỏi mở to mắt nhìn hắn nhưng bởi vì ánh sáng của ngọn đèn trần chói mắt làm cô không thấy biểu tình thống khổ cùng bi thương trong mắt hắn. Chỉ biết rằng hắn suýt giết chết cô. Anh Dịch Lỗi cô yêu hơn mạng sống suốt mười mấy năm nay nhẫn tâm định bóp chết cô. Vẫn biết hắn chán ghét cô, hận cô nhưng không ngờ đến mức độ muốn giết cô. Nước mắt chua xót chảy dài xuống khuôn mặt trắng bệch. "Anh Dịch Lỗi, anh quả thật tuyệt tình."
“Buông ra...” Tiếng nói yếu ớt của cô nồng đạm đau thương. “Đừng chạm vào tôi.”
Chút áy náy, không đành lòng vừa nảy sinh đã bị mấy chữ này quét sạch. “Đừng quên cô là vợ chưa cưới của tôi.” Hắn gằn từng tiếng nhắc nhở bên tai cô. “Người khác có thể chạm vào cô, vì sao tôi lại không thể. Tôi sẽ thỏa mãn cô không thua gì nhân tình khác của cô.” Lời nói vì tức giận mà không cân nhắc làm tổn thương Băng Ngưng cũng làm hắn khó chịu.
Tình nhân khác? Băng Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn. Mãi mãi là như thế này phải không? Hắn nguyện tin tưởng Tuyết Ngưng vĩnh viễn nhưng không dành một chút nào cho cô. Chỉ vì nhìn thấy cô bị người khác cường hôn thì ngay lập tức phán tội cho cô...Còn nhớ năm đó, cô nghe mẹ nói Lưu Duệ Hàng đang nắm trong tay chứng cứ bất lợi cho hắn. Cô bất chấp tất cả mạo hiểm chạy tới văn phòng của Lưu Duệ Hàng, thiếu chút nữa bị hắn cưỡng bức. Diệp Dịch Lỗi dù chạy đến cứu cô kịp thời, nhưng trước tiên vẫn trách cứ cô thay vì an ủi. Cô đột nhiên không biết mình dựa vào đâu mà kiên trì đến thế. Nhìn con người tàn nhẫn vô tình trước mặt, cô tự hỏi đến cùng mình yêu si dại như vậy vì cái gì?”
“Có phải bất kỳ ai cũng có thể tùy ý chạm vào cô sao?” Hắn vuốt mặt cô. “Có phải chỉ cần một thằng nào đó xuất hiện cô cũng sẽ phản bội tôi đúng không?” Hắn gào lên, nắm tóc của cô buộc cô phải ngẩng đầu lên. “Cô ngoài miệng luôn nói yêu tôi nhưng cô thử nhìn xem cô đã làm những gì? Hả? Cô mang thai của kẻ khác. Cô đã có đứa con của thằng khác đúng không?” Hắn rống lên tức giận. “Nói! Nghiệt chủng kia là của ai?” Quá mức kích thích cùng gào thét điên cuồng khiến đầu hắn choáng váng. Đã tự nhắc bản thân đừng tự đâm vào tim mình, đừng hỏi han gì về chuyện ấy...nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được. Lúc Văn Tuấn đưa đến tập tài liệu, hắn không muốn tin vào mắt mình. Khi nhìn thấy chứng từ phẫu thuật phá thai của bệnh viện, đất trời như chao đảo, xung quanh tối sầm. Thời khắc đó, thế giới của hắn hoàn toàn sụp đổ.
“Nói!” Một từ đơn giản thốt ra lại mang theo khí lạnh như hầm băng nghìn năm.
“Anh dùng chính cái này để sỉ nhục tôi ngay tại tiệc đính hôn. Anh Dịch Lỗi, anh biết rõ tôi yêu anh hơn hết thảy nhưng vẫn nhẫn tâm tổn thương tôi như vậy. Anh có biết bị người mình yêu hành hạ đau khổ đến thế nào không?” Cô thống khổ nói lại.
“Đừng có đáng trống lảng. Đính hôn đó...cô căn bản không xứng...” Đau...cô còn biết đau. Hắn làm sao không biết đến đau đớn. Hơn bất kỳ ai, hắn cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. “Đứa nhỏ là của ai.? Lưu Duệ Hàng? Dương Tư Thần? Cô mau khai ra” Hắn lắc mạnh vai của cô khiến người cô đập vào bức tường phía sau.
“Tôi không biết...không biết gì hết.” Cô chán nản trả lời. Biết phải trả lời như thế nào đây. Đứa nhỏ đó căn bản chưa từng tồn tại, bảo cô kiếm đâu cho nó một người cha.
Nếu cô nói người đó là Lưu Duệ Hàng có lẽ hắn còn cố gắng tự an ủi chính mình cô bị cưỡng ép, là do Lưu Duệ Hàng ép buộc cô. Dù sao hắn cũng khao khát có được cô từ lâu rồi. Kết qủa là Dương Tư Thần...có lẽ hắn sẽ viện đến lý do cô còn quá trẻ nên bị Dương Tư Thần quyến rũ, cô vị lừa...Cô lại trả lời không biết...Là nhiều quá mà không nhớ là ai sao?
"Là do cô ta tự gây ra, không cần đau lòng thay cô ta, không cần thương hại cô ta."
“Anh đã vừa lòng chưa?” Băng Ngưng thản nhiên hỏi. Anh ta chỉ cần một cái cớ để nhục nhã cô mà thôi. Đến nước này, cô cũng không ngại mà cho hắn.
“Tiện nhân!” Nghe thấy lời này, hắn giơ tay giáng xuống mặt cô một cái tát thật mạnh khiến cô ngã vật ra sàn nhà. Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng, hai tròng mắt vằn đỏ điên dại. Quần áo màu trắng thanh thuần vì dính nước mà trong suốt, cùng một phen giằng co làm vạt áo hé ra, cơ thể mê người ẩn hiện. Thật xinh đẹp. Càng nhìn hô hấp của hắn càng nặng nề. Hắn giật bỏ caravat xuống, vứt áo khoác sang một bên, kéo Băng Ngưng về phía mình chẳng ngại cả hai nằm vật ra sàn nhà. “Không hài lòng! Tất nhiên là không hài lòng chút nào. Nhưng tôi có cách khiến bản thân mình hài lòng ngay lúc này.” Hắn đột ngột xé quần áo của vứt sang một bên.
“Diệp Dịch Lỗi, anh không thể đối xử với tôi như thế.” Hành động của hắn thực sự làm cô kinh sợ.
“Ngưng Nhi, cô lầm rồi. So với bất kì đàn ông nào khác, tôi chính là người có tư cách làm như thế này nhất.” Hắn hung hăng nói, sau đó ôm Băng Ngưng từ phòng tắm một đường đến giường ngủ.
Phịch! Băng Ngưng bị ném mạnh xuống giường, đầu óc có chút choáng váng. Cô chạy trốn theo bản năng nhưng ngay lập tức bị đè lại. “Bỏ tay ra, buông tôi ra ngay...” Cô kêu thất thanh. Cho dù chưa từng trải nhưng cô vẫn biết hắn muốn làm gì. “Anh vẫn chê tôi bẩn thỉu mà. Rất bẩn...đừng chạm vào tôi.” Cô bắt đầu nói chuyện lộn xộn.
“Cô vẫn muốn làm thiếu phu nhân của Diệp Gia không phải sao?” Mặc kệ Băng Ngưng quát to, hắn ngoảnh mặt làm ngơ. “Lạc Băng Ngưng, hôm nay tôi sẽ cho cô toại nguyện.” Nói xong, hắn lấy caravat trói chặt hai cổ tay của cô lại, không thèm để ý da thịt mềm mại của cô bị dây trói hằn lại thành vết thương.
“Không được.” Băng Ngưng kêu to, ra sức giãy dụa phản kháng nhưng không ngăn được hành động của hắn. Không có báo trước, không có dạo đầu, hắn đem lửa nóng của mình xâm nhập thật sâu vào bên trong cô.
“Á a --” Tiếng cô thét chói tai, đau đớn làm cơ thể cô run bần bật.
Diệp Dịch Lỗi buồn bực hừ một tiếng, chống tay xuống giường. Nơi riêng tư đó của cô thật sự nhỏ hẹp, quá chật hẹp đến mức khó tin. Đây là cô gái của cô gái từng phóng túng với nhiều nhân tình sao? Động tác của hắn đột nhiên dừng lại.
Băng Ngưng run rẩy. Cổ tay bị trói chặt, không thể cử động. Tình cảnh này gợi lại trong cô kí ức nhục nhã. Giống như đêm hôm đó...cái đêm Diệp Dịch Lỗi đồng ý đính hôn cũng là đêm cô và Tuyết Ngưng bị bắt cóc. Cô bị trói, bị bịt kín mắt không nhìn thấy gì, không biết hình dáng bọn bắt cóc ra sao. Bọn bắt cóc...không đúng, phải nói là tình nhân của chị mới đúng, chất vấn chị cô vì sao bỏ rơi hắn. Tuyết Ngưng khóc lóc phân trần người bỏ rơi hắn không phải là ả mà là Lạc Băng Ngưng bên này. Bị chính chị gái của mình bán đứng là đả kích lớn với cô, khiến tâm đau đớn khó chịu muốn chết. Kẻ đó sau khi được Tuyết Ngưng chỉ điểm, lao tới xé rách quần áo của cô ngay trước mặt bao nhiêu người. Có điều...cuối cùng bị xâm hại lại vẫn là Tuyết Ngưng vì gã kia nhận ra điểm khác biệt giữa hai người...vết sẹo. Trên người Tuyết Ngưng có vết sẹo do phẫu thuật thay thận hồi bé.
Càng nghĩ càng thấy ghê tởm, bị chính người mình yêu cưỡng bức không khác gì lũ cướp. Còn có gì có thể đau đớn, tàn nhẫn hơn. “Buông ra...” Băng Ngưng phản kháng kịch liệt, tiếng kêu sắc nhọn đáng thẳng đến tai Diệp Dich Lỗi. “Tên khốn kiếp, anh cút đi...”
Diệp Dịch Lỗi biết rõ cô sợ hãi cùng bất an, thậm chí nguyên nhân sâu xa dẫn đến như vậy. Sự việc xảy ra hai năm trước hằn sâu trong lòng cô một vết thương khó lành tạo thành chấn thương tâm lý. Vì vậy, cô luôn phản ứng quá mức nhạy cảm khi tiếp xúc với người khác phái. “Khốn kiếp...” Nhìn gương mặt nhu thuận đáng yêu kia, hắn cười lạnh. “Ngưng Nhi, để tôi cho cô hiểu thế nào là khốn kiếp.” Vừa dứt lời, hắn tàn nhẫn hoàn toàn tiến sâu vào bên trong cô, dùng sức ra vào. Tay nắm lấy phía dưới của cô. “Thấy rõ tôi là ai. Hãy nhìn xem tên khốn kiếp trong miệng cô đang làm gì ở dưới này.”
Băng Ngưng cứng người, tiếng hô đau đớn bị đôi môi của hắn nuốt hết vào trong bụng.
Nơi đó của cô quá non nớt lại chưa được chuẩn bị nên không đủ ẩm ướt. Mỗi lần hắn cử động đều mang đến thống khổ. Hai tay cuộn chặt lại. Toàn thân run rẩy. Cố ý muốn làm cô đau đớn, mỗi động tác của hắn đều tuyệt tình, không chút thương tiếc.
Mỗi lần phân thân của hắn đẩy vào chỗ sâu nhất của cô, đau đớn dội về như xé rách. Chưa từng trải qua chuyện thân mật nên dù thế nào cô cũng không thể tiếp nhận, phối hợp cùng hắn. Động tác hung ác. Lời nói tuyệt tình. Hắn thực sự cho cô trải nghiệm đau đến sống không bằng chết. Từng giọt...từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Đau quá...ô...” Tiếng kêu của cô vỡ vụ thành từng mảnh nhỏ. “Buông ra..cầu xin anh...anh Dich Lỗi...xin anh...đau quá...”
“Nếu đã dám phản bội tôi thì cũng nên sớm chuẩn bị tinh thần đón nhận hậu quả. Đây là cái giá cô phải trả khi làm trái lời tôi.” Diệp Dịch Lỗi oán hận nói. “Nếu không phải biết quá khứ dơ bẩn của cô, có lẽ tôi đã bị diễn xuất tài tình của cô đáng lừa rồi. Cô vẫn dùng cách này để lừa đàn ông phải không?” Cô...mang đến cho hắn cảm giác khó tả. Ngay đến Tuyết Ngưng cũng không phải cảm giác này. Nhớ đến Tuyết Ngưng cũng chưa từng thống khổ như vậy làm hắn thật muốn dịu dàng với cô. Nhưng ý nghĩ này ngay lập tức bị tờ giấy phá thai kia xóa sạch.
"Cô ta mang thai con của người khác rồi nhẫn tâm phá thai khi mới mười sáu tuổi." Chỉ cần nghĩ đến đây thì chút dao động liền tan biến. Sau đó, hắn như phát điên, tàn bạo, hung ác tàn phá trên người cô, mặc kệ cô đau đớn, khổ sở thế nào. Muốn trừng phạt cô vì đã phản bội, tức giận khiến hắn hoàn toàn không để ý bản thân mình căn bản không có tư cách đó.
Băng Ngưng không biết đã trải qua bao nhiêu lần tra tấn đau đớn, không biết qua bao nhiêu lâu, chỉ biết thống khổ cứ liên tục không ngừng, chỉ biết mưa gió sấm chớp vẫn rầm rĩ ngoài cửa sổ như ai oán. Và...cô không thể quên, trước khi mất hoàn toàn ý thức rơi vào hôn mê, hắn lại nỉ non tên của Tuyết Ngưng. Cô biết hắn cố ý. " Để tổn thương em, vì trả thù, anh có thể không từ thủ đoạn tàn độc nào phải không?"
*************************
Không biết qua bao lâu, Diệp Dịch Lỗi đã cạn kiệt sức lực mới bằng lòng phóng thích chính mình trong cơ thể Băng Ngưng. “Ngưng Nhi...” Hô hấp nóng bỏng phun bên tai của Băng Ngưng lúc này đã hôn mê bất tỉnh. Hai thân thể mướt mồ hôi vẫn dính chặt ở một chỗ, vẫn chưa từng rời ra.
Lúc này, cơn mưa bên ngoài đã ngớt, sắc trời quang đãng hơn. Nhìn cô gái đã mất đi ý thức tội nghiệp dưới thân mình, hắn ghé vào vai của cô, dùng chính nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của mình sưởi ấm cho cô.
“Vì sao lại phản bội anh? Rốt cuộc em muốn phản bội anh bao nhiêu lần mới vừa ý?” Hô hấp khàn khàn vẫn chưa khôi phục bình ổn. Giọng nói nỉ non mang đậm thương tâm cùng bất đắc dĩ. "Vì sao lại đối xử với anh như vậy?" Hắn nhắm mắt, ghé sát vào cơ thể của cô, dùng tư thế ôm ấp thân mật nhất tinh tế cảm thụ độ ấm cùng hương vị trên người cô. “Vì sao phải ép anh đến phát điên...”
Cho dù đã mệt mỏi rã rời nhưng hắn lại không thể chợp mắt. Chính hắn không nhớ rõ đã bao lâu không phóng túng, mất kiềm chế như thế. Tuy rằng vẫn trêu trọc Vân Tường rơi vào tình trạng lãnh đạm “hết đạn” vì đã lâu không có bạn gái nhưng bản thân hắn cũng không khác biệt là mấy. Có điều Vân Tường vì nặng lòng với bạn gái trước mà hạn chế bản thân. Còn hắn...”thủ thân như ngọc”, “giữ gìn” vì cái gì đây? Chính hắn cũng không rõ.
Đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, hắn dùng nước lạnh xối lên người mình, không rõ là muốn rửa trôi cái gì. Chỉ biết hương vị của cô vẫn nồng đậm trên người hắn. Trên sàn còn lưu lại một đống hỗn độn. Chính hắn còn cảm giác đau huống hồ là cô. Nắm tay đè trên vách tường lộ cả gân xanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thống khổ của cô cứ hiện lên trong đầu không tài nào xua đi được..
Cô gái bé nhỏ đang mê man vẫn giữ nguyên tư thế trên giường. Trên ga giường còn lưu lại vết đỏ chói mắt là bằng chứng chứng minh vừa rồi hắn thô bạo, buông thả đến thế nào. Làm đau cô đến như vậy. Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, nhìn toàn thân cô đầy dấu vết xanh tím, hắn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
“Anh Dịch Lỗi, đau quá...đau...” Tiếng cô nức nở văng vẳng bên tai. “Xin anh...xin anh...tha cho em.” Cô đáng thương yếu đuối như vậy nhưng chính mình lựa chọn làm ngơ, ép buộc cô phải nhận lấy tất cả.
“Thực xin lỗi...” Vươn tay ôm lấy cô gái vào lòng mình. Cả người cô, trên dưới đều là dấu vết của hắn, hơi thở của hắn. Tâm lại dâng lên chút thỏa mãn. Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mỗi vết thâm ngân trên cơ thể cô. Bàn tay to chậm rãi bao bọc lấy cô, yêu thương vỗ về. Hắn lại gần tại cô nỉ non: “Thực xin lỗi em...Tuyết Nhi...anh xin lỗi.”
Hắn thu hồi cảm xúc, chìm dần vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên hai người gần gũi như vậy. Cuối cùng họ đã thuộc về nhau, đã hòa hợp cơ thể vào nhau. Chỉ có điều...đêm này lại trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, về sau, cũng khiến Diệp DỊch Lỗi dằn vặt tự trách không nguôi.
Trời dần sáng, mưa vẫn không ngừng tí tách rơi. Tuy rằng ở thành phố C, chênh lệch nhiệt độ giữa bốn mùa không lớn nhưng hiện tại đang là tiết thu cộng với mưa suốt đêm khiến nhiệt độ hạ thấp. Diệp Dịch Lỗi bị cơn gió lạnh luồn qua cửa sổ đánh thức. Nhìn cô gái suy nhược trong lòng khiến hắn có chút sợ hãi. Trải qua một đêm, vết thương trên cổ tay của Băng Ngưng càng rõ ràng. Chưa kể vô số vết thâm xanh tím, tụ máu khắp cơ thể trắng noãn. Hắn nắm chặt tay cố gắng áp chế sự hối hận đang dâng lên trong lòng. "Đáng chết! Diệp Dịch Lỗi, mày xem mày đã làm cái gì. Mày...cưỡng bức cô ấy...mày lại có thể...”Cưỡng bức.” Từ này vừa hiện lên trong đầu đã dọa hắn sợ ngây người.
Nhìn Băng Ngưng co rúm lại thân thể, hắn cảm thấy đau. Xoay mặt đi hướng khác, dùng tay xoa xoa ngực mình muốn giảm đi cơn đau này.
“Anh Dịch Lỗi, anh nghe em giải thích...Em không phản bội anh. Chưa từng...”
Đứng dậy bước vào phòng tắm, lại dùng nước lạnh để làm bản thân tỉnh táo lại. Nhưng càng tỉnh táo hắn lại càng khổ sở, càng rõ ràng nhận ra sự thật hẵn đã ép cô, bạo hành cô, tra tấn cô mặc kệ cô thống khổ cầu xin. "Ngưng Nhi, em hẳn hận anh đến chết rồi."
****************************
Tỉnh dậy lần nữa đã quá trưa. Điện thoại có đến hơn mười cuộc gọi nhỡ, đa số là của Văn Tuấn, còn có của Điền Mộng Phỉ. Chán nản ném sang một bên. Lúc này hắn thấy rất đói bụng. Có điều căn hộ này hắn không thường xuyên sử dụng nên trong tủ lạnh không có gì ăn được trừ mấy chai bia, đến ngay cả trứng gà cũng không có. Ngồi ở sô pha, hắn châm một điếu thuốc, hít từng ngụm khói. Bên tai dường như vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng kêu khóc của Băng Ngưng. Cô vẫn nằm bất động, không hề có dấu hiện tỉnh lại. Hắn cảm thấy buồn bực, dập điếu thuốc đi đứng lên đi đến mở cửa sổ để không khí mát lạnh ùa vào phòng thổi đi không khi đặc quánh trong này. Bả vai trần của Băng Ngưng còn lộ ra bên ngoài. Hắn bực bội kéo chăn giúp cô rồi đến bên tủ lấy ra một bộ quần áo để lên trên giường. Bồi hồi một lúc mới lấy điện thoại gọi cho Văn Tuấn.
“Giám đốc, cuối cùng ngài cũng nghe điện thoại. Chủ tịch tìm ngài đã lâu rồi.” Giọng nói lo lắng của Văn Tuấn truyền đến.
“Ông nội?” Thảo nào trợ ly gọi cho hắn dồn dập như vậy. “Có chuyện gì sao?” Nghe thấy Văn Tuấn nhắc đến ông nội, hắn quên bẵng luôn mục đích ban đầu của cuộc gọi này.
“Hình như về chuyến công tác nước ngoài lần này. Không biết bà Diệp Thiệu Kỳ nói gì mà chủ tịch đồng ý để phó tổng Lưu cùng đi lần này. Hiện tại Điền tiểu thư cùng Lưu phó tổng đã ở công ty.”
Chết tiệt! Diệp Dịch Lỗi rủa thầm một tiếng. Hắn nhanh chóng rời căn hộ, lái xe một mạch đến công ty mà không hề để ý túi xách của cô vẫn ở trong xe.
Băng Ngưng bị một trận đau đớn đáng thức. Cơ thể giật giật một lúc, than nhẹ một tiếng. Đau quá...xương cốt đau nhức rã rời như vị đánh nát. Cô cố gắng duỗi người muốn ngồi dậy nhưng không còn chút sức lực nào. Gió lạnh lùa phòng phòng khiến cô rùng mình. Trong phóng lúc này thật yên tĩnh, hương vị gió thu nhẹ nhàng khoan khoái giống như tối hôm qua chưa từng phát sinh chuyện gì. Không khó để nhận ra Diệp Dịch Lỗi đã bỏ đi. Sau một đêm điên cuồng phóng túng, chẳng còn gì lưu lại ngoại trừ đau đớn cả thể xác và tâm hồn cùng những vết tích lớn nhỏ. Đầu óc dần khôi phục. Cô nhớ rõ hắn thô bạo ra sao...thật đáng sợ. Lúc này đây cô thấy mừng thầm vì hắn không ở đây bởi cô không biết phải đối mặt với hắn thế nào, phải thừa nhận sự nhục nhã này ra sao?
Trên người nhớp nhúa thật khó chịu. Thật sự rất đau cùng mệt mỏi, ngay cả nhấc tay thôi cũng cảm thấy không đủ sức. Cô nghiêng người vùi sâu vào trong chăn, dù trong chăn dày mềm mại nhưng không thể sưởi ấm cho cô lúc này. Tâm lẫn thân đều lạnh giá giống cơn gió bên ngoài...
Anh Dịch Lỗi, anh thật tuyệt tình.
Tại Diệp Thị,
Sau cả đêm phóng túng lại chưa ăn sáng nên tinh thần hơi kém. Tuy nhiên, Diệp Dịch Lỗi không còn thời gian để lo những thứ đó, vừa đến công ty liền vào văn phòng của Chủ tịch. Vào đến nơi đã thấy không khí nghiêm túc khác thường, trùng hợp là Diệp Thiệu Kỳ cũng ở đây. Bà nhìn Diệp Dịch Lỗi một lát như đang suy nghĩ gì đó rồi đứng lên rời đi.
“Cháu chào ông ạ” Diệp Dịch Lỗi cung kính nói. Tình cảm ông cháu có chút khách khí. Thật ra tình thân có lẽ là một thứ quá xa xỉ ở Diệp Gia. Nhiều lúc hắn vô cùng hâm mộ Hạ Vân Tường có một gia đình sum vầy, hòa thuận.
Diệp Triển Bằng liếc nhìn đích tôn của mình một cái rồi hừ nhẹ xem như đáp lại.
“Chuyện hợp tác với Điền Gia lần này cháu làm khá lắm.” Từ trước đến nay chủ tịch Diệp rất ít khi khen ngợi ai nhất là sau khi Diệp Dịch Lỗi gây ra chuyện tình ái tai tiếng như vậy khiến ông càng khó tính.
“Đây là công sức của mẹ cháu.” Hắn thành thật nói sự thật. Ông nội vốn là người anh minh từng trải, chuyện này làm sao qua mắt được ông.
“Dù sao Diền gia cũng giữ thể diện cho cháu.” Ông ngẩng đầu nói. “Lần công tác nước ngoài này ông để anh họ cháu cùng đi. Thêm một cái đầu thêm lợi thế. Nhiều người hợp sức công việc sẽ càng thuận lợi. Không phải ông không tin năng lực của cháu nhưng vẫn cần đề phòng vì Điền gia bên kia cũng không đơn giản.”
Diệp Dịch Lỗi im lặng... "Xem ra Diệp Thiệu Kỳ không muốn công lao thuộc về mình hắn. Hahaha...tính toán thật lợi hại. Lựa đúng lúc hắn không có ở đây thì bố trí đâu vào đấy rồi. Cũng chẳng có gì to tát...đi cùng thôi. Lần này đi có hắn quấn lấy Điền Mộng Phỉ, mình cũng đỡ phiền phức."
“Đi chuẩn bị chu đáo đi. Thời tiết không tốt nên sớm ra sân bay.”
“Dạ thưa ông, cháu biết rồi.”
“Dịch Lỗi à!” Diệp Triển Bằng gọi lại. “Ông nội biết có đôi khi bất công với cháu nhưng ông thật có lỗi với bà và cô của cháu nên muốn bù đắp một chút. Cháu hiểu không?”
Diệp Dịch Lỗi xoay người lại nhìn ông nội của mình. Ông là người chuyên quyền độc đoán bậc nhất, trước nay không ưa giải thích hay nhận sai. Tuy nhiên, hắn biết ông vẫn canh cánh chuyện của Diệp Thiệu Kỳ. Năm đó, mẹ đẻ của Diệp Thiệu Kỳ mới là con dâu được danh chính ngôn thuận cưới hỏi của Diệp Gia còn bà nội của hắn chẳng qua chỉ là tình nhân mà thôi. Bà nội hắn sinh được quý tử chính là cha của hắn còn người vợ chính thức lại chỉ sinh được con gái là cô của hắn. Trong cuộc cạnh tranh địa vị tiền tại chốn danh gia vọng tộc, việc không thể sinh con trai là khó chấp nhận được. Vì thế ông nội đón bà nội cùng cha vào Diệp Gia, thậm chí mấy lần còn muốn ly hôn với mẹ của Diệp Thiệu Kỳ. Năm đó tranh đấu kịch liệt đến đâu hắn không hiểu rõ nhưng chung quy vẫn là “mẹ nhờ phúc con” bà nội của hắn vẫn được đối xử như là nữ chủ thân thực sự của Diệp Gia. Cho nên mới dẫn đến bất hòa gay gắt giữa cha và cô hắn. Tranh giành cho đến tận bây giờ nên chút chuyện này cũng không có gì là lạ. Sau đó hai bà đều qua đời khiến cuộc chiến tranh giành địa vị chính thất chuyển thành tranh giành tiền tài, quyền lực. Diệp Thiệu Kỳ lấy một người có tiền thế để đảm bảo vị thế của mình. Cha của hắn cũng vì gia tộc mà vứt bỏ người yêu để kết hôn với mẹ hắn.
"Hahaha...đàn ông Diệp Gia vốn lạnh lùng vô tình. Ông nội hắn chính là một ví dụ điển hình.”
“Cháu hiểu thưa ông.”
Tuy rằng, ngòai tập đoàn Diệp Thị ra bọn họ cũng không xung đột lợi ích gì khác nhưng hắn luôn tâm niệm không thể thua.
Điền Mộng Phỉ thấy Diệp Dịch Lỗi ngay lập tức sán lại, chẳng hề để ý bao nhiêu người xung quanh.
“Anh Dịch, sao anh không nghe điện thoại của em. Em gọi cho anh không biết bao nhiêu lần. Em đã định cùng anh đến công ty đấy.”
“Ngủ say quá nên không nghe thấy.” Diệp Dịch Lỗi cười cười. “Chúng ta sẽ cùng hợp tác trong thời gian tới. Vì liên quan đến công việc nên công tư phải rõ ràng. Em nên gọi tên của anh đi.” Hắn thản nhiên lùi lại không để ả tiếp tục ôm.
“Chỉ là xưng hô thôi mà, cần gì phải căng thẳng thế.” Ả nhún vai tỏ ý không vừa ý. “Em gọi là được chứ gì”
Thật là phiền phức...Không thể hiểu nổi một cô gái đã hai mươi ba tuổi còn trẻ con làm nũng đến thế này. Năm mười ba tuổi, Tuyết Ngưng đã không còn làm nũng nữa. Còn Băng Ngưng...thậm chí chưa bao giờ làm nũng.
“Ngoan nào!” Hắn nhẫn nại dỗ giành. Có lẽ cô ta cũng không hẳn là ngây thơ trẻ con, chỉ thể hiện trước mặt hắn thế thôi.
“Vậy thì công tác đi thôi.” Ả ôm lấy cánh tay hắn, thoáng ngửi thấy mùi vị là lạ khiến khuôn mặt tươi cười hơi biến đổi. Ả ở nước ngòai nhiều năm nên cuộc sống khá thoáng. Trước khi gặp Diệp Dịch Lỗi cũng phóng túng điên loạn yêu đương một thời gian. Cho nên ả đương nhiên biết rõ mùi vị kia đại diện cho cái gì, dù đã nhạt đi nhiều vẫn dễ dàng nhận ra. Lưu Duệ Hàng nói đêm hôm qua Lạc Băng Ngưng không về nhà. Không lẽ...bọ họ đã cùng nhau? Trong phút chốc, bàn tay nhỏ bé xiết chặt làm đau Diệp Dịch Lỗi.
“Sao thế?” Diệp Dịch Lỗi hỏi.
“Không có gì, không có gì.” Ả đìều chỉnh lại nụ cười gượng. “ Đến khi nào chính thức bàn công việc em sẽ phân rõ việc công việc tư. Nhưng mà anh Dịch à, chuyến này đi công tác xa, anh không thể làm mất hòa khí giữa chúng ta.”
Công tác? Ngoài tổ công tác thật sự, Điền gia cố tình nhét thêm Điền Mộng Phỉ - một cô tiểu thư được nuông chiều không hiểu chuyện, với mục đích gì đã quá rõ ràng. Điền Gia từ lâu đã muốn nhắm vị trí thiếu phu nhân Diệp Gia cho ả nhưng cha mẹ hắn không ưng. Có điều để giữ thể diện cho đối phương nên không nói toạc ra mà thôi.
“Được!” Hắn gật đầu nhưng mắt lại nhìn Lưu Duệ Hàng.
Lưu Duệ Hàng hứng trí nhìn Diệp Dịch Lỗi. "Ha ha...lần công tác đến Pháp này thật có ý nghĩa. Có điều...Thật tội nghiệp cho tiểu Ngưng Nhi. Nếu em biết người em yêu, vừa lúc trước còn ôm ấp âu yếm, bước xuống giường một cái lại sánh đôi xuất ngoại cùng cô gái khác, thì sẽ cảm thấy thế nào? Cho nên anh đã nói rồi, em không nên tới Diệp Gia, không nên đính hôn cùng Diệp Dịch Lỗi càng không nên yêu hắn."
Việc xuất ngoại đã được an bài ổn thỏa. Bận rộn thu xếp công việc của công ty khiến Diệp Dịch Lỗi quên bẵng đi Băng Ngưng vẫn đang mê man ở căn hộ của mình. Đến khi có chút thời gian rãnh rỗi, lo lắng trong lòng cũng kịp nguội lạnh. "Cô ta không xứng, không cần lo lắng. Mày tỉnh tào lại đi Diệp Dịch Lỗi.”
Mãi đến khi chuẩn bị xuất phát, nhìn thấy nhiều sợi tóc dài rơi trong xe tâm của hắn lại trùng xuống, cảm thấy da đầu tế dại như chính tóc của mình bị dứt ra. Đau đớn đến run rẩy. Hắn nhặt mấy sợi tóc đặt lên bàn tay ngắm nhìn, chợt phát hiện túi xách của Băng Ngưng vẫn ở đây.
Nhà trọ không có điện thoại mà túi xách của cô lại ở đây. “Chết tiệt!” Hắn rủa thầm.
“Anh Dịch, mau đi thôi. Chậm chút nữa nhỡ tắc đường bị lỡ chuyến bay thì phiền lắm.” Điền Mộng Phỉ ôm lấy thắt lưng của hắn từ phía sau. “Em muốn đi cùng xem với anh.” Nói xong không đợi ai đồng ý đã cười duyên ngồi vào xe của hắn.
“Để anh gọi nốt cuộc điện thoại này đã.” Hắn cười cười đóng cửa xe rồi gọi ngay cho Nam Phong. Hắn muốn thông báo với mọi người việc mình ra nước ngoài với mọi người huống hồ hắn không muốn Phương Tử Hạo nhúng tay vào một số việc.
“Nam Phong à, cậu..”
Nam Phong lúc này đang say đắm cùng tiểu minh tinh mới quen ở trong phòng khách sạn, làm gì còn đầu óc đâu để quan tâm chuyện gì, chỉ ừ a cho xong chuyện.
Diệp Dịch Lỗi nói một hơi rồi hỏi lại: “Cậu rõ chưa?”
“Biết rồi, biết rồi. Tớ sẽ đi mà.” Hắn nói xong cúp luôn điện thoại.
“Anh Phong, ai gọi thế?”
“Mặc kệ là ai, bây giờ cũng không thể quấy rầy hai ta. Hôm nay, anh thuộc về riêng em.” Nam Phong bỏ điện thoại di động ra, đem người đẹp đè xuống dưới thân tiếp tục công việc dang dở.
“Là anh nói nha. Đừng nuốt lời đó.”
“Anh sẽ giữ lời....” Nam Phong cười xấu xa, tiếp tục quay cuồng đêm xuân.
Màn đêm buông xuống. Sau một ngày một đêm, cơn mưa dai dẳng rốt cuộc cũng tạnh hẳn. Chuyến bay đi Pháp thuận lợi xuất phát đúng giờ. Mà Nam Phong cũng quên luôn cuộc nói chuyện với Diệp Dịch Lỗi. Mỗi người đều mải mê bận rộn với công việc của chính mình mà không hay lúc này...Băng Ngưng đang suy nhược một mình nằm ở căn hộ lạnh lẽo nào đó.
Danh sách chương