Kỳ nghỉ bắt đầu.
Mạc Nhan kéo theo Y Liễn đi tìm đơn vị thực tập.
Từng có người nói một câu kinh điển, điểm khác biệt giữa phụ nữ và đàn ông là ở chỗ, phụ nữ là động vật quần cư, còn đàn ông thường thích hành động độc lập. Từ tiểu học đến đại học, bạn có thể thấy đa số nữ sinh từng tốp hai ba người đi với nhau, bất luận là lên lớp hay là đi ăn, chỉ sợ là đi nhà vệ sinh cũng không ngoại lệ.
Mạc Nhan và Y Liễn kết bạn đi thực tập, coi như là “Thêm một người thêm một lá gan”.
- Thực ra thực tập sinh là khổ nhất, đơn vị không ký hợp đồng với bạn, chuyên chờ đến kỳ thực tập bóc lột bạn, chờ kỳ thực tập kết thúc lại một chân đẩy bạn ra – lao động miễn phí ai không thích? Nói đến thực tập, Y Liễn oán thán:
- Bây giờ công ty tốt, bạn muốn thực tập ngoài bỏ tiền ra còn phải quen biết, nếu là loại không ra gì, cũng đừng nghĩ có lương, cho cơm trưa đã là không tồi rồi…
Mạc Nhan hiểu ra:
- Xin đừng dùng chủ ngữ “bạn” này, cảm ơn.
Y Liễn thở dài một cách bi quan:
- Tớ cảm thấy chúng ta là con la, trước khi bị đưa đi giết còn phải làm việc.
Mạc Nhan cười khì:
- Không những làm việc, còn không được làm mất thịt, như thế mới được đưa đi giết.
- Chuyện cười của cậu thật nhạt.
- Như nhau cả.
- Đâu có đâu có.
- Còn thua xa, phải nỗ lực nhiều.
- Quá khiêm tốn là giả tạo đó.
…… ……
Thành phố này, không thiếu nhất là xí nghiệp tư nhân nhỏ, số lượng nhiều, sản lượng chiếm cứ đầy đủ, hầu như cấu thành thị trường cạnh tranh hoàn toàn.
Dùng quan điểm của bản thân Mạc Nhan mà nói, thị trường đó là sự mua bán giữa hai bên.
Hai người ngồi bên ngoài chờ gần hơn một tiếng đồng hồ, đông cứng cả hai tay, sắc mặt trắng bệch, mãi mới có người quan tâm tới họ. Có thể thấy, vô nhân đạo biến người đi xin việc thành vật phẩm, bây giờ là thời buổi cung vượt cầu, hoàn toàn do bên mua nắm giữ thị trường.
Điều hòa trong phòng làm việc rất ấm áp.
Mạc Nhan tháo khăn để lộ mặt, đứng thẳng, lộ ra nụ cười cởi mở:
- Chào giám đốc.
Y Liễn cũng làm như thế, chỉ là giống với Mạc Nhan nhưng giọng điệu có chút thay đổi.
Giám đốc bộ phận nhân sự chỉ ừ hai tiếng, vuốt hai bộ hồ sơ, cũng không có ý mở ra xem:
- Hai bạn thành niên chưa?
Hai người tạm thời như bị sét đánh mà thốt lên:
- Thành niên rồi.
Vấn đề này, đáp lại chỉ có cảm giác thất bại. Mạc Nhan rờ rờ mặt, cô biết gương mặt của mình nhìn tương đối non, còn Y Liễn thì càng khoa trương hơn. Cô ấy còn tương đối giống một người mới lớn.
- Ừ, vậy học lực? Biết những cái gì?
Đối phương ném hồ sơ sang một bên, khép hai chân lại.
Mạc Nhan chỉ biết an ủi trong lòng: Đây là công ty nhỏ, đương nhiên không giống hội tuyển dụng chuyên nghiệp. Sau đó thực thà trả lời:
- Còn học năm ba, chuyên ngành Tài chính.
- Tôi học Tài nguyên nhân lực, cũng là năm ba.
Giọng của Y Liễn rất lạnh lùng.
- Oh, được… vậy làm sao chứng minh? Thẻ sinh viên và chứng minh của các bạn đâu? Đem ra đây xem.
Đây đúng là quá làm người ta tức giận! Mạc Nhan chỉ có thể giấu tức giận trong bụng:
- Bản photo đều có ở trong hồ sơ.
Những tập đoàn công ty xuất hiện trong phim đều quá hoàn mỹ, mới có thể làm nổi bật chỗ thiếu sót của hiện thực.
Lúc này, cánh cửa bên ngoài phòng làm việc mở ra, một phụ nữ đi tới:
- Hai người các bạn đến tuyển dụng à? Có bằng nghiệp vụ kế toán không?
Thường là sinh viên chuyên ngành học kinh tế, cơ bản kế toán đều là môn bắt buộc. Mạc Nhan vừa định gật đầu thì bị đối phương chặn lại:
- Tốt quá rồi, kế toán cũ của chúng tôi mấy ngày này ốm xin nghỉ, không đủ người, chỉ sợ cuối năm làm không kịp báo cáo và dự toán.
Cô chỉ kịp nháy mắt với Y Liễn thì đã bị kéo đi rồi.
Mạc Nhan vốn muốn nói rõ, cô tuy có chứng nhận nghiệp vụ kế toán, nhưng bản thân học không phải là chuyên ngành kế toán, chỉ biết chút lý luận mà không có kinh nghiệm thực tế.
Người phụ nữ vừa đi vừa nói:
- Tôi họ Trịnh, em gọi chị là chị Trịnh được rồi. Công ty chúng ta là công ty kinh doanh thương mại, bên tài vụ có ba nhân viên, kế toán chỉ còn lại một người. Em làm thử ngày đầu xem xem, nếu có thể thì ở lại làm xong tháng này.
Mạc Nhan chỉ có thể vội vàng đi theo.
Kỹ thuật nghề nghiệp không có, lúc đầu đương nhiên cũng khó làm.
Mạc Nhan mơ hồ với những con số thu chi, cô chỉ gặp qua những thứ này trên sách, chỉ có thể mặt dày đi hỏi một kế toán trẻ khác, kết quả đối phương cũng nhăn mặt nói:
- Tôi trước đây cũng chưa điền qua, những cái này đều là qua tay kế toán cũ xin nghỉ làm, em xem tôi đến báo cáo tài sản năm cũng chưa làm xong.
Báo cáo chưa xong ở chỗ chưa nêu tài sản và quyền lợi phụ trách – hai mặt không cách nào scó ố liệu đồng nhất, cái này cần phải làm tỉ mỉ.
Mạc Nhan đến phòng hồ sơ tìm số liệu cũ, sau đó dựa vào cách thức trên đó viết hồ sơ mới. Y Liễn giữa đường đến xem cô, thuận tay giúp cô mang cơm, đồng cảm nói:
- Rất phức tạp, tớ hiểu…
Mạc Nhan cắn răng:
- Cậu không biết chứ, tớ xem những biểu đồ này đều sắp nôn rồi.
Y Liễn cười:
- Thật à? Mấy tháng rồi? Hay bố đứa trẻ là sư huynh Thanh Thu trong game online Kiếm Vũ đó?
Mạc Nhan chấn động, nhớ thời cấp ba, Y Liễn là người đơn thuần bao nhiêu. Các sư huynh đều nói không sai, đại học là nơi biến người ta thành yêu quái, nếu cuối cùng không biến thành yêu, vậy nguyên nhân chỉ có là thiên thần.
Mạc Nhan lặng lẽ rơi lệ:
- Bố đứa trẻ còn đang ở vương quốc Mỹ trồng bắp…
Họ chỉ xem như trêu đùa, nói cười xong lại thôi, nhưng có người thì không phải thế.
Thì là ngày đầu tiên Mạc Nhan đi làm, tin tức liên quan đến cô không cánh mà bay khắp:
- Thấy hai cô gái hôm nay mới đến không? Là người cao hơn một chút, đừng xem cô ấy không đến nỗi nào, nhìn có vẻ ngoan ngoãn, thực ra trẻ tuổi còn chưa kết hôn mà đã có thai rồi.
Hai người ở phía sau thì thì thầm thầm, chỉ chỉ trỏ trỏ là hai bà mẹ có máu mặt, đối với những chuyện tám này luôn thích xen vào mấy câu.
Mạc Nhan muốn điên lên, cái tin này rốt cuộc là từ đâu mà có? Cô trước đây chỉ có nói giỡn với Y Liễn một lần, sao lại truyền đi nhanh chóng, càng truyền càng thật.
- Nghe nói đàn ông cũng không quản…con gái bây giờ không thể so với chúng ta lúc đó, cởi mở như thế, một chút cũng không chú ý giữ gìn…
Y Liễn đập bàn:
- Cuối cùng là ai ăn no lại đi tạo ra cái tin vịt này?!
Mạc Nhan thấy cô tức đến sắc mặt cũng thay đổi, cơn tức cũng dần dần nguôi đi, quay lại khuyên cô:
- Thôi thôi, đại khái là chúng ta giỡn quá đà, có người hiểu nhầm.
Y Liễn nhìn cô:
- Cậu tin “thanh giả tự thanh” (người trong sạch không cần lên tiếng thanh minh mọi chuyện cũng tự rõ ràng) không?
Mạc Nhan…
- Không tin.
- Đúng, tớ cũng không tin…
Gần đến lúc tan ca, chị Trịnh đến phòng tài vụ.
Động tác của Mạc Nhan rất nhanh, đã chỉnh lý xong chứng từ của tháng.
Chị Trịnh kiểm tra một chút, gật đầu:
- Không tệ, em ở lại làm xong tháng này nhé.
Chị đi ra đến cửa lại quay người lại, nhã nhặn trong từng chữ nói:
- À, đúng rồi, tuy không liên quan gì đến công việc, nhưng về phương diện cuộc sống nên chú ý chút, không nên tùy tiện nói việc riêng ở trong công ty. Công ty chúng ta có những nhân viên là họ hàng của ông chủ, tương đương với nửa ông chủ, em nghĩ như thế có ảnh hưởng xấu biết bao.
Mạc Nhan trong chốc lát bị đóng băng.
Sự thanh bạch trên thực tế của cô còn đó, nhưng hôm nay trên danh nghĩa hoàn toàn không tồn tại nữa rồi.
Y Liễn an ủi cô:
- Cậu đừng có quá buồn phiền, ở đây tính cả nhân sự hậu cần tài vụ chạy vạy, tổng cộng mới có năm mười người. nói cách khác, biết tác phong cuộc sống của cậu có vấn đề cũng chỉ có mấy người, Trung Quốc chúng ta không thiếu nhất đó chính là người.
Mạc Nhan lắc lắc đầu:
- Có người an ủi như cậu sao…càng an ủi càng thêm phức tạp, tớ làm xong tháng này có tiền lương là đi, không đến nữa.
- Tớ còn cho rằng cậu sẽ nói làm xong hôm nay sẽ không làm nữa.
- Giỡn gì thế, hôm nay xong đi thế có phải là hôm nay tớ làm không công sao?
Công ty thương mại tư nhân đó gần ngoại ô thành phố, nhân viên đi làm và tan giờ không thuận tiện. Còn công ty dù sớm dù muộn đều kiểm tra thẻ, có lúc chỉ chậm mười mấy giây, hiển thị thời gian trên đồng hồ chấm công là muộn một phút.
Lúc sáng sớm ngày đông ở Giang Nam mây thường dày, đặc biệt lạnh, muốn ra khỏi chăn lúc sáng cần rất nhiều nghị lực.
Mạc Nhan rất chu đáo, thấy đồng nghiệp cùng phòng vì để kịp thời gian quên ăn sáng, thì thuận tiện mang theo hai phần. Cô từng bị tiếng xấu, chỉ có thể dùng phẩm chất chu đáo tỷ mỷ để làm cho mọi người quên đi vấn đề tác phong cuộc sống của mình.
Lúc bận rộn trong phòng làm việc, mọi người khó tránh khỏi tám mấy câu, nội dung tám từ chuyện các sao đến chuyện trong công ty. Nhân viên tài vụ Tiểu Hồng là hoạt bát nhất, thời gian nghỉ ngơi cô đến ngồi chỗ ghế Mạc Nhan, thân mật vỗ vai cô nói:
- Em gặp chị Trịnh rồi nhỉ? Nghe nói quan hệ của cô ấy và ông chủ chúng ta rất đó đó, không thôi sao làm được phó giám đốc? Cô ấy không thích nhất là thực tập sinh như các em, thường là trẻ hơn, xinh đẹp hơn cô ấy là đều không thích.
Mạc Nhan lúc đầu cũng bất ngờ, cô không có quyền phát ngôn gì, lại không muốn im lặng, nên chỉ cười nói:
- Không phải chứ?
Tiểu Hồng tiếp tục nói:
- Bà già này, khi có việc hay không có việc cũng luôn tìm cách chỉ ra cái sai của tôi, cô ta cố ý đó.
Mạc Nhan nghĩ thoải mái, sợ rằng đó mới là chân tướng?
Tuy từng nghe sư huynh sư tỷ thực tập nói qua một số chuyện vặt, nhưng thật sự tự mình trải qua là không giống nhau. Cô có thể là có tinh thần che đậy, cái bệnh này quả là không nhẹ.
Như thế cũng bận rộn đến cuối tháng, Mạc Nhan tính toán làm ra xong bản báo cáo năm phức tạp, trong giây lát chỉ cảm thấy bản thân quanh mình đầy hào quang, trong lòng mãn nguyện.
Đại khái là mấy ngày gần đây quá mệt, kỳ sinh lý đến sớm, Mạc Nhan mua thuốc chống đau và uống với nước nóng, tiếp tục ôm bao nóng gõ dự toán cuối kỳ.
Giữa đường đi nhà vệ sinh, đúng lúc nghe Tiểu Hồng ở phía trong nói:
- …trước đây có bác sỹ nói với tôi, như Mạc Nhan là vì do phá thai quá nhiều lần, mới bị đau, cần phải uống thuốc chống đau… đàn ông trong phòng làm việc bên ngoài còn cho rằng người ta là con gái thuần khiết, sớm tám trăm năm trước thì đã không phải rồi.
Mạc Nhan như bị sét đánh, lúc cô chưa kịp nghĩ phải làm gì, tay đã tự động mở cửa, vô ý để tiếng cửa kêu cái rầm.
Mạc Nhan đứng ở đó, thấy mấy khuôn mặt lúng túng, trong đó Tiểu Hồng là lúng túng nhất.
Đức Giê-hô-va nói, khi người khác đánh vào mặt trái của bạn, bạn nên đưa nốt mặt phải của mình ra cho người khác đánh.
Phật nói, người nhịn nhớ hận, là vì không sợ.
Nho gia cũng có nói, lùi một bước trời cao biển rộng.
Mạc Nhan cảm thấy đầu óc rối lên, mông mông lung lung. Cô thậm chí còn nhớ lại lúc xưa giờ đi xem triển lãm từng thưởng thức qua bức “Gào thét”, cô giống như nhân vật trong bức họa chỉ có chút khác khác vậy, đứng ở một không gian hoàng hôn tối tăm, trong lòng gào thét ở nơi hoang vắng.
Sau này, cô có cơ hội kể lại chuyện này với Nghiêm Tiêu, đặc biệt là kể về sự thay đổi tư duy lúc đó của cô, từ phương Đông đến phương Tây, từ cổ đại đến hậu hiện đại. Nghiêm Tiêu lại không tin, còn nói cô hồ đồ, bịa đặt, chỉ trong thời gian ngắn mấy giây nào có thể nghĩ nhiều như thế.
Trên thực tế, sắc mặt của Mạc Nhan chuyển từ trắng sang xanh, từ xanh sang đỏ, sau đó không chịu được sự khống chế của đại não và bắt đầu giáo điều người khác:
- Một người con gái, sao có những tư tưởng dơ bẩn như thế? Nói chuyện thị phi sau lưng người khác, nói có thành không, nói không thành có, còn dương dương tự đắc, lẽ nào đạo lý làm người đơn giản như thế mà cô cũng không hiểu? Còn bố mẹ, thầy cô của cô thì sao, từ trước đến giờ không dạy cô sao? Tôi có thể nói với cô, hành vi như thế của cô, tôi có thể coi là phỉ báng ! Tội phỉ báng có thể phạt tù treo ba năm!
Mạc Nhan tức giận.
Tiểu Hồng bị dọa cho khóc.
Thế giới hỗn loạn.
Sau khi Y Liễn biết chuyện này thì vô cùng kinh ngạc, bình luận:
- Mạc Nhan, cậu được chủ nhiệm cao trung chúng ta phù trợ hộ thân rồi…
Sau mấy ngày được linh hồn chủ nhiệm lớp phù trợ, kỳ thực tập cũng đến hạn kết thúc.
Đường về nhà đã được sắp xếp. Con đường qua lại thường ngày vẫn thế, một số đoạn xuống cấp càng thêm lạnh lẽo, chỉ có điều là thêm không khí mấy ngày lễ Tết.
Mạc Nhan cầm phong bì tiền lương, cười nói tiếng cảm ơn với chị Trịnh.
- Tôn chỉ của chúng tôi, thường là nhân tài thì sẽ không bỏ qua.
Chị Trịnh mỉm cười nói:
- Đương nhiên, có lẽ em không đồng ý, hơn nữa sau này còn có nhiều cơ hội tốt hơn.
Đây là lời khách sáo, chứ không phải là lời lôi kéo hiền tài.
Mạc Nhan gật gật đầu, mỉm cười:
Nếu như sau này em có gì thay đổi, em nhất định sẽ đên đây để xin làm ở vị trí đó, thật đó.
Mạc Nhan kéo theo Y Liễn đi tìm đơn vị thực tập.
Từng có người nói một câu kinh điển, điểm khác biệt giữa phụ nữ và đàn ông là ở chỗ, phụ nữ là động vật quần cư, còn đàn ông thường thích hành động độc lập. Từ tiểu học đến đại học, bạn có thể thấy đa số nữ sinh từng tốp hai ba người đi với nhau, bất luận là lên lớp hay là đi ăn, chỉ sợ là đi nhà vệ sinh cũng không ngoại lệ.
Mạc Nhan và Y Liễn kết bạn đi thực tập, coi như là “Thêm một người thêm một lá gan”.
- Thực ra thực tập sinh là khổ nhất, đơn vị không ký hợp đồng với bạn, chuyên chờ đến kỳ thực tập bóc lột bạn, chờ kỳ thực tập kết thúc lại một chân đẩy bạn ra – lao động miễn phí ai không thích? Nói đến thực tập, Y Liễn oán thán:
- Bây giờ công ty tốt, bạn muốn thực tập ngoài bỏ tiền ra còn phải quen biết, nếu là loại không ra gì, cũng đừng nghĩ có lương, cho cơm trưa đã là không tồi rồi…
Mạc Nhan hiểu ra:
- Xin đừng dùng chủ ngữ “bạn” này, cảm ơn.
Y Liễn thở dài một cách bi quan:
- Tớ cảm thấy chúng ta là con la, trước khi bị đưa đi giết còn phải làm việc.
Mạc Nhan cười khì:
- Không những làm việc, còn không được làm mất thịt, như thế mới được đưa đi giết.
- Chuyện cười của cậu thật nhạt.
- Như nhau cả.
- Đâu có đâu có.
- Còn thua xa, phải nỗ lực nhiều.
- Quá khiêm tốn là giả tạo đó.
…… ……
Thành phố này, không thiếu nhất là xí nghiệp tư nhân nhỏ, số lượng nhiều, sản lượng chiếm cứ đầy đủ, hầu như cấu thành thị trường cạnh tranh hoàn toàn.
Dùng quan điểm của bản thân Mạc Nhan mà nói, thị trường đó là sự mua bán giữa hai bên.
Hai người ngồi bên ngoài chờ gần hơn một tiếng đồng hồ, đông cứng cả hai tay, sắc mặt trắng bệch, mãi mới có người quan tâm tới họ. Có thể thấy, vô nhân đạo biến người đi xin việc thành vật phẩm, bây giờ là thời buổi cung vượt cầu, hoàn toàn do bên mua nắm giữ thị trường.
Điều hòa trong phòng làm việc rất ấm áp.
Mạc Nhan tháo khăn để lộ mặt, đứng thẳng, lộ ra nụ cười cởi mở:
- Chào giám đốc.
Y Liễn cũng làm như thế, chỉ là giống với Mạc Nhan nhưng giọng điệu có chút thay đổi.
Giám đốc bộ phận nhân sự chỉ ừ hai tiếng, vuốt hai bộ hồ sơ, cũng không có ý mở ra xem:
- Hai bạn thành niên chưa?
Hai người tạm thời như bị sét đánh mà thốt lên:
- Thành niên rồi.
Vấn đề này, đáp lại chỉ có cảm giác thất bại. Mạc Nhan rờ rờ mặt, cô biết gương mặt của mình nhìn tương đối non, còn Y Liễn thì càng khoa trương hơn. Cô ấy còn tương đối giống một người mới lớn.
- Ừ, vậy học lực? Biết những cái gì?
Đối phương ném hồ sơ sang một bên, khép hai chân lại.
Mạc Nhan chỉ biết an ủi trong lòng: Đây là công ty nhỏ, đương nhiên không giống hội tuyển dụng chuyên nghiệp. Sau đó thực thà trả lời:
- Còn học năm ba, chuyên ngành Tài chính.
- Tôi học Tài nguyên nhân lực, cũng là năm ba.
Giọng của Y Liễn rất lạnh lùng.
- Oh, được… vậy làm sao chứng minh? Thẻ sinh viên và chứng minh của các bạn đâu? Đem ra đây xem.
Đây đúng là quá làm người ta tức giận! Mạc Nhan chỉ có thể giấu tức giận trong bụng:
- Bản photo đều có ở trong hồ sơ.
Những tập đoàn công ty xuất hiện trong phim đều quá hoàn mỹ, mới có thể làm nổi bật chỗ thiếu sót của hiện thực.
Lúc này, cánh cửa bên ngoài phòng làm việc mở ra, một phụ nữ đi tới:
- Hai người các bạn đến tuyển dụng à? Có bằng nghiệp vụ kế toán không?
Thường là sinh viên chuyên ngành học kinh tế, cơ bản kế toán đều là môn bắt buộc. Mạc Nhan vừa định gật đầu thì bị đối phương chặn lại:
- Tốt quá rồi, kế toán cũ của chúng tôi mấy ngày này ốm xin nghỉ, không đủ người, chỉ sợ cuối năm làm không kịp báo cáo và dự toán.
Cô chỉ kịp nháy mắt với Y Liễn thì đã bị kéo đi rồi.
Mạc Nhan vốn muốn nói rõ, cô tuy có chứng nhận nghiệp vụ kế toán, nhưng bản thân học không phải là chuyên ngành kế toán, chỉ biết chút lý luận mà không có kinh nghiệm thực tế.
Người phụ nữ vừa đi vừa nói:
- Tôi họ Trịnh, em gọi chị là chị Trịnh được rồi. Công ty chúng ta là công ty kinh doanh thương mại, bên tài vụ có ba nhân viên, kế toán chỉ còn lại một người. Em làm thử ngày đầu xem xem, nếu có thể thì ở lại làm xong tháng này.
Mạc Nhan chỉ có thể vội vàng đi theo.
Kỹ thuật nghề nghiệp không có, lúc đầu đương nhiên cũng khó làm.
Mạc Nhan mơ hồ với những con số thu chi, cô chỉ gặp qua những thứ này trên sách, chỉ có thể mặt dày đi hỏi một kế toán trẻ khác, kết quả đối phương cũng nhăn mặt nói:
- Tôi trước đây cũng chưa điền qua, những cái này đều là qua tay kế toán cũ xin nghỉ làm, em xem tôi đến báo cáo tài sản năm cũng chưa làm xong.
Báo cáo chưa xong ở chỗ chưa nêu tài sản và quyền lợi phụ trách – hai mặt không cách nào scó ố liệu đồng nhất, cái này cần phải làm tỉ mỉ.
Mạc Nhan đến phòng hồ sơ tìm số liệu cũ, sau đó dựa vào cách thức trên đó viết hồ sơ mới. Y Liễn giữa đường đến xem cô, thuận tay giúp cô mang cơm, đồng cảm nói:
- Rất phức tạp, tớ hiểu…
Mạc Nhan cắn răng:
- Cậu không biết chứ, tớ xem những biểu đồ này đều sắp nôn rồi.
Y Liễn cười:
- Thật à? Mấy tháng rồi? Hay bố đứa trẻ là sư huynh Thanh Thu trong game online Kiếm Vũ đó?
Mạc Nhan chấn động, nhớ thời cấp ba, Y Liễn là người đơn thuần bao nhiêu. Các sư huynh đều nói không sai, đại học là nơi biến người ta thành yêu quái, nếu cuối cùng không biến thành yêu, vậy nguyên nhân chỉ có là thiên thần.
Mạc Nhan lặng lẽ rơi lệ:
- Bố đứa trẻ còn đang ở vương quốc Mỹ trồng bắp…
Họ chỉ xem như trêu đùa, nói cười xong lại thôi, nhưng có người thì không phải thế.
Thì là ngày đầu tiên Mạc Nhan đi làm, tin tức liên quan đến cô không cánh mà bay khắp:
- Thấy hai cô gái hôm nay mới đến không? Là người cao hơn một chút, đừng xem cô ấy không đến nỗi nào, nhìn có vẻ ngoan ngoãn, thực ra trẻ tuổi còn chưa kết hôn mà đã có thai rồi.
Hai người ở phía sau thì thì thầm thầm, chỉ chỉ trỏ trỏ là hai bà mẹ có máu mặt, đối với những chuyện tám này luôn thích xen vào mấy câu.
Mạc Nhan muốn điên lên, cái tin này rốt cuộc là từ đâu mà có? Cô trước đây chỉ có nói giỡn với Y Liễn một lần, sao lại truyền đi nhanh chóng, càng truyền càng thật.
- Nghe nói đàn ông cũng không quản…con gái bây giờ không thể so với chúng ta lúc đó, cởi mở như thế, một chút cũng không chú ý giữ gìn…
Y Liễn đập bàn:
- Cuối cùng là ai ăn no lại đi tạo ra cái tin vịt này?!
Mạc Nhan thấy cô tức đến sắc mặt cũng thay đổi, cơn tức cũng dần dần nguôi đi, quay lại khuyên cô:
- Thôi thôi, đại khái là chúng ta giỡn quá đà, có người hiểu nhầm.
Y Liễn nhìn cô:
- Cậu tin “thanh giả tự thanh” (người trong sạch không cần lên tiếng thanh minh mọi chuyện cũng tự rõ ràng) không?
Mạc Nhan…
- Không tin.
- Đúng, tớ cũng không tin…
Gần đến lúc tan ca, chị Trịnh đến phòng tài vụ.
Động tác của Mạc Nhan rất nhanh, đã chỉnh lý xong chứng từ của tháng.
Chị Trịnh kiểm tra một chút, gật đầu:
- Không tệ, em ở lại làm xong tháng này nhé.
Chị đi ra đến cửa lại quay người lại, nhã nhặn trong từng chữ nói:
- À, đúng rồi, tuy không liên quan gì đến công việc, nhưng về phương diện cuộc sống nên chú ý chút, không nên tùy tiện nói việc riêng ở trong công ty. Công ty chúng ta có những nhân viên là họ hàng của ông chủ, tương đương với nửa ông chủ, em nghĩ như thế có ảnh hưởng xấu biết bao.
Mạc Nhan trong chốc lát bị đóng băng.
Sự thanh bạch trên thực tế của cô còn đó, nhưng hôm nay trên danh nghĩa hoàn toàn không tồn tại nữa rồi.
Y Liễn an ủi cô:
- Cậu đừng có quá buồn phiền, ở đây tính cả nhân sự hậu cần tài vụ chạy vạy, tổng cộng mới có năm mười người. nói cách khác, biết tác phong cuộc sống của cậu có vấn đề cũng chỉ có mấy người, Trung Quốc chúng ta không thiếu nhất đó chính là người.
Mạc Nhan lắc lắc đầu:
- Có người an ủi như cậu sao…càng an ủi càng thêm phức tạp, tớ làm xong tháng này có tiền lương là đi, không đến nữa.
- Tớ còn cho rằng cậu sẽ nói làm xong hôm nay sẽ không làm nữa.
- Giỡn gì thế, hôm nay xong đi thế có phải là hôm nay tớ làm không công sao?
Công ty thương mại tư nhân đó gần ngoại ô thành phố, nhân viên đi làm và tan giờ không thuận tiện. Còn công ty dù sớm dù muộn đều kiểm tra thẻ, có lúc chỉ chậm mười mấy giây, hiển thị thời gian trên đồng hồ chấm công là muộn một phút.
Lúc sáng sớm ngày đông ở Giang Nam mây thường dày, đặc biệt lạnh, muốn ra khỏi chăn lúc sáng cần rất nhiều nghị lực.
Mạc Nhan rất chu đáo, thấy đồng nghiệp cùng phòng vì để kịp thời gian quên ăn sáng, thì thuận tiện mang theo hai phần. Cô từng bị tiếng xấu, chỉ có thể dùng phẩm chất chu đáo tỷ mỷ để làm cho mọi người quên đi vấn đề tác phong cuộc sống của mình.
Lúc bận rộn trong phòng làm việc, mọi người khó tránh khỏi tám mấy câu, nội dung tám từ chuyện các sao đến chuyện trong công ty. Nhân viên tài vụ Tiểu Hồng là hoạt bát nhất, thời gian nghỉ ngơi cô đến ngồi chỗ ghế Mạc Nhan, thân mật vỗ vai cô nói:
- Em gặp chị Trịnh rồi nhỉ? Nghe nói quan hệ của cô ấy và ông chủ chúng ta rất đó đó, không thôi sao làm được phó giám đốc? Cô ấy không thích nhất là thực tập sinh như các em, thường là trẻ hơn, xinh đẹp hơn cô ấy là đều không thích.
Mạc Nhan lúc đầu cũng bất ngờ, cô không có quyền phát ngôn gì, lại không muốn im lặng, nên chỉ cười nói:
- Không phải chứ?
Tiểu Hồng tiếp tục nói:
- Bà già này, khi có việc hay không có việc cũng luôn tìm cách chỉ ra cái sai của tôi, cô ta cố ý đó.
Mạc Nhan nghĩ thoải mái, sợ rằng đó mới là chân tướng?
Tuy từng nghe sư huynh sư tỷ thực tập nói qua một số chuyện vặt, nhưng thật sự tự mình trải qua là không giống nhau. Cô có thể là có tinh thần che đậy, cái bệnh này quả là không nhẹ.
Như thế cũng bận rộn đến cuối tháng, Mạc Nhan tính toán làm ra xong bản báo cáo năm phức tạp, trong giây lát chỉ cảm thấy bản thân quanh mình đầy hào quang, trong lòng mãn nguyện.
Đại khái là mấy ngày gần đây quá mệt, kỳ sinh lý đến sớm, Mạc Nhan mua thuốc chống đau và uống với nước nóng, tiếp tục ôm bao nóng gõ dự toán cuối kỳ.
Giữa đường đi nhà vệ sinh, đúng lúc nghe Tiểu Hồng ở phía trong nói:
- …trước đây có bác sỹ nói với tôi, như Mạc Nhan là vì do phá thai quá nhiều lần, mới bị đau, cần phải uống thuốc chống đau… đàn ông trong phòng làm việc bên ngoài còn cho rằng người ta là con gái thuần khiết, sớm tám trăm năm trước thì đã không phải rồi.
Mạc Nhan như bị sét đánh, lúc cô chưa kịp nghĩ phải làm gì, tay đã tự động mở cửa, vô ý để tiếng cửa kêu cái rầm.
Mạc Nhan đứng ở đó, thấy mấy khuôn mặt lúng túng, trong đó Tiểu Hồng là lúng túng nhất.
Đức Giê-hô-va nói, khi người khác đánh vào mặt trái của bạn, bạn nên đưa nốt mặt phải của mình ra cho người khác đánh.
Phật nói, người nhịn nhớ hận, là vì không sợ.
Nho gia cũng có nói, lùi một bước trời cao biển rộng.
Mạc Nhan cảm thấy đầu óc rối lên, mông mông lung lung. Cô thậm chí còn nhớ lại lúc xưa giờ đi xem triển lãm từng thưởng thức qua bức “Gào thét”, cô giống như nhân vật trong bức họa chỉ có chút khác khác vậy, đứng ở một không gian hoàng hôn tối tăm, trong lòng gào thét ở nơi hoang vắng.
Sau này, cô có cơ hội kể lại chuyện này với Nghiêm Tiêu, đặc biệt là kể về sự thay đổi tư duy lúc đó của cô, từ phương Đông đến phương Tây, từ cổ đại đến hậu hiện đại. Nghiêm Tiêu lại không tin, còn nói cô hồ đồ, bịa đặt, chỉ trong thời gian ngắn mấy giây nào có thể nghĩ nhiều như thế.
Trên thực tế, sắc mặt của Mạc Nhan chuyển từ trắng sang xanh, từ xanh sang đỏ, sau đó không chịu được sự khống chế của đại não và bắt đầu giáo điều người khác:
- Một người con gái, sao có những tư tưởng dơ bẩn như thế? Nói chuyện thị phi sau lưng người khác, nói có thành không, nói không thành có, còn dương dương tự đắc, lẽ nào đạo lý làm người đơn giản như thế mà cô cũng không hiểu? Còn bố mẹ, thầy cô của cô thì sao, từ trước đến giờ không dạy cô sao? Tôi có thể nói với cô, hành vi như thế của cô, tôi có thể coi là phỉ báng ! Tội phỉ báng có thể phạt tù treo ba năm!
Mạc Nhan tức giận.
Tiểu Hồng bị dọa cho khóc.
Thế giới hỗn loạn.
Sau khi Y Liễn biết chuyện này thì vô cùng kinh ngạc, bình luận:
- Mạc Nhan, cậu được chủ nhiệm cao trung chúng ta phù trợ hộ thân rồi…
Sau mấy ngày được linh hồn chủ nhiệm lớp phù trợ, kỳ thực tập cũng đến hạn kết thúc.
Đường về nhà đã được sắp xếp. Con đường qua lại thường ngày vẫn thế, một số đoạn xuống cấp càng thêm lạnh lẽo, chỉ có điều là thêm không khí mấy ngày lễ Tết.
Mạc Nhan cầm phong bì tiền lương, cười nói tiếng cảm ơn với chị Trịnh.
- Tôn chỉ của chúng tôi, thường là nhân tài thì sẽ không bỏ qua.
Chị Trịnh mỉm cười nói:
- Đương nhiên, có lẽ em không đồng ý, hơn nữa sau này còn có nhiều cơ hội tốt hơn.
Đây là lời khách sáo, chứ không phải là lời lôi kéo hiền tài.
Mạc Nhan gật gật đầu, mỉm cười:
Nếu như sau này em có gì thay đổi, em nhất định sẽ đên đây để xin làm ở vị trí đó, thật đó.
Danh sách chương