Ánh sáng ấm áp từ đèn bên ven đường chiếu vào đầu xe, nơi bị chiếu đến tựa như đang lóe sáng lấp lánh. Nhưng bên trong xe lại là một khoảng tối đen.
Trong bóng tối, Thời Y ngồi ở ghế lái đang duỗi tay chạm vào chỗ Vạn Sương vừa mới đụng phải trên mặt vừa nãy.
Trong lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Vào lúc Thời Y sắp đâm thủng lớp màng cảm xúc mà nàng chưa từng cảm nhận được trước đây, tiếng chuông điện thoại "Reng reng" đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh.
Là Thời Hướng Nam.
Khi Thời Y nhìn thấy thông báo trên điện thoại, cũng đã đoán được nguyên nhân Thời Hướng Nam gọi điện đến.
Quả nhiên, khi Thời Y nghe điện thoại, còn chưa nói được một chữ nào, liền nghe thấy Thời Hướng Nam tức giận gào thét, "Tối hôm qua tại sao lại không dùng bữa cùng Cảnh đại thiếu?"
"Hắn hẹn người khác."
"Không có khả năng." Thời Hướng Nam lập tức phủ nhận, hắn cho rằng là Thời Y kiếm cớ, "Cảnh thiếu tự mình mời ngươi, sao có thể lại hẹn người khác được?"
Thời Y nghe được những lời này, không tiếng động cười một chút, nói: "Hắn hẹn là hẹn bạn gái hắn."
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây.
Ngay lúc Thời Y chuẩn bị tắt điện thoại, thanh âm của Thời Hướng Nam lại truyền đến, "Con gái a, lần hợp tác với Cảnh gia này đối với cha rất quan trọng."
Ngữ khí khi nói chuyện tựa như trưởng bối thân hòa ấm áp. Nhưng Thời Y biết, những lời hắn nói lúc sau có thể sẽ khiến nàng ngày càng chán ghét hắn.
"Cho nên?" Thời Y bình tĩnh hỏi.
"Cảnh đại thiếu rất thích ngươi......."
Thời Hướng Nam còn chưa nói hết câu, Thời Y đã tắt điện thoại.
Điện thoại sau khi bị tắt thì bị nàng ném sang bên ghế phụ.
Đôi tay của Thời Y gắt gao nắm lấy vô lăng, thân mình thong thả dựa ra đằng sau. Khóe mắt Thời Y chậm rãi chảy từng giọt ngọc trong suốt.
Một hồi lâu sau, Thời Y nâng tay lau đi nước mắt trên mặt, buồn bã lẩm bẩm một câu, "Mẹ, ngươi tại sao lại coi trọng một người đàn ông ghê tởm như vậy......"
.......
Vài ngày sau, tại tiệm hoa.
"Muội muội, nghĩ cái gì mà ngây người vậy?" Một giọng nói quyến rũ vang lên bên tai Vạn Sương, trên đầu còn bị gõ một chút.
Đột nhiên có tiếng nói vang lên cùng với đỉnh đầu có chút đau đớn đã khiến cho Vạn Sương trở về thực tại.
"Không có gì nha." Gương mặt Vạn Sương hiện lên một mảng đỏ ửng, vội vã giải thích. "Dao Dao tỷ, sao ngươi lại đến đây?"
"Đi ngang qua. Ngươi như này mà còn kêu là không suy nghĩ gì?" Ôn Dao chỉ vào lòng bàn chân Vạn Sương, trêu đùa nói: "Chậu hoa này đều sắp bị ngươi tưới thành biển luôn rồi, ngươi đang muốn cho hoa bơi lội hay sao?"
Vạn Sương cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nước ở trong chậu hoa đã tràn ra ngoài từ bao giờ. Vạn Sương vội vàng thu lại bình nước, cầm lấy giẻ lau đặt bên cạnh, ngồi xổm xuống lau khô nước trên nền đất.
Lúc Vạn Sương đứng lên, Ôn Dao duỗi tay câu lấy bả vai Vạn Sương, nghiêng đầu ở bên tai Vạn Sương nhẹ nhàng trêu trọc, "Cùng tỷ nói, có phải là đang yêu đương không?"
"Không, không có."
"Không có? Vậy ngươi đỏ mặt cái gì?"
Đỏ mặt? Chẳng lẽ ta lại nói mấy hôm trước ta trộm hôn bạn thân ngươi? Sau đó ta không biết như vậy có được tính là hôn rồi không? Sao có thể?! "Nóng, là do nóng quá thôi." Nói xong Vạn Sương liền thoát ly khỏi sự giam cầm của Ôn Dao. Xoay người đi ra ngoài tiệm, cầm bình nước đi tưới nước cho các bồn hoa ngoài kia. Giống như là sợ Ôn Dao sẽ lại hỏi thêm cái gì nữa.
"Làm sao vậy?" Ngay lúc Vạn Sương ra đến cửa, thân hình Thời Y xuất hiện sau lưng của Ôn Dao.
Ôn Dao xoay người đi đến bên người Thời Y, vươn tay trái che lỗ tai Thời Y, chậm rãi cúi người bên cạnh Thời Y, nhẹ nhàng nói: "Ta có cảm giác nhân viên bé bỏng này của ngươi đang yêu đương."
Thời Y nghe thấy Ôn Dao nói vậy, ánh mắt nhìn về phía Vạn Sương đang tưới nước ở bên ngoài tiệm.
Lúc này Vạn Sương cũng không có ngây ngốc, mà là đang nghiêm túc tưới hoa.
Dưới ánh nắng làn da của nàng trắng tựa như đang phát sáng. Ngón tay tinh tế thon dài, xung quanh các ngón tay đang cầm bình tưới nước còn dán thêm vài miếng băng dán cá nhân, đó là do trong lúc tỉa hoa không cẩn thận mà bị thương.
Tựa hồ phát hiện ra trong tiệm có người nhìn mình chăm chú, Vạn Sương hơi ngước mắt nhìn vào trong tiệm. Thấy được Thời Y đang nhìn nàng, liền nở một nụ cười xán lạn với Thời Y.
Khóe miệng của Vạn Sương vẫn luôn giơ lên một nụ cười vui vẻ.
Trải qua chuyện ở công viên giải trí, nàng thậm chí còn thân thiết với Vạn Sương còn hơn với Ôn Dao.
Hơn nữa hai người cũng không đề cập đến vấn đề "yêu đương."
Đương nhiên, Thời Y coi như không có chuyện gì xảy ra. Mà Vạn Sương từ ngày hôn trộm Thời Y vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Phải không? Sao ngươi biết?"
Thời Y thu hồi lại ánh mắt, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
"Ta vừa rồi hỏi nàng có phải yêu đương hay không, nàng liền đỏ mặt."
"......" Thời Y giương mắt nhìn về phía Ôn Dao, đặt tay lên bả vai Ôn Dao nói: "Vậy tiểu phóng viên nhiều chuyện của ta, hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi mà đến đây?"
Đối với việc Thời Y đột nhiên nói sang chuyện khác, Ôn Dao cũng không cảm thấy kỳ lạ. Rốt cuộc các nàng cũng chơi cùng nhau đã lâu, đều là nghĩ cái gì liền nói cái đấy.
"Lát nữa ta liền đi gặp khách hàng."
"Đúng rồi!" Ôn Dao dường như nghĩ đến cái gì, nói với Thời Y: "Gần đây ta có gặp được một người đàn ông hợp với hình mẫu của ta. Ta quyết định mục tiêu tiếp theo chính là hắn."
"Chúc mừng."
"Ngươi làm cho có lệ như vậy sao?"
"Chúc mừng chúc mừng."
"........" Ôn Dao còn tưởng rằng nàng sẽ có phản ứng lớn đối với tin tức mình vừa nói, nhưng lúc sau nghe được những câu nói như vậy, lời nói đến miệng liền bị nghẹn họng. Ôn Dao vuốt lại tóc một chút, cầm lấy túi xách trên bàn, "Ngươi quá vô vị, ta đi tìm niềm vui của ta đây."
Niềm vui của nàng, tất nhiên là mục tiêu mới của nàng.
Nói xong liền xoay người rời đi.
Lúc ra đến cửa còn không quên hôn gió tạm biệt Vạn Sương, "Hẹn gặp lại a muội muội ~"
"Dao Dao tỷ tại sao lại rời đi sớm như vậy?" Vẫy tay chào tạm biệt Ôn Dao xong, Vạn Sương cũng đi vào trong tiệm.
"Đi tìm niềm vui."
"?" Ta là fan trung thành của bộ《Kiều thê trong ngực》, sao lại đột nhiên không biết ngươi đang nói cái gì? Vạn Sương nghi hoặc.
Lúc này Thời Y đang đứng ở quầy thu ngân, đôi tay lật xem sổ sách, không chút để ý hỏi: "Dao Dao nói ngươi yêu đương?"
"A?" Vạn Sương kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó cười nói với Thời Y: "Thời Y tỷ còn chưa đồng ý làm bạn gái ta, ta còn có thể yêu đương với ai a?"
Thời Y nghe được câu trả lời như vậy trong lòng bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm. Động tác trên tay ngừng lại, đôi mắt từ trên sổ sách rời sang trên người Vạn Sương, "Đi tỉa hoa hồng đi."
"Được." Không nghe được câu trả lời mình mong muốn, Vạn Sương cũng chỉ nói một câu như vậy.
Câu trả lời nàng muốn nghe, chính là một câu của Thời Y, "Ta nguyện ý làm bạn gái ngươi."
Vạn Sương biết một câu này có thể rất lâu sau này mới nghe được hoặc cũng có thể không bao giờ nghe thấy.
"Leng keng ~" Tiếng chuông cửa vang lên.
Vạn Sương nhìn về phía người mới đến, vội vàng đặt cái kéo trong tay xuống, chạy chậm đến bên cạnh người nọ, hưng phấn hỏi: "Bác sĩ Giản, sao ngươi lại đến đây?"
Ô ô ô, đã lâu không có thấy con trai mình. Như thế nào mà vẫn đẹp trai như vậy!
Mắt Vạn Sương lấp lánh nhìn về phía Giản Hi Trác.
"Vạn tiểu thư, đã lâu không gặp." Giản Hi Trác cúi đầu nhìn Vạn Sương, lịch sự chào hỏi người trước mặt.
"Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp. Ngươi đến để mua hoa sao?"
"Không phải," Giản Hi Trác đem ánh mắt từ trên người Vạn Sương rời đi, ánh mắt thâm tình nhìn về phía người đang đứng trong tiệm, ôn nhu nói: "Ta đến tìm Thời Y."
"........" Vạn Sương thấy Giản Hi Trác đột nhiên trở nên thâm tình, trong đầu đột nhiên có một quả bom nổ mạnh một cái, nàng dường như đã quên đi một chuyện.
Con trai hắn cũng thích Tiểu Y Y!!
Hơn nữa mục đích của mình lúc trước, hình như là muốn giúp con trai mình đoạt lại Tiểu Y Y từ tay tra nam Cảnh Dật Kiệt!
Nói vậy, ta phải cạnh tranh với con trai mình sao?!
Vạn Sương ngây ra.
"Hi Trác, ngươi tìm ta có việc gì sao?" Thời Y đi đến bên hai người, hỏi.
"Không có chuyện gì, chính là muốn cùng ngươi ăn cơm thôi." Giản Hi Trác dừng một chút, nhìn xung quanh tiệm hoa, thấy trong tiệm không có khách. Ôn nhu hỏi, "Cũng không biết ngươi có thời gian hay không?"
"Hiện tại?"
Giản Hi Trác gật gật đầu, "Có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể." Thời Y đã sớm coi Giản Hi Trác là bạn bè, cho nên đối với lời mời của Giản Hi Trác, nàng sẽ không từ chối.
Nghe thấy câu trả lời của Thời Y, trên mặt Giản Hi Trác xuất hiện một nụ cười ấm áp. Cả người trở nên cực kì thoải mái.
"Chờ một chút!" Thanh âm của Vạn Sương vang lên trong bầu không khí tốt đẹp giữa hai người. đánh gãy ánh mắt thâm tình của Giản Hi Trác dành cho Thời Y.
Thời Y cũng bị tiếng kêu đột ngột của Vạn Sương dọa một chút, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ta cũng muốn đi!" Đứng giữa lựa chọn con trai hay là vợ, Vạn Sương vẫn là chọn vợ mình. Lúc nghe thấy hai người hẹn cùng nhau ăn cơm, trong lòng Vạn Sương không bình tĩnh được nữa, "Hiện tại vừa lúc là thời gian ăn trưa, Thời Y tỷ, ngươi sẽ không nhẫn tâm bỏ lại ta một mình đâu đúng không?"
Nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Vạn Sương, Thời Y quay đầu nhìn về phía Giản Hi Trác.
Thời điểm Thời Y dò hỏi ý kiến của Giản Hi Trác, Vạn Sương liền biết lần hẹn hò hai người này sắp biến thành ba người được rồi.
Bởi vì dựa trên tính cách của Giản Hi Trác, hắn sẽ không từ chối.
"Vậy ăn cùng nhau đi." Giản Hi Trác vẫn ôn nhu như cũ.