Vạn Sương nhìn người đang đi tới trước mắt, tim đột nhiên chợt ngừng một chút.
Khi Thời Y duỗi tay tới gần, mùi hoa vẫn luôn quấn quanh chóp mũi của Vạn Sương bị thay thế bởi một cỗ mùi hương thanh nhã.
Này, này cũng quá là đẹp đi!
Cái này mà là có thể so với minh tinh? Quả thật có thể gọi đây là minh tinh a!
Vạn Sương xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi vì nhìn thấy Thời Y lên trên ống quần, hoảng loạn bắt tay Thời Y.
Tay của hai người cũng chỉ tiếp xúc trong chốc lát, khi Thời Y rút tay ra, liền rất nhanh tách ra.
Nhưng trong nháy mắt Vạn Sương cảm nhận được làn da không tì vết mà trơn bóng như ngọc của Thời Y, cảm giác tinh tế làm cho Vạn Sương có chút lưu luyến mà quên phản ứng.
"Ta tên là Vạn Sương." Chờ đến thời điểm Vạn Sương một lần nữa mở miệng, trong lòng cũng đã bình tĩnh lại, ngữ khí bình đạm nói.
Thời Y hướng tới người phụ nữ duyên dáng ở quầy kia cười một chút, nói với nàng rằng bản thân trước tiên xử lí sự tình bên này. Ngồi đối diện với Vạn Sương, đôi mắt động lòng người nhìn Vạn Sương, nói: "Bác sĩ Giản nói ngươi là sinh viên, muốn tìm một công việc trong kì nghỉ hè?"
Thanh âm của Thời Y khi nói chuyện cũng không quá giống với các nữ sinh bình thường, giọng của nàng không tính là quá cao, mà lại hơi có chút trầm thấp nhưng lại trong thoải mái. Làm người nghĩ đến tiếng nước suối chảy róc rách.
"Đúng vậy." Vạn Sương gật gật đầu.
Thời Y vẫn luôn quan sát Vạn Sương. Thời điểm đứa nhỏ nói chuyện cùng nàng, vẫn luôn cúi thấp đầu, thanh âm lúc nói chuyện còn có chút run nhè nhẹ. Thời Y lại nhìn nhìn đến trên người đứa nhỏ, quần áo cùng giày cộng vào còn chưa đến hai trăm tệ (684 919.834 đồng), trong lòng liền mặc định gia đình đứa nhỏ cũng không giàu có gì.
Chính là Thời Y không biết, Vạn Sương cúi thấp đầu là bởi vì nàng sợ bản thân nhìn Thời Y quá lâu, chính mình sẽ nhịn không được mê mẩn gương mặt của Thời Y. Mà bộ quần áo không đến hai trăm tệ mặc trên người, là Vạn Sương cố ý tìm trong tủ quần áo của nguyên chủ, lúc ấy nàng chỉ nghĩ là đi lừa gạt Giản Hi Trác mà thôi.
Lại nghĩ đến chính mình đã đăng tin tuyển dụng vài ngày, nhưng vẫn chưa có một ai đến ứng tuyển.
Thời Y ôn nhu mở miệng nói: "Kia như vậy, ngày mai ngươi liền đến đây làm việc, có thể chứ?"
Vạn Sương nghe được lời nói của Thời Y, có chút không tin được ngẩng đầu lên. Đôi mắt tròn trịa trừng lớn nhìn Thời Y, khóe miệng tươi cười vui vẻ, "Thật sao? Cảm ơn bà chủ!"
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Lúc Thời Y nghe được hai chữ bà chủ, cười một chút.
"Hai mươi tuổi."
"Ta 25, về sau ngươi có thể gọi ta là Thời Y tỷ." Thời Y thong thả vén một chút tóc, "Không cần gọi bà chủ, nghe có vẻ rất già."
Vạn Sương nhìn thấy Thời Y lúc vén tóc lên trông như muốn câu đi lòng mình, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại ý nghĩ xưa nay chưa từng có.
Nàng muốn có được nàng.
Có một gương mặt không cần trang điểm, lại vén tóc lên một chút, liền là một người phụ nữ có dáng vẻ *phong tình vạn chủng.
Nhìn mái tóc đen nhánh ở quanh vùng cổ trắng nõn của người phụ nữ trước mắt, Vạn Sương nuốt chút nước bọt trong miệng đang tuôn ra khi nhìn thấy món ăn ngon miệng, thanh âm ngọt ngào hô: "Được, Thời Y tỷ." (Khiếp, dại gái quá đi mất.)
Thời Y cười một chút với Vạn Sương, đứng dậy đi tới cạnh quầy, bóp vai cho người phụ nữ vẫn luôn đứng chỗ quầy nói: "Dao Dao, ngươi vất vả rồi!"
"Vất vả thì không cần nhắc đến, ngươi nhớ rõ đã đồng ý với ta rằng đưa cho ta chiếc túi mới nhất là được rồi." Người được gọi là Dao Dao, đem tay của Thời Y rời đi, nhàn nhạt mở miệng nói.
Thời điểm Vạn Sương nghe được nàng kêu hai chữ Dao Dao, liền biết người đứng ở chỗ quầy là ai.
Ôn Dao, nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết, bạn thân Thời Y. Ôn Dao cùng Thời Y là cùng nhau từ nhỏ lớn lên, *tình so kim liên.
Trong tiểu thuyết vào lúc Cảnh Dật Kiệt khiến cho Thời Y bị ủy khuất, người đầu tiên nàng muốn tìm là Ôn Dao.
Ở trong tiểu thuyết, Ôn Dao và Vạn Thịnh là một cặp vợ chồng.
Nói vậy, Ôn Dao chính là chị dâu của nàng sao? Nhìn nhìn Ôn Dao gợi cảm, quyến rũ ở đằng xa, Vạn Sương lại nghĩ tới Vạn Thịnh tràn đầy ủy khuất vào tối hôm qua.
Vạn Sương nhanh chóng lắc lắc đầu, vội đem ý nghĩ trong đầu ném ra ngoài.
Đôi vợ chồng này thật sự là không hợp nhau chút nào. Vạn Sương ở trong lòng phỉ nhổ.
Nửa giờ sau, Vạn Sương từ trong tiệm của Thời Y đi ra. Trong vòng nửa giờ, Thời Y đã nói cho Vạn Sương những việc cần lưu ý khi ngày mai đi làm. Nhưng Vạn Sương nghe xong cái biết cái không, đơn giản là vì trong suốt quá trình đó Vạn Sương chỉ lo nhìn gương mặt xinh đẹp của Thời Y.
Lúc ra đến cửa, Vạn Sương cuối cùng cũng biết, rốt cuộc Cảnh Dật Kiệt vì sao vẫn luôn bám riết không tha mà theo đuổi Thời Y. Cũng biết được, vì sao sau khi Thời Y kết hôn Giản Hi Trác vẫn đối với nàng nhớ mãi không quên.
Bởi vì Thời Y, quả thực rất có mị lực!
Trong nửa giờ ngắn ngủn, Vạn Sương cảm thấy trái tim mình đều đã ở trên người nàng.
Tuy rằng đối với loại cảm xúc này có chút kỳ lạ, nhưng Vạn Sương cảm thấy cũng không tệ lắm, Mang tâm tình hạnh phúc sau khi thấy Thời Y xuất hiện mà nhảy nhót về nhà.
Hai người Vạn Sương và Vạn Thịnh đang sống trong một căn nhà tối tân trong khu phố, ở tại phục thức lâu(?).
Lúc cha mẹ Vạn Sương còn sống, bọn họ ở tại một nơi khác. Nhưng sau khi cha mẹ qua đời, Vạn Thịnh sợ Vạn Sương sẽ nhìn cảnh nhớ người, liền tùy tiện mua một căn hộ mới.
Ở căn hộ cũ, cũng chỉ có một người quản gia xử lí mọi việc. Về sau mang theo muội muội dọn đến chỗ ở mới, cũng chỉ mang theo một người bảo mẫu. Bảo mẫu tên là Vương Mai, làm ở Vạn gia từ khi Vạn Thịnh còn nhỏ, có thể nói là nhìn hai anh em họ lớn lên.
Coi hai anh em giống như con của chính mình mà che chở bọn họ.
Trong tiểu thuyết tuy rằng Vạn Sương tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì. Nhưng ở trước mặt người bảo mẫu này, vẫn là thực ngoan ngoãn.
Vương Mai nghe được tiếng cửa mở, từ trong phòng bếp bước ra.
"Tiểu thư, ngươi đã trở lại?" Vương Mai nhìn thấy Vạn Sương mồ hôi đầy đầu, rót một ly nước cho Vạn Sương.
"Dì Vương." Vạn Sương nhận lấy ly nước, tự nhiên gọi một tiếng.
Ngày hôm qua vào lúc thay đổi mạch truyện của tiểu thuyết, cũng sắp xếp lại các tin tức trong đầu nguyên chủ, Vạn Sương đã hiểu hết cách xử sự của nguyên chủ. Cho nên hiện tại ở trước mặt người quen của nguyên chủ, nàng cũng không lo lắng sẽ bị bại lộ.
"Bao giờ ca ca mới trở về?"
"Thiếu gia 12 giờ sẽ trở về." Dì Vương nhận lấy ly nước từ Vạn Sương, thấy trên mặt Vạn Sương không còn mồ hôi rơi xuống, nói: "Tiểu thư có muốn trước tiên đi tắm rửa hay không?"
"Cũng được. Vậy ta lên tầng trước~"
Chờ đến khi Vạn Sương tắm rửa xong đi xuống tầng, trên sofa đã thấy thân ảnh của Vạn Thịnh.
"Tiểu Sương, ngươi mau tới đây! Ca ca mua cho ngươi chiếc túi mà ngươi thích nhất!" Vạn Thịnh thấy được thân ảnh của Vạn Sương, nguyên bản gương mặt đang nghiêm túc giây sau liền thành bộ dáng cười ngây ngô.
Biểu hiện của Vạn Thịnh làm cho Vạn Sương buồn cười. Vạn Sương như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, nam phụ thứ hai thông minh, lạnh lùng lại đáng yêu như vậy.
"Ca ca ~" Vạn Sương đi đến, không thèm liếc mắt nhìn đến chiếc túi hàng hiệu đang đặt ở trên bàn kia. Mà là đôi tay ôm lấy cánh tay Vạn Thịnh, làm nũng kêu.
Chiêu này Vạn Sương lục lọi từ trong trí nhớ của nguyên chủ. Mỗi khi nguyên chủ muốn cầu Vạn Thịnh, liền sẽ làm nũng với Vạn Thịnh như vậy.
Lần nào thực hiện cũng thành công.
"Ngươi lại muốn cái gì đây?" Vạn Thịnh ôn nhu nhìn chăm chú Vạn Sương, xoa đầu nàng hỏi.
"Thì là có chuyện muốn hỏi ngươi." Tuy rằng đầu bị xoa giống như đang xoa động vật, nhưng Vạn Sương vẫn tươi cười như cũ, thanh âm mềm mại nhúc nhích, "Cảnh ca ca gần đây có phải đang theo đuổi một người phụ nữ nào đó hay không a?"
Vạn Thịnh nghe được câu hỏi của muội muội, động tác trên tay ngừng lại.
Vạn Thịnh và Cảnh Dật Kiệt là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn quá hiểu Cảnh Dật Kiệt. Chỉ số thông minh, tài năng mọi thứ đều không tệ, nhưng có một khuyết điểm chính là lăng nhăng.
Một tuần đổi một người bạn gái, không bao giờ trùng lặp.
Vốn dĩ Vạn Thịnh cảm thấy Cảnh Dật Kiệt như vậy không có vấn đề gì, thậm chí còn giúp hắn theo đuổi bạn gái. Nhưng mãi đến khi Vạn Thịnh nhận thấy muội muội mình cũng thích Cảnh Dật Kiệt, lúc này hắn mới nhận thức được hành động của Cảnh Dật Kiệt, mang tiếng xấu đến cỡ nào.
Vạn Thịnh cũng từng nói bóng nói gió về Cảnh Dật Kiệt trước mặt Vạn Sương, nhưng đều bị Vạn Sương bỏ qua.
Lại nghe được muội muội hỏi về Cảnh Dật Kiệt, nội tâm Vạn Thịnh tràn ngập lo lắng. Nhưng hắn vẫn mở miệng nói: "Đúng vậy."
Quả nhiên! Cảnh Dật Kiệt đã bắt đầu theo đuổi Tiểu Y Y!
Vạn Sương nghe được câu trả lời của Vạn Thịnh, trong lòng cũng đã có kế hoạch.
Vạn Sương trong lòng nghiêm túc tính toán ngày sau nên làm như thế nào, sắc mặt lúc này cũng không được tốt lắm. Nàng cau mày giống như đang gặp phải vấn đề nan giải.
Biểu hiện của Vạn Sương làm cho Vạn Thịnh vẫn luôn ở bên cạnh quan sát nàng sốt ruột lên, vội vàng nói: "Tiểu Sương, ngươi đừng thương tâm a. Trên đời không phải chỉ có mỗi Cảnh Dật Kiệt là đàn ông, ca ca sẽ giúp ngươi tìm một người đàn ông khác tốt hơn được không?"
"A?" Vạn Sương bị đánh gãy dòng suy nghĩ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía người không hiểu sao lại đột nhiên nhắc tới Cảnh Dật Kiệt.
"Ca ca, ngươi nói cái gì vậy?"
"Ngươi không phải vì Dật Kiệt theo đuổi người khác mà khổ sở sao?"
"Đương nhiên không phải! Ta vì cái gì phải khổ sở?" Tuy rằng hắn theo đuổi Tiểu Y Y của ta.
"Ngươi," Vạn Thịnh thấy Vạn Sương không phải làm bộ cậy mạnh, hỏi: "Ngươi không thích Dật Kiệt?"
Vạn Sương gật gật đầu, "Vâng."
Trả lời xong lại sợ lộ ra sơ hở, nàng mở miệng giải thích nói: "Ca ca, ngươi yên tâm đi. Cảnh ca ca đã có người mình thích, ta sẽ không lại đi quấy rầy hắn."
Không quấy rầy? Không có khả năng! Chỉ cần hắn còn theo đuổi Tiểu Y Y, ta liền sẽ không có khả năng không đi quấy rầy hắn!
Vạn Sương đã nắm rõ chi tiết tiểu thuyết. Ngay tại tối hôm qua, nàng liền sắp xếp đại khái lại những vấn đề phiền toái sẽ ném cho Cảnh Dật Kiệt vào trong vở.
Khiến hắn không có thời gian rảnh rỗi xuất hiện trước mặt Thời Y, càng nói gì đến theo đuổi Thời Y?
Nguyên bản kế hoạch của Vạn Sương, là bày mưu tính kế cho Giản Hi Trác theo đuổi Thời Y trong khoảng thời gian Cảnh Dật Kiệt giải quyết các vấn đề phiền toái. Nhưng hiện tại, Vạn Sương có một kế hoạch tốt hơn nhiều.
Nàng, Vạn Sương. Muốn ở trong thời gian này, bẻ cong, Thời Y. (Kế hoạch hoàn hảo quá Sương Sương ơi)
Không sai, Vạn Sương đã động lòng với Thời Y.
*Nhất kiến chung tình.
Nói thẳng ra là, Vạn Sương nàng trở thành một người mê cái đẹp.
Chỉ mê dung nhan của Thời Y.
"Nếu ngươi không thích hắn thì tốt rồi, ca ca cũng yên tâm." Nghe được câu trả lời khẳng định của muội muội, lòng Vạn Thịnh cũng bớt lo lắng không yên.
Tay lại bắt đầu xoa xoa đỉnh đầu Vạn Sương.
........
8 giờ sáng hôm sau.
Vạn Sương đúng giờ đứng trước cửa tiệm hoa.
Đẩy cửa vào, vừa bước vào nàng đã ngửi được hương thơm của muôn vàn loài hoa. Giương mắt lên nhìn, Vạn Sương lập tức liền thấy đóa hoa hướng dương nhỏ kế bên Thời Y.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng nhạt, mái tóc xoăn dài đen nhánh được chiếc dây buộc màu xanh lá buộc gọn gàng. Cả người trông cực kỳ ưu nhã.
"Tiểu Sương, ngươi đến rồi à?" Thời Y nghe thấy tiếng lục lạc vang lên, xoay người liền thấy Vạn Sương đứng ngây người ở cửa, không biết là đang nhìn cái gì.
Vạn Sương phục hồi tinh thần lại, nở một nụ cười tươi hướng về phía Thời Y, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "Thời Y tỷ, ta không đến trễ chứ?"
"Không có." Thời Y lắc lắc đầu, vẫy vẫy tay hướng Vạn Sương, hỏi: "Ngươi đã biết hết về các loài hoa chưa?"
Vạn Sương bị Thời Y gợi nhớ lại quá khứ, nghe thấy nàng hỏi mình, gật gật đầu, "Đã biết, ngày hôm qua trở về ta liền lên trên mạng xem qua rất nhiều!"
Vạn Sương dành nguyên thời gian buổi chiều để nhớ lại một chút nội dung tiểu thuyết một lần nữa.
Lúc này đây, nàng trừ bỏ nhớ kĩ sự việc sẽ phát sinh trong tương lai của Thời Y, còn nhớ kĩ lưỡng đồ vật Thời Y thích, cùng với đồ vật mà nàng ấy chán ghét.
Giống như hiện tại, tưởng chừng chỉ là một vấn đề không đáng bận tâm, nhưng lại có thể khiến trong lòng Thời Y lưu lại ấn tượng tốt với chính mình.
Vạn Sương cảm thấy thật may mắn khi bản thân ngày hôm qua đã lên trang web xem các kiến thức về hoa lá, vậy nên hiện tại mới có thể thong dong trả lời câu hỏi của Thời Y.
Ngay khi Vạn Sương đang chuẩn bị kể tên các loài hoa ở trong tiệm, lại nghe thấy Thời Y nhàn nhạt nói một câu, "Được rồi, biết được liền tốt."
Sau đó liền xoay người đến chỗ quầy.
"Thật ra vốn dĩ ta không tính tuyển người, nhưng gần đây công việc thật sự quá bận. Một mình ta lại không lo được hết việc, đành phải tuyển thêm người để giúp đỡ." Thời Y cùng Vạn Sương tán gẫu, "Ngày hôm qua quá trình kinh doanh trong tiệm ta đã nói với ngươi, ngươi còn nhớ rõ chứ?"
"Ta vẫn còn nhớ rõ, Thời Y tỷ."
"Vậy liền bắt đầu làm việc đi." Nhìn đứa nhỏ hôm qua còn có chút ngốc ngốc, giờ phút này lại là bộ dáng của một đứa nhỏ lanh lợi. Thời Y cười rực rỡ, ôn nhu đối với Vạn Sương nói.
Mấy ngày sau, Vạn Sương vẫn luôn nghiêm túc đóng vai thành một nhân viên tiệm hoa. Nhưng sẽ luôn có những lúc vô tình cùng Thời Y phát sinh một chút động chạm tay chân, hoặc là ngẫu nhiên sẽ nói một hai câu quyến rũ người khác.
Dần dần hai người cũng thân thiết hơn, Thời Y cũng không còn phòng bị cùng khách khí như thời điểm lần đầu tiên mới gặp Vạn Sương nữa.
Phong tình vạn chủng: trời sinh thu hút, quyến rũ.
Tình so kim liên: tình cảm bền lâu, trong sáng, thuần khiết.
Nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Đọc lại thấy câu văn lủng củng thật sự.
Khi Thời Y duỗi tay tới gần, mùi hoa vẫn luôn quấn quanh chóp mũi của Vạn Sương bị thay thế bởi một cỗ mùi hương thanh nhã.
Này, này cũng quá là đẹp đi!
Cái này mà là có thể so với minh tinh? Quả thật có thể gọi đây là minh tinh a!
Vạn Sương xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi vì nhìn thấy Thời Y lên trên ống quần, hoảng loạn bắt tay Thời Y.
Tay của hai người cũng chỉ tiếp xúc trong chốc lát, khi Thời Y rút tay ra, liền rất nhanh tách ra.
Nhưng trong nháy mắt Vạn Sương cảm nhận được làn da không tì vết mà trơn bóng như ngọc của Thời Y, cảm giác tinh tế làm cho Vạn Sương có chút lưu luyến mà quên phản ứng.
"Ta tên là Vạn Sương." Chờ đến thời điểm Vạn Sương một lần nữa mở miệng, trong lòng cũng đã bình tĩnh lại, ngữ khí bình đạm nói.
Thời Y hướng tới người phụ nữ duyên dáng ở quầy kia cười một chút, nói với nàng rằng bản thân trước tiên xử lí sự tình bên này. Ngồi đối diện với Vạn Sương, đôi mắt động lòng người nhìn Vạn Sương, nói: "Bác sĩ Giản nói ngươi là sinh viên, muốn tìm một công việc trong kì nghỉ hè?"
Thanh âm của Thời Y khi nói chuyện cũng không quá giống với các nữ sinh bình thường, giọng của nàng không tính là quá cao, mà lại hơi có chút trầm thấp nhưng lại trong thoải mái. Làm người nghĩ đến tiếng nước suối chảy róc rách.
"Đúng vậy." Vạn Sương gật gật đầu.
Thời Y vẫn luôn quan sát Vạn Sương. Thời điểm đứa nhỏ nói chuyện cùng nàng, vẫn luôn cúi thấp đầu, thanh âm lúc nói chuyện còn có chút run nhè nhẹ. Thời Y lại nhìn nhìn đến trên người đứa nhỏ, quần áo cùng giày cộng vào còn chưa đến hai trăm tệ (684 919.834 đồng), trong lòng liền mặc định gia đình đứa nhỏ cũng không giàu có gì.
Chính là Thời Y không biết, Vạn Sương cúi thấp đầu là bởi vì nàng sợ bản thân nhìn Thời Y quá lâu, chính mình sẽ nhịn không được mê mẩn gương mặt của Thời Y. Mà bộ quần áo không đến hai trăm tệ mặc trên người, là Vạn Sương cố ý tìm trong tủ quần áo của nguyên chủ, lúc ấy nàng chỉ nghĩ là đi lừa gạt Giản Hi Trác mà thôi.
Lại nghĩ đến chính mình đã đăng tin tuyển dụng vài ngày, nhưng vẫn chưa có một ai đến ứng tuyển.
Thời Y ôn nhu mở miệng nói: "Kia như vậy, ngày mai ngươi liền đến đây làm việc, có thể chứ?"
Vạn Sương nghe được lời nói của Thời Y, có chút không tin được ngẩng đầu lên. Đôi mắt tròn trịa trừng lớn nhìn Thời Y, khóe miệng tươi cười vui vẻ, "Thật sao? Cảm ơn bà chủ!"
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Lúc Thời Y nghe được hai chữ bà chủ, cười một chút.
"Hai mươi tuổi."
"Ta 25, về sau ngươi có thể gọi ta là Thời Y tỷ." Thời Y thong thả vén một chút tóc, "Không cần gọi bà chủ, nghe có vẻ rất già."
Vạn Sương nhìn thấy Thời Y lúc vén tóc lên trông như muốn câu đi lòng mình, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại ý nghĩ xưa nay chưa từng có.
Nàng muốn có được nàng.
Có một gương mặt không cần trang điểm, lại vén tóc lên một chút, liền là một người phụ nữ có dáng vẻ *phong tình vạn chủng.
Nhìn mái tóc đen nhánh ở quanh vùng cổ trắng nõn của người phụ nữ trước mắt, Vạn Sương nuốt chút nước bọt trong miệng đang tuôn ra khi nhìn thấy món ăn ngon miệng, thanh âm ngọt ngào hô: "Được, Thời Y tỷ." (Khiếp, dại gái quá đi mất.)
Thời Y cười một chút với Vạn Sương, đứng dậy đi tới cạnh quầy, bóp vai cho người phụ nữ vẫn luôn đứng chỗ quầy nói: "Dao Dao, ngươi vất vả rồi!"
"Vất vả thì không cần nhắc đến, ngươi nhớ rõ đã đồng ý với ta rằng đưa cho ta chiếc túi mới nhất là được rồi." Người được gọi là Dao Dao, đem tay của Thời Y rời đi, nhàn nhạt mở miệng nói.
Thời điểm Vạn Sương nghe được nàng kêu hai chữ Dao Dao, liền biết người đứng ở chỗ quầy là ai.
Ôn Dao, nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết, bạn thân Thời Y. Ôn Dao cùng Thời Y là cùng nhau từ nhỏ lớn lên, *tình so kim liên.
Trong tiểu thuyết vào lúc Cảnh Dật Kiệt khiến cho Thời Y bị ủy khuất, người đầu tiên nàng muốn tìm là Ôn Dao.
Ở trong tiểu thuyết, Ôn Dao và Vạn Thịnh là một cặp vợ chồng.
Nói vậy, Ôn Dao chính là chị dâu của nàng sao? Nhìn nhìn Ôn Dao gợi cảm, quyến rũ ở đằng xa, Vạn Sương lại nghĩ tới Vạn Thịnh tràn đầy ủy khuất vào tối hôm qua.
Vạn Sương nhanh chóng lắc lắc đầu, vội đem ý nghĩ trong đầu ném ra ngoài.
Đôi vợ chồng này thật sự là không hợp nhau chút nào. Vạn Sương ở trong lòng phỉ nhổ.
Nửa giờ sau, Vạn Sương từ trong tiệm của Thời Y đi ra. Trong vòng nửa giờ, Thời Y đã nói cho Vạn Sương những việc cần lưu ý khi ngày mai đi làm. Nhưng Vạn Sương nghe xong cái biết cái không, đơn giản là vì trong suốt quá trình đó Vạn Sương chỉ lo nhìn gương mặt xinh đẹp của Thời Y.
Lúc ra đến cửa, Vạn Sương cuối cùng cũng biết, rốt cuộc Cảnh Dật Kiệt vì sao vẫn luôn bám riết không tha mà theo đuổi Thời Y. Cũng biết được, vì sao sau khi Thời Y kết hôn Giản Hi Trác vẫn đối với nàng nhớ mãi không quên.
Bởi vì Thời Y, quả thực rất có mị lực!
Trong nửa giờ ngắn ngủn, Vạn Sương cảm thấy trái tim mình đều đã ở trên người nàng.
Tuy rằng đối với loại cảm xúc này có chút kỳ lạ, nhưng Vạn Sương cảm thấy cũng không tệ lắm, Mang tâm tình hạnh phúc sau khi thấy Thời Y xuất hiện mà nhảy nhót về nhà.
Hai người Vạn Sương và Vạn Thịnh đang sống trong một căn nhà tối tân trong khu phố, ở tại phục thức lâu(?).
Lúc cha mẹ Vạn Sương còn sống, bọn họ ở tại một nơi khác. Nhưng sau khi cha mẹ qua đời, Vạn Thịnh sợ Vạn Sương sẽ nhìn cảnh nhớ người, liền tùy tiện mua một căn hộ mới.
Ở căn hộ cũ, cũng chỉ có một người quản gia xử lí mọi việc. Về sau mang theo muội muội dọn đến chỗ ở mới, cũng chỉ mang theo một người bảo mẫu. Bảo mẫu tên là Vương Mai, làm ở Vạn gia từ khi Vạn Thịnh còn nhỏ, có thể nói là nhìn hai anh em họ lớn lên.
Coi hai anh em giống như con của chính mình mà che chở bọn họ.
Trong tiểu thuyết tuy rằng Vạn Sương tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì. Nhưng ở trước mặt người bảo mẫu này, vẫn là thực ngoan ngoãn.
Vương Mai nghe được tiếng cửa mở, từ trong phòng bếp bước ra.
"Tiểu thư, ngươi đã trở lại?" Vương Mai nhìn thấy Vạn Sương mồ hôi đầy đầu, rót một ly nước cho Vạn Sương.
"Dì Vương." Vạn Sương nhận lấy ly nước, tự nhiên gọi một tiếng.
Ngày hôm qua vào lúc thay đổi mạch truyện của tiểu thuyết, cũng sắp xếp lại các tin tức trong đầu nguyên chủ, Vạn Sương đã hiểu hết cách xử sự của nguyên chủ. Cho nên hiện tại ở trước mặt người quen của nguyên chủ, nàng cũng không lo lắng sẽ bị bại lộ.
"Bao giờ ca ca mới trở về?"
"Thiếu gia 12 giờ sẽ trở về." Dì Vương nhận lấy ly nước từ Vạn Sương, thấy trên mặt Vạn Sương không còn mồ hôi rơi xuống, nói: "Tiểu thư có muốn trước tiên đi tắm rửa hay không?"
"Cũng được. Vậy ta lên tầng trước~"
Chờ đến khi Vạn Sương tắm rửa xong đi xuống tầng, trên sofa đã thấy thân ảnh của Vạn Thịnh.
"Tiểu Sương, ngươi mau tới đây! Ca ca mua cho ngươi chiếc túi mà ngươi thích nhất!" Vạn Thịnh thấy được thân ảnh của Vạn Sương, nguyên bản gương mặt đang nghiêm túc giây sau liền thành bộ dáng cười ngây ngô.
Biểu hiện của Vạn Thịnh làm cho Vạn Sương buồn cười. Vạn Sương như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, nam phụ thứ hai thông minh, lạnh lùng lại đáng yêu như vậy.
"Ca ca ~" Vạn Sương đi đến, không thèm liếc mắt nhìn đến chiếc túi hàng hiệu đang đặt ở trên bàn kia. Mà là đôi tay ôm lấy cánh tay Vạn Thịnh, làm nũng kêu.
Chiêu này Vạn Sương lục lọi từ trong trí nhớ của nguyên chủ. Mỗi khi nguyên chủ muốn cầu Vạn Thịnh, liền sẽ làm nũng với Vạn Thịnh như vậy.
Lần nào thực hiện cũng thành công.
"Ngươi lại muốn cái gì đây?" Vạn Thịnh ôn nhu nhìn chăm chú Vạn Sương, xoa đầu nàng hỏi.
"Thì là có chuyện muốn hỏi ngươi." Tuy rằng đầu bị xoa giống như đang xoa động vật, nhưng Vạn Sương vẫn tươi cười như cũ, thanh âm mềm mại nhúc nhích, "Cảnh ca ca gần đây có phải đang theo đuổi một người phụ nữ nào đó hay không a?"
Vạn Thịnh nghe được câu hỏi của muội muội, động tác trên tay ngừng lại.
Vạn Thịnh và Cảnh Dật Kiệt là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn quá hiểu Cảnh Dật Kiệt. Chỉ số thông minh, tài năng mọi thứ đều không tệ, nhưng có một khuyết điểm chính là lăng nhăng.
Một tuần đổi một người bạn gái, không bao giờ trùng lặp.
Vốn dĩ Vạn Thịnh cảm thấy Cảnh Dật Kiệt như vậy không có vấn đề gì, thậm chí còn giúp hắn theo đuổi bạn gái. Nhưng mãi đến khi Vạn Thịnh nhận thấy muội muội mình cũng thích Cảnh Dật Kiệt, lúc này hắn mới nhận thức được hành động của Cảnh Dật Kiệt, mang tiếng xấu đến cỡ nào.
Vạn Thịnh cũng từng nói bóng nói gió về Cảnh Dật Kiệt trước mặt Vạn Sương, nhưng đều bị Vạn Sương bỏ qua.
Lại nghe được muội muội hỏi về Cảnh Dật Kiệt, nội tâm Vạn Thịnh tràn ngập lo lắng. Nhưng hắn vẫn mở miệng nói: "Đúng vậy."
Quả nhiên! Cảnh Dật Kiệt đã bắt đầu theo đuổi Tiểu Y Y!
Vạn Sương nghe được câu trả lời của Vạn Thịnh, trong lòng cũng đã có kế hoạch.
Vạn Sương trong lòng nghiêm túc tính toán ngày sau nên làm như thế nào, sắc mặt lúc này cũng không được tốt lắm. Nàng cau mày giống như đang gặp phải vấn đề nan giải.
Biểu hiện của Vạn Sương làm cho Vạn Thịnh vẫn luôn ở bên cạnh quan sát nàng sốt ruột lên, vội vàng nói: "Tiểu Sương, ngươi đừng thương tâm a. Trên đời không phải chỉ có mỗi Cảnh Dật Kiệt là đàn ông, ca ca sẽ giúp ngươi tìm một người đàn ông khác tốt hơn được không?"
"A?" Vạn Sương bị đánh gãy dòng suy nghĩ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía người không hiểu sao lại đột nhiên nhắc tới Cảnh Dật Kiệt.
"Ca ca, ngươi nói cái gì vậy?"
"Ngươi không phải vì Dật Kiệt theo đuổi người khác mà khổ sở sao?"
"Đương nhiên không phải! Ta vì cái gì phải khổ sở?" Tuy rằng hắn theo đuổi Tiểu Y Y của ta.
"Ngươi," Vạn Thịnh thấy Vạn Sương không phải làm bộ cậy mạnh, hỏi: "Ngươi không thích Dật Kiệt?"
Vạn Sương gật gật đầu, "Vâng."
Trả lời xong lại sợ lộ ra sơ hở, nàng mở miệng giải thích nói: "Ca ca, ngươi yên tâm đi. Cảnh ca ca đã có người mình thích, ta sẽ không lại đi quấy rầy hắn."
Không quấy rầy? Không có khả năng! Chỉ cần hắn còn theo đuổi Tiểu Y Y, ta liền sẽ không có khả năng không đi quấy rầy hắn!
Vạn Sương đã nắm rõ chi tiết tiểu thuyết. Ngay tại tối hôm qua, nàng liền sắp xếp đại khái lại những vấn đề phiền toái sẽ ném cho Cảnh Dật Kiệt vào trong vở.
Khiến hắn không có thời gian rảnh rỗi xuất hiện trước mặt Thời Y, càng nói gì đến theo đuổi Thời Y?
Nguyên bản kế hoạch của Vạn Sương, là bày mưu tính kế cho Giản Hi Trác theo đuổi Thời Y trong khoảng thời gian Cảnh Dật Kiệt giải quyết các vấn đề phiền toái. Nhưng hiện tại, Vạn Sương có một kế hoạch tốt hơn nhiều.
Nàng, Vạn Sương. Muốn ở trong thời gian này, bẻ cong, Thời Y. (Kế hoạch hoàn hảo quá Sương Sương ơi)
Không sai, Vạn Sương đã động lòng với Thời Y.
*Nhất kiến chung tình.
Nói thẳng ra là, Vạn Sương nàng trở thành một người mê cái đẹp.
Chỉ mê dung nhan của Thời Y.
"Nếu ngươi không thích hắn thì tốt rồi, ca ca cũng yên tâm." Nghe được câu trả lời khẳng định của muội muội, lòng Vạn Thịnh cũng bớt lo lắng không yên.
Tay lại bắt đầu xoa xoa đỉnh đầu Vạn Sương.
........
8 giờ sáng hôm sau.
Vạn Sương đúng giờ đứng trước cửa tiệm hoa.
Đẩy cửa vào, vừa bước vào nàng đã ngửi được hương thơm của muôn vàn loài hoa. Giương mắt lên nhìn, Vạn Sương lập tức liền thấy đóa hoa hướng dương nhỏ kế bên Thời Y.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng nhạt, mái tóc xoăn dài đen nhánh được chiếc dây buộc màu xanh lá buộc gọn gàng. Cả người trông cực kỳ ưu nhã.
"Tiểu Sương, ngươi đến rồi à?" Thời Y nghe thấy tiếng lục lạc vang lên, xoay người liền thấy Vạn Sương đứng ngây người ở cửa, không biết là đang nhìn cái gì.
Vạn Sương phục hồi tinh thần lại, nở một nụ cười tươi hướng về phía Thời Y, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "Thời Y tỷ, ta không đến trễ chứ?"
"Không có." Thời Y lắc lắc đầu, vẫy vẫy tay hướng Vạn Sương, hỏi: "Ngươi đã biết hết về các loài hoa chưa?"
Vạn Sương bị Thời Y gợi nhớ lại quá khứ, nghe thấy nàng hỏi mình, gật gật đầu, "Đã biết, ngày hôm qua trở về ta liền lên trên mạng xem qua rất nhiều!"
Vạn Sương dành nguyên thời gian buổi chiều để nhớ lại một chút nội dung tiểu thuyết một lần nữa.
Lúc này đây, nàng trừ bỏ nhớ kĩ sự việc sẽ phát sinh trong tương lai của Thời Y, còn nhớ kĩ lưỡng đồ vật Thời Y thích, cùng với đồ vật mà nàng ấy chán ghét.
Giống như hiện tại, tưởng chừng chỉ là một vấn đề không đáng bận tâm, nhưng lại có thể khiến trong lòng Thời Y lưu lại ấn tượng tốt với chính mình.
Vạn Sương cảm thấy thật may mắn khi bản thân ngày hôm qua đã lên trang web xem các kiến thức về hoa lá, vậy nên hiện tại mới có thể thong dong trả lời câu hỏi của Thời Y.
Ngay khi Vạn Sương đang chuẩn bị kể tên các loài hoa ở trong tiệm, lại nghe thấy Thời Y nhàn nhạt nói một câu, "Được rồi, biết được liền tốt."
Sau đó liền xoay người đến chỗ quầy.
"Thật ra vốn dĩ ta không tính tuyển người, nhưng gần đây công việc thật sự quá bận. Một mình ta lại không lo được hết việc, đành phải tuyển thêm người để giúp đỡ." Thời Y cùng Vạn Sương tán gẫu, "Ngày hôm qua quá trình kinh doanh trong tiệm ta đã nói với ngươi, ngươi còn nhớ rõ chứ?"
"Ta vẫn còn nhớ rõ, Thời Y tỷ."
"Vậy liền bắt đầu làm việc đi." Nhìn đứa nhỏ hôm qua còn có chút ngốc ngốc, giờ phút này lại là bộ dáng của một đứa nhỏ lanh lợi. Thời Y cười rực rỡ, ôn nhu đối với Vạn Sương nói.
Mấy ngày sau, Vạn Sương vẫn luôn nghiêm túc đóng vai thành một nhân viên tiệm hoa. Nhưng sẽ luôn có những lúc vô tình cùng Thời Y phát sinh một chút động chạm tay chân, hoặc là ngẫu nhiên sẽ nói một hai câu quyến rũ người khác.
Dần dần hai người cũng thân thiết hơn, Thời Y cũng không còn phòng bị cùng khách khí như thời điểm lần đầu tiên mới gặp Vạn Sương nữa.
Phong tình vạn chủng: trời sinh thu hút, quyến rũ.
Tình so kim liên: tình cảm bền lâu, trong sáng, thuần khiết.
Nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Đọc lại thấy câu văn lủng củng thật sự.
Danh sách chương