Hạ Vãn An dừng bước lại, quay đầu.

Tầm mắt của cô rơi vào trêи người Hàn Kinh Niên trước, có điều chỉ chớp mắt ngắn ngủi, cô đã nhìn vào trợ lý Trương.

Thấy trợ lý Trương cười như hoa đào, nói với mình: "Phu nhân, hôm nay là cuối tuần, chắc cô cũng không có việc gì đi, nếu không có chuyện gì, cô thử xem có thể tham gia tiệc tối với Hàn tổng được không...?"

Trợ lý Trương vừa nói, vừa như đang vái Bồ Tát, chắp tay trước ngực không ngừng cúi người: "Phu nhân, lần này thật sự là tình huống khẩn cấp, nếu cô không giúp thì không ai có thể giúp được nữa, phu nhân, có câu nói rất hay, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, cho nên xin nhờ cô, cô đại ân đại đức, tôi khắc trong tâm khảm, tương lai cô muốn tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng không hề có lời oán giận..."

Vấn đề này, hình như không phải vấn đề cô và anh ta quyết định được thì phải? Hạ Vãn An nghĩ đến đây, lại liếc mắt nhìn Hàn Kinh Niên, người đàn ông không có ý mở miệng ngăn cản trợ lý Trương, nhưng biểu cảm trêи khuôn mặt có vẻ như không cần cô giúp đỡ lắm.

Trợ lý Trương thấy Hạ Vãn An không nói lời nào, cho rằng cô không tình nguyện, dưới đáy lòng vừa bội phục phu nhân quả nhiên đúng là phu nhân, không vì sắc đẹp của Hàn tổng mà thay đổi, vừa tiếp tục cầu xin: "Xin cô đấy, phu nhân, xin nhờ, xin nhờ xin nhờ xin nhờ..."

Với dáng vẻ này của trợ lý Trương, nếu phía sau có thêm một cái đuôi, sẽ thật sự không khác gì con chó xù đang làm nũng với chủ nhân.

Hạ Vãn An một là bị anh ta ầm ĩ đau đầu, hai là sợ mình nhìn dáng vẻ này của anh ta sẽ không nhịn được cười, bèn nói: "Tôi không có ý kiến, chỉ là, ông chủ của anh..."

"Phu nhân, chỉ cần cô không có ý kiến, khẳng định ông chủ cũng không có ý kiến!" Sau khi trợ lý Trương thốt ra câu này, mới ý thức được hình như mình vượt quyền, vội cười cười, quay người nhìn thoáng qua Hàn Kinh Niên ngồi trước bàn sách: "Đúng không? Hàn tổng?"

Hàn Kinh Niên không vội mở miệng.

Hạ Vãn An căng thẳng nắm chặt tay.

Vừa rồi có phải cô thật sự bị trợ lý Trương cầu xin không có chủ kiến, đồng ý quá qua loa rồi không? Nhỡ đâu anh từ chối cô, vậy cô...

Khi cô đang suy nghĩ lung tung, Hàn Kinh Niên mặt không thay đổi khẽ gật đầu, sau đó ném cho trợ lý Trương một câu "Cậu theo đó mà làm đi", rồi cúi đầu nhìn máy vi tính.

Thấy Hàn Kinh Niên ân chuẩn, giải trợ lý Trương quyết được chuyện khó giải quyết nhất thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua Hạ Vãn An không ngừng líu lo: "Phu nhân, tôi dẫn cô xuống dưới dùng bữa sáng trước nhé, sau khi dùng xong, tôi dẫn cô đi chăm sóc sắc đẹp nhé? Cô đẹp như vậy, phải chăm sóc kĩ càng, khẳng định cô sẽ là ngôi sao sáng nhất đêm nay!"

Nói rồi, trợ lý Trương liền chỉ cổng, ra hiệu cho Hạ Vãn An đi cùng mình.

"Chỉ riêng chăm sóc thôi vẫn còn chưa đủ, còn phải trang điểm, còn có lễ phục, để lát nữa tôi sẽ đưa lễ phục đến chỗ cô, cô cứ lựa chọn... Đúng rồi, phu nhân, số đo của cô là bao nhiêu? Còn có số giày..."

Cửa đóng lại, trong phòng triệt để yên tĩnh trở lại.

Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm máy tính, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía cổng, một lát sau, anh cúi đầu, ánh mắt như đang nhìn máy tính, lại như đang thất thần, qua một hồi lâu, ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh rơi vào trêи bàn phím, gõ lách cách.

...

Dưới sự thu xếp của trợ lý Trương, cuối tuần này Hạ Vãn An trôi qua còn bận rộn hơn cả lúc đi làm bình thường, chờ cô sửa soạn ổn thỏa, lúc gặp lại Hàn Kinh Niên, đã là sáu giờ tối, còn nửa tiếng nữa là bắt đầu buổi tiệc. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện