Bên trong một khung cảnh u ám, cô đang tựa vai một nam nhân, ngủ say sưa.

Trong tấm ảnh là trang phục của cô, mà chính là trang phục cô đang mặc trêи người, mà ngoài cô và nam nhân kia, xung quanh còn có rất nhiều khuôn mặt xa lạ. 

Theo như bức hình này thì đây chính là lúc chiều cô ngủ trong rạp chiếu phim, vậy mà bị người chụp hình.

Chỉ là người ngồi bên cạnh rõ ràng là Tống Hữu Mạn nha, sao lại biến thành một người đàn ông xa lạ vậy? Hạ Vãn An phóng to bức hình, rất cẩn thận quan sát một lần, sau đó liền bắt được vết tích của photoshop.

Không thể không nói, người photoshop bức hình này thật đúng là cao thủ, vì cô là người trong cuộc biết rõ chân tướng, nên nghiễm nhiên sẽ cẩn thận đi tìm lỗ hổng, nếu đổi lại là người khác, tất nhiên sẽ bị đống ảnh giả này lừa gạt.

Đối phương không chỉ gửi tới một tấm, mà còn có hai tấm hình khác. Một tấm trong đó là nam nhân kia quay người tới trước mặt cô, từ góc chụp của tấm hình giống như là đang hôn. Tấm còn lại là khi bộ phim kết thúc, là hình chụp bóng lưng cô kéo tay nam nhân kia rời đi, đường nhiên hai tấm này đều được photoshop rất tỉ mỉ.

Dưới những bức hình có vài dòng chữ.

"Người trong hình là cô?"

"Cô không cần giả chết, cho dù khôi phục, tôi cũng biết người trong hình là cô."

"Nếu cô thấy được tin nhắn, cô hãy trả lời tôi, tôi có chuyện cần nói với cô."

"Tôi gửi tin nhắn cho cô, cô không trả lời là sao? Vậy thì tốt, cô đừng có hối hận!"

Hạ Vãn An đem mấy dòng tin nhắn đọc hết, rất nhẹ nhàng mở miệng với người ở đầu bên kia: "Xem hết rồi, sau đó thì sao?"

Người ở đầu dây bên kia một lần nữa không thể phản bác lại: "....." Cái này hình như không giống trong tưởng tượng của cô nha, nhìn thấy mấy bức hình đó, không phải sẽ phải rất lo lắng sao? Vì cái gì mà cô ta lại bình tĩnh như vậy?

Hạ Vãn An thấy đối phương không đáp lại, mở miệng tiếp tục nói: "Nói đi, cô muốn làm cái gì để cho tôi hối hận vậy?"

Dừng một chút, Hạ Vãn An như nghĩ đến điều gì, liền bổ sung thêm một câu: "Cô chờ một chút, tôi ghi âm lại cuộc trò chuyện này đã, nếu như cô muốn lừa tiền tôi, tôi sẽ lập tức sẽ báo cảnh sát."

Đầu dây bên kia không còn nghi ngờ lại bị nghẹn nửa ngày không nói lên lời: "....."

Sau khi Hạ Vãn An ấn ghi âm cuộc trò chuyện, không nhanh không chậm liền nói với đối phương: "Được rồi, cô có thể nói."

"Ai muốn lừa tiền cô? Cô cho rằng cô có rất nhiều tiền sao? Tôi cho cô biết, tôi so với cô còn nhiều tiền hơn." Nữ nhân đầu dây bên kia hung hăng nói: "Cô yên tâm, tôi đây không có hứng thú với mấy đồng tiền bẩn của cô! Tôi muốn nói cho cô biết, nếu cô thức thời, vậy mời cô nhận biết rõ vị trí của mình, tránh xa Kinh Niên ca ca một chút!"

Bốn chữ Kinh Niên ca ca lọt vào tai, Hạ Vãn An dường như kịp nhận ra người đối diện là ai.

Khó trách cô luôn cảm thấy rất quen tai, nguyên lai là người kia chính là nữ minh tinh Tần Thư Giản.

"Cô đừng tưởng rằng mình có chút nhan sắc, liền có thể quyến rũ được Kinh Niên ca ca, thân phận anh ấy như vậy, không thể nào thích cô thật lòng được! Tôi chủ động tìm cô là muốn cho cô chút mặt mũi! Nếu như cô thức thời, tự mình rời khỏi thế giới của Kinh Niên ca ca, còn nếu như cô không chịu, tôi liền đem mấy bức hình này gửi cho Kinh Niên ca ca, phải để cho anh ấy biết cô cùng nam nhân khác thân mật như vậy, đợi đến lúc đó, cô hối hận cũng không kịp đâu!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện