Hạ Vãn An suýt nữa đã không nhịn được phì cười một tiếng.

Người ngốc có phúc của người ngốc, người đại diện này quả nhiên nói trúng tim đen nha!

"Tôi không thèm nghe cô nói nữa, tôi muốn đi trang điểm, lát nữa tôi còn phải đi quay quảng cáo, tôi gọi cho cô, một là vì muốn nói cho cô biết, tôi và Kinh Niên ca ca không có quan hệ gì cả, hai là muốn xin lỗi cô, anh ấy đã có gia đình, tôi cũng không thể nào mặt dày quấn lấy anh ấy, tôi có chết cũng không dây dưa, với lại, tôi còn trách nhầm cô."

Hạ Vãn An nghe thanh âm thút tha thút thít của Tần Thư Giản, đột nhiên cảm thấy cô không đáng ghét khiến người ta ghét bỏ như tưởng tượng, thậm chí còn có chút đáng yêu.

"Cúp máy đây."

Vì Hạ Vãn An trầm tư một lúc, Tần Thư Giản lại lên tiếng.

Hạ Vãn An hoàn hồn, nói câu: "Được, gặp lại sau!" sau đó cúp máy Tần Thư Giản, đem điện thoại bỏ xuống bàn.

Hạ Vãn An một lần nữa nằm úp mặt xuống bàn, vừa chuẩn bị nhắm mắt lại, điện thoại lại đổ chuông.

Cô xốc mí mắt lên, thấy lại là điện thoại của Tần Thư Giản, cô nhấn nhận cuộc gọi: "Lại làm sao nữa?"

"Tối có mấy câu quên nói với cô, cô vẫn là nhanh chóng rời khỏi Kinh Niên ca ca đi, tôi nói cho cô biết, làm tiểu tam đều không có kết cục tốt đẹp, huống chi cô còn là loại tiểu tứ đáng thương biết bao, tôi muốn tốt cho cô nên mới nói mấy lời này, bằng không, tôi cũng lười xen vào chuyện người khác a! Cô nói xem, vợ của Kinh Niên ca ca rốt cuộc là ai vậy? Vì cái gì mà chưa từng nhìn thấy a, hay là bộ dạng rất xấu xí?"

Hạ Vãn An mới giây nãy còn cảm thấy Tần Thư Giản rất đáng yêu, khắc này hận không thể bóp chết cô ta: "Xấu xí?"

"Đúng a, nếu không phải xấu không dám gặp người khác thì sao không lộ mặt, anh ấy một mực không đưa theo bên mình? Khẳng định rất khó nhìn, làm xấu mặt anh ấy, vậy nên anh ấy mới không đưa theo bên mình, vợ của Kinh Niên ca ca xem chừng không những xấu, mà còn giống như Mẫu Dạ Xoa a!" Nói xong, Tần Thư Giản ở đầu bên kia phá lên cười.

Ai xấu không có cách nào gặp người khác? Ai rất khó nhìn? Ai là Mẫu Dạ Xoa? Hạ Vãn An áp chế nộ khí trong lòng, ngoài miệng cười nhưng không thấy chút vui vẻ, khẽ nghiến mấy chữ: "Cô đi quay quảng cáo đi, gặp lại sau!"

"Tốt a!" Tần Thư Giản dường như lưu luyến không rời, nói câu: "Gặp lại sau!", sau đó còn bổ sung: "Có thời gian tôi lại gọi cho cô a~"

Hạ Vãn An  vừa định đáp lại "Không cần", chỉ tiếc lời còn chưa nói ra miệng, Tần Thư Giản đã cúp máy trước.

Hạ Vãn An nắm chặt điện thoại, hít sâu mấy hơi, sau đó cảm xúc mới ổn định lại được.

Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất, Tống Kinh.

"Hàn tổng?"

"Hàn tổng?"

Trợ lý Trương liên tục gọi mấy lần, Hàn Kinh Niên ngồi ở bàn làm việc mới chậm chạp ngẩng đầu, đưa mắt nhìn anh.

"Văn kiện này cần anh ký tên." Trợ lý Trương báo cáo vấn đề.

Hàn Kinh Niên "A" lên một tiếng, sau đó cầm lấy bút.

Nhìn Hàn Kinh Niên bá đạo ký tên mình xuống giấy, trợ lý Trương không nhịn được đáy lòng thầm cười một tiếng, đây là lần đầu tiên Hàn Kinh Niên xuất hiện sơ suất đến tám lần trong công việc, anh làm việc cùng Boss nhiều năm nay, số lượng sơ xuất lần này lớn nhất từ trước đến giờ nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện