Hàn Kinh Niên không nói gì, ngồi nghiêm chỉnh trêи ghế sofa, nhìn chằm chằm Hàn Tri Cẩn đang dán mắt vào điện thoại.

Hàn Tri Cẩn đang đắm chìm vào thế giới trò chơi, tuyệt nhiên không cảm nhận được tử thần đang lặng lẽ xuất hiện, thậm chí lại còn tiếp tục tìm đường chết: "Vãn An, trốn chỗ này, đừng nhúc nhích, chờ đó a, 3...2...1, thấy không, Lỗ Ban đến rồi, mau đánh đi!"

Hàn Tri Cẩn còn chưa kịp nói từ "Hắn", thanh âm lành lạnh của Hàn Kinh Niên vang lên: "Hàn Tri Cẩn, 3 giờ chiều, cháu ở đâu?"

"Ở công ty đó a~" Đáp xong, Hàn Tri Cẩn tiếp tục nhìn màn hình nói chuyện: "Thế nào? Vãn An, hài lòng chứ, tôi lại giúp cậu lấy được đầu một tên."

Hạ Vãn An há hốc mồm, vừa định khen Hàn Tri Cẩn một câu thì Hàn Kinh Niên ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng: "Thật sao? Hôm nay chú nói chuyện cùng Trần tổng, anh ấy nói với chú, lúc 3 giờ chiều, anh ấy đánh golf ở Nam Giao có thấy cháu cũng ở đó."

"3 giờ chiều không phải là lúc làm việc sao?" Bà nội lên tiếng.

"Hàn Tri Cẩn?" Lục Yến Quy mở miệng, ngữ điệu vẫn đều đều, nhưng lại ẩn chứa một cỗ sát khí to lớn bên trong.

Tay Hàn Tri Cẩn run run, theo bản năng out khỏi game đang chơi dở, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hàn Kinh Niên: "Chú nhỏ, hẳn là Trần tổng nhìn nhầm rồi!"

Hàn Kinh Niên không nói chuyện.

"Ách!" Hàn Tri Cẩn vỗ trán một cái, lại mở miệng nói: "Cháu nhớ ra rồi chú nhỏ, cái dự án đó đầu tuần nói cần nó trong tuần này! Hiện tại nó đang ở trong máy tính cháu, đợi cháu một chút, cháu đi tìm ngay đây!"

Nói xong, Hàn Tri Cẩn ném trò chơi mà Hạ Vãn An vẫn đang chờ mình bảo hộ sang một bên, ôm máy tính của mình, hướng thư phòng gần đó chạy vào, vừa chạy vừa không quên đính chính lại: "Chú nhỏ, khẳng đinh là Trần tổng nhìn lầm rồi!"

Nhìn thấy dáng bộ chạy trối chết của cháu trai, Hàn Kinh Niên chầm chầm cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua tin tức vẫn chưa đọc, sau đó không nhanh không chậm liền lên tiếng: "Ừm, sau đó Trần tổng có nói, người kia dáng dấp có chút giống cháu."

Sắc mặt Lục Yến Quy lúc này mới tốt hơn một chút.

Bà nội thấy chuyện này là hiểu lầm liền quay ra tiếp tục xem TV.

Hàn  Kinh Niên nhìn thoáng qua bên cạnh chỉ còn một mình Hạ Vãn An, nói câu "Anh qua thư phòng một chút!" sau đó đứng dậy rời đi.

_Thư phòng_

Hàn Kinh Niên ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm dự án Hàn Tri Cẩn bày ra, mặt không đổi sắc.

Hàn Tri Cẩn như học sinh tiểu học bị phạt, cúi đầu đứng một bên chờ đợi.

Hai mươi phút sau, rốt cuộc Hàn Kinh Niên cũng lên tiếng: "Làm lại!"

Hàn Tri Cẩn trợn tròn mắt: "Chú nhỏ, cháu cảm thấy dự án này của cháu có thể cứu chữa."

"Làm không xong, cơm tối cũng đừng hòng ăn!" Hàn Kinh Niên lười nhác đáp lại Hàn Tri Cẩn, đem con chuột trong tay mình đẩy qua, đứng lên, một bộ muốn rời đi.

Hàn Tri Cẩn chưa từ bỏ ý định, ngữ khí vô cùng đáng thương mở miệng: "Chú nhỏ!"

"Cháu nói thêm một chữ, chú sẽ nói chuyện đầu tuần năm buổi trưa cháu bỏ làm, chạy đi uống rượu cùng bạn cho mẹ cháu nghe." 

Hàn Tri Cẩn nhếch miệng, rủ đầu xuống, ủy khuất nói: "Cháu biết rồi, cháu làm lại là được chứ gì?"

Hàn Kinh Niên không để ý tới anh, sửa sang lại quần áo rồi đi khỏi thư phòng.

Anh vừa đi đến cửa, cửa liền bị Hạ Vãn An đẩy vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện