Chẳng lẽ Hàn tổng đưa cho phu nhân một bình Dưỡng Nhạc Đa, phu nhân không uống liền ném vào thùng rác? Nói cách khác, bình Dưỡng Nhạc Đa đang nằm trêи bàn làm việc kia thật ra là được nhặt từ thùng rác ra?

Thùng rác? Hàn tổng?

Trợ lý Trương nghĩ một lát, lại nghĩ đến Hàn tổng mắc bệnh sạch sẽ nặng, vậy mà lại đi nhặt cái kia từ thùng rác ra, suýt nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng tại chỗ.

May là lúc sắp chết đến nơi anh kịp thời ngăn khoé miệng đang giật giật của mình lại.

Anh không thể cho Hàn tổng biết là mình đã biết rõ chân tướng sự việc, lại muốn cho Hàn tổng không bị áp lực, cảm thấy thoải mái nhất!

Trợ lý Trương bỗng cảm thấy so với giải quyết mấy vấn đề của Hàn tổng còn khó hơn công việc của anh rất nhiều!

Trợ lý Trương vắt óc suy nghĩ một hồi, cẩn thận sắp xếp lại câu từ, một mực cung kính nhìn Hàn Kinh Niên mở miệng: "Bất quá, khi nãy là nói trong một tình huống, còn một tìn huống nữa, có thể là do hai người không quá thân thiết, một người đưa đồ cho người kia, người kia nghĩ có lẽ đó là một trò đùa nên mới ném vào thùng rác."

Hàn khí trong mắt Hàn Kinh Niên giảm đi mấy phần, anh trầm tư một lát, cảm thấy lời nói của trợ lý Trương rất có lý liền cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

Trợ lý Trương thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đã thoát khỏi đại nạn.

Chỉ là, trợ lý Trương còn chưa kịp thả lỏng bản thân, Hàn Kinh Niên như chợt nghĩ đến chuyện gì, lại mở miệng: "Tôi có cảm giác người đó không phải nghĩ đó là trò đùa, mà là rất chán ghét người kia."

Cái này còn dùng từ cảm thấy sao? Phu nhân chán ghét anh là quá đỗi bình thường a! Anh đi một năm không thèm về nhà, đều coi như phu nhân không tồn tại, cho dù là ai thì cũng sẽ ném bình Dưỡng Nhạc Đa kia vào thùng rác thôi!

Đương nhiên những lời này có cho trợ lý Trương một trăm linh tám lá gan anh cũng không dám nói ra, chỉ có thể cẩn thận mở miệng để giữ lại cái mạng này của mình: "Cái này tôi cũng không rõ lắm!"

Hàn Kinh Niên không lên tiếng, đem ánh mắt đặt lên bình Dưỡng Nhạc Đa trêи bàn làm việc.

Anh như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm bình Dưỡng Nhạc Đa kia một lúc lâu, một lần nữa lên tiếng: "Nếu người kia là cậu, cậu sẽ làm gì?"

"Hả? Nếu người đó là tôi, tôi sẽ cố gắng cho người đó thấy được ưu điểm của mình a!"

Trợ lý Trương cho là mình trả lời như vậy là an toàn, nhưng có chết anh cũng không nghĩ tới, Hàn Kinh Niên vậy mà lại bày ra dáng vẻ rất chăm chú nghe, nhìn anh hỏi một câu: "Làm thế nào để người kia biết?"

"Có rất nhiều cách a, có thể thông qua bạn của người kia để cho người kia biết bản thân tốt, hoặc tạo cơ hội để gặp mặt riêng với người kia!"

Trợ lý Trương một hơi liền nói hết tất cả, sau đó thấy Hàn Kinh Niên cầm bút viết mấy lời anh vừa nói vào giấy, tròng mắt anh vì thế mà suýt rớt xuống.

Trời ạ!...Anh không nhìn lầm đó chứ? Trước giờ Hàn tổng đều không quan tâm đến mấy việc này, vậy mà lần này lại toàn tâm toàn ý quan tâm đến phu nhân như vậy.

Thời gian trước, anh tận mắt thấy hồ sơ của phu nhân khá kém, nhưng Hàn tổng vẫn đồng ý kết hôn với cô, thế mà cưới nhau hai năm, Hàn tổng một mực thờ ơ lạnh nhạt với phu nhân, chính là không thèm quan tâm a!

Bây giờ xem ra khi đó anh đã nghĩ sai về Hàn tổng, hẳn là, Hàn tổng vẫn một mực quan tâm đến phu nhân a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện