Edit: [email protected]

- -

Đời người thật tẻ nhạt, ta không có giây phút nào không nghĩ như vậy. Thế nhân cho rằng phải chịu tra tấn, hành hạ, róc da cắt thịt mới tính là đau khổ. Thật ra không phải vậy, đời người đau khổ là khi lúc nào cũng có một con dao nhỏ thi thoảng lại đâm một nhát, xẻo đi một miếng thịt trên trái tim hắn.

Mạch Thượng Các có quy định, hễ đích tử tròn mười sáu tuổi sẽ được quyền chọn một ảnh vệ chuyên chức, đám con còn lại cũng có thể tùy tiện chọn một người cùng ngày với đích tử. Nói cách khác, nếu đích tử chưa đủ mười sáu tuổi, dù ngươi có qua mười sáu tuổi đi nữa cũng không có tư cách chọn ảnh vệ, bởi lẽ, ảnh vệ xuất chúng nhất đương nhiên dành cho đích tử. Đích tử của Mạch Thượng Các chính là huynh trưởng ta, Văn Dĩ An, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.

Buổi lễ hôm nay với Mạch Thượng Các mà nói vô cùng quan trọng. Ngày chọn ảnh vệ đã định từ trước, nghi thức đích tử chọn ảnh vệ chính là sự khẳng định và tán thành thân phận của hắn. Có điều với Ám Ảnh Tông được đào tạo riêng biệt thì ngày hôm nay giống như trải qua một kiếp nạn.

Ta nhìn trò vui trước mặt, ảnh vệ trưởng của Ám Ảnh Tông mồ hôi như tắm quỳ dưới chân phụ thân, hấp tấp nói: "Thưa Các chủ, Ảnh Nhất gần đây ra ngoài làm nhiệm vụ trong tộc vẫn chưa trở lại."

"Sao đến giờ vẫn chưa về? Ta nhớ nhiệm vụ giao cho các ngươi không khó", vị Các chủ chức cao vọng trọng - cũng là phụ thân của ta chậm rãi nói.

Không khó? Ta quả thật muốn bật cười thành tiếng. Không khó sao ảnh vệ trưởng vào thời điểm mấu chốt phải để Ảnh Nhất đi làm nhiệm vụ, không lẽ tự lấy mạng sống của hắn ra làm trò đùa? Ta đưa tay lấy bộ trà cụ bên cạnh, rót một chén trà, đang định nhấp một ngụm áp đi cảm giác khó chịu trong cổ họng thì thấy trong đám ảnh vệ chen chúc có một kẻ đang lén lút nhìn ta.

Ta thấy thú vị, không nhìn thẳng vào hắn mà chỉ khẽ lướt qua. Hắn nhìn ta, phát hiện ta biết hắn đang nhìn mình thì lập tức cúi đầu, do dự một lát rồi lại ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười về phía ta, hai mắt phát sáng như thể chó nhìn thấy chủ.

Ta bật cười một tiếng, khép hờ hai mắt không nhìn hắn nữa, ngón tay vuốt nhẹ bề mặt tách trà, thầm nghĩ lý do vì sao tên ảnh vệ này lại to gan lớn mật như vậy. Ta đương nhiên biết hắn muốn ta chú ý đến hắn, nhưng sự thật là làm ảnh vệ bên người chủ tử so với làm ảnh vệ trong Ám Ảnh Tông chẳng tốt hơn là bao.

Như hiện tại, chỉ cần nghe lệnh ảnh vệ trưởng, chấp hành nhiệm vụ, cố gắng sống sót là được. Trái lại, nếu bị chọn sẽ phải cân nhắc đủ loại quan hệ, nhìn mặt đoán ý lấy lòng chủ nhân, kết cục như nào càng khó nói. Dù Mạch Thượng Các không bạc đãi hạ nhân nhưng không phải chủ tử nào cũng như vậy, ví dụ như một kẻ nổi danh cổ quái, cô độc, cay nghiệt, khó lấy lòng như ta. Ảnh vệ nho nhỏ này thật thú vị, lá gan cũng lớn.

Ta nhấp một ngụm trà rồi mím môi đặt tách trà trong tay xuống, thấy ảnh vệ trưởng sau khi chịu phạt quỳ đã lui về phía sau. Vốn cho là buổi chọn người hôm nay sẽ bị hủy bỏ, còn đang tiếc hận cho tiểu ảnh vệ tự cho mình là thông minh kia thì thấy huynh trưởng đã mau lẹ chọn Ảnh Nhị làm ảnh vệ bên người. Mọi người đều biết việc này trái với quy củ, xung quanh yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng hít thở, có điều vị phụ thân Các chủ lại chưa lên tiếng. Hắn khẽ nhíu mày, gọi Văn Dĩ An lên hỏi hai câu rồi xem như nhẹ nhàng đồng ý. Xem đi, chênh lệch giữa người với người thú vị biết bao.

Các chủ Mạch Thượng Các có ba người con, đích nữ Văn Thanh Y, đích tử Văn Dĩ An, lại thêm ta, thứ tử Văn Chi Nhất. Chậc, chắc hẳn ta là đứa con đầu thừa đuôi thẹo nhất của phụ thân. Nếu không phải như vậy, quả thật ta không có cách nào giải thích cái tên khiến người ta phải bật cười này. Văn Chi Nhất, Văn chi nhất, một người trong nhà họ Văn, một trong hằng hà sa số, một kẻ có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Ta nhắm mắt, chợt nhớ tới trước kia. Mẫu thân thân sinh ra ta mất vào năm ta lên năm tuổi, đến tận khi bà qua đời ta mới được mang đến Mạch Thượng Các. Mẫu thân của ta rất đẹp, rất hiền lành, trong mắt bà là một mảnh trời trong xanh rực rỡ, là đôi mắt đẹp nhất mà ta từng thấy. Bà không phải là người ham phú quý. Quần là áo lượt, yến tiệc lộng lẫy và áo vải, ngô khoai với bà không khác biệt là mấy. Bà là người tốt, có điều đoản mệnh. Ông trời chính là ghen tị với ta nên muốn mang bà đi, thậm chí còn không cho ta nhìn mặt bà lần cuối.

Cuộc sống cẩm y ngọc thực ở Mạnh Thượng Các cũng không dễ dàng cho lắm, ít nhất với một đứa trẻ như ta lúc đó. Là thứ tử duy nhất của Văn gia, ngay cả tên cũng như bị Các chủ tùy tiện liếc qua sửa lại, không được coi trọng, không được quan tâm, chính là kẻ ai cũng có thể khi dễ.

Ta thở dài, từ nhỏ ta đã biết huynh trưởng và trưởng tỷ của ta được bao nhiêu người xoay quanh. Từ khi trộm đồ ăn trong phòng bếp ta đã biết. Đám người hầu bàn chuyện về bọn họ, ca ngợi bọn họ. Bọn họ chính là những người sinh ra trong quyền quý cần được hết lòng che chở. Chưa nói đến người ngoài, tổ phụ, tổ mẫu chính là nâng bọn họ vào tim mà cưng chiều.

Đương nhiên ta cũng thấy bọn họ đáng được như vậy. Cả hai đều ưu tú, anh tuấn xinh đẹp, hiền lành thông minh, không giống ta, như một đám giòi bọ phủ lên một lớp da người. Ta ngẩng đầu khẽ cử động cần cổ cứng đờ, vừa nhìn bọn họ vừa nghĩ.

Nhưng ta đúng là rất căm ghét bọn họ. Bọn họ có gì sai? Không có, chỉ là quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến kẻ xấu xí như ta không còn chỗ ẩn náu, cứ thế lồ lộ giữa thanh thiên bạch nhật. Thế nên ta cứ căm ghét bọn họ như vậy, ai bảo chúng ta là huynh đệ tỷ muội? Lúc ta bị đói ghét bọn họ, lúc bị đánh oán bọn họ, bị khi dễ, chịu nhục nhã hận bọn họ. Bọn họ là mặt trăng, mặt trời trên cao, còn ta là sỏi, là đá dưới đất. Dựa vào đâu mà số mệnh của bọn họ lại tốt như vậy? Hả?

Trong lúc đầu ta tràn ngập ác ý, Văn Thanh Y cũng đã chọn xong. Ta chẳng cần nhìn cũng biết nàng ta chọn Ảnh Tam. Ảnh vệ không có tên riêng, tên gọi được đặt theo năng lực, thế nên hiện tại Ảnh Tam là lựa chọn tốt nhất.

Khác với tính tình ôn hòa, dễ thỏa hiệp của Văn Dĩ An, Văn Thanh Y là một người thông minh hiếu thắng, chuyện gì cũng phải làm tốt nhất có thể. Ta thấy nàng ta thở dài, có vẻ không cam lòng cầm ấn ký đè lên mu bàn tay Ảnh Tam. Ôi tỷ tỷ của ta, không cam lòng thì sao, ai bảo ngươi sinh ra trong thân phận nữ tử đây?

Văn Thanh Y chọn xong, ta nghe thấy giọng nói có vẻ thiếu kiên nhẫn của vị Các chủ phụ thân truyền đến: "Chi Nhất, huynh trưởng, tỷ tỷ của ngươi đã chọn xong. Người mau chọn nhanh một người đi."

Lời còn chưa nói hết, ta đã cảm giác được mọi con mắt xung quanh đổ dồn về phía mình. Những kẻ ở đây đều đã thành tinh, địa vị của ta như thế nào vừa nhìn đã hiểu, thế nhưng hiện tại có khác gì bị lột bỏ lớp quần áo ngay trước mặt bàn dân thiên hạ? Ta không thay đổi sắc mặt, chỉ cười nhẹ tự giễu, ống tay áo khẽ rung, sau đó quả nhiên nghe thấy mấy lời xì xào từ trong nhà vọng ra, nào là không biết trên dưới, thứ tử khó dạy. Ta không tức giận, mặc bọn họ bàn tán. Không thì làm gì? Không thấy vị Các chủ phụ thân đang ngầm đồng ý cho bọn họ nói hay sao?

Ta đứng dậy, thong thả đi tới chỗ đám ảnh vệ đang quỳ lúc nhúc trên mặt đất. Thôi thì cứ làm theo ý muốn của bọn họ, chọn bừa một tên. Dù sao bọn họ nhất định không muốn ta chọn một ảnh vệ có cấp bậc cao, lãng phí nhân lực trong Các.

Chậc, mình đúng là dự liệu như thần - ta không chút do dự tự khen ngợi bản thân. Ta gõ nhẹ ngón chân, quét mắt nhìn một lượt, quả nhiên thấy tên ảnh vệ to gan kia đang nhìn thẳng vào mình không chút e dè. Hay thật. Ta làm như lơ đãng đi ngang qua người hắn. Hắn lập tức cúi đầu, sau đó đưa tay níu lấy vạt áo của ta. Ta nắm chặt tay ngăn khóe miệng không nhếch lên, nhìn kẻ đang quỳ gối trước mặt với ánh mắt đầy thương hại. Ảnh vệ nhỏ đáng thương của ta, dù ngươi có mục đích gì, ta cũng phải nói cho ngươi biết. Chọn ta, ngươi đúng thật là không biết sống chết.

Hết chương 1.

* Không biết sống chết (不知死活): liều lĩnh, không biết lợi hay hại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện