Lý Hưng Quốc hận sắt không thành thép nói cả một buổi, mà Vân Nghê bên này chỉ có thể tiếp tục vùi đầu bổ sung bài tập.

Một lát sau âm thanh bên tai biến mất, cô đang viết thì trên mặt bài tập có bóng đen rơi xuống, một giọng nam thấp giọng cười vang lên trên đỉnh đầu cô: "Bạn học, sao bây giờ em còn làm bài tập?"

Vân Nghê ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Lục Kiểu Trần đứng trước mặt bàn, một nửa góc cạnh của gương mặt được chiếu sáng bởi ánh nắng mặt trời.

Cô hơi ngại ngùng, cúi đầu nói nhỏ: "Em đang bổ sung bài tập."

"Em không làm à?"

"Em quên mang theo..."

"Còn nhiều không?"

"Còn thiếu một chút nữa thôi."

Lục Kiêu Trần tiện tay cầm lấy bài tập trên mặt bàn lên xem, lại nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, anh khẽ cười: "Sao lại đáng thương như vậy cơ chứ?"

Vân Nghê nghe được anh đang chê cười mình, khóe miệng cô rũ xuống không thèm phản ứng lại.

Vài giây sau, đầu bị vỗ nhẹ, giọng nói trầm thấp vang lên: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Cô sững sờ nhìn anh cầm lấy cặp sách của mình.

"Ơ, em vẫn chưa làm xong..."

Lý Hưng Quốc quay đầu thì nhìn thấy Lục Kiêu Trần đứng bên cạnh Vân Nghê nói gì đó, lông mày ông ấy cau lại: "Lục Kiêu Trần, em đang làm gì vậy hả?!"

Lục Kiêu Trần thản nhiên nói với ông ấy: "Thầy Lý, em dẫn em ấy đi ăn cơm."

"Không phải, em quen người ta à? Em đưa đi ăn sao?!”

"Em ấy là em gái của Vân Phong." Lục Kiêu Trần nhếch môi: "Thầy Lý, bây giờ đã muộn rồi mà không ăn cơm thì buổi chiều đi học làm sao được? Ăn xong một bữa cơm rồi em đưa em ấy về, chắc chắn sẽ bổ sung bài tập cho thầy."

Mắt Lý Hưng Quốc nhìn Vân Nghê, đáy lòng cũng biết đứa nhỏ này rất ngoan, có lẽ thật sự quên mang bài tập.

Hơn nữa những người khác qua loa làm xong rồi chạy, ngược lại cô cực kỳ trung thực.

Ông ấy xua tay, nói: "Được rồi được rồi, đi ăn đi."

Cuối cùng Vân Nghê đi theo Lục Kiêu Trần ra khỏi văn phòng.

Ra đến cửa, Vân Nghê ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Anh Kiêu Trần, anh cũng chưa ăn sao?"

"Ừ."

"Thế... hay là em mời anh ăn cơm nhé?"

Lần trước ở siêu thị cô đã nợ anh một khoản tiền, sau đó cô nói lại với Vân Phong bảo Vân Phong giúp cô trả một chút, ai ngờ Vân Phong nói Lục Kiêu Trần không nhận, cũng kêu cô đừng khách sáo như vậy.

Hơn nữa tối hôm qua anh còn cho cô nhiều đồ ngọt như thế, Vân Nghê cảm thấy tuy rằng không trả lại tiền được thì cũng phải trả lại ân tình.

Lục Kiêu Trần nhàn nhạt trả lời: "Được."

Vân Nghê mỉm cười, đi theo anh xuống cầu thang, cô hỏi: "Vậy anh muốn ăn gì?"

"Chẳng phải mời khách thì người mời quyết định sao?"

Vân Nghê tự hỏi: "Vậy thì chúng ta đến căng tin nhé? Bây giờ đã muộn rồi, ăn ở căng tin sẽ nhanh hơn."

Chàng trai ừ một tiếng, không phản đối.

Sau khi đi tới căng tin, bên trong có một nhà thức ăn nhanh tự phục vụ, Vân Nghê nói muốn ăn cái này, Lục Kiêu Trần cũng đi cùng với cô.

Hai người cầm khay đựng đi chọn thức ăn, lúc này đã qua giờ cơm nên đồ ăn không còn nhiều lắm.

Vân Nghê đi sau Lục Kiêu Trần, cô nhìn thấy trong một mâm đựng thức ăn còn một miếng đùi gà to khiến người ta thèm nhỏ dãi, cô vừa định duỗi tay gắp thì Lục Kiêu Trần đã nhanh hơn một bước gắp lên.

Cô xấu hổ di chuyển kẹp gắp sang chỗ khác thì nhìn thấy Lục Kiêu Trần không bỏ đùi gà vào khay, anh nhìn về phía cô: "Em muốn à?"

"Hả, không cần đâu ạ..."

Ai ngờ lời còn chưa dứt, trên khay thức ăn của cô đã có thêm một miếng đùi gà.

Lục Kiêu Trần xoay người, nhàn nhạt nói một câu: "Em ăn đi, có dinh dưỡng mới có thể phát triển chiều cao được."

Vân Nghê:?? Quá đáng hu hu hu.

Mua cơm xong, hai người tìm vị trí ngồi xuống.

Hai người im lặng ăn, Lục Kiêu Trần ngước mắt lên nhìn thấy cô gái nhỏ cắn miếng gà, quai hàm trắng nõn phồng lên, đôi mắt trong suốt như chứa đầy nước, đuôi lông mày khẽ cong, giống như vì được ăn cơm mà cảm thấy vui vẻ.

Khóe môi anh cong lên.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Lục Kiêu Trần lại đi đến cửa sổ bên cạnh mua một phần hamburger coca.

Vân Nghê kinh ngạc, chẳng lẽ vừa rồi anh chưa ăn no sao?

Chắc không phải là do cô vô duyên vô cớ cướp đùi gà của anh đâu nhỉ…

Từ căng tin đi ra, hai người đi đến khu dạy học của lớp mười, Vân Nghê cười ấm áp với anh nói mình đi lên làm bài tập trước.

Lục Kiêu Trần đưa phần hamburger trên tay cho cô, nhàn nhạt nói: "Cho thầy Lý."

"Có lẽ trưa nay thầy ấy không ăn cơm."

Lục Kiêu Trần xoay người rời đi, Vân Nghê nhìn chiếc túi trong tay mà lòng đầy kinh ngạc.

Không nghĩ tới anh lại quan tâm đến giáo viên như vậy.

Đúng là một con người tốt bụng!

-

Sau lễ Quốc Khánh, còn chưa trở về được hai ngày thì Vân Phong lại xuất phát đến nơi khác tập huấn, có khi nửa tháng anh ấy không ở Hoài Thành.

Buổi chiều thứ sáu, lớp Vân Nghê có một tiết thể dục, giáo viên thông báo cho bọn họ đi đến sân bóng chuyền trong nhà, hôm nay luyện tập đánh bóng chuyền.

Tiết học này đến lượt Vân Nghê và một bạn học nữ ngồi ngay cạnh cô phụ trách lấy dụng cụ.

Hai người đi vào phòng thiết bị đẩy sọt bóng chuyền ra, sau đó giáo viên đến bảo mọi người khởi động đơn giản một chút rồi để cho họ tự lập đội chơi.

Giang Nguyệt cầm một quả bóng, lôi kéo Vân Nghê và Biện Mạn Mạn nói muốn chơi bóng chuyền, lúc này Mã Thiệu Nguyên và mấy người bạn đi ngang qua hỏi bọn họ có muốn chơi chung không.

Sau vụ xin lỗi lần trước, quan hệ của Mã Thiệu Nguyên với các cô đã trở nên tốt hơn rất nhiều, bây giờ hai bên không còn cứng ngắc trước nữa, thỉnh thoảng có thể trò chuyện vài câu.

Ba cô gái đồng ý, mọi người cùng nhau chơi.

Ở sân bên cạnh, Tất Dao và mấy người bạn cùng phòng đang chơi bóng, một cô gái liếc thấy Vân Nghê đang chơi đùa vui vẻ với nam sinh thì lạnh giọng cười nhạo: "Sao cả ngày con nhỏ đó chỉ biết dính lấy trai vậy? Không có trai xung quanh là cậu ta không sống được sao?"

"Người ta có nhan sắc đó, thả cần câu được một người lại câu thêm người nữa, không phải ỷ vào gương mặt ngây thơ của mình sao? Kinh tởm."

"Dao Dao, tớ cảm thấy nhan sắc của cậu ta kém xa cậu rất nhiều."

Đáy mắt Tất Dao xoẹt qua một tia khinh thường: "Cậu ta mà cũng xứng để đánh đồng với tớ sao? Tớ nghe nói nhà cậu ta mở một tiệm gà rán gì đấy, cũng chỉ nghèo kiết xác thôi, cho nên không phải cả ngày chỉ nghĩ tìm một người bạn trai có tiền à? Không biết xấu hổ…"

Giọng điệu trào phúng của Tất Dao còn chưa dứt, một quả bóng chuyền đã bay tới đập thẳng vào đỉnh đầu cô ta.

"A!"

Đầu truyền đến cảm giác đau nhức, mắt cô ta hiện đầy sao che đầu lại ngồi xổm xuống.

Bên kia, Vân Nghê thấy mình không cẩn thận đập trúng người khác, cô hoảng sợ nhanh chóng chạy tới: "Xin lỗi cậu nhiều lắm, cậu không sao chứ?"

Vừa nãy vào lúc đập bóng, hai tay cô không có lực nên bóng bay ra ngoài, không ngờ lại đập trúng đầu Tất Dao.

Mấy chị em đỡ Tất Dao dậy, cô ta đỏ hốc mắt, tức đến phát run cả người mắng Vân Nghê: "Cậu bị làm sao thế hả? Có biết chơi bóng không?!"

"Xin lỗi, để tớ đưa cậu đến phòng y tế..."

"Đang yên đang lành sao tự nhiên cậu lại đánh đến chỗ bọn tôi, tôi thấy cậu cố ý thì đúng hơn!"

Giang Nguyện cũng chạy qua đây: "Cậu nói linh tinh cái gì thế, đừng có ác ý nghĩ người ta như vậy!"

Bạn cùng phòng vì Tất Dao mà bênh vực kẻ yếu, cho dù Vân Nghê có xin lỗi thế nào cũng không chịu buông tha, nhiều bạn học nhìn không nổi nữa nên nói giúp Vân Nghê, cuối cùng ngược lại nhóm Tất Dao bị mọi người chỉ trích.

Mã Thiệu Nguyên cũng đi tới nói: "Mọi người đừng vì mâu thuẫn mà cãi nhau, chắc chắn Vân Nghê không cố ý đâu, vừa nãy bọn tôi đang thi đấu mà."

"Bị bóng đánh trúng không phải rất bình thường sao, sao lại hùng hổ dọa người như vậy chứ..."

m thanh người bên ngoài nhỏ giọng nói lọt vào tai Tất Dao, sắc mặt cô ta đỏ lên, không nói nên lời hung hăng trừng Vân Nghê một cái rồi quay đầu kéo bạn cùng phòng rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Giang Nguyệt không biết nói gì: "Mấy cô gái này có ý gì vậy chứ? Làm như chúng ta bắt nạt cậu ta vậy."

Vân Nghê cũng vô cùng mờ mịt.

Mã Thiệu Nguyên ở bên cạnh an ủi: "Không có gì đâu, đừng nghĩ nhiều, chúng ta chơi tiếp đi."

"Ừm…"

-

Sau khi chuông tan học buổi chiều vang lên, giáo viên tuyên bố kết thúc tiết học.

Mọi người cầm lấy cặp sách rời khỏi nhà thể chất.

Giang Nguyệt có người đón nên về trước, Vân Nghê thì cùng bạn nữ ban nãy lấy dụng cụ ở lại lau dọn bóng chuyền.

Sau khi thu dọn xong, bạn nữ ôm bụng khó xử nói: "Vân Nghê, một mình cậu có thể đẩy được bóng về phòng thiết bị không? Bụng tớ hơi đau nên muốn về nhà trước..."

"Cậu đi đi, một mình tớ làm được mà."

"Cảm ơn cậu."

Người trong nhà thể chất đều đã rời đi, Vân Nghê cố sức đẩy sọt bóng chuyền vào phòng thiết bị.

Đến phòng thiết bị không người, Vân Nghê đẩy sọt vào trong cùng, đang sắp xếp lại thì đột nhiên cửa vang lên một tiếng phịch.

Cô quay đầu lại nhìn, thế mà cửa đã bị đóng.

Vân Nghê sửng sốt hai giây, sau khi phản ứng lại lập tức chạy qua đẩy cửa, nhưng lại phát hiện đẩy không được.

"Ai, ai ở bên ngoài vậy, mở cửa ra!"

Ngoài cửa vang lên tiếng chốt cửa, bỗng nhiên trong lòng Vân Nghê như bị đập xuống, cô lớn tiếng đập cửa hét to.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Ở bên ngoài, mấy nữ sinh khóa cửa xong thì xoay người nhanh chóng rời đi, sau khi đi xa mới cười ra tiếng.

"Để xem cậu ta ở bên trong khóc như thế nào, kêu rách cổ họng cũng vô dụng..."

"Dạy cho cậu ta một bài học nhỏ, để xem sau này cậu ta có dám dẫm lên trên đầu chúng ta nữa không."

"Chắc sẽ không phát hiện ra là bọn mình đâu nhỉ?"

"Sẽ không, bên trong sân bóng chuyền không lắp camera..."

"Đi thôi, đi ăn cơm nào."

Bên trong phòng thiết bị.

Vân Nghê đập cửa một lúc lâu, cổ họng rát lên, giọng càng ngày càng yếu: "Có ai không, mở cửa cho tôi với..."

Bên ngoài yên tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không có, Vân Nghê ngây người buông lỏng bàn tay đang run rẩy, trong lòng giống như bị mạng nhện quấn chặt, mang theo sự tức giận nặng nề rơi xuống.

Tại sao lại có người nhốt cô trong này...

Cô đã chọc phải ai sao…

Phòng thiết bị này ngày thường đều mở cửa với lại không có người trông coi, vừa rồi là tiết bóng chuyền cuối cùng, cô đoán tất cả bạn học đã rời đi hết rồi, có lẽ giờ phút này trong nhà thể chất không còn một người nào nữa.

Vân Nghê biết dù mình có hét như thế nào cũng vô dụng, cô ngồi sụp xuống dán sát cửa.

Bây giờ cô chỉ có thể chờ có người phát hiện ra mình đang ở đây.

Chờ nửa tiếng đồng hồ mà bên ngoài vẫn không có một chút âm thanh nào, nỗi sợ hãi và sự bất lực từng chút tràn ngập trong lòng cô.

Vân Nghê cúi đầu xuống, chóp mũi chua xót vô cùng, cô ngẩng đầu chớp chớp mắt cố gắng chịu đựng, kiềm chế không để bản thân rơi nước mắt.

Cô nhớ lại một câu từ nhỏ đến lớn bà ngoại thường xuyên nói: Gặp chuyện thì không thể khóc và vội vàng được.

Nhất định cô phải mạnh mẽ.

Không phải chỉ là bị nhốt thôi sao, không có gì ghê gớm cả…

Cô tin rằng cho dù mình không ra ngoài được thì chắc chắn vẫn sẽ có người tới tìm cô, nếu ba mẹ phát hiện ra đã muộn mà cô không về nhà thì nhất định họ sẽ nhận ra có gì đó không đúng.

Vân Nghê xoa mắt, ép bản thân mình phải bình tĩnh lại.

-

Hơn 7 giờ tối.

Trong căn hộ cao tầng Sơn Hải Ngự An Thành, Lục Kiêu Trần từ trường học trở về nhà, anh mới tắm rửa xong.

Anh không ăn cơm tối, chỉ đi xuống tầng vào trong bếp tùy tiện nấu chút đồ ăn.

Mới vừa mở tủ lạnh ra, chiếc điện thoại trong tay đã vang lên.

Là Đỗ Cầm gọi điện đến.

Anh cầm lên nghe máy: "Alo, dì Đỗ."

"Kiêu Trần à, chiều nay tan học cháu có nhìn thấy Vân Nghê không?"

"Không ạ, sao vậy dì?"

Bà cười cười: "Không biết tại sao mà bây giờ đứa nhỏ này vẫn chưa về nhà, gọi điện thoại thì không nghe máy, dì vừa mới gọi điện cho chủ nhiệm lớp con bé nhưng người ta nói đã tan học từ lâu, con bé cũng không ở lại trường, dì nghĩ mãi rồi gọi điện cho cháu hỏi một chút."

Lục Kiêu Trần cau mày: "Buổi sáng em ấy có nói với dì là tối nay muốn đi đâu không?"

"Không có, kỳ lạ thật, con bé này chưa bao giờ để dì không liên lạc được, dù không về nhà cũng sẽ gửi tin nhắn cho dì."

Đỗ Cầm buồn bực cởi tạp dề: "Không có gì đâu Kiêu Trần, để bây giờ dì đến trường tìm thử xem."

"Dì Đỗ, để cháu đến trường tìm em ấy cho."

"Hả?"

Lục Kiêu Trần đóng cửa tủ lạnh lại, anh đi ra ngoài phòng khách: "Nhà cháu ở gần trường học nên đến nhanh hơn, có chuyện gì cháu sẽ gọi lại cho dì."

"À được, cảm ơn cháu nhé, cháu đi hỏi thử bạn học của con bé một chút, tối nay chúng nó có tiết tự học buổi tối."

Lục Kiêu Trần đáp vài tiếng, sau đó bảo Đỗ Cầm yên tâm.

Sau khi tắt máy, anh cầm chìa khóa xe trên bàn trà lên, nhìn bóng tối đen kịt ngoài cửa sổ, không hiểu sao lòng lại nặng nề, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Năm phút sau, Lục Kiêu Trần chạy tới trường học.

Anh đi đến văn phòng khối mười tìm chủ nhiệm lớp của Vân Nghê, chủ nhiệm lớp hỏi thăm bạn học một lúc, cuối cùng nói với Lục Kiêu Trần: "Ngày hôm nay tiết cuối cùng của các em ấy là tiết thể dục ở sân bóng chuyền, Vân Nghê có trong lớp, khi tan học mọi người vẫn còn nhìn thấy em ấy."

Cuối cùng có bạn học nói tan học Vân Nghê còn phải cất thiết bị, chắc hẳn sẽ về cuối cùng.

Có người nói thấy cô đẩy sọt bóng chuyền vào phòng thiết bị, sau đó thì không thấy cô đâu nữa…

Sân bóng chuyền...

Phòng thiết bị...

"Em đừng nóng vội, thầy cô sẽ tiếp tục liên lạc với các bạn học khác, có lẽ em ấy sang nhà bạn học nào đó thôi."

Lục Kiêu Trần nghĩ đến cái gì đó, anh nói cảm ơn với giáo viên rồi nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi văn phòng.

-

Bóng tối dày đặc.

Trong phòng thiết bị một màu đen nhánh mờ mịt, chỉ có ô cửa sổ nhỏ trên cao mới chiếu vào ánh trăng nhàn nhạt.

Trên vách tường là các loại thiết bị chồng lên nhau, tạo ra bóng dáng khiến người ta khiếp sợ.

Vân Nghê trốn dưới cái bàn trong góc, cô ôm chân co mình lại thành một cục.

Công tắc đèn của phòng thiết bị ở ngoài cửa, vừa rồi sau khi trời tối trong phòng càng ngày càng u ám hơn, yên tĩnh tới mức khiến người ta cảm thấy âm trầm khủng bố.

Từ nhỏ Vân Nghê đã sợ bóng tối, cô đứng dậy tìm một vòng nhưng không thấy đèn pin, cô không dám ngồi ở cửa nữa, chỉ có thể lùi vào một góc mới có chút cảm giác an toàn.

Cô ôm chân, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, tức giận nguyền rủa đám người nhốt cô trong này.

Chờ cô đi ra ngoài chắc chắn sẽ tìm bọn họ tính sổ.

Một người cũng đừng hòng chạy!

Để giảm bớt nỗi sợ hãi và đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cô nhẹ nhàng ngân nga bài hát yêu thích, cố gắng suy nghĩ về thứ gì đó vui vẻ.

Cô không biết mình đã bị nhốt ở đây bao lâu, hát đến khi mệt mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ô cửa sổ trên cao.

Hu hu hu, tại sao vẫn chưa có ai tới cứu cô vậy...

Lâu như thế rồi mà vẫn không người phát hiện ra cô biến mất sao…

Vân Nghê vừa đói vừa buồn ngủ, cô lại cảm thấy lạnh.

Cô rất muốn về nhà, muốn ăn cơm mẹ nấu, cực kỳ muốn gặp ba mẹ...

Cô xoa đôi mắt khô khốc, đè xuống sự khổ sở và hoảng loạn trong lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không sao hết, chắc chắn sẽ có người tới tìm mình, chắc chắn sẽ có..."

Đầu cô dựa đầu vào đầu gối, không dám để mình nhắm mắt nhưng đầu căng chặt khiến cô càng ngày càng kiệt sức.

Ý thức dần dần trở nên mơ hồ.

Tiếng bước chân trong đêm đen ở ngoài cửa đột nhiên làm cô bừng tỉnh.

Ở một nơi tối tăm như vậy làm cho người ta sợ hãi.

Cô lập tức dựng thẳng lỗ tai, không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, trong một khoảng thời gian không dám lên tiếng, tận đến khi nghe giọng nam trầm thấp vang lên bên ngoài gọi tên cô: "Vân Nghê, Vân Nghê—"

Vân Nghê nhận ra giọng nói ấy, trong đầu loảng xoảng một tiếng rồi cổ họng mới phát ra âm thanh: "Em ở đây..."

"Em ở đây, ở trong phòng thiết bị..."

Cô khàn giọng đáp lại, tay chống lên bức tường phía sau muốn đứng lên nhưng hai chân tê dại khiến cô ngã xuống mặt đất.

Cửa truyền đến tiếng vang, vài giây sau thì bị đẩy ra.

Theo sau đó, đèn được mở lên, trong phòng tức khắc ngập tràn ánh sáng.

Mắt Vân Nghê bị lóa bởi ánh sáng mạnh mẽ, cô theo bản năng nhắm mắt lại sau đó mới mở mắt ra, bóng dáng mơ hồ ở cửa trở nên rõ ràng…

Là Lục Kiêu Trần.

Cô thấy anh đi về phía mình.

Khoảnh khắc ấy, giống như thiên thần giáng xuống.

Tình cảm mãnh liệt ào ào dâng lên, đâm vào chóp mũi khiến cô chua xót.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện