Vân Nghê nhớ tới dáng vẻ ăn nói vụng về vừa rồi của bản thân, trên mặt hiện lên một lớp nhiệt nóng.

Không phải cô không biết đọc, chỉ là đột nhiên đưa cô một đoạn, cô hoàn toàn không có chuẩn bị…

Vân Nghê bị anh trêu chọc không nói lời nào, đỏ mặt dịch đến trước bàn của mình, nằm sấp tiếp tục đọc sách ngữ pháp của mình, không muốn để ý đến anh.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, ý cười càng sâu, cuối cùng mở miệng dỗ dành cô: "Chọc em thôi, đừng giận, nhé?"

Tông giọng của chàng trai rất thấp, giọng nói mang theo cảm giác mát lạnh rơi vào vành tai, như ngọn lửa nhỏ xào xạc đốt lên, lại giống bọt khí nhỏ trong nước ngọt ngày mùa hè, từng chút bùng lên trong lòng.

Vân Nghê nhẹ nhàng trả lời, miễn cưỡng tha thứ cho anh.

Sau đó Lục Kiêu Trần nói: "Nếu em thích thì tham gia, thử một lần không phải cũng tốt sao? Hơn nữa anh cảm thấy em có thể làm được."

Đôi mắt cô gái sáng lên, quay đầu nhìn anh: "Tại sao anh lại cảm thấy như vậy?"

Lục Kiêu Trần cười: "Em không thể có chút lòng tin vào bản thân mình à?"

Vân Nghê mỉm cười: "Được, vậy em đăng ký."

Nói đúng, không thử thì sao biết được!

Cô vẫn rất tự tin với học lực của mình, nếu như có thể tiếp tục làm phát thanh viên mà mình thích, thì không thể nào tốt hơn.

-

Buổi chiều, Vân Nghê báo tên cho cán sự lớp, cán sự lớp nói thời gian phỏng vấn sẽ thông báo sau.

Chiều tối muộn Vân Nghê tan học về nhà, lúc đi xuống dưới lầu, phát hiện có một chiếc ô tô màu đen đậu trước tiệm gà rán.

Vân Nghê không nhận ra biển số xe, chỉ cảm thấy chiếc xe này đẹp và sang trọng.

Cô ngờ vực đi vào trong tiệm thì nhìn thấy dì Trần đứng trong tiệm hai ngày trước đã gặp qua, đối phương mặc một thân sườn xám màu xanh sẫm, ung dung quý phái, đang trò chuyện với Đỗ Cầm.

Bên cạnh bà ấy còn có một cô gái đang đứng.

Vân Nghê đi vào, chào hỏi dì Trần.

"Ấy, Vân Nghê về rồi đấy à." Dì Trần cười vỗ vỗ con gái: "Nghê Nghê con xem, đây chính là con gái dì Đỗ mà hai ngày trước mẹ đã nói với con, hai đứa chào hỏi nhau đi."

Vân Nghê quay đầu nhìn về phía cô gái kia.

Đối phương mặc một bộ áo hoodie rộng thùng thình màu xanh đậm, đeo nửa tai nghe, tóc xõa trên vai, ngũ quan rất đẹp, cao hơn cô gần một cái đầu.

Vân Nghê cảm thấy cô ta rất ngầu, mày cong lên: "Chào cậu, tôi là Vân Nghê."

Ánh mắt cô gái dừng trên lúm đồng tiền đáng yêu của cô, khóe môi nhếch lên độ cong nhỏ, thái độ không nóng không lạnh: "Phàn Nghê."

Đỗ Cầm cười: "Nhũ danh con gái chị cũng là Nghê Nghê, vậy nhũ danh của hai đứa nhỏ đọc giống nhau."

"Đúng vậy, vả lại còn rất trùng hợp, lần này Nghê Nghê chuyển đến học lớp 10A9, Vân Nghê cũng học lớp 10A9 phải không? Sau này hai đứa là bạn cùng lớp, phải chăm sóc lẫn nhau."

"Mà hai đứa nhỏ này ai lớn hơn?"

Sau khi dì Trần nói tuổi Phàn Nghê, Đỗ Cầm vỗ đầu Vân Nghê, mỉm cười: "Lớn hơn con gái tôi hai tháng, hơn nữa vóc dáng cũng cao hơn con bé rất nhiều."

Vân Nghê len lén nhìn đầu Phàn Nghê, trong lòng thở dài.

Là hâm mộ chiều cao không thể có được…

Dì Trần có một số chuyện chuyện muốn nói với Đỗ Cầm về căn nhà, họ bảo Vân Nghê và Phàn Nghê sang bên cạnh tâm sự, có thể tìm hiểu lẫn nhau một chút.

Lúc này hai đứa trẻ không thân thiết ở cạnh nhau vô cùng xấu hổ.

Hai người ngồi ở trước bàn, một lúc lâu sau Vân Nghê lên tiếng trước: "Cậu có muốn uống trà sữa không? Tôi làm một ly cho cậu nhé?"

Phàn Nghê chơi điện thoại, nhìn cô, cụp mi từ chối: "Không cần, cảm ơn."

Vân Nghê mím môi, một lát sau lại hỏi: "Vậy khi nào cậu đến lớp 10A9 báo danh?"

Giọng cô gái hơi nhỏ, Phàn Nghê tháo hai bên tai nghe xuống mới có thể nghe rõ. Cô ta lấy từ trong túi ra một viên kẹo bỏ vào miệng, thuận miệng nói: "Vào ngày mai."

"À…"

Cũng may dì Trần rất nhanh đã nói chuyện xong, gọi Phàn Nghê một tiếng, sau đó hai người đi trước.

Rời khỏi tiệm, hai mẹ con lên Bentley trước cửa.

Trên đường đi ăn cơm, mẹ dặn dò Phàn Nghê: "Đến trường mới phải nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới, bây giờ học lớp 10, phải đặt toàn bộ tâm tư vào việc học, bớt đánh Taekwondo lại một chút, cũng đừng kết bạn lung tung."

Phàn Nghê cười, hỏi ngược lại: "Vậy vừa rồi mẹ còn muốn con làm quen với Vân Nghê gì đó làm gì?"

"Người ta có thành tích tốt, nhìn qua cũng rất ngoan, con có thể chơi với con bé nhiều hơn, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau trong việc học."

"Kết bạn có lợi ích như vậy à?"

"Cái gì mà lợi ích, bạn bè rối loạn thì quen làm gì, còn làm trễ nãi việc học của con..."

Cuối cùng, Phàn Nghê thở dài, cũng không để ý: "Yên tâm đi, con không thiếu bạn bè, ai cũng không muốn làm quen."

"Đợi lát nữa cơm nước xong mẹ kêu tài xế đưa con về nhà trước, con chuẩn bị bài học chút đi, mẹ tìm ba con, mẹ và ba còn phải nói đi xã giao." Công ty nhà bọn họ mấy năm trước sau khi làm xong, cuộc sống giàu có, mua một căn hộ ở trung tâm thành phố Hoài Thành.

Phàn Nghê bất lực gật đầu: "Con biết rồi."

Một lát sau, bọn họ đến nhà hàng ăn tối, sau khi ăn tối xong, Phàn Nghê một mình ngồi xe riêng về nhà.

Khi xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm của Sơn Hải Ngự An Thành, cô ta nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà xuất thần, bỗng nhiên bên cạnh một chiếc xe máy màu đen lái qua, như một con thú khổng lồ đen kịt ngủ đông, tiếng động cơ nổ vang khoa trương.

Icon Sheene trị giá hơn 6 triệu nhân dân tệ.

Phàn Nghê nhận ra chiếc xe này, hơi kinh ngạc, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt chàng trai kia.

Bentley chạy vào bãi đỗ xe, sau khi dừng lại, Phàn Nghê vừa lúc nhìn thấy chiếc mô tô kia dừng đối diện.

Chàng trai trên xe xuống xe, tháo mũ bảo hiểm ra.

Phàn Nghê xuống xe, sau khi nhìn rõ diện mạo của chàng trai thì lập tức giật mình.

Lục Kiêu Trần? Phàn Nghê không ngờ thật sự là anh, cô ta bước lên phía trước, vừa định chào hỏi anh, ai ngờ anh lại nghe điện thoại, không nhìn thấy cô ta, trực tiếp đi về phía cầu thang.

Cô ta sững sờ một lúc, đành phải đi theo trước.

Chàng trai đi vào thang máy, cô ta cũng theo vào.

Cũng không phải cố ý đi theo anh, chỉ là bọn họ vừa hay cùng đường.

Đối phương nhấn số tầng rồi đi vào góc trong cùng bên trong thang máy, một tay đút túi dựa vào tường, Phàn Nghê vừa định nhấn, phát hiện đối phương ở cùng một tầng với cô ta.

Thang máy đi lên, tiếng Lục Kiêu Trần gọi điện thoại vang lên ở phía sau:

"Không đi, kêu Giả Phi đi với cậu đi."

"Buồn ngủ, về nhà ngủ không được à?"

Giọng của chàng trai khàn khàn mang theo mùi thuốc lá, giọng điệu lười biếng có từ tính, mang theo chút buồn ngủ.

Phàn Nghê không khỏi nhìn về phía sau qua kính phản quang.

Chàng trai có tóc đen mày kiếm, môi mỏng mũi thẳng, nốt ruồi lệ nhợt nhạt.

Trong lạnh nhạt lại mang theo cổ dục.

Dáng vẻ vừa rồi lái mô tô, lộ ra hormone nam tính mãnh liệt.

Phàn Nghê không khỏi nhớ tới lúc trước nhìn thấy dáng vẻ của anh đánh Taekwondo, phần lớn thời gian cô ta đều nhìn thấy anh mặc đạo phục.

Cô ta muốn chào hỏi anh, ngặt nỗi đối phương vẫn luôn nghe máy, hơn nữa hình như anh không nhận ra cô ta.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Phàn Nghê đi ra ngoài, vài bước sau Lục Kiêu Trần đi qua bên cạnh, đưa một tấm thẻ tới trước mặt cô ta, giọng nói bình thản: "Rớt đồ."

Phàn Nghê nhìn anh: "Anh…"

Lục Kiêu Trần đối diện với ánh mắt của cô ta thì cũng hơi ngẩn ra, đầu bên kia vừa lúc cúp máy, sau khi anh buông điện thoại xuống, Phàn Nghê cười với anh: "Anh không nhận ra em à?"

"Sao lại là cô."

"Nhà em ở đây." Phàn Nghê thấy anh đi đến cửa nhà, đáy mắt xuất hiện ý cười: "Không ngờ lại trùng hợp như vậy, chúng ta là hàng xóm."

Lục Kiêu Trần nhướng mày: "Không phải cô đang học ở nơi khác sao?"

"Em trở về học cấp ba, bây giờ đang học ở trường trung học số 1 Hoài Thành, em nhớ anh cũng học ở đó thì phải?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"Ừ."

"Lúc trước em nghe huấn luyện viên nói gần đây anh rất ít đến câu lạc bộ Taekwondo, đúng rồi, kỳ nghỉ hè năm nay có tổ chức thi Taekwondo cấp tỉnh, anh có tham gia không?"

"Tôi đã ra nước ngoài."

"Được rồi, khó trách em không thấy anh, em nghe nói có một câu lạc Taekwondo do hội Taekwondo Lập Dương thành lập ở trường trung học số 1, đến lúc đó em cũng vào xem." Phàn Nghê cười: "Hôm nào rảnh thì so tài một chút nhé."

Phàn Nghê quen biết Lục Kiêu Trần từ hồi cấp hai, tuy rằng cô ta không sống ở Hoài Thành, nhưng mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè cô ta đều trở về, hai người đều từng ở câu lạc bộ Taekwondo Lập Dương, nên cô ta đã quen biết anh.

Hai người bọn họ đều là học sinh mà huấn luyện viên vô cùng thích, Lục Kiêu Trần đánh rất tốt, mà Phàn Nghê cũng giành được rất nhiều giải thưởng, Phàn Nghê vẫn luôn coi anh là đối thủ lớn nhất, trong lòng cũng có lúc ngưỡng mộ.

Lục Kiêu Trần gật đầu, cuối cùng đi vào nhà, Phàn Nghê thu hồi tầm mắt, cụp mi cười, sau đó mở cửa nhà mình.

-

Ngày hôm sau.

Trước khi bắt đầu tiết đầu tiên của lớp 10A9, chủ nhiệm lớp dẫn theo một bạn học đi vào, nói là bạn học mới vừa chuyển tới lớp bọn họ.

Tầm mắt Vân Nghê rời khỏi cuốn sách, rơi vào trên người Phàn Nghê đang đi vào lớp.

Nữ sinh mặc hai bộ áo hoodie, khuôn mặt xinh đẹp, ít khi nói cười.

Phàn Nghê đơn giản tự giới thiệu, tích chữ như vàng.

Sau khi nói xong, trong lớp vang lên tràng vỗ tay với tiếng nghị luận xôn xao, cô ta không quan tâm, tầm mắt trong lúc vô tình nhìn đến Vân Nghê ngồi ở hàng đầu.

Cô gái nhìn về phía cô ta, đáy mắt tăng lên ý cười dịu dàng.

Đáy mắt Phàn Nghê thoáng xẹt qua một tia cảm xúc, nhưng rất nhanh đã dời tầm mắt đi.

Chủ nhiệm lớp nhắc nhở cô ta sau này phải mặc đồng phục học sinh, sau đó sắp xếp cho cô ta ngồi ở hàng ghế sau.

Sau khi cô ta ngồi xuống, lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, dựa vào chỗ ngồi, lấy sách ra.

Sau khi kết thúc hai tiết học vào buổi sáng, là tiết thể dục giữa giờ, nhưng hôm nay không cần tập thể dục, Giang Nguyệt và Vân Nghê vào phòng đun nước sôi đổ đầy nước nóng.

Khi hai người đi qua, vừa lúc nhìn thấy Phàn Nghê cầm ly nước, đứng trước máy lọc nước, hình như không biết sử dụng.

Vân Nghê đi tới, chủ động nói: "Để tôi giúp cậu lấy, cái máy này hơi hỏng, cậu phải ấn cái này trước..."

Phàn Nghê đặt ly nước ở đầu ra nước, cuối cùng nước cũng chảy ra.

"Cảm ơn."

"Không có gì, cậu pha thêm chút nước lạnh đi, nước rất nóng."

Sau khi đựng nước xong, Vân Nghê muốn đi thì thấy Phàn Nghê đeo khuyên tai, nhịn không được nhắc nhở: "Cậu tháo khuyên tai ra đi, sẽ bị bắt đó."

"Hả?"

Giang Nguyệt chỉ chỉ Vân Nghê, cười: "Cậu ấy là cán sự của hội giám sát chuyên quản lý tác phong nề nếp, bệnh nghề nghiệp cũ."

Vân Nghê xua tay: "Không phải tôi bắt, chỉ là thỉnh thoảng đi theo đoàn trường có kinh nghiệm tuần tra, nhìn thấy sẽ bị mắng."

Phàn Nghê sờ khuyên tai, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở."

Sau khi Vân Nghê và Giang Nguyệt quay về lớp, Giang Nguyệt nhỏ giọng nói: "Tớ cảm thấy bạn học mới này rất lạnh lùng, nhìn qua không dễ gần lắm."

Vân Nghê nói với Giang Nguyệt về quan hệ giữa nhà Phàn Nghê và nhà cô, Giang Nguyệt nghe xong: "Vậy không phải cậu ấy sống gần nhà cậu à? Cậu với cậu ấy có thân không?"

Vân Nghê lắc đầu: "Cậu ấy không ở gần nhà tớ, hẳn là có nhà khác?" Thực ra ấn tượng của cô với Phàn Nghê không tốt lắm mà cũng không phải xấu, chỉ là Đỗ Cầm dặn dò cô ở trường có thể chăm sóc Phàn Nghê nhiều hơn một chút.

Giang Nguyệt hiểu rõ.

Vân Nghê uống nước: "Đúng rồi, sao hôm nay không tập thể dục?"

"Hình như lớp 12 đang thi tháng, cho nên hai ngày nay đều không có tập thể dục giữa giờ, haizz khổ cực."

Vân Nghê tỏ vẻ đồng tình thở dài, quay về chỗ ngồi tiếp tục làm bài tập.

-

Sáng sớm, kỳ thi tháng của khối 12 kết thúc môn ngữ văn.

Hơn mười hai giờ trưa, mặt trời gay gắt, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất, vầng sáng mờ nhạt chói mắt.

Mấy nam sinh cơm nước xong, từ quán thức ăn nhanh gần trường trung học số 1 đi ra.

Mấy người thân hình cao gầy, kề vai sát cánh mà đi ra, khí chất lưu manh mà phản nghịch, khiến cho bạn học đi qua len lén ghé mắt nhìn.

"Chủ nhiệm giáo dục thật mẹ nó quá phiền, nộp bài sớm cũng không cho? Sao cứ bắt anh Trần ngồi ở bên trong chờ chuông reo lên chứ?" Giả Phi tức giận thay Lục Kiêu Trần.

Chu Phi Trì cười: "Có thể nộp bài sớm trước thời gian, mấu chốt là mẹ nó Lục Kiêu Trần nộp sớm hơn một tiếng, chủ nhiệm giáo dục có thể không dồn ép à? Cậu ta vừa nộp bài đi ra khỏi trường thi đã bị người ta bắt được, sau đó mang đến phòng giáo dục dưới lầu đến khi cuộc thi kết thúc."

Có nam sinh kinh ngạc: "Anh Trần, mới một tiếng mà anh đã làm xong rồi sao?"

Nam sinh đi ở chính giữa hai tay đút túi, sắc mặt lạnh nhạt, mặt mày mang theo mệt mỏi không sao cả: "Ngữ văn có cái gì phải viết?"

"Viết văn."

Chu Phi Trì cười: "Anh Trần của cậu chưa bao giờ viết văn, nhiều lắm là cho cậu một đề cương."

“…”

"Vậy chủ nhiệm giáo dục tìm cậu nói gì?" Bọn họ hỏi Lục Kiêu Trần.

"Không nhớ rõ."

Vốn dĩ Lục Kiêu Trần cũng không nghe đối phương lải nhải, chỉ nhớ mang máng bảo anh nghiêm túc thi cử, thái độ học tập nếu không đàng hoàng nữa sẽ gọi ba mẹ anh đến nói chuyện.

Rất phiền.

Mấy người họ đi tới một quán trà sữa bên cạnh, nói muốn đi vào mua đồ uống, trước cửa đúng lúc đậu mô tô của Lục Kiêu Trần, nam sinh lên xe, lười biếng ngồi, từ trong túi móc ra gói thuốc lá.

Một nam sinh dựa vào bên cạnh xe anh, hút thuốc, đề nghị: "Anh Trần, đừng tức giận, hay là chiều chúng ta không thi, đến tiệm net thế nào?"

Giả Phi: "Cậu điên rồi, bỏ thi à?"

"Thi tháng mà thôi, dù sao buổi chiều môn toán tôi có làm hay không cũng như nhau..."

Lục Kiêu Trần không đáp, cũng không biết có nghe hay không, anh tùy ý nhấc mí mắt lên, đột nhiên hai bóng người đập vào mắt.

Ở con đường đối diện, Vân Nghê từ hiệu sách tạp chí đi ra, bên cạnh có một nam sinh.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, khuôn mặt trắng nõn mượt mà, lông mày nhỏ môi đỏ mọng, ôm mấy quyển sách, trò chuyện với nam sinh bên cạnh, đôi mắt mang theo ý cười trong veo như nước.

Mà nam sinh kia chính là người Lục Kiêu Trần đã gặp qua một lần, hội trưởng hội giám sát, Phó Tinh Lạc.

Hai người chờ đèn đỏ, không biết đang nói cái gì, trên mặt đều mang theo nụ cười.

Một màn này không khỏi quá chói mắt.

Lục Kiêu Trần nhìn bọn họ, đáy mắt dần dần sâu thẳm, một nỗi phiền muộn toát ra trong lòng.

Anh thu hồi tầm mắt, mặt mày hơi rũ xuống, chợt nghe được người bên cạnh tiếp tục giật dây anh: "Anh Trần thấy thế nào, chúng ta ra bên ngoài chơi mấy ván nhé?"

Chẳng biết tại sao, vào lúc này Lục Kiêu Trần hoàn toàn không có tâm trạng thi cử.

Anh sụp nửa mí mắt, mệt mỏi nói: "Được."

"Quá tuyệt vời! Chúng ta gọi trà sữa rồi hãy đi."

Chu Phi Trì đùa: "Vậy bỏ thi thì mời uống trà sữa."

"Chết tiệt, sao cậu không đi với chúng tôi?"

"Con mẹ nó tôi sợ chủ nhiệm giết chết tôi…"

Mấy người họ đang định đi về phía tiệm trà sữa, Chu Phi Trì quay đầu đã thấy Vân Nghê đi tới bên đường cái: "Ấy, Vân Nghê?"

Vân Nghê đang trò chuyện, cô nghe tiếng thì nghiêng đầu, nhìn thấy bọn Chu Phi Trì, cùng với Lục Kiêu Trần ngồi trên xe máy.

"Anh Phi Trì…"

Cô bất ngờ, sau đó đi đến trước mặt bọn họ.

Chu Phi Trì cười: "Trùng hợp thế, em ăn xong chưa?"

"Em vừa ăn xong."

Chu Phi Trì nâng cằm lên chỉ Phó Tinh Lạc đứng cách đó không xa, cười vô cùng sâu xa: "Ăn với bạn học của em à?"

Vân Nghê nhìn vẻ mặt hiểu lầm của anh ấy, vội giải thích: "Không phải, đây là hội trưởng hội giám sát của em, đúng lúc gặp trên đường."

Chu Phi Trì chỉ chỉ quán trà sữa phía sau: "Vậy à, có muốn uống gì không? Anh Phi Trì của em mời em."

"Không cần đâu…"

"Em còn khách sáo với anh à? Uống cái gì, trà sữa hay là thạch sương sáo?"

Vân Nghê không thể từ chối, chỉ thấy Phó Tinh Lạc đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi: "Vân Nghê, vậy em còn đi cùng không?"

Lục Kiêu Trần ngồi trên xe máy nghe vậy thì thoáng ngước mắt nhìn anh ấy, đôi mắt đen như dòng nước ngầm lưu chuyển.

Sau đó anh nhìn thấy Vân Nghê nói với Phó Tinh Lạc: "Ngại quá, hội trưởng nếu không thì anh đi trước đi, danh sách mà anh nói em sẽ nhanh chóng làm xong cho anh."

Lục Kiêu Trần rũ mắt xuống, trái tim dần dần dịu đi.

Phó Tinh Lạc nhìn Lục Kiêu Trần đang thưởng thức bao thuốc lá, cuối cùng nhàn nhạt đáp, sau đó quay người rời đi.

Vân Nghê bị Chu Phi Trì dẫn đi cùng mấy nam sinh vào tiệm trà sữa.

Gọi xong, cô nhìn thấy một mình Lục Kiêu Trần ở bên ngoài, hỏi Chu Phi Trì: "Có cần hỏi anh Kiêu Trần uống gì không anh?"

"Không biết cậu ta có uống hay không, hay là em đi hỏi thử."

Vân Nghê đi ra khỏi tiệm, đến bên cạnh xe, nhìn về phía Lục Kiêu Trần: "Anh Kiêu Trần, anh muốn uống trà sữa gì không?"

Giọng cô gái ngọt ngào, trên người mang theo mùi vải.

Lục Kiêu Trần ngẩng đầu nhìn cô gái, một lúc lâu mới lười biếng mở miệng: "Anh không uống."

"Vậy được rồi…"

Lục Kiêu Trần vuốt ve bao thuốc, vô thức muốn lấy ra một điếu, giọng cô gái lại nhẹ nhàng vang lên: "Hút thuốc không tốt."

Anh quay đầu nhìn về phía cô.

Vân Nghê mím môi, nhỏ giọng nói: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe."

Anh nhìn dáng vẻ dạy dỗ đáng yêu của cô, nhếch môi, hỏi ngược lại: "Lúc những người khác hút sao em không nói?"

"Những người khác thì em không quen, nên em mới không muốn quản…"

Lục Kiêu Trần nghe được sự mềm mại trong lời nói của cô, ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn, hạ thấp giọng: "Ừ, không hút nữa."

Vân Nghê lấy một viên kẹo trong túi ra, đưa cho anh: "Nếu không thì anh ăn kẹo nhé? Mỗi lần em phát hiện anh em muốn hút thuốc, em đều cho anh ấy ăn kẹo."

Một viên kẹo vị vải được đưa tới trước mặt anh.

Lục Kiêu Trần miễn cưỡng hừ cười, chỉ cảm thấy cách này quá ngây thơ, nhưng không nói gì, nhận lấy.

Vân Nghê nhớ tới một chuyện: "Hôm nay các anh thi tháng à?"

"Ừ."

"Bây giờ còn cách kỳ thi một lát, anh có thể về lớp nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lúc thi toán sẽ không buồn ngủ đâu." Cô nhẹ nhàng nói.

Rồi sau đó Chu Phi Trì bảo cô đi lấy trà sữa, Vân Nghê lấy xong thì tạm biệt bọn họ, cuối cùng cô đi tới bên cạnh Lục Kiêu Trần, vẫy vẫy tay với anh, khóe môi cong lên: "Anh Kiêu Trần, em đi đây, anh cố gắng thi tốt nhé."

Sau khi Vân Nghê rời đi, Lục Kiêu Trần cúi đầu vuốt ve kẹo trong tay.

Vài giây sau, anh xé gói bì.

Bỏ kẹo vào miệng, một mùi vải trong veo tràn ngập khoang miệng, thấm vào ruột gan.

Anh nhớ tới mùi quả vải nhàn nhạt trên người cô gái.

Đám người Chu Phi Trì mua trà sữa xong thì đi ra khỏi tiệm: "Đi thôi anh Trần, chúng ta xuất phát." Mấy nam sinh phấn chấn nói.

"Không đi nữa."

"Hả? Đậu má sao cậu có thể nói đổi ý là đổi ý ngay chứ!"

"Anh Trần sao cậu không đi!"

Đầu lưỡi nam sinh cuộn kẹo vải, quét vào trong miệng, sau đó bước xuống xe máy, nhàn nhạt liếc bọn họ: "Đã thi tháng xong đâu mà đi chơi?"

Mọi người:???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện