Bóng đêm mông lung, chung quanh không người.

Tất cả mọi thứ trong tối theo gió đêm bắt đầu chuyển động.

Lời nói đầy ẩn ý của Lục Kiêu Trần vừa dứt, tầm mắt của Vân Nghê đã chìm vào con ngươi đen như mực của anh, cô ngẩn ngơ, đáy lòng giống như mặt hồ bị người ta khuấy đảo, có một cảm giác không nói nên lời đang lan tràn.

“Hả…” Kêu cô đừng xem anh là anh trai là sao? Trong lúc nhất thời đầu óc Vân Nghê không nghĩ được gì.

Dưới ánh đèn đường, đôi mắt cô gái tỏa sáng giống như cả ngân hà rơi vào trong đó, khiến lòng người ngứa ngáy.

Lục Kiêu Trần chạm phải ánh mắt của cô, trong lòng bỗng nhiên toát ra cảm giác tội lỗi khi bắt nạt thỏ trắng ngốc nghếch.

Cuối cùng, Lục Kiêu Trần vỗ đầu Vân Nghê, kìm nén cảm xúc dưới đáy lòng: “Không có gì, lên xe đi.”

Trong đầu Vân Nghê mơ mơ màng màng, vẫn còn suy nghĩ chuyện lúc nãy, sau đó nhìn thấy anh xoay người sải bước đi về chiếc mô tô, xem như đơn phương chấm dứt đề tài này.

Vân Nghê đành phải ngồi lên mô tô.

Mô tô chạy ra khỏi sân trường, đến một ngã tư đường thì dừng lại, Vân Nghê lấy lại tinh thần, chợt nghe tiếng Lục Kiêu Trần kêu cô xuống xe.

Sau khi Vân Nghê xuống xe, anh cũng đi xuống, cô mơ hồ nhìn về phía anh, sau đó kính chắn gió trên mũ bảo hiểm bị ảnh đẩy lên: “Không phải nói muốn mua bánh su kem sao? Quên rồi à?”

À…

Cô thật sự đã quên chuyện này!

Lục Kiêu Trần cười: “Không mua à? Vậy chúng ta đi về.”

Vân Nghê thấy anh tính đi về thật thì sốt ruột kéo ống tay áo của anh, giọng nói vừa mềm vừa nhẹ: “Em muốn mua…”

Lục Kiêu Trần nở nụ cười, nói với cô một chữ “ngốc”, sau đó giúp cô cởi mũ bảo hiểm.

Vân Nghê vừa muốn cùng anh đi đến tiệm bánh ngọt thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nam cà lơ phất phơ: “Ai u, đây không phải là Lục Kiêu Trần sao…”

Một nam sinh mặc quần áo chơi bóng, tóc đầu đinh đang đi về phía bọn họ, đi theo bên cạnh là một cô gái tóc dài môi đỏ mọng, hai người họ nắm tay nhau đi đến.

Vân Nghê mờ mịt, chỉ thấy cậu trai đầu đinh đi đến trước mặt Lục Kiêu Trần, cười cười vỗ bả vai anh: “Người anh em, hai chúng ta đã lâu không chơi bóng với nhau rồi, sao thế, tối thứ bảy cũng không tìm thấy cậu? Gần đây Vân Phong cũng thế.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Nam sinh đó là một học sinh của trường dạy nghề bên cạnh, là bạn cùng chơi bóng với Lục Kiêu Trần và Vân Phong, chẳng qua bởi vì mọi người không học chung một trường cho nên bình thường cũng không thường xuyên liên hệ.

Khóe môi Lục Kiêu Trần khẽ nhếch, vẻ mặt lười nhác: “Gần đây tôi đang chơi xe, Vân Phong vừa đi tập huấn từ nơi khác trở về.”

“Tôi cứ nghĩ là do bài vở của lớp 12 quá nhiều, cho nên cậu dự định một lòng học tập cơ chứ.” Nam sinh đầu đinh cười cười, sau đó chú ý tới cô gái nhỏ bên cạnh anh: “Chà, cô gái nhỏ này là ai? Đứng từ xa đã nhìn thấy cậu đang giúp người ta cởi mũ bảo hiểm.”

Anh ta lại nhìn về phía Lục Kiêu Trần, vẻ mặt đầy ẩn ý: “Không giới thiệu sao? Sao thế, là bạn gái của cậu à?”

??!

Trong đầu Vân Nghê “ong” một tiếng, sợ đến mức xua xua tay phủ nhận: “Không phải…”

Lục Kiêu Trần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái bị kinh sợ, đáy mắt lạnh lùng, ánh mắt anh vô cùng khó chịu nhìn về phía nam sinh đầu đinh: “Cậu nói tào lao cái gì đó?”

Sau khi giới thiệu với nhau, nam sinh đầu đinh mới biết cô là em gái của Vân Phong, anh ta kinh ngạc một hồi lâu, cuối cùng liếm môi cười nói: “Thì ra là thế, vậy xem ra là tôi hiểu lầm rồi.”

Lần đầu tiên Vân Nghê bị người trêu chọc về mối quan hệ giữa cô và Lục Kiêu Trần, mặt nóng bừng cả lên, khiến cả khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua.

Lục Kiêu Trần bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía cô: “Em đi vào mua đi, anh ở đây chờ em.”

“Vâng…”

Vân Nghê xoay người chạy như bay vào cửa tiệm.

Cô đi rồi, nam sinh đầu đinh vỗ vỗ bả vai Lục Kiêu Trần, nháy mắt ra hiệu với anh: “Không phải là cậu sợ tôi nói cái gì đấy chứ? Sao vội vã kêu người ta đi làm gì?”

Lục Kiêu Trần im lặng, nhìn thẳng vào anh ta, nam sinh đầu đinh bất đắc dĩ cười cười buông tiếng thở dài: “Cậu nghĩ tôi không nhìn ra à?”

“Nhìn ra cái gì?”

“Đừng ở đây giả vờ với tôi, đứng từ thật xa đã nhìn thấy hai người lôi kéo nhau ở chỗ này, ánh mắt của cậu nhìn em gái người ta rõ ràng như vậy, nếu tôi không nhìn ra thì thật sự là uổng phí danh hiệu lãng tử tình trường của tôi!”

Cô gái bên cạnh tức giận đánh anh ta một cái.

Nam sinh đầu đinh ôm bạn gái, nhìn Lục Kiêu Trần: “Cậu nói xem tôi nói có đúng không?”

Lục Kiêu Trần dựa vào chiếc mô tô, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, khóe miệng kéo căng: “Biết thì biết, cậu kích động thế làm gì, nếu không thì tôi cho cậu cái loa tha hồ mà la nhé?”

“Nếu cậu muốn tôi gióng trống khua chiêng như thế cũng không phải là không được à nha.”

Anh ta vừa cười vừa nói, bạn gái của nam đầu đinh lôi kéo tay anh ta: “Em muốn vào tiệm bánh ngọt mua vài cái bánh.”

“Đi đi.”

“Đi cùng em đi, anh vào chọn giúp em.”

“Sao em lại dính người thế hả.”

Rồi sau đó nam sinh đầu đinh ra hiệu với Lục Kiêu Trần, đi vào tiệm bánh ngọt với bạn gái.

Hai người chọn xong món mình muốn liền đi xếp hàng, Vân Nghê đứng xếp hàng ở nhóm bên cạnh bọn họ, vừa lúc hai bên đứng ngang hàng với nhau.

Vân Nghê quay đầu nhìn thấy bọn họ, có hơi bối rối.

Tầm mắt nam sinh đầu đinh dừng lại trên người cô, trong lòng cảm khái không nghĩ tới Lục Kiêu Trần lại thích loại hình thế này, anh ta nở nụ cười, thuận miệng nói chuyện với cô: “Em gái, em bao nhiêu tuổi rồi?”

Vân Nghê hơi sửng sốt, ngoan ngoãn trả lời: “Em đang học lớp 10 ạ.”

“Em biết Lục Kiêu Trần thông qua anh trai em nhỉ, Lục Kiêu Trần bình thường chắc hẳn đối xử với em rất tốt ha?”

Vân Nghê không hiểu sao anh ta lại hỏi thế, chỉ gật gật đầu.

Nam sinh đầu đinh nghiêng về phía cô, thấp giọng nói: “Em gái, anh nói em nghe nè, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lục Kiêu Trần ở bên cạnh một cô gái đấy, từ trước đến nay cậu ta đều rất lạnh lùng với người khác phái, hơn nữa chưa bao giờ đi cùng với con gái.”

Vân Nghê bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

“Hơn nữa, tới bây giờ anh cũng chưa từng thấy Lục Kiêu Trần cho cô gái nào ngồi sau xe máy đấy.”

Nam sinh đầu đinh bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý.

Vân Nghê cảm thấy anh ta đã hiểu lầm rồi, đỏ mặt vội vàng giải thích: “Không phải như anh đoán đâu, vì đêm nay anh trai em nhờ anh ấy chở em về nhà…”

Nam sinh đầu đinh thấy Vân Nghê bị trêu chọc đến đỏ cả mặt thì cười không ngừng được, bạn gái anh ta không nhịn được nhỏ giọng mắng anh ta một câu: “Anh đừng có mà trêu ghẹo người ta có được không? Đợi lát nữa người anh em của anh biết được…”

Nam sinh cười cười, không nói gì nữa.

Bên ngoài, Lục Kiêu Trần ngồi trên xe máy, qua một lúc sau nhìn thấy Vân Nghê và hai người khác đi ra.

Cô gái nhỏ đi đến trước mặt anh, khuôn mặt phiếm màu hồng nhạt, vành tai cũng ửng hồng như ráng chiều, rũ mi vuốt vuốt cái hộp đồ ngọt trên tay, không nhìn anh.

Nhận ra được gì đó, hàng mày Lục Kiêu Trần cau lại, bình tĩnh nhìn về phía nam sinh đầu đinh, đối phương kìm nén ý cười: “Chúng tôi đi đây, không làm phiền nữa.”

Trước khi anh ta đi còn ẩn ý nhìn Lục Kiêu Trần: “Yên tâm, tôi giữ bí mật cho cậu rồi.”

Lục Kiêu Trần: “…”

Hai người đó đi rồi, anh nhìn Vân Nghê, thuận miệng hỏi: “Có phải bọn họ nói bậy bạ gì với em không?”

Vẻ mặt Vân Nghê khựng lại, chột dạ giả ngu: “À không có, bọn họ không có nói gì cả…”

Chuyện này sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra được, hơn nữa cô cũng không xem là thật.

Lục Kiêu Trần liếc mắt một cái đã nhìn thấu cảm xúc của cô, đáy mắt lóe lên cảm giác bất đắc dĩ, không biết nên nói thế nào, cuối cùng thấp giọng hỏi: “Chúng ta trở về nhé?”

“Dạ.”

Xe máy chạy về hướng nhà Vân Nghê, giống như vừa rồi vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Gần chín giờ rưỡi tối, Vân Phong ở trong cửa hàng dưới lầu hỗ trợ ba mẹ dọn hàng hóa, trông thấy một chiếc xe máy màu đen dừng trước cửa hàng.

Vân Phong nhìn thấy Vân Nghê đi từ trên xe xuống, anh ấy buông đồ đạc trên tay ra, đi ra bên ngoài.

“Sao trễ như vậy mới về? Không phải trước đó đã gửi tin nhắn báo hai người đã rời khỏi trường học rồi sao?”

Vân Phong thong thả đi đến bên cạnh xe máy, nhìn đến cái túi to trong tay Vân Nghê: “Lại mua cái gì thế?”

“Bánh su kem.”

Vân Phong cười: “Cho hỏi ai nói với anh là buổi tối không thể ăn đồ này kia, nếu không sẽ dễ béo hả? Còn nhớ rõ lời này hay không, heo nhỏ? Em nhanh chân đi cân thử xem có phải bản thân lại tăng cân rồi không?”

“Anh mới là heo á…”

Vân Nghê vừa xấu hổ vừa ảo não, tức giận muốn tiến lên đánh anh ấy, Lục Kiêu Trần trông thấy bộ dạng gợi đòn của Vân Phong, bất đắc dĩ cười cười, mắng anh ấy: “Là tôi dẫn cô ấy đi mua đó, cậu có thể bớt lắm lời được không?”

Vân Phong cười cười xoa xoa đầu em gái mình: “Được rồi được rồi, mập cũng không sao, cứ ăn thoải mái, sau này không gả đi được thì anh trai nuôi em là được.”

“…”

Vân Nghê tức giận trừng anh ấy.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, đáy mắt anh chất chứa ý cười.

Vui đùa vài câu, cuối cùng Vân Nghê chào tạm biệt Lục Kiêu Trần, đi vào trong cửa hàng.

Cô gái đi rồi, Vân Phong nhìn Lục Kiêu Trần, khóe môi cong cong: “Cảm ơn nha, hôm nay đã đưa em ấy về nhà.”

Vân Phong nghĩ đến gì đó: “Đúng rồi, tôi phát hiện gần đây quan hệ giữa cậu và em gái tôi khá tốt nhỉ? Bình thường em ấy khá hướng nội, vậy mà lại không sợ người lạ như cậu.”

Lục Kiêu Trần dừng lại một chút, thản nhiên đáp lại rồi sau đó nói: “Đi đây.”

“Được, trên đường về cẩn thận, chạy chậm thôi.”

Lục Kiêu Trần rời đi, mà bên kia, Vân Nghê trở lại phòng ngủ, ngồi trước bàn học vừa ăn bánh su kem vừa nghĩ đến chuyện đêm nay.

Lời nói của Lục Kiêu Trần và lời trêu chọc của nam sinh đầu đinh cứ quanh quẩn bên tai cô không ngừng.

Khiến tâm tư người ta hỗn loạn.

Bỗng nhiên, Giang Nguyệt gọi điện thoại đến.

Cô bắt máy, đầu bên kia hỏi tình hình tập luyện thêm đêm nay, Vân Nghê kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho cô bạn.

Biết được chỉ có một mình Vân Nghê bị bắt ở lại, Giang Nguyệt kinh ngạc: “Đàn anh Lục chỉ yêu cầu một mình cậu ở lại sao? Đây là phạt cậu hay là ưu ái riêng cậu vậy?”

“Có thể là những người khác đều luyện tập tốt rồi, hơn nữa tớ với anh ấy cũng quen biết nhau, anh ấy muốn giúp đỡ tớ một chút…”

Giang Nguyệt hiểu rõ: “Vậy à, tớ cảm thấy đàn anh Lục không quá thân quen với mọi người trong câu lạc bộ, có lẽ vì không cùng lứa tuổi. Chẳng qua Phàn Nghê hình như cũng khá thân quen với anh ấy nhỉ? Tớ thường xuyên nhìn thấy Phàn Nghê nói chuyện với anh ấy, hai người họ là bạn bè đúng không?”

Suy nghĩ trong đầu Vân Nghê khựng lại, rũ mắt nói: “Không biết, tớ cũng không rõ nữa…”

Cho tới bây giờ cô cũng chưa nghe Lục Kiêu Trần nhắc tới Phàn Nghê, cũng không biết hai người có gặp riêng nhau hay không, có lẽ là trước khi tham gia câu lạc bộ Taekwondo hai người người đã quen biết nhau không chừng.

Giang Nguyệt cũng không hỏi nhiều, hai người tán gẫu thêm vài câu, sau đó Giang Nguyệt nói đi rửa mặt rồi đi ngủ, Vân Nghê do dự, vội vàng gọi cô ấy lại: “Nguyệt Nguyệt, có chuyện tớ muốn hỏi cậu…”

“Cậu nói đi, có chuyện gì?”

“Đó là, đó là…” Vân Nghê tìm từ cả buổi, bịa chuyện nói: “Là chuyện của một người bạn…”

Cô cố ý không muốn nói là chuyện của mình, ai ngờ câu đầu tiên còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười của Giang Nguyệt cắt đứt: “Lại là câu kinh điển “tôi có một người bạn”, cái này cũ rích rồi bạn ơi!”

Vân Nghê: “…”

“Cậu tưởng tớ không biết cậu đang lừa tớ à, cái giọng giả vờ giả vịt đến mức này rồi? Là chuyện của cậu thì là của cậu, đừng có kéo bạn bè nào vào cõng nồi nữa.”

Vân Nghê nằm sấp trên bàn kêu rên mấy tiếng, cuối cùng ngoan ngoãn khai ra tình hình thực tế: “Chỉ là việc này… có liên quan đến đàn anh Lục.”

Cô kể hết chuyện đêm nay giữa cô và Lục Kiêu Trần cho Giang Nguyệt nghe, lại nói sơ qua mấy việc lúc trước đã xảy ra giữa hai người, Giang Nguyệt vừa nghe vừa không nhịn được cảm thán: “Nhìn qua đàn anh Lục là một người lạnh lùng, không ngờ lại đối xử với cậu tốt như vậy nha!”

Cô ấy từng nghe một vài lời đồn về Lục Kiêu Trần, mọi người đều nói anh là đại ca trường cấp ba, tính cách phản nghịch không ai kiềm chế được, không nên trêu chọc anh.

Nhưng sao từ miệng Vân Nghê lại giống như là một người khác vậy?

Vân Nghê cong khóe môi, giọng nói mềm nhẹ ngập ngừng: “Anh Kiêu Trần thật sự rất tốt.”

“Thiệt không vậy, tớ cảm thấy anh ấy vừa lạnh lùng vừa hung dữ, chắc chỉ có mình cậu mới đánh giá anh ấy như vậy thôi?”

Hai gò má Vân Nghê hơi nóng lên, nhanh chóng phủ nhận, cô hỏi Giang Nguyệt: “Trước nhất cậu giúp tớ nghĩ thử, đêm nay anh ấy nói với tớ như vậy là có ý gì?”

Giang Nguyệt cười xấu xa: “Còn có thể là ý gì nữa? Cậu nói anh ấy không muốn làm anh trai cậu, thế thì anh ấy muốn trở thành gì của cậu đây?”

Giờ phút này Vân Nghê bị hỏi như vậy, trong lòng giống như có ai gãi khiến nó nhồn nhột.

“Nếu là tớ, có một anh trai đối xử tốt với tớ như vậy, còn đặc biệt giúp tớ tập luyện thêm, vào lúc tớ bị nhốt trong phòng thiết bị còn bảo vệ tớ như vậy, ngoài ra giống như cậu nói, cho tới bây giờ cũng không bắt gặp anh ấy gần gũi với cô gái nào khác, vậy thì đối với anh ấy tớ cũng quá đặc biệt rồi đi?”

Giang Nguyệt trở mình ở trên giường, ôm mặt cười khúc khích.

Bên tai Vân Nghê như bị đốt nóng đến đỏ cả lên, vừa bất đắc dĩ vừa thẹn thùng: “Thật ra không như cậu nghĩ đâu…”

Giang Nguyệt quay lại giải đáp vấn đề của cô: “Tớ cảm thấy đàn anh Lục không muốn cậu xem anh ấy như anh trai, có thể là anh ấy muốn ám chỉ điều gì đó, muốn cậu đối xử với anh ấy như một người con trai cùng tuổi, đừng lúc nào cũng xem anh ấy như anh trai, vậy là rất nhiều tình cảm đều có thể giải thích được rồi, đã hiểu chưa?”

Vân Nghê nghe thấy vậy, tim đập loạn nhịp hết cả.

Ở mặt tình cảm cô có hơi chậm chạp, chỉ là lời Giang Nguyệt nói ý tứ rõ ràng như vậy, cô không phải đồ ngốc, tất nhiên không thể nào không hiểu được.

Chỉ là Lục Kiêu Trần sao có thể xem cô là…

Cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ đến phương diện đó, có thể nếu không kể đến thân phận bạn bè giữa Lục Kiêu Trần và Vân Phong, anh ấy đối xử với cô rất tốt, đúng là có vẻ hơi đặc biệt…

Giang Nguyệt cũng không dám nói quá chắc chắn, sợ dọa Vân Nghê, cuối cùng phân tích một cách khách quan: “Tất nhiên, tớ và đàn anh Lục cũng không thân quen gì, tớ cũng không biết tớ nói như vậy có đúng không, cũng có thể là do tớ nghĩ quá.”

“Ừm…”

Cô cũng cảm thấy chắc do bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Giang Nguyệt kêu cô tạm thời đừng đoán mò, lúc nhìn thấy Lục Kiêu Trần cũng đừng biểu hiện gì kỳ quái, cứ thể hiện như bình thường là được rồi: “Tuy tớ từng nghe một vài tin đồn không tốt liên quan đến đàn anh Lục, nhưng nếu cậu nói anh ấy đối tốt với cậu như vậy, tớ đây cũng tin tưởng anh ấy không phải là người xấu.”

Vân Nghê mỉm cười, cuối cùng nhẹ giọng đồng ý với cô ấy.

Sau khi hai người tán gẫu xong, Vân Nghê tắt điện thoại, nằm sấp trên bàn học, suy nghĩ dần dần bay xa.

-

Cuối tuần trôi qua, hiện tại đã là tháng mười một.

Hoài Thành là một thành phố phía nam duyên hải, thời tiết bốn mùa không quá rõ ràng, nhưng mỗi lần thường chỉ cần một trận mưa là nhiệt độ đã hạ xuống.

Cuối tuần qua có một trận mưa thu, nhiệt độ không khí ở Hoài Thành nhanh chóng hạ thấp, xem như chính thức bước vào mùa thu.

Buổi tối Vân Nghê chỉ đắp một cái chăn mỏng, ngày hôm sau tỉnh dậy đã bị cảm lạnh, cũng may không quá nặng, không đến mức phải xin phép nghỉ ở nhà.

Trong giờ học sáng thứ hai, giáo viên chủ nhiệm nhắc đến bài kiểm tra giữa kỳ.

Giáo viên chủ nhiệm nói đây là bài kiểm tra đầu tiên của năm học, mỗi người trong lớp phải cố gắng ôn tập, sau khi kết thúc kỳ thi sẽ tổ chức một buổi họp phụ huynh học sinh.

Vào cuối tuần Vân Nghê đã lên kế hoạch ôn tập toàn diện, cô đã thương lượng với Đỗ Cầm dự định buổi trưa mấy ngày tới sẽ ăn cơm ở trường học để tiết kiệm thời gian học tập.

Giữa trưa, sau khi cơm nước xong xuôi, Vân Nghê một mình đi đến thư viện định tự học.

Ai ngờ lúc cô tới nơi mới nhìn thấy thông báo dán trên cửa, phía trên ghi rõ hôm nay thư viện đang tiếng hành bảo trì thiết bị và sắp xếp lại sách báo, không mở cửa cho người ngoài.

Vân Nghê lập tức trở nên rầu rĩ.

Thư viện không đi được, vậy không phải chỉ có thể quay về lớp học sao…

Chỉ là mỗi ngày vào giữa trưa mấy bạn nam nghịch ngợm đều ở lại trong lớp, bọn họ nếu không chơi game thì lại nói chuyện phiếm, ầm ĩ đến mức không thể tập trung làm bài tập được.

Vân Nghê suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ tới bên cạnh trường học có một quán cà phê, trước đó cô và Giang Nguyệt đã từng đến một lần, hoàn cảnh rất tốt, có khá nhiều học sinh đều học bài ở đó, giá cả cũng có thể chấp nhận được.

Mười phút sau, cô đã đến quán cà phê.

Đẩy cửa ra, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên, trong quán đang bật một bài nhạc nhẹ, mùi cà phê nồng đậm phả vào mặt.

Vân Nghê đi đến quầy gọi nước, cuối cùng cô chọn một thức uống mà người đang bị cảm như cô có thể uống là trà bưởi mật ong.

“Có thể hâm nóng trà được không?”

Cô hỏi.

“Chỉ có thể làm ấm thôi, được không ạ?”

Vân Nghê gật đầu, sau khi trả tiền, cô đi đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lấy bài tập và sách vở trong túi ra.

Sau khi uống thuốc cảm, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, nằm sấp trên bàn chợp mắt một lát, đợi đến khi nhân viên mang trà bưởi mật ong lên, cô uống mấy ngụm trà mới lấy lại tinh thần.

Cô tập trung làm bài, cách một lối đi nhỏ, hai nam sinh ngồi chếch ở phía trước Vân Nghê đang lén nhìn cô, ánh mắt họ thường xuyên liếc qua, nhỏ giọng thảo luận.

“Vãi, cô bé kia xinh thế, nhìn thật là ngoan.”

“Em ấy mặc đồng phục trường trung học số 1 Hoài Thành, là trường trung học số 1 đó, thảo nào tớ vẫn chưa bao giờ nhìn thấy em ấy ở trường mình.”

Nam sinh thấy bạn mình vẫn đang ngắm cô thì cười nói: “Sao thế, say nắng à? Thích rồi thì phải tiếp cận đi chứ.”

“Thôi đi, sao người ta có thể để ý đến một người chỉ học trường nghề như tớ chứ.”

“Tớ thấy là do cậu không có gan đó thì có.”

“Ai nói tớ không dám…”

Trong đó có một nam sinh rục rịch, nhưng trước sau vẫn không có hành động gì, mà bên kia, Vân Nghê vẫn hết sức chăm chú làm bài tập về tác phẩm văn học cổ.

Mười phút sau, cô làm xong bài tập, khép sách vở lại, bắt đầu nhẩm lại bài.

Tay chống cằm, ánh mắt cô cứ thế mà dừng ở ngoài cửa sổ, bỗng nhiên phía bên kia đường xuất hiện bóng dáng vài nam sinh đập vào mắt khiến cô giật cả mình.

Tiếng đọc bài của Vân Nghê không tự giác mà dừng lại.

Chỉ thấy mấy nam sinh đi tới chỗ này, càng đi càng gần, cuối cùng cùng với âm thanh trong trẻo của chuông gió vang lên, bọn họ đẩy cửa quán cà phê bước vào.

Mấy người họ nhỏ giọng nói cười, đi đến quầy gọi đồ uống.

Vân Nghê đột nhiên giật mình khi nhìn thấy Lục Kiêu Trần, đám người Chu Phi Trì và Giả Phi.

Sao bọn họ cũng tới chỗ này…

Lục Kiêu Trần đi cuối cùng, anh mặc đồng phục quần đen áo sơ mi trắng, một tay đút trong túi quần, cần cổ thẳng tắp mang cho người ta cảm giác áp bách, mắt hai mí, đến nốt ruồi dưới đuôi mắt cũng tỏa ra sự lạnh lùng, khuôn mặt sắc nét như dùng đao khắc.

Ánh mắt anh tùy tiện liếc nhìn xung quanh, bỗng nhiên khựng lại khi nhìn thấy Vân Nghê đang ngồi bên cửa sổ.

Anh hơi kinh ngạc chớp chớp mắt, không ngờ sẽ gặp cô ở đây.

Vân Nghê và anh sửng sốt nhìn nhau trong giây lát, sau đó cô khẽ phất phất tay với anh, xem như là chào hỏi.

Cô gái nhỏ khẽ cười khiến lúm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện, giống như chỉ cần chọc một cái cũng có thể khiến nó vỡ ra.

Lục Kiêu Trần trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô gái, đuôi lông mày hơi nhướng lên, khóe môi khẽ cong không dễ dàng phát hiện.

Vân Nghê nhìn bọn họ vài lần, cô còn chưa thu ánh mắt lại thì bên cạnh lại truyền đến một giọng nam: “Cậu ơi, chào cậu…”

Vân Nghê ngẩng đầu nhìn thấy một nam sinh cô chưa gặp bao giờ đang đứng bên cạnh bàn của cô, nhìn thấy cô, vẻ mặt nam sinh vừa ngại ngùng vừa hồi hộp, vành tai hơi hơi đỏ.

Vân Nghê khó hiểu chớp chớp mắt, bỗng nhiên liếc thấy một nam sinh ngồi ở bàn chếch ở phía trước đang nhìn về phía họ, vẻ mặt đầy hào hứng, nhỏ giọng nói: “Tiến lên, đừng ngại!”

Cô có hơi ngơ ngẩn: “Xin chào, cậu có chuyện gì sao?”

Nam sinh nuốt nước miếng, cố tìm từ để nói, cuối cùng cố gắng lấy dũng khí mở miệng: “À, tôi là học sinh trường nghề bên cạnh, tôi biết cậu là học sinh trường trung học số 1 Hoài Thành… Tôi thấy cậu rất dễ thương, tôi muốn kết bạn với cậu, có được không?”

“Hả?”

Đây cũng là lần đầu tiên nam sinh đi làm quen với bạn nữ, nói chuyện cũng hơi ngô nghê: “Chỉ là… Tôi có thể ngồi cùng bàn học bài với cậu được không? Hay là thêm bạn trên QQ cũng được?”

Vân Nghê nhận ra ý của đối phương, nhất thời khuôn mặt cô nóng bừng.

Từ nhỏ đến lớn số lần nam sinh tiếp cận cô không ít, mỗi lần cô gặp tình huống như vậy đều xấu hổ muốn bỏ chạy.

Cô đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, lại phát hiện Lục Kiêu Trần đang nhìn về phía bọn họ…

Lục Kiêu Trần lười nhác dựa người vào quầy order, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô, đôi mắt anh sâu không thấy đáy tối đen như mực.

Giống như anh chỉ cần liếc mắt một cái đã biết rõ họ đang nói chuyện gì.

Vân Nghê nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của anh, cảm giác hai má lại nóng bừng bừng, không hiểu sao cô lại có cảm giác chột dạ và ngượng ngùng như bị người lớn bắt gặp.

Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng từ chối nam sinh bên cạnh: “Thật xin lỗi, ngại quá…”

Nam sinh ngay lập tức hiểu ý của cô, xấu hổ nói câu không có gì, rồi sau đó xoay người đi trở về bàn của mình.

Có thể là cảm thấy quá xấu hổ, hai nam sinh nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.

Vân Nghê cúi đầu tiếp tục đọc sách giáo khoa, đột nhiên trên mặt bàn xuất hiện một cái bóng, cùng với đó là một giọng nam lười biếng vang lên trên đầu cô: “Sao lại dọa người ta đi rồi?”

Vân Nghê bỗng chốc ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt mang ý cười của Lục Kiêu Trần, đỏ mặt gục đầu xuống: “Cái gì mà dọa người ta đi chứ…”

Lúc này, đám Chu Phi Trì gọi món xong đi tới tìm Lục Kiêu Trần, bấy giờ nhìn thấy Vân Nghê thì hết sức ngạc nhiên: “Vân Nghê, em tới đây làm bài tập à? Vừa nãy đi vào anh không nhìn thấy em.”

“Dạ.”

Hai người trò chuyện mấy câu, Chu Phi Trì vỗ vỗ bả vai Lục Kiêu Trần: “Đi thôi, chúng ta đi vào phòng riêng làm vài trận game đi.”

Lục Kiêu Trần không đi, lạnh nhạt mở miệng: “Các cậu đi trước đi, lát nữa tôi vào.”

“Được rồi, cậu nhanh lên đó…”

Sau khi những nam sinh còn lại rời đi, Vân Nghê lại thấy Lục Kiêu Trần không đi mà ngược lại còn ngồi xuống chỗ đối diện cô.

Đôi chân dài của anh hơi mở ra, miễn cưỡng ngồi vào ghế sô pha, Vân Nghê hơi sửng sốt: “Anh Kiêu Trần, anh ngồi chỗ này làm gì…”

Lục Kiêu Trần đặt cặp sách lên trên bàn, ngước mắt nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: “Anh làm bài tập.”

Vân Nghê:???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện