Chạng vạng, trong phòng ngủ, Vân Nghê đang ngơ ngác nằm sấp trên bàn học, Đỗ Cầm ở bên ngoài gọi mấy lần mà cô vẫn không nghe thấy.

Một lúc sau, Đỗ Cầm mở cửa bước vào: "Nghê Nghê?"

Vân Nghê định thần lại, ngơ ngác nhìn bà, Đỗ Cầm vô cùng bất đắc dĩ: “Ăn cơm thôi, con ngẩn ngơ cái gì thế?”

"Dạ…"

Đỗ Cầm đi đến khẽ xoa đầu cô: "Con sao vậy? Thi giữa kỳ không tốt sao?"

“Không ạ, con chỉ đang nghĩ đến một bài tập…”

Nhưng thật ra cô đang nghĩ đến Lục Kiêu Trần.

“Không vội, ăn cơm xong lại nghĩ tiếp.” Đỗ Cầm đưa đồ trang trí Chibi Maruko trong tay cho cô: “Đây là cái treo bên ngoài cặp sách của con phải không?”

"Mẹ, mẹ tìm thấy nó ở đâu vậy?" Đồ trang trí này hai ngày trước cô đã đánh mất, nhưng tìm rất lâu vẫn không thấy đâu.

"Không phải do mẹ tìm thấy, mà là vừa rồi Kiêu Trần đến tiệm đưa cho mẹ, là thằng bé vô tình nhặt được."

"Anh Kiêu Trần?!" Tim Vân Nghê đập thình thịch: “Anh ấy đến dưới lầu ạ?"

"Đúng vậy."

Vân Nghê bước nhanh đến bên cửa sổ, đang định nhìn xuống thì nghe thấy mẹ cô nói: “Thằng bé đưa đồ xong thì rời đi luôn rồi.”

Vân Nghê ngây người.

Anh... đi rồi? "Mẹ còn bảo thằng bé ở lại ăn cơm nhưng không biết là ngại hay có việc, thằng bé nói hôm khác sẽ quay lại.”

Vân Nghê chớp chớp mắt, cuối cùng cụp mắt xuống: "Ồ, vậy ạ..."

"Ra ngoài ăn cơm thôi, mẹ ra trước dọn cơm cho con."

Đỗ Cầm nói xong liền rời khỏi phòng trước.

Vân Nghê chậm rãi quay lại bàn, treo đồ trang trí vào cặp sách, sau đó chú ý đến bình nước Lục Kiêu Trần đưa cho cô nằm ở một bên cặp sách.

Cô nhớ tới hôm nay khi tan học, thái độ của Lục Kiêu Trần đối với cô hoàn toàn khác với trước đây, trở nên vô cùng lạnh lùng và xa cách.

Cô không ngờ rằng anh đã nhặt được đồ của cô, hơn nữa thà đi một chuyến tới gặp mẹ cô để trả lại còn hơn là đích thân trả lại cho cô.

Có phải anh không muốn nói chuyện với cô không...

Vân Nghê nghĩ như vậy, bỗng nhiên có chút chua chát ở chóp mũi, cô cúi đầu, sự đắng chát từ đáy lòng tuôn ra.

-

Sau kỳ thi giữa kỳ, một tuần nhanh chóng trôi qua.

Thời gian chấm bài giữa kỳ rất nhanh, thứ hai tuần sau sẽ có kết quả, trong giờ học buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm mở bản điện tử kết quả và xếp hạng trong lớp ra.

Vân Nghê cúi đầu, căng thẳng không dám nhìn, nhưng Giang Nguyệt bên cạnh lại hưng phấn nắm tay cô nói: "Nghê Nghê! Cậu đứng thứ ba trong lớp! Cậu giỏi quá!"

Vân Nghê nhìn lên thì thấy trên danh sách, cô đứng thứ ba, bảng xếp hạng toàn khối ở bên cạnh hiển thị xếp thứ mười lăm.

Vân Nghê vô cùng kinh ngạc, vốn cô không có nhiều tự tin vào bản thân, cảm thấy trường trung học số 1 có nhiều học sinh giỏi như vậy, bản thân có thể lọt vào top 50 là đã không tệ rồi, không ngờ xếp hạng còn tốt hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.

Chủ nhiệm lớp tổng kết lại kỳ thi giữa kỳ vừa rồi và khen ngợi một số học sinh đã làm tốt bài thi.

Đến lượt Vân Nghê: “Tuy trong kỳ thi giữa kỳ lần này, Vân Nghê đứng thứ ba của lớp nhưng đã tiến bộ hơn một chút, đặc biệt là môn ngữ văn và tiếng Anh, điểm cả hai môn đều thuộc top ba của cả khối, rất xuất sắc."

Khi các bạn cùng lớp nhìn thấy kết quả của Vân Nghê, bọn họ đều kinh ngạc thì thầm: "Vân Nghê giỏi quá, đã xinh đẹp lại còn học giỏi."

"Quả là nữ thần..."

Phàn Nghê ngồi ở hàng ghế sau nhìn trên màn hình thấy Vân Nghê xếp cao hơn cô ta hơn một trăm bậc, lại nghe được tiếng nói chuyện của các nam sinh phía sau thì dần dần cụp mắt xuống.

...

Trong ngày, các phiếu trả lời của từng môn được phát lần lượt cho học sinh.

Chạng vạng sau giờ học, đại diện môn vật lý đột nhiên đến thông báo với cô, yêu cầu cô cầm bài kiểm tra giữa kỳ xuống văn phòng gặp Lý Hưng Quốc.

Thầy Lý tìm cô?!

Tim Vân Nghê đập thình thịch.

Kể từ khi bị phạt vì quên mang bài tập về nhà, hiện giờ mỗi khi thấy Lý Hưng Quốc cô đều không dám ngẩng đầu lên nhìn ông ấy.

Vân Nghê tạm biệt Giang Nguyệt, thu dọn cặp sách và một mình đi đến văn phòng.

Cô gõ cửa đi vào thì nhìn thấy Lý Hưng Quốc đang trò chuyện cùng các giáo viên khác, cô chậm rãi bước đến bàn giáo viên, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Thầy Lý, thầy tìm em ạ?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của cô, Lý Hưng Quốc không khỏi bật cười: "Em sợ tôi đến vậy à? Tôi đáng sợ đến thế sao?"

Gò má Vân Nghê đỏ bừng: “Không ạ…”

“Cho tôi xem bài kiểm tra.”

Lý Hưng Quốc cầm bài thi vật lý của cô, sau đó nói đến điểm số của cô: “Tôi nghe giáo viên chủ nhiệm của em nói những môn khác điểm của em khá tốt, nhưng điểm môn vật lý có hơi kém một chút, điểm vật lý kéo điểm trung bình của em xuống..."

Lý Hưng Quốc chỉ ra điểm yếu của cô mà không chỉ trích hay mắng mỏ, tuy nghiêm khắc nhưng rất hiền lành và không đáng sợ như cô tưởng tượng.

Vân Nghê rất cảm động nói cảm ơn với Lý Hưng Quốc, nói sau này sẽ cố gắng học giỏi môn này hơn nữa.

Lý Hưng Quốc trêu cô: "Sau này có gì không hiểu phải hỏi tôi đó nhớ chưa? Dù sao thì tôi chỉ dạy thay lớp em mấy buổi, em phải quý trọng những ngày có thể hỏi bài tôi đấy nhé?"

Vân Nghê ngại ngùng cong môi: “Được ạ…”

Lý Hưng Quốc xua tay ra hiệu cho cô rời đi, khi cô chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy chủ nhiệm gọi cô tới.

Cô bước tới, giáo viên chủ nhiệm mỉm cười nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng: "Vân Nghê, dạo này em cùng các bạn cùng lớp học chung thế nào?"

Giáo viên chủ nhiệm vẫn còn nhớ lần trước Vân Nghê bị nhốt trong phòng thiết bị nên lo lắng cô lại bị bắt nạt: "Mấy em Tất Dao kia còn tới tìm em không?"

Vân Nghê lắc đầu, nói mình và các bạn cùng lớp rất hòa hợp với nhau.

Mặc dù biết mấy người Tất Dao kia có lẽ vẫn nói xấu sau lưng cô, nhưng cô cũng không hề sợ hãi.

Trò chuyện một lúc, giáo viên chủ nhiệm cảm thấy yên tâm nên bảo cô về nhà sớm một chút.

Vân Nghê gật đầu chào tạm biệt, khi cô đang đi về phía cửa văn phòng thì giọng nói của Lý Hưng Quốc đang trò chuyện với các giáo viên khác tình cờ vang lên: “Thầy Lý gần đây rất vất vả, lớp 12 đã bận rồi lại còn phải đến lớp 10 dạy thay.”

"Đám nhóc thối lớp 12 kia ngày nào cũng khiến tôi đau đầu, điểm trung bình của lớp A6 trong kỳ thi giữa kỳ lần này chỉ đứng thứ hai, cô nói xem tôi có tức hay không cơ chứ?"

Các giáo viên khác đều cười: “Thầy Lý là đang giả vờ chê nhưng thật ra là đang ngấm ngầm khoe khoang đó…”

"Lão Lý, không phải Lục Kiêu Trần lớp thầy điểm môn vật lý luôn rất cao sao? Đúng là thầy giỏi dạy ra trò giỏi."

Khi Vân Nghê nghe thấy ba từ đó, bước chân của cô hơi khựng lại.

Lý Hưng Quốc vô thức nhếch khóe miệng, ông ấy nhấp một ngụm trà, thở dài: "Đứa nhỏ này ngang ngược, bình thường tôi không thể quản được nó."

“Có những đứa trẻ phản nghịch thì phản nghịch, nhưng khi nghiêm túc học hành thì thành tích cũng không tệ.”

Lý Hưng Quốc gật đầu: “Đúng vậy, Lục Kiêu Trần trong kỳ thi giữa kỳ này đã tiến bộ rất nhiều, có lẽ giờ thằng bé cũng biết phải học tập, thành tích đương nhiên cũng sẽ tăng lên."

m thanh trò chuyện vô thức lọt vào tai Vân Nghê, cô bước ra khỏi văn phòng, những lời nói về Lục Kiêu Trần lặp lại trong đầu cô.

Có vẻ như kỳ thi lần này anh đã làm rất tốt…

Vân Nghê thở phào nhẹ nhõm và mừng cho anh.

Nhưng việc anh nghiêm túc với kỳ thi này có liên quan gì đến những gì cô nói với anh ngày hôm đó không?

Nhưng anh đã giận cô rồi, sao anh có thể quan tâm đến lời cô nói...

Cô cúi đầu, mím môi, tự nhủ đừng suy nghĩ nhiều.

Vân Nghê đang đi xuống lầu thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Vân Phong: [Đến sân thể dục tìm anh, anh huấn luyện xong rồi, đưa em đi ăn cơm.]

Tối nay Đỗ Cầm không có ở nhà, cho nên bọn họ ăn tối ở bên ngoài.

Vân Nghê trả lời rồi cất điện thoại đi.

Năm phút sau, cô bước tới bục ở sân thể dục, nơi mà cô thường xuyên đợi Vân Phong.

Một lúc sau, cô nhìn thấy bóng dáng của Vân Phong.

Vân Phong vừa từ sân bóng rổ tới, anh ấy đi đến trước mặt Vân Nghê, đưa đồ trên tay cho cô: “Cầm cặp sách của anh và Lục Kiêu Trần giúp anh, anh đi vệ sinh, em đợi ở đây.”

Vân Nghê chưa kịp trả lời thì Vân Phong đã chạy đi mất.

Cô cúi đầu liếc nhìn cặp sách của Lục Kiêu Trần, tim đập thình thịch, không nhịn được mà nhìn quanh tìm kiếm hình bóng của anh.

Đột nhiên, sau lưng cô vang lên một giọng nam dịu dàng: "Vân Nghê."

Cô quay lại thì thấy Phó Tinh Lạc đang đứng ở phía sau cô.

Chàng trai vừa mới từ tòa nhà dạy học đi ra, đi ngang qua đây thì nhìn thấy Vân Nghê nên tiến tới chào hỏi, mặt mày tựa ngọc, ngũ quan tuấn lãng, nhìn thấy cô, khóe miệng anh ấy khẽ cong lên.

Cô sửng sốt một chút: "Chào hội trưởng Phó ạ..."

Hội giám sát gần đây không có việc gì, đã lâu rồi cô không gặp anh ấy.

"Em đang làm gì ở đây vậy? Không về nhà sao?"

"Em đang đợi anh trai em."

Phó Tinh Lạc từng nghe nói Vân Nghê có một người anh trai đang học lớp 12 cùng trường, anh ấy gật đầu cười hỏi: “Bài thi giữa kỳ làm tốt chứ? Anh cảm thấy em là một học sinh giỏi chăm chỉ học tập, điểm số chắc cũng không tệ phải không?”

Vân Nghê ngượng ngùng cười: "Cũng khá tốt ạ..."

Hai người đang trò chuyện thì phía xa có ba chàng trai từ sân bóng chậm rãi đi tới khán đài.

"Vân Phong đâu rồi?"

“Cậu ta nói muốn đi vệ sinh, còn chưa quay lại sao?”

Hai người bạn của Vân Phong nhìn xung quanh, Lục Kiêu Trần đi ở giữa, tay cầm một quả bóng rổ, anh rũ mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên.

“Này, đó là em gái của Vân Phong phải không?” Một nam sinh chỉ vào cô gái đứng dưới gốc cây cách đó không xa.

"Hình như là thế…"

Ánh mắt thản nhiên của Lục Kiêu Trần dừng lại một chút, sau đó anh nhướng mi nhìn sang.

Cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh, đôi mắt đen nhánh, môi đỏ mọng, răng trắng, mặt mày trong trẻo đẹp đẽ.

Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, anh nhìn thấy một chàng trai đang đứng trước mặt cô - Phó Tinh Lạc.

Hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Hai mắt Lục Kiêu Trần dần dần tối sầm như mây đen, sắc mặt căng cứng.

Người bạn bên cạnh nhìn chàng trai bên cạnh Vân Nghê, sau đó thản nhiên nói: “Nam sinh đứng trước mặt em gái nhỏ có chút quen mắt, là Phó Tinh Lạc xếp thứ nhất khối 11 đúng không?”

"Hình như là vậy, không phải cậu ta nổi tiếng là học bá của trường chúng ta sao? Học rất giỏi..."

Nghe thấy câu "Học rất giỏi", Lục Kiêu Trần liền nghĩ tới những gì Vân Nghê đã nói với mình trước đó, mà anh dường như hoàn toàn trái ngược với Phó Tinh Lạc.

Chẳng phải mẫu người mà Vân Nghê thích là những chàng trai xuất sắc như vậy sao?

Lục Kiêu Trần liếm môi, trong lòng kích động muốn lập tức bùng nổ, đã đạt đến đỉnh điểm.

Ở một bên khác, Vân Nghê và Phó Tinh Lạc đang trò chuyện về việc học tập, lúc hai người vô ý quay đầu lại đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang đi về phía cô.

Cô nhìn chằm chằm một lúc, không còn nghe thấy những lời Phó Tinh Lạc đang nói.

Lục Kiêu Trần mặc một chiếc áo không tay, bờ vai rộng và đôi chân dài, các đường nét trên khuôn mặt như đã được chạm khắc cẩn thận.

Cặp mắt đang đối diện với cô sâu không thấy đáy.

Lục Kiêu Trần đi tới trước mặt Vân Nghê, Phó Tinh Lạc đứng bên cạnh nhìn thấy anh thì sửng sốt một lát, lời nói trong miệng không ngừng lại: "Vân Nghê, em có muốn cuối tuần này cùng đi thư viện không? Anh sẽ đề cử một vài cuốn sách mà anh vừa đề cập đến cho em."

Sự chú ý của Vân Nghê lúc này chỉ tập trung vào Lục Kiêu Trần, cô còn chưa kịp nói chuyện thì đã nhìn thấy anh hơi cúi người xuống, trực tiếp lấy chiếc cặp sách của anh từ trong tay cô.

"Anh Kiêu Trần..."

Cô kinh ngạc mở miệng.

Lục Kiêu Trần liếc nhìn ánh mắt của Vân Nghê, vẻ mặt lạnh lùng, sau đó quay đầu nhìn Phó Tinh Lạc bên cạnh, khóe miệng khẽ giật: "Hai người tiếp tục đi, tôi không quấy rầy."

Anh quay người bỏ đi, mấy người bạn ngơ ngác đuổi theo: "Này, anh Trần..."

Vân Nghê nhìn anh rời đi, cảm giác như có ai đó đâm vào tim mình.

Phó Tinh Lạc cúi đầu nhìn cô gái đã thay đổi sắc mặt, ngập ngừng hỏi: "Vân Nghê... em quen biết Lục Kiêu Trần sao? Không ngờ em lại quen anh ta."

Cô chớp mắt, nhẹ nhàng đáp: “Anh ấy là bạn của anh trai em.”

"Thì ra là vậy..."

Vân Nghê định thần lại, nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của anh ấy thì nhẹ nhàng từ chối: "Xin lỗi hội trưởng, cuối tuần này có lẽ em không có thời gian, đợi sau này có cơ hội khác vậy."

Nhìn thái độ khách sáo của cô, anh ấy nuốt những lời muốn nói còn lại xuống, chỉ cười nói: “Được, chờ có cơ hội thì chúng ta cùng đi.”

Sau đó Phó Tinh Lạc rời đi, Vân Nghê đứng một mình tại chỗ, Vân Phong không lâu sau đã quay lại.

Anh ấy nhìn thấy tay Vân Nghê chỉ cầm một chiếc cặp sách thì thắc mắc: “Cặp sách của Lục Kiêu Trần đâu?”

Vân Nghê cụp mắt xuống, mí mắt tạo thành một vòng cung nhẹ, cô nhỏ giọng nói: "Anh Kiêu Trần xách cặp đi rồi."

"Hả? Tại sao cậu ta lại đi trước?" Vân Phong cầm lấy cặp sách: “Cậu ta có nói với em cậu ta đi đâu không?"

"Không có…"

Vân Phong không nói nên lời: "Tên này dạo này sao thế nhỉ?"

Mấy ngày nay, anh ấy luôn cảm thấy tâm tình Lục Kiêu Trần không tốt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lục Kiêu Trần chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc, bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, lãnh đạm, giống như không quan tâm đến bất cứ điều gì, không ai có thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.

Trước kia Vân Phong hỏi Lục Kiêu Trần tại sao tâm tình lại không tốt, anh dù nhiều hay ít cũng sẽ nói vài câu, nhưng lần này anh không chịu tiết lộ dù chỉ một chữ, hỏi anh có phải là chuyện gia đình không, nhưng anh lại phủ nhận.

Vân Phong không thể hiểu được.

Trên đường về nhà, Vân Nghê không còn sôi nổi cười đùa như mọi khi nữa, cũng không nói nhiều.

Ngồi trên xe buýt, Vân Nghê tựa người vào cửa sổ, gió lạnh ùa vào xe qua cửa sổ đang mở, thổi vào mặt cô khiến mắt cô đỏ lên.

Cảnh tượng cô gặp Lục Kiêu Trần ngày hôm nay cứ quanh quẩn trong đầu.

Cô nghĩ đến những lần trước hai người gặp mặt, khi nói chuyện với cô, trong mắt anh dù ít dù nhiều luôn có ý cười, nhưng vừa rồi anh hoàn toàn lạnh lùng với cô.

Cô vốn tưởng rằng sau vài ngày, anh sẽ không giận cô nữa...

Vốn dĩ hôm nay cô định xin lỗi anh, cô chờ mong anh sẽ tiếp tục xoa đầu cô, trêu chọc cô như một đứa trẻ, sau đó sẽ tha thứ cho cô.

Nhưng bây giờ, anh thậm chí còn không muốn nói thêm một lời nào với cô.

Cô nhớ tới buổi tối thiếu chút nữa đã không thể quay về nhà, Lục Kiêu Trần đã đưa cô về nhà, đêm đó cô bị nhốt trong phòng thiết bị, chính anh là người tìm ra cô, lau nước mắt cho cô, dặn cô đừng sợ, anh mua cho cô rất nhiều đồ ngọt, lúc cô bị cảm anh còn mua thuốc và nước ấm cho cô.

Lục Kiêu Trần còn từng nói, anh sẽ luôn thực hiện những gì anh đã hứa với cô.

Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm đó giống như bức tường cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa họ.

Anh chán ghét cô, sẽ không đối xử với cô như trước nữa.

Vân Nghê mím môi, cụp mắt xuống, một giọt nước mắt pha lê rơi xuống mu bàn tay cô.

-

Từ hôm gặp Lục Kiêu Trần vào thứ hai, mấy ngày kế tiếp Vân Nghê cũng không gặp lại anh.

Trái tim cô bị nỗi buồn quấn chặt, không biết làm cách nào để tìm được anh, mà chàng thiếu niên cũng không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.

Như thể ngầm hiểu, cả hai đều biến mất khỏi thế giới của nhau.

Tối thứ tư, Vân Nghê vừa ăn xong thì nhìn thấy một tin tức được đăng trên trang Taekwondo của trường.

Tin tức ghi vì kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc nên câu lạc bộ sẽ tổ chức hoạt động leo núi vào thứ bảy này.

Mỗi học kỳ, câu lạc bộ Taekwondo đều tổ chức một buổi huấn luyện ngoài trời để nâng cao thể lực cho các thành viên câu lạc bộ, cũng coi như là một chuyến team building cho câu lạc bộ.

Địa điểm leo núi lần này là núi Phong Nghênh ở vùng ngoại ô Hoài Thành, phong cảnh ở đây rất đẹp, không khí trong lành, chủ nhiệm hoan nghênh mọi người đăng ký, nếu muốn đi vui lòng điền vào mẫu đăng ký trong nhóm càng sớm càng tốt, hạn chót đăng ký là 12 giờ tối nay.

Rất nhanh, Giang Nguyệt đã nhắn vào nhóm ba người: [Các cậu đã xem bài hoạt động tập thể trong nhóm chưa, tớ muốn đi! Ba chúng ta cùng đi có được không?]

Biện Mạn Mạn gửi biểu tượng cảm xúc hình con mèo đầy nước mắt: [Tớ cũng muốn đi, nhưng cuối tuần này là tiệc mừng thọ 70 tuổi của ông nội tớ, tại sao lại chọn ngày đó để tổ chức chứ! Tức quá mà!]

Giang Nguyệt: [Cậu không thể đi sao? Vậy còn Nghê Nghê thì sao? Tớ không muốn đi một mình (khóc)]

Giang Nguyệt ở trong nhóm tag @Vân Nghê, cầu xin Vân Nghê đi cùng, cô không quá hứng thú nhưng vẫn nói: [Tớ thử hỏi mẹ đã, xem mẹ có đồng ý không.]

Những việc như đi chơi du lịch thế này, cô luôn báo cáo với ba mẹ như một thói quen.

Khi Đỗ Cầm biết chuyến đi này là do câu lạc bộ Taekwondo của trường tổ chức thì thoải mái đồng ý: “Kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc, con cứ đi chơi thư giãn một chút đi.”

Cô mỉm cười: “Vâng ạ.”

Cô gửi tin nhắn lại cho Giang Nguyệt, Biện Mạn Mạn khóc: [Vậy nhớ chụp ảnh cho tớ ngắm đó, coi như tớ cũng ở đó.]

Giang Nguyệt: [Được! Đến lúc đó sẽ photoshop cho cậu ở đó ha ha ha ha]

Cuối cùng, Giang Nguyệt và Vân Nghê cùng nhau điền vào mẫu đăng ký trong nhóm.

Đã gần mười hai giờ tối, mọi người gần như đã đăng ký xong, sau khi một đàn anh kiểm lại danh sách thì gửi tin nhắn riêng cho Lục Kiêu Trần và đích thân mời anh: [Đàn anh Lục, thứ bảy tuần này anh có muốn đi huấn luyện dã ngoại không?]

Năm ngoái khi Lục Kiêu Trần còn trong câu lạc bộ, quan hệ của anh ta và Lục Kiêu Trần này không tệ, thấy Lục Kiêu Trần không trả lời, anh ta nghĩ không bằng trực tiếp hỏi anh, hy vọng anh sẽ tới.

Ở phía bên kia, trong căn hộ Sơn Hải Ngự An Thành, Lục Kiêu Trần ở trên giường vừa mới tỉnh dậy.

Buổi tối sau khi tan học về đến nhà, anh ngủ một giấc tới tận bây giờ, tỉnh dậy rồi mới ăn cơm.

Quy luật nghỉ ngơi bình thường của anh đều bị đảo lộn.

Sau khi xuống giường, anh cầm điện thoại di động đi vào phòng bếp, bây giờ mới cảm thấy đói bụng, định nấu món gì đó cho bữa tối nhưng lúc này nên gọi là bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm thì đúng hơn.

Vừa lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, điện thoại của anh rung lên, anh nhận được tin nhắn từ ai đó trong câu lạc bộ.

Sau khi xem tin xong, anh đã trực tiếp trả lời: [Tôi không đi.]

Tuy nhiên, bên kia lại nói: [Đàn anh Lục, anh thực sự không nghĩ lại một chút sao? Chúng ta lâu lắm mới đi chơi một lần, trên diễn đàn cũng có rất nhiều người báo danh, tất cả mọi người đều mong anh sẽ đến, bọn em còn gọi thêm mấy đàn anh đàn chị lớp 12 khác nữa đó.]

Lục Kiêu Trần cho sủi cảo vào nồi, sau đó ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh bàn ăn và quầy bar, bấm vào mẫu đăng ký trong diễn đàn Taekwondo.

Biểu mẫu có rất nhiều người đang đăng ký, lúc này bấm vào có thể thấy ai đã đăng ký.

Anh nhìn từ đầu xuống cuối một lần.

Cuối cùng, ánh mắt chạm vào hai chữ "Vân Nghê" và dừng lại.

Anh im lặng nhìn màn hình vài giây, cuối cùng đặt điện thoại lên bàn, cầm chai nước khoáng bên cạnh lên, mở nắp chai, ngẩng đầu uống vài ngụm.

Sau đó anh nheo mắt, tay khẽ nghịch chai nước, ký ức ùa về.

Mười phút sau, sau khi cơm nước xong xuôi, anh ngồi xuống, lấy điện thoại ra và trả lời tin nhắn: [Tôi sẽ đi.]

Anh khóa màn hình điện thoại, nghĩ đến điều gì đó rồi tự cười nhạo chính mình.

Dù đã cố gắng kiềm chế nhiều ngày như vậy nhưng cuối cùng anh vẫn không thể kiềm chế được mà muốn gặp cô.

Nhưng có lẽ cô không muốn gặp anh.

Trả lời tin nhắn không lâu, Phàn Nghê lại gửi tin nhắn cho anh: [Anh ngủ chưa? Cuối tuần này anh có đi leo núi không? Em chỉ hỏi chơi thôi.]

Lục Kiêu Trần trả lời ngắn gọn, sau đó đối phương nói: [Đến ngày hôm đó chúng ta cùng đi tới đến cổng trường chờ xe có được không? Dù sao thì chúng ta cũng thuận đường.]

Lục Kiêu Trần nói đến lúc đó nói sau, bản thân cũng không biết khi nào sẽ đi.

Sau khi thấy anh không trực tiếp từ chối, Phàn Nghê cuối cùng cũng nhếch khóe miệng.

-

Sáng thứ bảy, ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh, trên bầu trời có vài đám mây nhẹ trôi, không khí mùa thu thật trong lành, sảng khoái.

Đúng 9 giờ sáng, tất cả học sinh phải tập trung ở cổng trường trung học số 1 để đợi xe.

Vân Nghê và Giang Nguyệt hẹn thời gian tới, sau khi gặp nhau, cả hai cùng lên xe chờ.

Trong xe đã đầy một nửa, hai người tìm chỗ rồi ngồi xuống, Giang Nguyệt kéo cánh tay Vân Nghê, tựa vào vai cô: “Nghê Nghê, tớ nói cho cậu biết một chuyện rất không nói nên lời.”

"Chuyện gì vậy?"

“Tối qua dì cả của tớ đến.”

“Hả?” Vân Nghê lo lắng: “Vậy hôm nay sao cậu có thể leo núi được, sao cậu không xin nghỉ…”

"Tớ không xin nghỉ, dù sao thì cũng là tớ kích động kéo cậu tới, đến lúc đó mà không có tớ thì cậu nhất định sẽ rất cô đơn." Giang Nguyệt cười nói: "Nhưng may là tớ thuộc kiểu chưa bao giờ bị đau bụng đến tháng, có lẽ sẽ không gặp nhiều khó khăn, đến lúc đó hai chúng ta đi chậm một chút là được.”

Vân Nghê gật đầu: “Hôm nay nếu thấy khó chịu thì nhớ nói cho tớ biết đó.”

"Yên tâm đi, đúng rồi, hôm nay đàn anh Lục có đến không?"

Vân Nghê sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: "Tớ không biết…"

Cô thậm chí còn không nghĩ đến việc anh có đến hay không, nhưng khả năng cao là anh sẽ không đến.

Giang Nguyệt tới gần, vẻ mặt cười xấu xa: "Gần đây cậu và đàn anh Lục thế nào rồi? Có tiến triển gì đặc biệt không?"

Ánh mắt Vân Nghê ảm đạm đi một chút, cô nhẹ giọng phủ nhận: "Không có gì cả, cậu đừng nói nhảm nữa..."

Giang Nguyệt tưởng Vân Nghê ngượng ngùng nên không hỏi nữa.

Người lên xe ngày càng nhiều, trên xe dần dần trở nên ồn ào, Vân Nghê và Giang Nguyệt đang cùng chơi game thì có hai người tới trước cửa xe.

Xung quanh Vân Nghê lập tức vang lên tiếng kêu: "Lục Kiêu Trần kìa! Anh ấy vậy mà lại tới!"

Cô nhanh chóng ngước mắt lên, bóng dáng của Lục Kiêu Trần đập thẳng vào tầm mắt của cô…

Anh mặc một chiếc áo len mỏng màu nâu và một chiếc áo khoác gió màu đen, dáng người cao lớn, đôi chân dài bước đi chậm rãi, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng không thể che đi khí chất ngang ngược.

Vân Nghê không ngờ anh sẽ đến, cô vô cùng sửng sốt, nhưng vừa nhìn sang bên cạnh đã thấy Phàn Nghê đang đi cùng anh.

Phàn Nghê nở nụ cười, như thể vừa mới nói chuyện với Lục Kiêu Trần xong.

Hình như hai người họ cùng tới.

Trái tim Vân Nghê như bị bóp chặt, giây phút tiếp theo, Lục Kiêu Trần đảo mắt, ánh mắt thản nhiên quan sát trong xe, sau đó bắt gặp ánh mắt của cô.

Ánh mắt chàng trai lập tức dừng lại trên gương mặt cô, mặt mày còn mang theo vẻ mệt mỏi.

Không có cảm xúc nào được thể hiện trên khuôn mặt của anh.

Vân Nghê cúi đầu trước, giọng nói của Phàn Nghê truyền tới: "Lục Kiêu Trần, chúng ta ngồi ở đó đi, chỉ còn mỗi chỗ đó."

Vị trí mà Phàn Nghê chỉ là ngay trước mặt Vân Nghê.

Trên xe đúng là hết chỗ, Lục Kiêu Trần dù có muốn cũng không tìm được chỗ ngồi riêng.

Lục Kiêu Trần đành phải đi vào trong.

Vân Nghê cúi đầu, khóe mắt thoáng nhìn thấy anh đi tới chỗ ngồi phía trước, sau đó nói: "Cô vào trước đi."

Phàn Nghê đáp lại, sau đó liếc nhìn Vân Nghê, phát hiện giữa đối phương và Lục Kiêu Trần không hề có giao tiếp bằng mắt nào.

Vân Nghê vẫn không nhìn bọn họ, sau đó một mùi bạc hà và bạch tùng thoang thoảng bay tới mũi cô, chính là mùi của Lục Kiêu Trần.

Hai người cách nhau không xa, cô cảm nhận được ánh mắt của chàng trai đang nhìn mình.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã ngồi xuống.

Cứ như thể mọi thứ chỉ là ảo giác của cô.

Sau khi ngồi lên xe, Phàn Nghê lấy chiếc bánh sandwich cô ta làm sáng nay từ trong túi ra. Sáng nay cô ta vẫn luôn chờ ở cửa, chỉ đợi Lục Kiêu Trần ra để đi cùng anh.

Phàn Nghê đưa bánh mì cho Lục Kiêu Trần, cười nói: “Này, sáng nay em làm thừa một phần, anh có muốn ăn không?”

Đôi mắt anh nhắm hờ, giọng nói thản nhiên: “Không cần, tôi không ăn.”

Phàn Nghê thu tay lại: "Được..."

Chín giờ, sau khi Cù Mậu Thực điểm danh xong và xác nhận mọi người đã có mặt thì xe bắt đầu chuyển động.

Phàn Nghê đang ăn sáng và trò chuyện với Lục Kiêu Trần về Taekwondo, Vân Nghê ngồi ở hàng ghế sau thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói tươi cười của Phàn Nghê.

Vân Nghê không nhìn thấy phía trước, cô đoán Lục Kiêu Trần có thể đang cùng Phàn Nghê trò chuyện, trên mặt cũng là nụ cười.

Vân Nghê cụp mắt xuống, không muốn nghĩ tới nữa.

Hiện tại hai người đã không còn như xưa nữa, tại sao cô lại phải chú ý đến anh chứ…

Vân Nghê chớp đôi mắt khô khốc, cuối cùng quay sang nói với Giang Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, tớ ngủ một lát."

"Được."

Cô đeo tai nghe, nhắm mắt lại và cố gắng loại bỏ mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài.

-

Một giờ sau, xe dừng ở chân núi Phong Nghênh.

Mọi người xuống xe, hôm nay có tổng cộng hơn hai mươi người tham gia leo núi, Cù Mậu Thực yêu cầu mọi người tập hợp, trước tiên là nói về một số biện pháp phòng ngừa, sau đó mới nói về hành trình.

Hôm nay bọn họ buổi sáng lên núi, tối xuống núi, cơm trưa tự giải quyết.

Lúc này mọi người dọc theo con đường phía trước leo lên núi, tới giữa sườn núi sẽ nghỉ ngơi và có một số hoạt động.

Ai có thể theo kịp tốc độ thì theo, nếu thể lực có hạn thì đi chậm một chút, có việc gì thì liên lạc trong nhóm hoặc gọi trực tiếp cho huấn luyện viên.

Đầu tiên, tất cả các thành viên đều khởi động cơ thể, sau đó kết thành nhóm hai đến ba người di chuyển lên núi.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống đất, ánh sáng và bóng tối lốm đốm đan xen lẫn nhau, mùi thơm của cỏ cây ở khắp nơi, dây leo trải dài dọc theo bức tường đá.

Vân Nghê và Giang Nguyệt bước lên bậc đá, tình cờ là Phàn Nghê và Lục Kiêu Trần đang đi trước mặt họ.

Vân Nghê kéo tay Giang Nguyệt: “Chúng ta đi nhanh lên.”

Hai người tăng tốc một chút và vượt qua Lục Kiêu Trần cùng Phàn Nghê.

Ánh mắt của chàng trai rơi vào lưng Vân Nghê, đáy mắt tối xuống một chút.

Sau khi đi ngang qua hai người, Vân Nghê đi chậm lại, Giang Nguyệt quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần và Phàn Nghê, nheo mắt, cô ấy kéo tay áo Vân Nghê, nhỏ giọng nói: “Vân Nghê, cậu có cảm thấy Phàn Nghê đối xử không bình thường với đàn anh Lục không?"

"Cái gì?"

"Cậu không cảm thấy thế sao? Bình thường tớ thấy Phàn Nghê là người không thích nói chuyện hay thường bắt chuyện với người khác, nhưng lần nào tớ cũng thấy Phàn Nghê vui vẻ nói chuyện với đàn anh Lục. Hơn nữa, cậu nhìn ánh mắt của Phàn Nghê khi nhìn đàn anh Lục đi, không giống như đang nhìn người mình thích sao?"

Giang Nguyệt trực tiếp nói ra sự thật.

Vân Nghê quay lại nhìn Phàn Nghê thì thấy ánh mắt cô ta quả thực đang nhìn về phía Lục Kiêu Trần, nụ cười của cô ta rất tươi sáng, hoàn toàn khác với cách cô ta thường đối mặt với người khác.

Vân Nghê chợt nhớ ra điều gì đó…

Đêm đó khi đến phố ăn vặt, Lục Kiêu Trần nói rằng anh đã có người mình thích.

Hơn nữa cô còn từng gặp qua người đó.

Vân Nghê chợt giật mình.

Mọi chuyện như được sáng tỏ

Người Lục Kiêu Trần thích... chính là Phàn Nghê sao?

Vân Nghê từng nghĩ rằng có lẽ tình cảm của Lục Kiêu Trần dành cho cô không bình thường, nhưng lúc này cô chợt nhận ra rằng mọi chuyện có thể chỉ là do mình hiểu lầm.

Có lẽ anh không chỉ tốt xử tốt với riêng cô...

Ánh sáng trong mắt Vân Nghê đột nhiên tối sầm lại, trái tim cô như bị ngâm trong nước chanh, một cảm giác mất mát và đau buồn khó tả lan từ trái tim đến tận xương tủy.

Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy.

Nhìn vẻ mặt Vân Nghê không đúng lắm, Giang Nguyệt cảm thấy có gì đó không bình thường: "Nghê Nghê, cậu và đàn anh Lục có phải có chuyện gì không? Tại sao tớ thấy hai người cả một đường này đều không chào hỏi nhau?"

Vân Nghê nhất thời không biết giải thích thế nào: “Chờ hôm nay khi nào rảnh rỗi tớ sẽ nói với cậu…”

"Được."

Cảm nhận được tâm tình cô không tốt, Giang Nguyệt nắm tay cô cười: "Không sao, có tớ ở đây, hôm nay tớ sẽ ở bên cậu, đúng rồi, để tớ kể cho cậu nghe một chuyện rất thú vị... "

Lúc Giang Nguyệt và Vân Nghê đang trò chuyện thì Lục Kiêu Trần đang vô cùng phiền muộn, bên tai là tiếng líu ríu của Phàn Nghê.

Cuối cùng, anh uể oải nói: “Đừng nói nữa, tôi bắt đầu leo ​​núi.”

Phàn Nghê mỉm cười: “Được, hay là hai chúng ta thi xem ai tới trước?”

"Không thi."

Lục Kiêu Trần bước nhanh về phía trước: “Tôi đi trước.”

Phàn Nghê sững sờ tại chỗ.

Lục Kiêu Trần bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bên cạnh Vân Nghê và Giang Nguyệt, anh đi ngang qua hai người mà không hề dừng lại.

Bước đi của chàng trai vừa nhanh vừa mạnh, không khác gì đi trên mặt đất bằng phẳng, anh vốn luôn có thể lực tốt nên đương nhiên leo núi rất thoải mái.

Nhưng Vân Nghê và Giang Nguyệt thì lại khác.

Thể lực của Vân Nghê không tốt lắm, đi được nửa tiếng thì bắt đầu thở dốc, Giang Nguyệt hôm nay lại tới kỳ, tuy không đau bụng kinh nhưng cô ấy vẫn cảm thấy khó chịu và dần mất đi sức lực.

Vân Nghê hỏi cô ấy có muốn nghỉ ngơi không, Giang Nguyệt lắc đầu nói muốn đi tới điểm tập kết rồi tính sau.

Tốc độ của hai người rất chậm, ở cuối đội ngũ, leo núi hơn một tiếng, bọn họ là những người cuối cùng đi đến giữa sườn núi.

Giang Nguyệt đi vào toilet, sau khi ra thì tìm một cái ghế đá ngồi xuống.

Bây giờ đã là buổi trưa, Cù Mậu Thực bảo mọi người ở đây nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó để bổ sung năng lượng.

Nửa tiếng sau, mọi người lại tập hợp lại, Cù Mậu Thực nói về sắp xếp tiếp theo.

Hôm nay bọn họ chơi một trò chơi có tên là "Tìm điểm", tám điểm được đặt trên các nơi khác nhau từ lưng chừng núi đến đỉnh núi, cứ hai người một nhóm, mỗi nhóm cần phải đến vị trí chỉ định, đánh dấu điểm đó trên App.

Sẽ có phần thưởng đặc biệt cho năm đội đầu tiên tìm được sáu điểm trước.

Huấn luyện viên cho phép mọi người tự do thành lập đội, nếu không tìm được đồng đội thì hãy nói với ông ấy, sau đó ông ấy sẽ sắp xếp.

Sau khi mọi người thành lập thành đội thì đến gặp Cù Mậu Thực để lấy phiếu đăng ký, Phàn Nghê nhìn Lục Kiêu Trần, sau đó ngập ngừng hỏi: "Vậy chúng ta thành lập một đội nhé?"

Lục Kiêu Trần cúi đầu nghịch điện thoại: “Tôi không tham gia.”

Anh không có hứng thú, đến lúc đó trực tiếp nói với Cù Mậu Thực là được.

Phàn Nghê cũng biết anh sẽ không tham gia trò chơi như vậy nên đành phải tìm bạn đồng hành khác.

Ngồi dưới một gốc cây cách đó không xa, sắc mặt Giang Nguyệt tái nhợt, cô ấy nhìn Vân Nghê nói: "Xin lỗi, Nghê Nghê, có lẽ tớ không tham gia được, tớ vẫn có chút không thoải mái..."

"Không sao đâu, cậu nghỉ ngơi ở đây đi."

"Vậy một mình cậu phải làm sao bây giờ?"

Vân Nghê đi quanh một vòng nhưng vẫn không có ai để thành lập đội: “Tí nữa để tớ nói với huấn luyện viên, cậu không cần phải lo lắng cho tớ đâu, tớ còn lo lắng cho cậu hơn đấy."

"Tớ không sao, chỉ cần ngồi xuống một chút là được."

Cuối cùng, mọi người gần như đã đăng ký xong, Vân Nghê và Giang Nguyệt đi tới, Giang Nguyệt giải thích tình hình với Cù Mậu Thực, ông ấy bảo cô ấy ở đây nghỉ ngơi.

Giang Nguyệt vỗ nhẹ tay Vân Nghê rồi rời đi trước, Vân Nghê đứng trước mặt Cù Mậu Thực nói: “Huấn luyện viên, em không có người lập đội.”

Cù Mậu Thực liếc nhìn cô, sau đó hỏi những người xung quanh: "Có ai chưa lập đội không? Có thể lập đội với em ấy."

Một số người xung quanh nhìn sang, nhưng cũng có người có bạn hoặc không muốn lập nhóm với người lạ nên không trả lời.

Cù Mậu Thực lại hỏi, thấy không có người lên tiếng, ông ấy định mạnh mẽ sắp xếp: “Vậy thì…”

Ông ấy còn chưa nói xong, một giọng nam lười biếng và lạnh lùng ở bên cạnh đã vang lên: "Huấn luyện viên, em cùng đội với em ấy."

Mọi người nghe thấy giọng nói này thì đều quay đầu lại nhìn Lục Kiêu Trần đang đi tới.

Vân Nghê bắt gặp ánh mắt của anh, bỗng chợt giật mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện